Trương Tiểu Nhị đỏ mặt muốn khóc, bởi vì dù tính cách của cô có hơi điên nhưng cô vẫn là một tiểu thư con nhà danh giá, từ bé đến lớn chưa bao giờ chịu thua thiệt bất cứ ai. Vậy mà lúc này lại bị một nam nhân đánh bại ngay trước mắt biết bao nhiêu võ sinh sùng bái mình, lại còn bị đè trong tư thế nhục nhã như thế, quả thật muốn... đập đầu xuống đất chết cho xong.
"Tôi không phục, tôi muốn dùng Karatedo đấu lại!"
Diệp Thiếu Dương nói: "Thôi đi, Karatedo thua, cô lại dùng Muay Thái, Jiu-jitsu, boxing... Cô cứ dùng hết như vậy, tôi đánh với cô tới khi nào?"
Trương Tiểu Nhị quỳ rạp xuống đất, cắn môi, không nói nên lời.
Diệp Thiếu Dương thấy cô tội nghiệp quá nên không đành lòng, buông lỏng tay, lui qua một bên. Trương Tiểu Nhị vội vàng nhảy lên, đấm một quyền vào ngực hắn, quát: “Tiếp chiêu!”.
Diệp Thiếu Dương không kịp trở tay liền trúng một quyền của cô, khom lưng khụy gối, phun ra một ngụm nước.
Trương Tiểu Nhị ngơ ngẩn tại chỗ: "Sao anh không tránh?"
Diệp Thiếu Dương lau miệng, cố sức đứng lên, nói rằng: "Cho cô trút giận đó, đánh tôi đi!". Hắn vừa nói vừa cười vân đạm phong khinh, thế nhưng trong lòng lại tự chửi mình ngu quá, sớm biết Trương Tiểu Nhị đấm đau như thế thì đã trang bị thắt lưng to, quần áo dày và độn một đống bông gòn trong người rồi…
"Anh...". Trương Tiểu Nhị bị hắn làm cho cảm động, mà quan trọng nhất là khi tỷ võ xảy ra nhiều lần tiếp xúc thân thể như thế, Diệp Thiếu Dương lại chưa hề đùa giỡn với cô, điều này khiến Trương Tiểu Nhị chợt có hảo cảm đối với hắn. Mà cô cũng thấy tiếp xúc thân thể khi đấu võ là chuyện bình thường, hơn nữa cô lại là người chủ động ra chiêu, va quệt, đụng chạm vào người hắn trước...
Nghĩ thông suốt, Trương Tiểu Nhị cũng hết giận, thở dài nói rằng: "Được rồi, Diệp chưởng môn, tôi chấp nhận thua cuộc, từ nay trở đi, anh chính là trưởng câu lạc bộ võ thuật của chúng tôi!”.
Diệp Thiếu Dương khoát khoát tay: "Tôi không làm đâu, cô thả tôi ra là được, bây giờ tôi có thể đi chưa?". Nói xong hắn đi tới bên người Tiểu Mã giật lấy cái bánh bao và ly sữa đậu nành trên tay cậu, vừa ăn vừa thong dong bước về phía cổng chính.
Diệp Thiếu Dương đi ngang qua tên võ sinh to con lúc nãy, không thèm nhìn hắn một cái, chỉ trực tiếp bước đi một cách khoan thai. Tên võ sinh đó lập tức tránh đường cho Diệp Thiếu Dương, mấy người phía sau cũng tản ra hai bên, nhường đường cho hắn, ai nấy đều lẳng lặng nhìn hắn cao ngạo, không quay đầu lại đi ra khỏi sân vận động.
Đi được không quá vài trăm mét, phía sau đột nhiên vang lên một âm thanh: "Chờ tôi với!"
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn thì thấy Trương Tiểu Nhị đang đuổi theo sau lưng, lòng bất giác run lên: Mẹ nó chứ, đừng nói là bà điên kia còn chưa phục, muốn tìm mình đánh tiếp nhé?
Trương Tiểu Nhị một hơi chạy đến trước mặt Diệp Thiếu Dương, ngẩng đầu nhìn hắn, thở hổn hển nói: "Diệp Thiếu Dương, tôi đánh không lại anh."
"Cho nên..."
"Anh là người duy nhất trong thành này có khả năng đánh thắng tôi, tôi muốn bái anh làm sư phụ, học tập võ học Mao Sơn của các anh!"
Diệp Thiếu Dương trợn to hai mắt, không nói nên lời.
Trương Tiểu Nhị nói tiếp: "Tôi đang rất nghiêm túc. Võ thuật Mao Sơn của các anh rất lợi hại, tôi muốn học!"
Diệp Thiếu Dương không biết nói gì nữa, chỉ gãi gãi đầu: "Lần trước tôi đã nói với cô rồi, đây không phải là võ thuật, Mao Sơn cũng không phải là môn phái võ học, tôi dùng chỉ dùng thể thuật của Mao Sơn để tăng cường sức khỏe thôi!"
Trương Tiểu Nhị kiên trì nói: "Mặc kệ là gì đi chăng nữa thì anh cũng đã đánh thắng tôi, tôi sẽ theo anh học tập, anh nhất định phải làm sư phụ tôi. Nếu không mỗi ngày tôi sẽ kiếm chuyện với anh, ừm, tôi sẽ đi nói cho mọi người biết tôi là bạn gái anh, anh đã động chạm vào người tôi..."
"Sao cô lại có thể trơ trẽn như vậy?". Diệp Thiếu Dương khóc không ra nước mắt, em gái này thật là dai như đỉa, lúc trước thì quấn lấy mình đòi luận võ, bây giờ thì đòi bái sư, hơn nữa thủ đoạn lại ác liệt như vậy... Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi: "Không phải muốn là có thể tùy tiện làm đệ tử Mao Sơn đâu, thôi thế này nhé, tôi sẽ truyền thụ thể thuật nhập môn Mao Sơn trước cho cô, nếu cô có nghị lực luyện tập, sau khi thành công thì tới tìm tôi!"
Trương Tiểu Nhị hai mắt ngời sáng, lập tức nói: "Không thành vấn đề, sư phụ, người mau truyền thụ võ thuật cho con đi, con không đợi được nữa rồi!"
Diệp Thiếu Dương không nói gì hết, chỉ đảo mắt đáp: "Đừng gọi tôi như thế, tôi còn chưa phải là sư phụ cô đâu, đi theo tôi!". Sau đó hắn dẫn cô ra khỏi trường học, dặn cô đến một quán nước ngồi chờ, còn mình đi đến một tiệm photo gần đó...
Vài phút sau, Diệp Thiếu Dương đi vào quán nước gọi Trương Tiểu Nhị ra, trịnh trọng nói: "Tôi hiện đang truyền thụ thể thuật Mao Sơn cho cô, mặc dù chỉ là nhập môn nhưng cô phải ghi nhớ thật kỹ, tuyệt đối không thể truyền ra bên ngoài, nếu không sẽ phạm tội khi sư diệt tổ... Khụ khụ, đây là bí tịch thể thuật Mao Sơn."
Nói xong hắn lấy một xấp giấy mới photo xong, mực in trên giấy vẫn còn chưa kịp khô, dùng kẹp ghim ghim lại đưa cho Trương Tiểu Nhị.
"Bí tịch!". Tiểu Mã không nhịn được bật cười.
Vẻ mặt Trương Tiểu Nhị đang tràn đầy mong đợi thì lập tức biến thành ngơ ngẩn nhìn xấp giấy, sau đó đỏ bừng, tức giận định mắng hắn thì hắn đã cướp lời, nói: "Đây là thể thuật Mao Sơn dựa trên sách nguyên bản mà tôi đang giữ, tôi chỉ photo ra một bản, cô không cần lo lắng, chỉ cần biết nó là kungfu thật thôi!".
Trương Tiểu Nhị nghĩ cũng phải, bước lên nhận lấy xấp giấy, mở vài trang ra xem, trên mặt lại lộ ra vẻ hưng phấn.
Diệp Thiếu Dương thấy thời cơ đã chín muồi, khoát khoát tay, nói: "Tôi cho cô bí tịch, trước hết cô hãy chăm chỉ luyện tập cho thật tốt, bao giờ luyện xong thì gọi điện thoại cho tôi. À còn một chuyện nữa, quyển sách này giá khoảng năm trăm, cô… có mang theo tiền không?"
Trương Tiểu Nhị lắc tay: "Không, nhưng người cho con số tài khoản ngân hàng của người, con sẽ chuyển năm nghìn đồng cho người."
Diệp Thiếu Dương hai mắt sáng rỡ, thiếu chút nữa nhảy cẫng lên, thế nhưng chợt nghĩ bây giờ mình là sư phụ, phải biểu hiện cao lãnh một chút, vì vậy chỉ đơn giản nói lời cáo biệt, dắt Tiểu Mã rời đi.
"Tiểu Diệp tử, cậu thật là giỏi a, một xấp giấy lừa được năm nghìn đồng!". Trên đường đi, Tiểu Mã cười hắc hắc nói với hắn.
Diệp Thiếu Dương lập tức lườm cậu: "Ai nói cậu là tôi lừa đảo, tôi đưa cho cô ấy thể thuật Mao Sơn thật sự."
Tiểu Mã lập tức đứng lại, nói rằng: "Không phải chứ, thế cậu photo nó từ cái gì?"
"Chương 1 Vân Cấp Thiên Thư: Thể thuật.". Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ vào ngực mình: "Đừng quên tôi vẫn giữ một bản photo bên thân."
Tiểu Mã cả kinh: "Cậu tùy tiện photo Thiên Thư cho người ta?"
"Thể thuật Mao Sơn, đệ tử ngoại môn đều có thể tu luyện được, không có gì là bí ẩn." Diệp Thiếu Dương giải thích: "Tu luyện thể thuật Mao Sơn cốt yếu chỉ dựa vào khổ luyện, không có những tuyệt chiêu thần công giết địch trong chớp mắt, người bình thường chỉ cần kiên trì là có thể luyện được trong khoảng chừng một năm rưỡi. Vì thế, ít nhất ... trong khoảng thời gian đó, cô ta sẽ không tới làm phiền tôi."
Tiểu Mã chợt hiểu ra, nói rằng: "Tiểu Diệp tử, vạn nhất cô ấy có nghị lực luyện thành công, vậy thì cậu có thu nhận cô ấy làm đệ tử không?"
"Cái này... Tới đó hãy nói.". Diệp Thiếu Dương gãi đầu một cái, hắn thật sự không muốn thu nhận đồ đệ, hơn nữa đối phương còn là một người điên như thế, bất quá nếu cô ấy có nghị lực luyện được thể thuật Mao Sơn, vậy thì đó cũng là cơ duyên của cô ấy, mình cũng có thể thu nhận cô ấy làm đệ tử ngoại môn.
Mà võ thuật trong Mao Sơn thuật vốn là một thứ rất quan trọng, lại phù hợp với khả năng của cô ấy.
Nghĩ như thế, hắn xem như Trương Tiểu Nhị cũng có một phần cơ duyên với Mao Sơn, chủ yếu có thành hay không thì còn phải chờ xem cô ấy làm ăn như thể nào. Có điều một phần cơ duyên này lại chỉ được năm nghìn đồng, thật sự là không nhiều lắm, hừm, cho nên đạo tâm mình không bị ảnh hưởng.
Tiểu Mã hích vào tay hắn một cái, cười nói: "Aizzz, thôi thì cậu cứ thu nhận người ta đi, có một đồ đệ đi theo, chậc chậc, cũng oai phong lắm chứ!"
Diệp Thiếu Dương lườm Tiểu Mã, nói: "Liên quan gì tới cậu?"
"Đương nhiên là có, cô ấy là đồ đệ của cậu, tôi lại là đồng tử của cậu, tương đương với trợ thủ, cho nên nếu so sánh với nhau thì tôi lớn hơn cô ấy một cấp, vì thế cô ấy phải gọi tôi một tiếng sư thúc, đúng không?"
Diệp Thiếu Dương lạnh lùng cười: "Tỉnh lại đi, cậu còn chưa đủ trình làm đồ đệ của tôi đâu, đừng nói chi là đồng tử!"
"Cậu..." Tiểu Mã bị đả kích lớn, tức giận nhìn hắn.
Chương 197 - Quách đại tẩu
"Tiểu Diệp tử, bây giờ cậu đi đâu?"
"Đi tìm Quách sư huynh xem huynh ấy chế tạo pháp khí đến đâu rồi, giúp huynh ấy một tay, chúng ta phải nhanh chóng bắt Hà Cơ để còn đi Tứ Xuyên."
Tiểu Mã nói: "Ồ, vậy cậu đi đi, tôi muốn về nhà một chuyến."
"Về nhà?". Diệp Thiếu Dương giật mình nhìn Tiểu Mã, mặc dù hắn biết nhà của Tiểu Mã gần đây nhưng hắn chưa bao giờ thấy cậu về nhà, vì thế có chút kinh ngạc trong giây lát.
Tiểu Mã gật đầu nói: "Ừ, lâu rồi tôi không về, vừa lúc hai ngày nay không có chuyện gì nên muốn về một chút để thăm hỏi cha mẹ. Vốn tôi định gọi cậu đi chung nhưng thấy cậu bận quá!"
"Khi nào có cơ hội thì hãy dẫn tôi về nhà, bái phỏng cha mẹ cậu!". Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ vai cậu, thân thiết nói.
Hai người tạm biệt nhau ở bến xe, Tiểu Mã chờ xe đưa đến nhà ga, Diệp Thiếu Dương gọi một chiếc taxi khác đi tới nhà lão Quách. Vừa vào cửa, hắn đã trông thấy một phụ nữ mập mạp đang đứng xếp một đống pháo hoa, thấy Diệp Thiếu Dương, chị ta liền cất tiếng hỏi: "Tiểu tử, cậu muốn mua gì?"
"Tôi... Tôi tìm lão Quách."
Phụ nữ kia nghe thấy thế liền tươi cười, nói: "Khai quang à?"
"A, đúng vậy!". Diệp Thiếu Dương mơ hồ đoán được thân phận của chị ta, thuận miệng đáp.
"Vậy cậu chờ một chút nhé!". Người phụ nữ kia vén rèm chạy vào bên trong, hô to: "Chủ nhà ơi, có người muốn khai quang kìa!".
Bên trong lập tức truyền đến âm thanh của lão Quách: "Không có mở cửa, anh bận lắm, còn chưa làm xong việc cho tiểu sư đệ, có cho bao nhiêu tiền anh cũng không khai quang."
Diệp Thiếu Dương chợt có chút cảm động, kêu lên: "Sư huynh, là đệ đây!"
Chỉ chốc lát sau, rèm cửa được vén lên, lão Quách và người phụ nữ kia đi ra. Y mỉm cười nhìn Diệp Thiếu Dương, chỉ vào chị ta, nói rằng: "Chị dâu đệ đấy!”.
Không đợi Diệp Thiếu Dương mở lời, Quách đại tẩu đã nhanh chóng bước tới, thân thiết vỗ lưng của Diệp Thiếu Dương, cười cười: "Hóa ra là Thiếu Dương a, ai nha, sao không nói sớm, mau ngồi xuống ghế!"
Chị ta mời Diệp Thiếu Dương ngồi xuống ghế, âm thầm đánh giá hắn, cười vui vẻ nói: "Thím đã sớm nghe lão Quách nhắc đến con, bảo con đang ở Thạch Thành, vì vậy luôn muốn mời con tới nhà chơi, có điều lão Quách cứ bảo con bận mãi nên thím không gặp được. Hôm nay nghe anh ấy nói anh ấy phải chế tạo vật dụng cho con nên thím mới chạy tới đây xem một chút, vừa lúc gặp được con. Thím có làm một vài món ăn rất ngon, huynh đệ các con cứ ăn uống tự nhiên đi nhé!"
Chị ta vừa kêu một tiếng "Thím - con", Diệp Thiếu Dương lập tức buồn bực không dứt, cái quái gì vậy, kêu chị ta bằng thím, kêu chồng chị ta bằng sư huynh ư, thế thì còn ra thể thống gì nữa?
Lão Quách cũng rất bất mãn trừng mắt nhìn vợ, nói: "Kêu bậy kêu bạ, đây là sư đệ cùng chung sư phụ với anh, ai cho em xưng thím gọi con? Vậy hóa ra em cũng là thím của anh à?"
Sau đó y chép miệng nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Đừng chấp nhặt chị dâu đệ nhé, đệ tới đúng lúc lắm, ta muốn cho đệ xem thứ này!"
Nói xong y dẫn Diệp Thiếu Dương tới một gian phòng trông như tầng hầm, không gian bên trong rất lớn, chỉ có một cánh cửa sổ, ánh đèn điện chiếu lờ mờ căn phòng.
Diệp Thiếu Dương lần đầu tiên nhìn thấy gian phòng này, đưa mắt đánh giá xung quanh một lượt, chỉ thấy bốn phía đều là các hàng kệ chất đầy pháp khí thành phẩm và bán thành phẩm. Trong phòng còn có một cái máy mài đá, một số mũi khoan kim cương, bàn eto và một vài máy tiện có liên quan đến công việc.
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc không dứt, nói rằng: "Sư huynh, huynh bảo huynh không giỏi pháp thuật, thế nhưng huynh chắc chắn là nhà đại phát minh giỏi nhất trong giới pháp thuật của chúng ta!"
Lão Quách đắc ý cười ha hả, nhặt từ dưới đất lên một vật sáng chói trông như một mũi tên, đưa cho Diệp Thiếu Dương xem, nói rằng: "Đây là mũi tên nỏ bắn cá ta chế tạo theo ý của đệ, đệ xem thử đi!"
Diệp Thiếu Dương cầm lấy mũi tên, nương theo ánh đèn quan sát. Phần đầu mũi tên rất sắc bén, bằng vàng lóng lánh, phần thân mũi tên màu đen và có khắc những hàng chữ đạo màu vàng, phần đuôi tên được làm bằng những sợi lông chim đủ màu đủ sắc.
Lão Quách giải thích: "Đầu mũi tên ta dùng vàng ròng chế tạo, thân tên ta làm bằng thép vonfram pha với một ít pháp dược, đuôi tên ta sử dụng lông đuôi của gà Nộ Tinh..."
Diệp Thiếu Dương hài lòng gật đầu. Lão Quách lại nhặt từ dưới đất lên một tấm lưới bằng vàng lấp lánh đưa cho hắn. Diệp Thiếu Dương trông thấy mỗi một mắc lưới đều có đính một đồng tiền nhỏ, tuy chỉ là đồng tiền thông thường, linh tính không mạnh, nhưng trên cả trăm đồng tiền như thế cùng đính lên lưới thì tác dụng cũng không phải là ít, mặt khác, kích thước của lưới cũng không giống như những cái lưới đánh cá khác, các khe lưới đều có khoảng cách khác nhau, ở vị trí trung tâm có thêu tám chữ bằng chỉ vàng : "Chính Nhất Minh Uy, Mao Sơn Ngự Sắc".
Đây là một món pháp khí đặc biệt mà tên của nó chính là "Lưới Bát Tự Kim Tiền" .
Diệp Thiếu Dương nói: "Trời đã xế chiều, hôm nay đệ cũng không có việc gì làm, vừa lúc có thể giúp cho huynh chế tạo hoàn thiện pháp khí. Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát, bắt sống Hà Cơ."
Lão Quách đương nhiên không ý kiến, chỉ phân công cho Diệp Thiếu Dương điều phối nguyên vật liệu, còn mình dùng máy móc gia công chúng. Cả hai bận rộn hơn một giờ đồng hồ thì hoàn tất khoảng 90% sản phẩm.
Bỗng bọn họ nghe thấy tiếng Quách đại tẩu gọi xuống ăn cơm. Diệp Thiếu Dương ngửi thấy mùi đồ ăn từ dưới nhà bay lên thơm phức mũi. Cả hai người vội vàng chạy xuống lầu.
Những món ăn trên bàn đều là những món đơn giản thông thường: Sườn xào chua ngọt, gà kho gừng, cá hấp đậu hũ, còn có một số món ăn chay.
Quách đại tẩu thân thiết ngồi xuống bắt chuyện với Diệp Thiếu Dương, mở một bình rượu ngon rót cho hai huynh đệ bọn họ uống. Chị ta vô cùng nhiệt tình với Diệp Thiếu Dương, vừa gắp rau cho Diệp Thiếu Dương, vừa khuyên hắn uống rượu, khiến cho Diệp Thiếu Dương có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu. Bất quá Quách đại tẩu nấu ăn quả thực rất ngon, nhất là sườn xào chua ngọt, khiến cho hai người Diệp Thiếu Dương thoáng chốc đã chén gần hết nửa bàn.
"Thiếu Dương à, đệ ở Thạch Thành được bao lâu rồi?". Quách đại tẩu gắp cho hắn một miếng sườn to, nhẹ nhàng hỏi rằng.
Diệp Thiếu Dương nhức đầu, nói: "Không biết, chắc cũng khá lâu rồi!".
Quách đại tẩu vừa nghe vừa cười vui vẻ, nói: "Thạch Thành được lắm, đệ ở đây luôn đi, đệ đẹp trai như vậy, hôm nào thím… À không, tẩu tẩu giới thiệu cho đệ một cô nương xinh đẹp."
Lão Quách cắt đứt lời của chị ta, nói rằng: "Em thì biết cái gì, tiểu sư đệ đã có người trong lòng rồi, biết là ai không, tiểu thư của tập đoàn Tinh Thành đấy!"
Diệp Thiếu Dương lườm y một cái: "Chớ có nói lung tung, đệ với tiểu Như chỉ là bạn bè bình thường.".
Uống với nhau vài ly xong, Quách đại tẩu còn nói thêm: "Thiếu Dương a, tẩu với sư huynh đệ không có con trai, cả hai chúng ta chỉ có một cô con gái, hiện giờ nó đang đến trường, sau này lúc nào đệ rảnh thì cứ đến đây chơi nhé, coi như đây là nhà mình..."
Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa phun ra một ngụm rượu: Bớt nói giỡn, nghe cứ như đang tuyển hắn làm con rể của lão Quách ấy? Quách đại tẩu nói chuyện cũng không hề biết xấu hổ.
Bất quá Diệp Thiếu Dương vẫn rất hài lòng với bữa cơm này, không riêng gì bởi vì đồ ăn ngon, mà là vì lão Quách đã cho hắn một bầu không khí ấm cúng như gia đình mà từ lâu hắn vẫn thiếu thốn, Diệp Thiếu Dương vô cùng trân trọng điều đó.
Cơm nước xong, Quách đại tẩu thu dọn bàn ăn, lão Quách và Diệp Thiếu Dương trở vào bên trong nhà uống trà nghỉ ngơi, chuẩn bị làm tiếp công việc. Chợt, Đàm Tiểu Tuệ gọi điện thoại hỏi hắn đang ở đâu, Diệp Thiếu Dương trả lời đang ở nhà lão Quách.
"Anh đến đây ngay đi, em đang ở quán rượu chờ này, em có dắt theo một người mà nhất định anh phải trông thấy.". Đàm Tiểu Tuệ trầm giọng nói rằng.
"Ai?". Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi.
Đàm Tiểu Tuệ dừng lại một chút, nói rằng: "Hậu nhân của Thất bà bà."
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc đến ngây ngốc, Thất bà bà không phải là yêu sao, làm thế nào mà lại có… hậu nhân?
Chương 198 - Cố sự của Thất cô (1)
Đàm Tiểu Tuệ cũng không nói nhiều lời, chỉ bảo hắn mau chóng đến chỗ cô.
Cúp điện thoại, Diệp Thiếu Dương kể lại sự việc cho lão Quách nghe, lão Quách kinh ngạc không ngớt, nói với Diệp Thiếu Dương: "Đệ cứ đến đó xem thử như thế nào, chỉ còn một công đoạn nữa, một mình ta làm là được, bao giờ xong ta sẽ đưa vật dụng đến Lý gia thôn cho đệ. Khi nào đệ quay về nhớ cho ta biết tình hình!".
Diệp Thiếu Dương đồng ý. Lão Quách gọi vợ ra tiễn Diệp Thiếu Dương. Quách đại tẩu xách một bao mười mấy cái trứng luộc trong nước trà ra, nói là mình đã cất công nấu, dặn hắn nhất định phải mang về ăn.
Thịnh tình không thể chối từ, Diệp Thiếu Dương không thể làm gì khác hơn là nhận lấy bao trứng luộc, gọi xe taxi đi tới chỗ Đàm Tiểu Tuệ . Hắn tìm được khách sạn mà cô đang ở, hỏi số phòng, đi lên phòng gõ cửa một cái. Một cô gái ngoại hình xinh đẹp mở cửa ra, Diệp Thiếu Dương sửng sốt, vội vàng ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, nhầm phòng."
"Đúng chỗ rồi, Diệp Thiên sư, mời vào."
"Cô là..."
Cô gái cười cười: "Vào đi sẽ biết."
Sau khi đi vào, Diệp Thiếu Dương liền nhìn thấy Đàm Tiểu Tuệ đang ngồi trên ghế salon, bên cạnh là một nam nhân hai mươi mấy tuổi, tóc húi cua, thân mặc trường sam, trên cổ đeo một chuỗi Phật châu rất lớn, khí chất nhã nhặn, trông rất có tuệ căn.
Bất quá Diệp Thiếu Dương chỉ cần liếc mắt cũng đủ thấy người này có vấn đề, trên người hắn tựa hồ có một tầng... yêu khí nhàn nhạt, ngoài ra còn có một luồng cương khí mạnh mẽ mà những người giới pháp thuật thường hay có.
"Đây chính là vị bằng hữu mà em đang đợi, cô ấy tên là Uông Đình, thân phận... giống như em, không cần phải giới thiệu."
Đàm Tiểu Tuệ giới thiệu xong, cô gái kia lập tức nháy mắt với Diệp Thiếu Dương: "Xin chào Diệp Thiên sư, tôi đã sớm nghe qua đại danh của ngài, ban đầu còn tưởng ngài là một đại thúc, không ngờ lại là một hotboy a!"
Diệp Thiếu Dương cười nhàn nhạt, trong lòng hết sức kinh ngạc, cô gái này nhìn qua chỉ giống như một tiểu cô nương mười lăm tuổi, không ngờ lại là một Vu sư, may mà là Bạch Vu sư, nếu như là Hắc Vu sư... bộ dáng loli như vậy, phỏng chừng sẽ chẳng có ai đề phòng được cô ta.
"Còn đây là...". Đàm Tiểu Tuệ chỉ vào người nam nhân bên cạnh: "Liên Hoa cư sĩ Ngũ Đài Sơn (1)."
(1) Ngũ Đài Sơn: Ngũ Đài sơn, còn gọi là Thanh Lương sơn, nằm trong địa phận huyện Ngũ Đài, địa cấp thị Hãn Châu, tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc, là một trong tứ đại Phật giáo danh sơn tại Trung Quốc. Truyền thuyết kể rằng: Một năm nọ nơi đây có tổ chức một bữa tiệc ăn chay lớn. Một phụ nữ hành khất dắt theo hai đứa con nhỏ và một con chó đói tới ăn xin, được cho ba xuất, chưa cho là đủ, nói: "Con chó cũng nên có phần". Hòa thượng cho thêm một xuất, người phụ nữ lại nói: "Trong bụng tôi còn một đứa bé cũng nên có phần". Vị hòa thượng nổi giận: "Đứa bé còn chưa sinh ra cũng đòi phần ăn, thật không biết thế nào là đủ". Người phụ nữ bèn đáp :"Chúng sinh bình đẳng,thai nhi chẳng nhẽ không phải là người?". Nói rồi, người phụ nữ cắt tóc, bay lên trời, xuất hiện pháp tướng Bồ Tát, hai đứa con hóa thành hai đồng tử, con chó biến thành sư tử xanh. Đến nay Ngũ Đài sơn còn có Phát tháp Văn Thù, tương truyền là nơi cất giữ tóc của Văn Thù Bồ Tát. Ngày nay, người ta vẫn tin rằng bồ tát Văn Thù Bồ Tát thường hiển linh trên núi này dưới dạng những người hành hương hay nhà sư bình thường hoặc hay xuất hiện dưới dạng các đám mây ngũ sắc.
Nam nhân kia đứng lên, chắp tay, khom mình hành lễ với Diệp Thiếu Dương, nói: "Lạc Già hữu linh sinh bồ đề, tại hạ là cư sĩ, tên tục Đằng Vĩnh Thanh, bái kiến Diệp Thiên sư."
"Mao Sơn minh uy Thiên sư đạo, Diệp Thiếu Dương.". Diệp Thiếu Dương cũng chắp tay hành lễ.
Đàm Tiểu Tuệ và Uông Đình há hốc mồm nhìn nhau, ngơ ngác nói rằng: "Các người đang nói gì thế, sao nghe cứ như tiếng lóng của dân giang hồ vậy?"
Diệp Thiếu Dương cười nhàn nhạt, người tu pháp, bất kể Đạo gia, Phật gia, hay là Tán tu dân gian đều là người trong pháp thuật, mà những đại phái như Mao Sơn, Lạc Già Sơn thường rất ít gặp nhau, cách mỗi năm chỉ có một người tới tham dự Hội Long Hoa (2) của hai nhà Đạo – Phật, cho nên chỉ có những người đó quen biết nhau, thậm chí còn toàn là những vị trưởng lão bề trên.
(2) Hội Long Hoa (Long Hoa Tam Hội): Phật Di Lặc Bồ Tát năm xưa ra đời dưới tàng cây Long Hoa thuyết pháp ba lần để phổ độ chúng sanh, thụ danh Long Hoa Giả. Hội Long Hoa còn là một trường thi được mở ra để chọn bậc hiền tài, có đức hạnh tốt đẹp. Long Hoa Sơ Hội là lần chuyển pháp luân thứ nhất, gặp Đức Phật Di Lặc để thụ kinh văn pháp độ thoát. Sau khi trải qua bao nhiêu thời kỳ, bao nhiêu chúng sanh, Long Hoa Nhị Hội diễn ra để Đức Phật Di Lặc thuyết pháp cho hành giả siêu phàm nhập thánh. Đến thời đại chuyển pháp luân sẽ có cơ hội được được Đức Phật Di Lặc sở độ, độ tẫn hoàn toàn, gọi là Long Hoa Tam Hội. Vô luận nam nữ, già trẻ, nghèo hèn hay phú quý… chỉ cần lòng tin vào Phật pháp, quy y tam bảo, tu lục độ hành, thủ trì tam quy ngũ giới, ưa làm việc thiện, tích đức, y giáo phụng hành… đều có thể tham dự kỳ thi Long Hoa Sơ Hội đầu tiên để gặp Phật Di Lặc, mà vượt qua nhị hội sẽ đắc pháp tu hành, siêu phàm nhập thánh. (Thôi không giải thích nữa loãng truyện, đạo hữu nào muốn tìm hiểu thì tra google nhé)
Những pháp sư gặp mặt thường có một bộ văn sách tiếng lóng ảo như sương mù để nhận diện nhau, mà nhiều người đều nghĩ là không thực dụng lắm, cho nên sau này ít còn dùng, chỉ để lại một câu tự giới thiệu.
Mà Thanh Vân Tử của Mao Sơn tính tình quái gở, ít thu đồ đệ, lại cực hiếm khi tham gia Hội Long Hoa, cho nên ngoại trừ một hai vị đạo sĩ của Long Hổ Sơn ra thì Diệp Thiếu Dương chẳng quen biết ai của các môn phái khác cả, vì vậy khi gặp mặt vẫn phải nói mấy câu tiếng lóng.
Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm vào Đằng Vĩnh Thanh, hỏi: "Huynh không phải người?". Sau đó lại nghĩ câu này hình như có ý chửi người ta, cho nên nhanh chóng giải thích: "Ý ta là, huynh không phải là một con người thuần túy?..."
Hắn nói xong lại cảm thấy câu này cũng có gì đó sai sai, gãi đầu một cái, suy nghĩ xem nên nói câu nào cho phải thì Đằng Vĩnh Thanh đã không ngần ngại cười cười, nói rằng: "Diệp Thiên sư thật là có Hoả Nhãn Kim Tinh, ta thật sự không phải là người, ta là nửa người nửa yêu. Như Đàm tiểu thư đã nói, ta là tôn tử của Thất bà bà..."
Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên giật mình, hậu nhân của Thất bà bà, nửa người nửa yêu, thế quái nào lại làm hòa thượng?
Diệp Thiếu Dương dời mắt nhìn qua Đàm Tiểu Tuệ .
"Em biết anh muốn hỏi gì!". Đàm Tiểu Tuệ nói rằng: "Anh ấy chủ động tìm em trước, quá trình không quan trọng, em cũng không hỏi tỉ mỉ, có một số việc, anh tự mình hỏi anh ấy đi!"
Diệp Thiếu Dương ngồi xuống ghế sa lon đối diện Đằng Vĩnh Thanh, lấy ra mấy quả trứng Quách đại tẩu cho đặt xuống bàn, nói với mọi người: "Đây là trứng luộc trong nước trà được người ta tặng, mọi người ăn chung cho vui."
Đàm Tiểu Tuệ và Uông Đình cầm một quả lên ăn. Diệp Thiếu Dương cũng đưa một quả cho Đằng Vĩnh Thanh: "Huynh cũng ăn thử đi!"
Đằng Vĩnh Thanh trả lời: "Ta là cư sĩ, không ăn đồ mặn."
Diệp Thiếu Dương cười cười, bĩu môi, ý bảo ngươi không ăn thì ngươi nói đi.
Đằng Vĩnh Thanh lấy ra một tràng hạt, vừa lần vừa nhìn hắn, dùng giọng nói trong vắt mà trầm ổn kể về cố sự của Thất bà bà:
"Thất cô là một yêu quái tu luyện mấy trăm năm, khi xưa từng có một cơ duyên rất lớn, đó là vào những năm cuối thời Thanh triều, bà trốn ở vùng núi tu luyện, gặp được tổ gia gia ta, lúc đó ông là một pháp sư..."
"Cái gì???". Diệp Thiếu Dương kinh hãi, người và yêu?
"Đúng vậy, tổ gia gia ta tên gọi Đằng Trung Vân, ông là một Tán tu dân gian, thế nhưng may mắn đi theo một vị pháp sư Lạc Già Sơn tu hành qua khoảng thời gian dài, cho nên pháp lực rất mạnh, đương nhiên không thể so với Diệp Thiên sư (3) của huynh, bất quá khi ấy ông vẫn là cao thủ số một Thạch Thành. Đằng gia chúng ta là một gia tộc lớn, có sáu làng, tất cả đều ở cùng một vùng núi. Tổ gia gia Đằng Trung Vân là tộc trưởng.”.
(3) Diệp Thiên sư: Diệp Pháp Thiện – một vị Thiên sư trứ danh đời Đường.
“Để tiện nói chuyện, ta sẽ gọi thẳng tên của bọn họ, gia gia Đằng Trung Vân lúc vào núi phát hiện ra sự tồn tại của Thất cô, tuy rằng bà không hại người nhưng vẫn là một đại yêu quái ở vùng này, vẫn có khả năng uy hiếp người dân, cho nên gia gia Đằng Trung Vân dự định sẽ vào núi đối phó với Thất cô.”
“Kết quả, ông không phải là đối thủ của Thất cô, bị Thất cô đánh bại, Thất cô cũng không làm tổn thương đến tính mạng ông, thả ông về. Trong cố sự này, ta cũng không biết phải kể sao, nhưng hai người dần dần nảy sinh tình cảm..."
Diệp Thiếu Dương ngầm thở dài, bởi vì yêu quái giỏi thay đổi, vóc dáng đều rất xinh đẹp, rất hút hồn, cho nên từ cổ chí kim, những chuyện pháp sư vướng vào tình ái với yêu quái tuy rằng không nhiều, nhưng không phải là không có.
"Sau đó bọn họ tư định chung thân, gia gia Đằng Trung Vân đầu óc mê muội, cố ý đi xa nhà một chuyến, sau đó dẫn Thất cô về nhà, nói là mua được một người vợ ở phía xa, nhũ danh là Thất cô. Năm ấy đang thời rối loạn, lưu dân rất nhiều, cho nên thôn dân cũng không hoài nghi thân phận của Thất cô. Mà Thất cô lại rất xinh đẹp, nhiệt tình với người ngoài, hiền lành dịu dàng, cho nên trong làng ai nấy đều rất thích."
Nói đến đây, Đằng Vĩnh Thanh thở dài: "Ban đầu Thất cô chỉ muốn chung sống với gia gia Đằng Trung Vân cả đời. Thế nhưng người ngoài lại đồn đại bà tu tà, giết hại gia súc, bị người ta phát hiện. Chỉ toàn là lời nói bậy, bởi vì Thất cô ngay từ đầu đã chính là yêu quái tu tà, thế nhưng bà chẳng bao giờ giết hại sinh linh, cũng không giết qua người nào, nói cách khác, nếu bà có dùng thủ đoạn mê hoặc gia gia Đằng Trung Vân, thì ông cũng sẽ không tình nguyện yêu thương bà như thế!"
Chương 199 - Cố sự của Thất cô (2)
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, hắn tin tưởng Đằng Trung Vân là một pháp sư, cho dù là vì an nguy cũng tuyệt đối không thể sống chung với một yêu nữ tu tà.
Đằng Vĩnh Thanh nói tiếp: "Chân tướng là như vậy, hai người bọn họ đã sống với nhau nhiều năm, đột nhiên có một pháp sư từ đâu đến phát hiện ra thân phật thật sự của Thất cô, lên kế hoạch bắt giữ bà, sau đó cùng bà đấu pháp..."
"Sao mà trên đời nhiều Pháp Hải đến thế!". Đàm Tiểu Tuệ than thở.
Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi: "Tứ Xuyên bọn em cũng có Bạch Nương Tử truyền kỳ à?"
"Nhà em có TV mà, cái gì mà không có!". Đàm Tiểu Tuệ lập tức đáp, dời mắt sang nhìn Đằng Vĩnh Thanh, hỏi: "Nói tiếp đi, sau đó thì sao?"
"Pháp sư kia không phải là đối thủ của Thất cô, Thất cô tha cho y một mạng, thế nhưng y không phục, lại đi tuyên truyền thân phận của Thất cô... Kