• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 241 - Nghĩa trang anh đào (3)

Dịch giả: Tang Diệp

Bảy giờ sáng hôm sau Diệp Thiếu Dương đã rời giường, xuống phòng ăn kiếm thứ gì đó bỏ vào bụng. Vừa lấy được đồ ăn thì cũng thấy Chu Tĩnh Như đã xuống, tóc nàng có chút rối, vẻ mặt tiều tụy. Diệp Thiếu Dương lập tức vẫy tay với nàng, Chu Tĩnh Như cầm một ly kem Häagen-Dazs (một hãng kem), ngồi xuống phía đối diện Diệp Thiếu Dương.

"Tỉnh rượu chưa?"

"Đầu vẫn hơi đau." Chu Tĩnh Như cười cười, "Tối hôm qua khiến anh chê cười rồi."

"Không có, tối hôm qua em thật đáng yêu" Diệp Thiếu Dương ân cần nói, "Em ăn chút gì đó đi, sáng sớm ăn kem sao được."

"Em vừa dậy, không muốn ăn thứ khác. Em ăn kem để xem có thể giảm bớt đau đầu hay không."

Chu Tĩnh Như nhìn vào mặt bàn trước mặt Diệp Thiếu Dương, khuôn mặt có chút sửng sốt.

"Ách... Anh có tính tham ăn." Diệp Thiếu Dương có chút ngượng ngùng.

"Không sao đâu, nam nhân thì phải ăn nhiều một chút. Mà sao anh chỉ ăn thịt xiên nướng?"

"Cái này... Thịt không phải rất đắt sao, dù sao cũng là tiệc buffet, ăn cái khác không ngon bằng." Diệp Thiếu Dương cười chất phác.

Chu Tĩnh Như im lặng tại chỗ, định nhắc nhở hắn là nơi này ngoài rau quả ra, tất cả các thứ khác đều đắt hơn so với thịt xiên nướng. Nhưng lại sợ làm tổn thương lòng tự ái của hắn nên không nói, rồi càng nghĩ càng cảm thấy thú vị, nhịn không được bật cười.

"Em cười gì vậy?" Diệp Thiếu Dương vẫn còn cảm thấy mông lung.

"Không có gì, em thấy Thiếu Dương Ca cậu thật đáng yêu, thôi ăn đi nào." Chu Tĩnh Như che miệng cười.

Bị một người con gái ngồi ở bên cạnh nhìn mình ăn, Diệp Thiếu Dương cảm thấy không thoải mái, vốn định ăn nhiều thêm một chút, cũng không biết có phải xấu hổ hay không chỉ ăn hết ba xiên thịt nướng trước mặt. Rồi uống nước chanh, nói chuyện với Chu Tĩnh Như.

Chu Tĩnh Như gặng hỏi, Diệp Thiếu Dương bèn nói ra kế hoạch hành động của hôm nay, Chu Tĩnh Như nghe xong chấn động: "Anh nói chỗ kia chính là nhà của Mã lão gia tử?"

"Là Quách sư huynh nói vậy, " nói xong, Diệp Thiếu Dương như nghĩ đến gì đó, vội hỏi: "Em biết ông ta đúng không?"

"Em có biết, Mã lão gia tử cùng cha em cũng có quan hệ, hơn nữa lão gia tử tính tình nho nhã, cùng cha em rất hợp, quan hệ rất tốt."

Diệp Thiếu Dương hai mắt tỏa sáng, nói: "Anh thật là người bỏ gần tìm xa rồi, cuối cùng đập mặt vào tường. Em có thể nói chuyện trực tiếp với ông ấy, giúp bọn anh tới nghĩa trang xem thử một lần xem thế nào?"

Tưởng như Chu Tĩnh Như sẽ lập tức đáp ứng, kết quả nàng nhíu mày nói: "Chuyện này... chỉ sợ không được."

"Sao vậy, anh chỉ vào liếc mắt nhìn một cái thôi mà, chẳng lẽ việc nhỏ như vậy người ta cũng không nể tình?" Diệp Thiếu Dương buồn bực.

"Đừng nói chỉ là đi xem, kể cả em muốn mảnh đất trống kia thì Mã lão gia tử cũng sẽ cho, chỉ là..." Chu Tĩnh Như hơi cúi đầu, nói nhẹ: "Mã lão gia tử có một người cháu trai, gọi là Mã Thừa, tên này vẫn luôn theo đuổi em, từ thời cấp 3 vẫn luôn bám theo em, em vẫn không đáp ứng làm bạn gái hắn. Khi ấy hắn đeo đuổi dai dẳng quá, em không có biện pháp nào khác đành phải nói hắn có quá nhiều nữ nhân. Nếu như hắn có thể kiên trì ba năm không động vào người phụ nữ nào, em sẽ suy nghĩ thêm. Hiện tại đã hai năm rưỡi rồi, cho nên... em không thể đi tìm hắn."

Diệp Thiếu Dương giật mình nhìn nàng. Hóa ra lại là một fan hâm mộ nữa của Chu Tĩnh Như.

"Đã qua hơn hai năm mà hắn chưa có người phụ nữ nào?"

"Chắc hẳn là vậy, hai nhà chúng em thân thuộc lại có nhiều bạn bè thân thiết, dưới sự chú ý của nhiều người như vậy, giả như có bất kỳ tai tiếng gì cũng không có khả năng không ai biết. Hắn quả thật vẫn thanh tâm quả dục hơn hai năm nay."

Nói đến đây thì Chu Tĩnh Như bực bội lắc đầu, "Em lấy cớ lúc đó vẫn nghĩ một hoa hoa đại thiếu gia(*) không thể trong hai năm không thân mật với nữ nhân, không nghĩ tới... Haizz, em muốn trốn tránh hắn, bây giờ anh lại muốn em đi tìm hắn, không phải là đi nhắc nhở hắn về hẹn ước khi trước."

Diệp Thiếu Dương cảm khái nói: "Tên này, thực ra rất cố chấp."

"Đúng vậy, hơn nữa cũng rất ưu tú, phong nhã."

"Vậy vì sao em không thử cân nhắc một chút?"

Chu Tĩnh Như liếc, "Đừng giỡn em, nếu thích hắn, hai năm trước em đã tiếp nhận rồi còn phải chờ tới bây giờ sao?"

Diệp Thiếu Dương ho khan hai tiếng, nói ra: "Vậy thì bỏ qua hắn, trực tiếp tìm Mã lão gia tử hỗ trợ là được, vì cái gì nhất định phải tìm Mã Thừa?"

"Mã lão gia tử có bệnh, năm trước đi nước ngoài trị nước, mọi người trong nhà đều ở nước ngoài hết, chỉ có Mã Thừa là ở lại nước, quản lý sự vụ của gia tộc. Cho nên, vô luận là tìm ai, đều khó có khả năng tránh hắn."

"Ách... Vậy anh đành leo tường vậy, vạn nhất bị bắt, anh tìm Vũ Tinh đến cứu." Chu Tĩnh Như lắc lắc đầu nói: "Nếu nhà họ Mã thực sự muốn đối phó với anh, đừng nói Tạ Vũ Tình, coi như là cục trưởng cảnh sát của thành phố cũng không giữ anh an toàn được."

Diệp Thiếu Dương cả kinh nói: "Gia thế ghê gớm như vậy?"

"Một điểm em cũng không khoa trương, bối cảnh của nhà họ Mã rất sâu. Nhưng anh cứ thử đi xem, nếu không may bị bắt thì nhanh chóng gọi điện, em sẽ tới xử lý." Chu Tĩnh Như bất đắc dĩ nhún vai: "Quả thực đến mức như vậy, thì em cũng chỉ đành ra mặt."

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, trước mắt cũng chỉ có cách như vậy, bèn an ủi Chu Tĩnh Như: "Yên tâm đi, nếu không có gì bất trắc, anh không thể nào bị bắt đâu."

Từ biệt Chu Tĩnh Như, Diệp Thiếu Dương trở lại phòng, thu thập đồ đạc, trực tiếp xuống lầu, đi tới nhà khách. Ngoài cửa, lão Quách đã đến, đỗ xe ở trước cửa nhà, lại còn cãi nhau với bảo vệ.

Diệp Thiếu Dương nghe vài câu liền hiểu: xe ở cửa khách sạn thì phải đi ngay, không thể đỗ lại quá lâu, lão Quách lại dừng lại quá 3 phút mà vẫn chưa đi. Bảo vệ bèn nhắc nhở lão nhanh đi, nhưng lão Quách lấy lí do gần đó không có chỗ đỗ, hai người giằng co không ai nhường ai. Đến khi Diệp Thiếu Dương tới thì bảo vệ đang dùng bộ đàm gọi quản lý sảnh đến giải quyết.

Diệp Thiếu Dương bèn lên xe, lại nói lão Quách lái xe đi mau, tránh gây phiền phức.

"Tiểu Mã đã gọi điện thoại nói mấy phút sau sẽ tới" lão Quách nói: "Cứ chờ một chút, bãi đỗ xe thì chật, đi xuống tầng thì xa, chờ một lúc lại còn phải lái lên lần nữa, phiền phức." Diệp Thiếu Dương nói: "Nhưng chỗ này cũng không phải là nơi để xe."

"Cái gì hả, tất cả mọi người đều dừng như vậy, hắn dám phá cái xe này, đệ thử đổi một cái xe Bentley dừng ở đây xem, thách hắn dám ồn ào"

Vừa lúc Tiểu Mã cũng tới. Sau khi lên xe, lão Quách cũng không nhiều chuyện, trừng mắt nhìn nhân viên an ninh, lái xe đi.

Diệp Thiếu Dương nhìn theo kính chiếu hậu thấy một người mặc tây phục dẫn theo mấy tên bảo vệ đi ra khỏi khách sạn, nhìn theo xe của hắn với vẻ mặt tức giận, bèn nói với lão Quách: "Huynh nháo cũng đủ rồi, nếu huynh không đi chắc chắn người ta dẫn người tới đập nát xe."

"Hắn dám!" Lão Quách cả giận nói: "Nếu không phải vội đi gấp, huynh ở lại chơi đùa cùng bọn chúng. Thời điểm cái khách sạn này vẫn còn đang lắp đặt, Tiểu Phong đã dẫn huynh tới xem rồi, hiện tại kiếm được nhiều tiền như thế này, ông chủ khách sạn cảm tạ huynh còn không kịp. Hắc hắc, dám đắc tội huynh?"

Diệp Thiếu Dương khiếp sợ, đột nhiên phát hiện ra tất cả những người mình quen biết, ngoại trừ Tiểu Mã, tất cả mọi người đều có bối cảnh...

(*): Đại thiếu gia chuyên trêu hoa ghẹo bướm
Chương 242 - Nghĩa Trang Anh Đào (4)

Dịch giả: Bất Lưu Danh

Diệp Thiếu Dương thông thấy Tiểu Mã đang nghịch điện thoại qua gương chiếu hậu, trên mặt mang nụ cười ngọt ngào. Hắn lập tức đoán ra cậu ta chắc chắn đang nói chuyện với Vương Bình, liền ngoảnh đầu lại nói: “Không phải vừa mới xa nhau thôi sao, có nhiều chuyện để nói vậy à?”

“Hả?” Tiểu Mã sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, vội vàng phản bác: “Cậu nói linh tinh gì vậy, tối hôm qua bọn tôi ai về phòng người đó ngủ. Còn chưa có được bát tự của nhau đâu, mấy người đừng nói bừa.”

Diệp Thiếu Dương bĩu môi, không trêu cậu ta nữa. Hắn móc từ trong túi ra tấm bản đồ đánh dấu vị trí của Ngũ Quỷ Ban Sơn Trận. Sau khi nghiên cứu một lượt, hắn đưa cho Lão Quách xem: “Tối qua Tiểu Tuệ nói cho đệ biết một chuyện. Nàng đã kiểm tra rồi, Thất cô vốn không ở trong miếu, cho nên, khả năng duy nhất chính là ở bên trong quỷ trận thứ năm.”

Tiểu Mã lập tức nói: “Không đúng, trước đó Thất bà bà rõ ràng đã hiển linh. Hơn nữa cậu cùng từng nói, bên trong miếu có Ngũ Hành Trận phong ấn Thất bà bà.”

Diệp Thiếu Dương liếc cậu ta rồi nói: “Ngũ Quỷ Ban Sơn Trận, tại sao lại gọi là ban sơn trận?”

Tiểu Mã sửng sốt, cậu ta làm sao có thể trả lời được.

“Ban sơn, chính là dịch chuyển lực lượng của trận pháp. Giữa năm quỷ trận, có thể dịch chuyển tuần hoàn. Nếu tôi đoán không sai, trận pháp phong ấn bên trong miếu cùng với Thất bà bà, sớm đã bị chuyển dời đến quỷ trận cuối cùng rồi. Chúng ta nhìn thấy trước đó, chỉ là ý niệm và tàn ảnh mà Thất bà bà lưu lại. Mục đích của chính là khiến chúng ta nghĩ rằng bà ta vẫn còn ở bên trong miếu.”

Tiểu Mã trợn mắt lên nhìn hắn: “Vậy trước đó Thất bà bà hiển linh giét người là sao, phải giải thích thế nào?”

“Đó là do quỷ bộc làm, mục đích cũng giống nhau, chỉ là đánh lạc hướng chúng ta mà thôi. Khiến mọi người đều nghĩ rằng Thất bà bà vẫn còn ở trong miếu. Tối hôm qua Tiểu Tuệ đã nói với tôi kết quả sau khi nàng điều tra, đây chính là quan điểm chung của hai người bọn tôi.”

Lão Quách hỏi: “Nàng điều tra thế nào?”

“Đệ không biết, nhưng lời của nàng vô cùng đáng tin. Hơn nữa, cứ tiếp tục thế này, rất nhiều mối nghi ngờ cũng sẽ có lời giải đáp. Ví dụ như, giám đốc Trương và quản đốc của Lục Địa lúc đó đều chết bên trong miếu. Nhưng sau khi chúng ta đến lại không có chuyện gì, nếu như thực sự do Thất bà bà gây nên, với tu vi của bà ta, cũng không thể giết được tôi. Nếu bà ta muốn giết mấy người Tiểu Như, lại dễ như trở bàn tay, nhưng bà ta cũng không ra tay. Lúc đó tôi cũng rất bực mình, bây giờ mới biết là do quỷ bộc làm. Bà ta kiêng kỵ đấu pháp với tôi, cho nên không ra tay…………..”

“Tên quỷ bộc này chỉ số thông minh cũng không thấp, lại có thể đổi trắng thành đen.” Tiểu Mã lắc đầu cảm khái rồi nói tiếp: “Nhưng y làm vậy có mục đích gì?”

Diệp Thiếu Dương nhún vai: “Tôi không biết”

“Cái gì?” Tiểu Mã và Lão Quách đều giật mình.

“Tôi thực sự không biết, dù sao tất cả đáp án, đều ở bên trong quỷ trận thứ năm. Bây giờ có suy đoán thế nào cũng không có tác dụng, đến nơi rồi lại điều tra vậy”

Diệp Thiếu Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lúc bọn họ nói chuyện, chiếc xe đã tiến vào một vùng núi. Cũng không biết đây là nơi nào, nhưng nhớ đến Lão Quách đã từng đến đây một lần, chắc chắn sẽ biết đường, nên hắn cũng không hỏi.

Dọc theo con đường nhựa, chạy thẳng một mạch tới một ngọn núi gần trung tâm. Lão Quách cho xe dừng lại bên đường rồi nói: “Đi lên phía trước không xa chính là nghĩa trang rồi. Ở đó có người trông coi, chúng ta đừng đi xe nữa, xuống đi bộ thôi.”

Vì vậy ba người liền xuống xe, dọc theo con đường nhựa tiến về phía trước.

Tiểu Mã nhìn hai bên trái phải, buồn bực nói: “Kỳ lạ thật, nơi khỉ ho cò gáy này, không có một nhà nào ở, ai còn làm đường lên đây làm gì?”

“Cuối con đường này chính là nghĩa trang của Mã gia, chắc chắn do Mã gia làm. Có lẽ dùng để vận chuyện vật liệu xây dựng gì đó, không có đường xá sẽ rất bất tiện” Lão Quách giải thích.

“Đúng là giàu có thật, để xây dựng nghĩa trang, liền làm một con đường mới luôn!”

Lão Quách hừ một tiếng: “Vẫn chưa là gì, nếu là tôi, tôi sẽ dùng máy bay trực thăng chuyển vật liệu lên núi.”

Tiểu Mã nói: “Vậy cần phải tới năm nào tháng nào mới có thể hoàn thành”

“Có tiền thì tùy hứng mà”

Tiểu Mã trợn mắt nhìn lão rồi nói: “Lão không phải là tùy hứng, mà là mắc bệnh thần kinh mới đúng”

Đúng như lời Lão Quách nói, đi dọc theo con đường nhựa về phía trước chưa tới ba trăm mét, có một mảnh đất bằng phẳng giữa núi. Diện tích khu đất này chừng ba sân vận động, trên mặt đất lát gạch vuông. Ở phía dưới đối diện với núi đá, có một tòa kiến trúc tường trắng, ngói xanh tọa lạc ở đó.

Ở giữa có một cái cổng vòm, bên trên trắng sáng, không hề có bất cứ ký hiệu hay nét chữ nào. Hai bên là tường bao cao khoảng bốn đến năm mét, kéo dài sang hai bên giống như theo hình quạt, cuối cùng nối liền với vách núi. Tạo thành một kiến trúc giống như pháo đài khép kín.

Phía dưới cổng mái vòm có một cánh cửa sắt bị khóa lại, đằng sau có một căn phòng nhỏ, bên trong dường như có người. Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn Lão Quách, rồi nói: “Sư huynh, lấy mặt nạ ra đi”

Tiểu Mã lập tức sửng sốt, sợ hãi nói rằng: “Đeo mặt nạ lên à?”

Lão Quách nói: “Bên trong đều có camera, cần phải che mặt lại.” Nói xong, lão lấy từ ba lô ra ba chiếc mặt nạ đã chuẩn bị sẵn. Mặt nạ chính là ba huynh đệ Tôn Ngộ Không, Lão Quách chọn lấy mặt nạ Sa hòa thượng rồi đeo lên. Diệp Thiếu Dương liền đoạt lấy mặt nạ Tôn Ngộ Không, hắn chỉ vào chiếc mặt nạ Trư Bát Giới rồi nói với Tiểu Mã: “Đeo lên đi, chuẩn bị riêng cho cậu đấy.”

Ba người đeo mặt xong, Lão Quách phất tay: “Hai người các cậu vào đi, tôi đứng ngoài canh chừng cho.”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Ở nơi hoang vu thế này, không có gì phải canh chừng đâu. Đi với bọn đệ đi, làm xong vụ này, chúng ta chia tiền”

Đằng sau khe hở mặt nạ, có thể thấy được Lão Quách đảo mắt, rồi lẩm bẩm: “Càng nghe càng giống như đi ăn cướp vậy”

Tiểu Mã tiến lên kéo lão: “Lão cũng đi thôi, chẳng may bị bắt, ba người chúng ta phải vào tù thì cũng có người bầu bạn”

“Cậu nghĩ cái gì vậy, tự mình té ngã, còn muốn kéo người khác xuống nước!” Lão Quách tức giạn, nhưng vẫn bị Tiểu Mã ké di. Ba người đi men theo chân tường, đi đến trước cánh cửa sắt.

Nghển cổ nhìn vào, trong căn phòng nhỏ có hai người đàn ông đang ngồi trên giường, chiếc bàn phía đối diện đặt một bộ máy tính. Máy tính đang chiếu chương trình tấu hài, đằng sau căn phòng có một chiếc xe hơi. Diệp Thiếu Dương đoán rằng, hai tên gác cửa dựa vào chiếc xe này để xuống núi mua thức ăn, đồ dùng sinh hoạt…….

“Làm bảo vệ trong ngọn núi lớn như này, mệt mỏi như vậy mà hai người này có thể chịu được.” Tiểu Mã thấp giọng nói.

“Mỗi tháng cho cậu mấy vạn đồng, cậu cũng sẽ chịu được thôi.” Lão Quách nói.

Từ cánh cổng sắt nhìn vào bên trong, là một con đường nhỏ lát đá, hai bên đường trồng tùng bách, ngược lại rất phù hợp với cách bố trí lăng tẩm. Nhưng nếu nhìn về phía cuối con đường, lại là một đường hầm có mái vòm, bên trong một mảnh tối đen.

Diệp Thiếu Dương quan sát hai bên trái phải một lát, sau đó ra hiệu cho hai người Tiểu Mã. Ba người chạy chậm sát theo chân tường, tới một góc chết của chân tường, Lão Quách mở miệng đầu tiên: “Đằng sau cổng vòm kia, là một cái hang động, phía sau nó chính là một mảnh đất trống bị quây kín lại. Nơi đó chính là vị trí của vườn hoa anh đào.”

Diệp Thiếu Dương lập tức hỏi: “Không phải là huynh chưa từng trèo vào đó à? Sao lại biết rõ như vậy?”

“Ta trèo lên ngọn núi gần đây rồi nhìn xuống, ở bên đó không thể tiến vào được, có thể. Chỉ có thể nhìn thấy một chút tình huống ở bên trong, có cần ta dẫn đệ đi không?”

“Vậy thì khỏi, từ bên này trực tiếp tiến vào là được.” Diệp Thiếu Dương thoáng trầm ngâm rồi nói tiếp: “Đệ thấy trong phòng có chiếc máy tính đặt ở góc bàn, hình ảnh trên màn hình máy tính là màn hình theo dõi camera đúng không vậy?”
Chương 243 - Xương người dưới gốc cây

Dịch giả: Bất Lưu Danh

Lão Quách gật đầu rồi nói: “Lần trước ta quan sát rất lâu mới phát hiện, hai người này dường như không theo dõi màn hình camera. Có lẽ bọn họ nghĩ rằng sẽ không có ai tiến vào nghĩa trang, nên cũng không cần thiết giám sát kỹ càng.”

Tiểu Mã nói: “Nói lời thừa, nghĩa trang không phải nơi tốt lành gì, cũng chẳng phải cổ mộ. Ngay cả bọn trộm mộ ngây thơ nhất cũng chẳng thèm tới trộm” Nghĩ một lát rồi cậu lại nói: “Nhưng mà cũng lạ thật, lẽ ra Mã gia có nhiều tiền hơn nữa, cũng không cần phải làm nghĩa trang trở nên bí mật như vậy, còn thuê người canh gác, rốt cuộc là vì sao? ”

“Tất nhiên là có vấn đề, tôi đoán rằng, có khả năng Mã gia biết đến sự tồn tại của Ngũ Quỷ Ban Sơn Trận, có một sự liên hệ nào đó”. Diệp Thiếu Dương lại nói tiếp: “Vậy nên y mới cố ý ngụy trang nơi này thành nghĩa trang, dùng để che dấu sự tồn tại của trận pháp.”

Tiểu Mã hít vào một hơi khí lạnh: “Nếu Mã gia có liên quan đến chuyện này, thì vấn đề thực sự lớn đấy. Chúng ta không làm được rồi.”

Diệp Thiếu Dương thản nhiên cười: “Nếu hai tên đó không giám sát camera, chúng ta cứ trực tiếp trèo vào đi.”

Tiểu Mã nhìn tường bao cao mấy mét, mặt tường trơn bóng, không có một chỗ đặt chân nào cả. Cậu còn đang nghĩ cách trèo vào, liền nhìn thấy Lão Quách lấy ra một cái Phi Hổ Trảo, phía trên thắt một sợi dây thừng khá dài. Lão Quách quăng chiếc móc lên, móc vào phía bên trong tường rồi lão giật giật mấy cái, không thấy có vấn đề gì liền để hai người Diệp Thiếu Dương trèo lên trước.

Tiểu Mã tán thưởng: “Lão Quách, ngay cả thiết bị chuyên nghiệp công nghệ cao như này mà ông cũng có. Tôi hỏi thật nhé, vụ trộm ở nhà tắm nữ năm ngoái có phải ông làm hay không?”

“Đừng nói vớ vẩn!” Lão Quách trợn mắt lên nhìn cậu ta rồi nói: “Thiếu chút nữa quên mất, để tôi đi lấy xẻng đã.”

Ngay sau đó lão một hơi chạy thẳng ra xe, lấy hai chiếc xẻng công binh và một số dụng cụ lão cảm thấy có thể dùng đến. Lão Quách bỏ tất cả vào trong chiếc ba lô leo núi rồi khoác lên lưng, sau đó chạy tới chân tường.

Ba người lần lượt trèo lên rồi nhảy vào trong, núp phía sau hàng tùng bách. Sau đó một hơi chạy thẳng vào con đường hình mái vòm, lúc này mới có thể nhẹ nhàng thở ra một hơi. Ngẩng đầu nhìn lên có thể thấy đây là một hang động nhân tạo, tổng cộng dài khoảng mười mét.

Mọi người đi được vài bước, đột nhiên ngửi thấy mùi hoa xộc vào mũi. Cùng lúc đó, Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy không khí ở phía đối diện càng ngày càng lạnh, hắn xoay người lại rồi nói: “Hai người đi phía sau tôi, cẩn thận một chút.”

Mặc dù đã được Lão Quách nói trước, một đầu của đường hầm này trồng rất nhiều anh đào, trong lòng Diệp Thiếu Dương cũng có sự chuẩn bị. Nhưng khi bước vào nghĩa trang anh đào, hắn vẫn vô cùng chấn kinh.

Đây là một biển cây anh đào.

Khắp nơi đều là cây anh đào, trên mặt đất cánh hoa chất thành đống. Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã không nghĩ tới phong cảnh lại đẹp đẽ đến như vậy, nhất thời sợ ngây người.

“Không đúng.” Tiểu Mã phục hồi lại tinh thần, đột nhiên cậu nhớ ra điều gì, liền giật mình nói: “Hoa anh đào đều nở vào tháng tư, tháng năm mới phải, mà lúc này cũng sắp sang mùa hè rồi. Vậy mà nơi đây vẫn có hoa anh đào nở, hơn nữa còn nở rộ tươi đẹp như vậy?”

Diệp Thiếu Dương đi tới một chỗ gần cây anh đào, hắn ngồi xuống nắm một vốc đất dưới gốc cây lên, rồi chà xát trong tay. Sau đó hắn đứng dậy, lấy ra Mao Sơn Diệt Linh Đinh, rồi vạch lên thân cây anh đào. Lập tức thân cây chảy ra một chút chất lỏng màu xanh.

“Đây là….. thụ yêu?” Tiểu Mã có chút khẩn trương, cậu vội vàng lùi ra phía sau.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu: “Chất lỏng màu xanh có chứa âm khí, những cây anh đào này bị nhiễm âm khí nên mới nở hoa”

Nói xong, hắn thong thả bước vào sâu trong nghĩa trang, đồng thời cũng quan sát vị trí của từng gốc cây. Tiểu Mã và Lão Quách theo sau hắn, đi được không bao xa, Lão Quách đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, liền nhíu mày rồi nói: “Những gốc cây này không phải tùy tiện trồng xuống, mà tuân theo một quy luật nào đó….. chẳng lẽ là một trận pháp nào đó?”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, cũng không trả lời ngay. Hắn lấy m Dương Bàn từ trong ba lô ra, căn cứ theo phương hướng và vị trí mình phỏng đoán, rồi chầm chậm bước tới. Ngay khi hắn bước tới gần một gốc cây anh đào, m Dương Bàn lập tức chỉ kim đúng vào gốc cây đó.

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn lên, thân cây này so với những cây xung quanh thì to hơn, tán cây cũng cao lớn hơn một chút. Hắn kiễng chân lên bẻ một cành cây xuống, lập tức có chất lỏng màu đỏ chảy ra. Diệp Thiếu Dương đưa tay ra chấm một chút rồi khẽ ngửi, sau đó hít vào một hơi, trầm giọng nói: “Là máu!”

Lão Quách bước lên phía trước, nhìn cành cây anh đào lá xanh tươi tốt liền chấn kinh: “Lẽ nào gốc cây này đã trở thành thụ yêu rồi?”

“Không phải là thụ yêu bình thường, nếu không khoảng cách gần như này đã sớm tấn công chúng ta rồi.” Diệp Thiếu Dương nói xong, liền tiện tay ngắt một chiếc lá rồi dùng lá bùa bọc lại, sau đó niệm chú đốt lá bùa. Lập tức lá bùa toát ra một đám khói màu vàng nhạt. Đầu tiên là bay lên trên, sau đó lại bay xuống phía dưới, lượn vòng quanh gốc cây đó.

Diệp Thiếu Dương biến sắc: “yêu khí đang tìm nơi trở về, rễ cây này chắc chắn có yêu dị.” Hắn đi tới dưới tán cây, dùng m Dương Bàn kiểm tra một lượt, xác định được nguồn gốc của yêu khí. Diệp Thiếu Dương dùng cành cây vẽ một vòng, sau đó bảo Lão Quách lấy xẻng công binh ra, hắn và Tiểu Mã mỗi người một chiếc. Hắn bắt đầu dùng xẻng đào đất ở vị trí khoanh tròn đó.

Tiểu Mã ngẩng đầu nhìn lên tán cây cao lớn rồi nói: “Lão Quách chẳng phải đã nói là, nghĩa trang này chỉ mới xây dựng được ba năm thôi sao. Tôi không tin những cây anh đào này trong vòng ba năm có thể cao lớn như vậy. Lẽ nào họ chuyển cây đã trưởng thành về đây trồng?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Những cây này đều dùng máu tươi tưới bón đấy, tốc độ sinh trưởng nhanh gấp mười lần so với bình thường. Ba năm mà cao được như này, cũng chẳng có gì kỳ lạ. Cậu không thấy anh đào ở nơi này so với những chỗ khác tươi tốt hơn rất nhiều à? Cậu cứ nhìn kỹ chỗ đất mà chúng ta đào lên sẽ biết.”

Tiểu Mã gạt những cánh hoa chất thành đống trên mặt đất ra, rồi hạ xẻng xuống xúc đất lên nhìn, quả nhiên đất ở chỗ này có màu đỏ! Cậu liền ngây ngốc tại chỗ: “Không thể nào, nơi này có nhiều cây như vậy, nếu đều dùng máu tưới thì lấy đâu ra nhiều máu như thế này? Là do ai làm? ”

Lão Quách xen vào một câu: “Máu động vật thì rất dễ có được, đến lò mổ muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”

“Vậy do ai làm? Người của Mã gia làm sao?”

“Có lẽ vậy, cũng có thể là….. Kim Soái.” Diệp Thiếu Dương cảm nhận xung quanh một lượt rồi nói tiếp: “Vườn anh đào này, chính là quỷ trận thứ năm, bốn trận pháp còn lại đều do Kim Soái làm ra, trận pháp nơi này nhất định cũng không tránh khỏi có quan hệ với hắn.”

Tiểu Mã vừa nghe những cây hoa này được tưới bằng máu động vật, nhất thời cảm thấy ghê tởm. Cậu nhìn những cánh hoa tươi đẹp, khiến người mê say đang nở rộ đầy trên cây rồi lắc đầu. Cuối cùng cũng không cảm thấy vẻ đẹp của nó nữa, cho dù có đẹp, cũng là một vẻ đẹp đầy biến thái và yêu dị.

Lão Quách nhíu mày nói: “Nói như vậy, đây chính là Huyết Anh rồi, nghe nói Huyết Anh Quả là dược liệu quý giá, không biết những cây này đã ra quả hay chưa.” Nói xong, Lão Quách liền ngẩng đầu lên tìm kiếm, thực sự có một vài quả nhỏ màu đỏ thẫm, lão hết sức vui mừng, đưa tay hái xuống rồi bỏ vào trong ba lô.

Diệp Thiếu Dương tức giận nói: “Chỉ còn một chút nữa là xong rồi, chúng ta đang đột nhập trái phép nhà dân đấy. Mau tranh thủ thời gian, chẳng may có người phát hiện thì không xong đâu.”

Đối với chiếc xẻng công binh sắc bén, đào loại đất ẩm này thì chỉ nhẹ nhàng như bữa ăn sáng. Chẳng mấy chốc, hai người đã đào xong một cái hố sâu chừng nửa mét, đột nhiên vang lên một tiếng “rắc”. Chiếc xẻng công binh của Tiểu Mã dường như chọc phải thứ gì đó, cậu cúi người xuống bới đất, vừa nhìn liền hoảng sợ: “Xương tay người!”

“Cậu đào nó lên đi, cẩn thận chút, cố gắng đừng làm hỏng.” Diệp Thiếu Dương trong lòng sớm có chuẩn bị, dặn dò Tiểu Mã.

Tiểu Mã và Lão Quách cùng ra tay, vừa đào đất vừa kéo xương người ra ngoài. Mười phút sau, phần thân trên của một nửa bộ xương người đã được đào ra.

* Phi Hổ Trảo: dây móc trèo tường, quá quen thuộc rồi.
Chương 244 - Mai Hoa Điểm Đăng Thuật

Dịch giả: Bất Lưu Danh

Diệp Thiếu Dương bảo mọi người dừng lại, hắn tự mình nhảy xuống rồi quan sát bộ xương người kia. Bộ xương này không khác gì so với những bộ xương người khác, chỉ có điều xương ngón tay ở cả hai cánh tay đều bị chỉ đỏ quấn chặt, tư thế có chút quái dị. Diệp Thiếu Dương nhấc một cánh tay của bộ xương lên nhìn thật kỹ. Chỉ thấy ngón giữa xếp chồng lên ngón trỏ, ngón cái đối diện với ngón út, còn ngón vô dánh thì nhếch lên, có chút giống với Lan Hoa Chỉ.

“Chuyện gì vậy?” Tiểu Mã gãi đầu rồi nói: “Lẽ nào người chết là một thằng giả gái?”

“Đừng nói linh tinh.” Diệp Thiếu Dương nghĩ một lát rồi nói: “Nếu tôi đoán không sai, đây có lẽ là một loại thủ kết nào đó của Vu thuật. Đem năng lượng trong cơ thể, thông qua thủ kết truyền ra ngoài…..” Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn rễ cây to lớn, vẻ mặt hắn có chút đăm chiêu. Sau đó hắn đột nhiên móc ra một đồng tiền đã được mài sắc, rồi cắt đứt chỉ đỏ trên cánh tay. Tiếp đến, hắn lật cánh tay đó lại rồi giơ ra chỗ ánh đèn, nhất thời cả ba người đều bị kinh hãi.

Trong lòng bàn tay của bộ xương là một mảng xanh biếc, Diệp Thiếu Dương dùng đồng tiền cạo lên đó liền có bột phấn rơi xuống.

Diệp Thiếu Dương gật đầu rồi nói: “Vậy là đúng rồi, bộ xương này khi còn sống bị người ta buộc thành loại thủ kết này. Sau đó thông qua một loại Vu thuật nào đó, kích động dương khí trong cơ thế y, sau khi giết chết, căn cứ theo vị trí của trận pháp rồi chôn xuống. Dương khí chuyển thành oán khí, lại thông qua thủ kết truyền đến cây anh đào, giúp nó tu luyện. Tuy nhiên, gốc cây này vẫn chưa thành yêu, điều này nói lên rằng yêu khí trong cơ thể nó, cũng bị thứ gì đó hấp thu mất. Khả năng duy nhất mà tôi nghĩ đến, đó chính là trận pháp.”

Lão Quách gật đầu: “Cây anh đào, thực ra vẫn thường dùng để bố trí phong thủy”

Diệp Thiếu Dương nói: “Đúng vậy, cách phát âm anh mộc cũng gần giống với âm mộc. Sự đặc thù của chất liệu gỗ anh đào là chất môi giới trời sinh, dùng vào trong trận pháp, tốc độ tụ tập âm khí sẽ vô cùng nhanh.” Nói xong, hắn nhìn chằm chằm vào rễ cây anh đào rồi nói tiếp: “Thất tử thành âm, nếu tôi đoán không sai, phía dưới gốc cây này tổng công chôn bảy bộ hài cốt giống như vậy.”

Tiểu Mã vừa nghe xong liền tái mặt: “Cậu sẽ không bắt bọn tôi đào lên hết đấy chứ?”

“Không cần thiết, biết ở dưới đó vẫn còn hài cốt là được rồi.”

Diệp Thiếu Dương trèo lên khỏi hố, hắn cầm m Dương Bàn trong tay, chầm chậm đi về phía trước. Sau đó hắn lại tìm thấy mấy gốc cây khác, phía dưới đều chôn hài cốt người, nhưng cũng không đào hố kiểm tra nữa. Đứng giữa con đường, hắn bấm tay tính toán: “Bên trái đường, khoảng cách giữa ba gốc Vu Yêu thụ, số cây anh đào được phân biệt chia thành ba, năm, một. Bên phải đường là hai, năm, hai. Cộng lại vừa vặn chính là Cửu Hào Chi Số”

Cửu Diệu Tinh, Củng Nguyệt Minh, chỉ dựa vào những điều này, tôi vẫn chưa thể nhìn ra là trận pháp gì. Nhưng mà tất cả yêu khí của anh đào, đều dùng hình thức Cửu Tinh Liên Châu để tụ lại một chỗ với nhau…..”

Hắn chỉ ngón tay về nơi sâu nhất trong vườn hoa, hai người Tiểu Mã lập tức nhìn theo hướng ngón tay hắn. Cả tầm mắt đều bị biển hoa ngăn trở, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

“Thực sự không ngờ tới, quỷ trận thứ năm này lại dùng tới Cửu Hào Chi Số!” Diệp Thiếu Dương cảm khái vô cùng, chỉ riêng điều này đã hơn xa bốn quỷ trận còn lại rồi. Hơn nữa xương cánh tay người chết kia còn kết thành thủ ấn, xem ra rất giống với Vu thuật Miêu Cương. Vậy nên, về cơ bản có thể kết luận, đây là trận pháp do Kim Soái tạo thành.

Diệp Thiếu Dương dặn dò Tiểu Mã và Lão Quách không nên đi lung tung, phải đi theo sau lưng hắn. Ba người đi vào sâu bên trong nghĩa trang anh đào, càng đi về phía trước, Diệp Thiếu Dương cảm thấy âm khí càng trở nên dày đặc hơn. Hơn nữa đều hội tụ về cùng một chỗ.

Đột nhiên, hắn cảm nhận được ở một nơi nào đó âm khí hỗn loạn, đồng thời có quỷ khí lọt ra bên ngoài. Ngoảnh đầu nhìn thì chẳng thấy gì, hắn lập tức móc trong thắt lưng ra một nắm đậu đồng, rồi vãi về nơi đó, trong miệng thì niệm chú ngữ: “Yêu nghiệt phương nào, hiện hình!”

Nắm đậu đồng văng tung tóe, dường như đụng phải một bức tường vô hình nào đó, một tiếng ‘xì’ vang lên, đồng thời nơi đó toát ra khói trắng. Nhưng sau khi khói trắng tan hết lại không thấy gì cả.

Diệp Thiếu Dương thoáng kinh hãi, nhưng cũng rất nhanh phản ứng lại. Hắn vung tay lên, ném ra tám đồng tiền về phía nơi vừa toát ra khói trắng, tạo thành hình dạng một đóa hoa mai. Sau khi niệm chú ngữ xong, từng lỗ trên đồng tiền đều bốc lên một ngọn lửa màu xanh biếc.

Mai Hoa Điểm Đăng Thuật, chỉ cần gần đó có âm khí, nó sẽ tự động bốc cháy. Khi bốc cháy nó sẽ tạo thành tám ngọn Linh Hỏa, giống như hàng rào, vây quỷ hồn vào bên trong. Về cơ bản, Mai Hoa Điểm Đăng Thuật có thể nhốt được mọi quỷ hồn. Tuy nhiên, trên thực tế, còn căn cứ vào pháp lực của người thi pháp mà quyết định uy lực của nó. Với pháp lực của Diệp Thiếu Dương, vây khốn quỷ hồn có cấp bậc dưới Quỷ Thủ, không hề có chút áp lực nào cả.

“Tiểu Diệp tử, cậu vừa làm gì vậy?” Tiểu Mã nhìn Diệp Thiếu Dương bận rộn nửa ngày mà chẳng thấy có gì xuất hiện, nên có chút buồn bực hỏi hắn.

“Định quỷ.” Diệp Thiếu Dương chỉ tám ngọn m hỏa rồi nói tiếp: “Có một con quỷ bị tôi nhốt ở trong đó rồi.”

“Quỷ? Ở đâu, sao tôi không thấy nhỉ?” Tiểu Mã càng giật mình.

Diệp Thiếu Dương nhíu mày, mặc dù bản thân hắn có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó. Nhưng cũng không thể nhìn thấy nó, nhưng mà điều này cũng không thể làm khó hắn. Ngay sau đó, hắn liền lấy ra Kính Bát Quái, quay người lại rồi chiếu về nơi đó.

Tiểu Mã và Lão Quách tò mò tiến lên phía trước, nhìn vào trong Kính Bát Quái, hai người nhất thời bị dọa cho hoảng sợ: Giữa tám ngọn m hỏa, có một cô gái, dáng người nhỏ nhắn đang đứng đó. Mái tóc dài của nàng buông xõa xuống dưới, che kín nửa khuôn mặt. Chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm thon nhọn, nàng mặc chiếc áo màu trắng, phía dưới là chiếc quần bò, chân đi giày thể thao.

Tiểu Mã rời mắt khỏi Kính Bát Quái, cậu nhìn về phía tám ngọn m hỏa, vẫn như trước không hề có gì ở đó. Tiểu Mã lại đưa mắt nhìn vào Kính Bát Quái, có thể nhìn rõ ràng có một người trong đó. Nhất thời cậu cảm thấy lạnh hết cả sống lưng, liền lên tiếng hỏi Diệp Thiếu Dương: “Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”

“Linh thân bị phong ấn, không thể hiện hình.”

Nói xong, Diệp Thiếu Dương liền điều chỉnh lại vị trí của Kính Bát Quái, ngón tay hắn búng ra chu sa, vẽ lên trên mặt kính một chữ ‘Sắc’. Một tay còn lại kết ấn, ngón tay ấn xuống mặt kính, chữ ‘Sắc’ đột nhiên sáng lên. Sau đó chui vào bên trong Kính Bát Quái, đánh lên trên người cô gái, ngay lập tức hồng quang bắn ra bốn phía. Diệp Thiếu Dương nhìn thấy cảnh này, liền thu lại Kính Bát Quái.

“Sao không xem nữa?” Tiểu Mã buồn bực hỏi hắn.

Diệp Thiếu Dương không để ý cậu ta, hắn quay người lại. Tiểu Mã cũng liền quay người theo, đồng thời nhìn theo ánh mắt hắn. Lập tức nhìn thấy cô gái bên trong Kính Bát Quái đã xuất hiện giữa tám ngọn m hỏa.

Diệp Thiếu Dương liếc nhìn Tiểu Mã rồi nói: “Cậu đã hiểu chưa?”

“Ồ, cậu đã thả nữ quỷ trong gương ra rồi à?”

Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa té xỉu, hét lên với cậu ta: “Nữ quỷ vốn dĩ vẫn ở đó, chỉ có điều tôi dùng Kính Bát Quái phá phong ấn linh thân cho nàng, làm cho nàng hiện hình! Với chỉ số thông minh của cậu, còn muốn làm đồng tử cho tôi hả?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu bất đắc dĩ, hắn bước về phía nữ quỷ. Đúng lúc này, một trận âm phong thổi tới, thổi tắt hai trong số tám ngọn âm hỏa. Đột nhiên nữ quỷ có hành động, nàng dang hai cánh tay da, rồi lao về phía Diệp Thiếu Dương, trong lòng bàn tay nàng toát ra hắc khí.

Diệp Thiếu Dương thoáng sửng sốt, hắn lập tức móc trong thắt lưng ra một đồng tiền Điêu Mẫu. Hai tay hắn nắm chặt đồng tiền rồi kết thành pháp ấn, đồng thời niệm chú ngữ. Có vô số tia sáng màu tím, xuyên qua kẽ tay hắn bắn ra bên ngoài, rơi xuống bên cạnh nữ quỷ, hình thành một đám sương mù, vây chặt nàng vào bên trong. Nàng lại một lần nữa không thể động đậy.

Diệp Thiếu Dương bước đến trước mặt nàng, cẩn thận đánh giá rồi hắn khẽ lẩm bẩm: “Không đúng, trước đó nàng bị Mai Hoa Điểm Đăng Thuật nhốt lại, cả nửa ngày không hề động đậy, chứng tỏ tu vi của nó có hạn. Tại sao vừa rồi lại đột nhiên trở nên lợi hại như thế? Lại có thể thổi tắt hai ngọn âm hỏa?”

* Lan Hoa Chỉ: GG search hình ảnh sẽ rõ.

** Tìm hiểu Kinh Dịch sẽ biết thế nào là hào. Ví dụ: Cửu Hào Chi Số ở trên.

Ta tung 3 đồng tiền, quy ước mặt ngửa là 3, mặt sấp là hai. Cộng kết quả 3 đồng tiền lại bằng 9 thì được hào dương động. Mình không am hiểu Kinh Dịch nên chỉ giải thích được vậy, có ae nào chưa hiểu thì nhờ các cao nhân chỉ giáo nhé.
Chương 245 - Nhục thi

Dịch giả: Bất Lưu Danh

Vấn đề này, tất nhiên không có ai trả lời, chỉ đành gác lại đó. Diệp Thiếu Dương quay mặt về phía nữ quỷ, rồi lớn tiếng hỏi: “Nhà ngươi tên họ là gì? Tại sao lại muốn tấn công ta? Nếu không nói thật, ta lập tức khiến cho ngươi hồn phi phách tán!”

Nữ quỷ chẳng nói chẳng rằng, mái tóc che kín khuôn mặt nàng, hai tay buông thõng xuống, không hề động đậy chút nào.

Diệp Thiếu Dương nhất thời cảm thấy khó hiểu, hồn phi phách tán đối với quỷ hồn mà nói, chính là kết quả thảm nhất. Mặc dù mấy trăm năm sau có thể tụ lại hồn phách, nhưng toàn bộ tu vi coi như uổng phí rồi. Cho nên một khi quỷ hồn bị người bắt được, nghe được câu này, nếu không cầu xin tha mạng cũng nhất định phải có biểu hiện sợ hãi. Nhưng con quỷ trước mặt lại chẳng hề có phản ứng gì, lẽ nào nó thực không sợ chết đến vậy?

Ngay cả Tiểu Mã cũng cảm thấy kỳ lạ: “Con quỷ này sao không có phản ứng gì vậy, không phải bị điếc rồi chứ?”

Diệp Thiếu Dương trợn mắt nhìn Tiểu Mã, quỷ làm sao mà bị điếc, trừ phi là hồn phách không đầy đủ, bị phong bế khả năng nghe. Tuy nhiên bản thân hắn có thể cảm nhận được, con quỷ này hồn phách đều đầy đủ. Hắn thử nói chuyện với nàng thêm mấy lần nữa, nhưng nàng vẫn không trả lời, hắn nhíu mày suy nghĩ. Đột nhiên nghĩ tới một loại khả năng, hắn lấy ra một tấm Linh phù, ngón tay chấm chu sa, hắn vẽ nhanh mấy đường lên trên. Sau đó dán lên trên trán nữ quỷ, niệm một đoạn chú văn, rồi hắn lớn tiếng hô lên: “Phá!”

Một đám quỷ khí từ trên người nữ quỷ bắt đầu chấn động rồi bay ra ngoài. Diệp Thiếu Dương vội vàng đi tới bên cạnh nàng, hắn nhìn ra phía sau, lập tức hít sâu một hơi. Quả nhiên, phía sau nữ quỷ có bảy sợi chỉ đỏ, đâm xuyên vào thất đại hồn mạch trong cơ thể nàng. Sợi chỉ rất căng, từng đầu sợi chỉ đều kéo sâu vào bên trong rừng cây, bị cây cối che khuất, không nhìn thấy điểm cuối của nó ở đâu.

“Thất Thằng Định Hồn!” Diệp Thiếu Dương kinh ngạc kêu lên một tiếng, ngay sau đó hắn lấy ra Diệt Linh Đinh rồi chém xuống bảy sợi chỉ đỏ. Lúc này nữ quỷ đột nhiên bay ngược về phía sau, tốc độ cực nhanh, tránh thoát khỏi Diệt Linh Đinh. Đồng thời, nàng vung hai cánh tay lên, những cây anh đào gần đó lập tức đồng loạt lắc lư. Cánh hoa anh đào bay múa ngập trời, che khuất tầm nhìn của Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương một kiếm hạ xuống, chém tan quỷ khí ngưng tụ trên cây đào. Hoa anh đào lả tả rơi xuống, Diệp Thiếu Dương đưa mắt nhìn, đã không thấy bóng dáng nữ quỷ kia đâu rồi.

“Nữ quỷ đâu rồi?” Tiểu Mã lên tiếng hỏi.

“Bị kéo trở về rồi.”

“Ai kéo? Kéo về chỗ nào?”

Diệp Thiếu Dương không trả lơi, đối với chuyện này, tuy rằng hắn có một vài phỏng đoán. Nhưng trước khi biết được chân tướng, tốt nhất vẫn không nên đoán mò làm gì.

Diệp Thiếu Dương cầm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm trong tay, tiếp tục đi lòng vòng trong vườn anh đào. Hai người Tiểu Mã đi theo đằng sau, Tiểu Mã đột nhiên vỗ ót rồi nói: “Tôi thấy em gái đó……...À nhầm, trang phục của nữ quỷ đó rất giống học sinh. Có phải là chị họ của Tiểu Tuệ hay không?”

Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, trước khi nữ quỷ bị kéo đi, hắn cũng đã nghĩ tới loại khả năng này.

Tiểu Mã nói với vẻ nuối tiếc: “Đáng tiếc không nhìn thấy mặt nàng, nếu không lúc quay về có thể miêu tả lại với Tiểu Tuệ, liền biết được có đúng là chị họ nàng hay không.”

Diệp Thiếu Dương ngược lại không cảm thấy có gì đáng tiếc. Dù sao đây là quỷ trận cuối cùng, tất cả mọi thứ đều ở nơi này, có lẽ không lâu sau, bản thân mình có thể tìm ra chân tướng của tất cả bí ẩn.

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn có chút hưng phấn, bước chân cũng nhanh hơn.

Vài phút sau, ba người đi ra khỏi vườn hoa anh đào, ngẩng đầu lên nhìn thấy phía đối diện là một một ngọn núi. Giữa ngọn núi và vườn hoa anh đào, có một mảnh đất trống, ở chính giữa mảnh đất là một lăng mộ cao lớn. Lăng mộ được xây bằng đá và xi măng, phía trước dựng một tấm bia đá cẩm thạch. Bên trên bia đá viết họ tên của chủ nhân lăng mộ: Mã Đỗ Nguyên.

“Chôn ở nơi này, chắc chắn là trưởng bối của Mã gia. Chỉ không biết là người nào.” Lão Quách nói rồi vòng ra đằng sau bia mộ, đột nhiên lão kêu lên một tiếng kinh ngạc: “Tiểu sư đệ, mau qua đây nhìn xem!”

Diệp Thiếu Dương lập tức bước tới, phía sau phần một có một giếng nước, miệng giếng được xây thành hình bát giác, trong giếng chứa đầy nước, còn tràn lên tới mép giếng.

“Nước trong thật đấy” Tiểu Mã ngồi xổm xuống, cậu có chút tò mò, muốn vốc nước giếng lên nhìn.

Diệp Thiếu Dương lập tức ngăn cậu ta lại rồi trừng mắt lên: “Cậu muốn chết phải không, Thất bà bà đang ở phía dưới!”

“Cái gì!” Tiểu Mã và Lão Quách đều bị dọa nhảy dựng lên, liên tục lùi lại mấy bước rồi ngơ ngác nhìn Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương không để ý tới hai người nữa, sau đó mấy người tiến lại gần giếng nước, ghé đầu nhìn xuống. Giếng nước này chỉ sâu khoảng hai, ba mét, nhưng không gian dưới nước lại vô cùng rộng rãi, màn nước mờ mịt không thể nhìn thấy rõ, dưới nước……. dường như có một gốc cây.

Diệp Thiếu Dương dùng niệm lực cảm nhận một lát, không gian xung xung quanh giếng nước chỉ có âm khí nhàn nhạt. Không có một tia quỷ khí hay yêu khí, điều này càng chứng minh cho suy đoán của hắn. Nhưng mà…. tại sao lại có thi khí?

Diệp Thiếu Dương xoay người lại, quan sát phần một một lần nữa rồi nói: “Thi thể phía dưới có vấn đề.”

Tiểu Mã lập tức hỏi: “Có vấn đề gì?”

Diệp Thiếu Dương chỉ nghĩ tới chuyện thi thể, thuận miệng nói ra: “Nói không rõ, phải đào lên nhìn mới biết được.”

Ngẩng đầu nhìn lên, hắn mới thấy Tiểu Mã cầm trong tay chiếc xẻng công binh chạy tới rồi cắm lên trên phần mộ. Đúng lúc Tiểu Mã đang định đào đất, hắn và Lão Quách lập tức ngăn cậu ta lại.

“Đậu xanh, cậu điên rồi à!” Diệp Thiếu Dương trách mắng.

Tiểu Mã chớp mắt rồi nói: “Sao vậy, không phải cậu muốn tôi đào mộ à?”

“Tôi chỉ nói vậy, con mẹ nó, cậu dám đào phần mộ tổ tiên Mã gia, cậu không cần mạng nữa hả!”

“Tôi…….” Tiểu Mã lúc này mới phục hồi tinh thần, lúng túng nói: “Không phải cậu nói thi thể có vấn đề sao, chẳng may là cương thi hay cái gì đó. Chúng ta giúp đỡ diệt trừ, chẳng phải là làm việc tốt cho Mã gia hay sao?”

Diệp Thiếu Dương trách mắng: “Tốt gì mà tốt! Cậu giải thích được với người ta không. Để tôi gặp Mã Thừa, rồi nói với y rằng lúc tôi đào phần mộ tổ tiên của y lên, phát hiện tổ tiên y biến thành cương thi rồi. Sau đó tôi có lòng tốt nên đã giúp họ diệt trừ rồi. Cậu nói xem y có chém chết tôi không hả?”

Lão Quách cũng bước lên trước trách mắng Tiểu Mã làm bừa.

Tiểu Mã gãi đầu rồi nói: “Không thể đào mộ, vậy làm thế nào để kiểm tra thi thể đã xảy ra vấn đề gì?”

“Tất nhiên có cách”

Diệp Thiếu Dương nói xong, lấy ra một tấm linh phù trống, dùng chu sa vẽ lên đó vài nét tạo thành Thí Oán Phù. Sau đó hắn nhổ một cọng cỏ dài nhất ở trên đầu phần mộ lên, gói vào trong Thí Oán Phù. Hai tai cầm lấy rồi đưa lên sát miệng, niệm một đoạn chú văn, tiếp đến hắn thổi một hơi vào Thí Oán Phù. Sau đó mở tấm phù ra, chỉ thấy cọng cỏ kia đã bị héo rũ thành một đám bụi.

Diệp Thiếu Dương dùng ngón tay chấm một chút, đưa vào trong miệng nếm thử. Tiểu Mã đứng bên cạnh, ánh mắt mong đợi nhìn hắn rồi nói: “Mùi vị thế nào?”

Diệp Thiếu Dương nhìn Lão Quách rồi nói: “Nhục thi”

“Thịt xé sợi?” Tiểu Mã giật mình: “Thứ này lại có mùi vị giống thịt xé sợi?”

Diệp Thiếu Dương bực mình liếc cậu ta: “Cậu đừng ngắt lời tôi nữa! Tôi đang nói chuyện chính đấy.”

Tiểu Mã bĩu môi, cũng không lên tiếng nữa.

Lão Quách nghe thấy hai từ “Nhục thi”, lập tức nhíu mày lại rồi nói: “Quả nhiên là Cửu Hào Chi Số, cửu hào củng nguyệt, cái giếng này chính là ‘Nguyệt’?”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, rồi đi đến phía trước ngọn núi, tỉ mỉ quan sát. Tuy đây là vách núi, nhưng nó cũng không hoàn toàn bằng phẳng. Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm lên đó, lựa chọn và ghi nhớ từng vị trí có thể đặt chân. Sau đó hắn xắn tay áo rồi nhanh nhẹn trèo lên trên.

*Nhục thi phát âm gần giống nhục ti, nhục ti có nghĩa là thịt xé thành sợi. Là một trong 18 loại thi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK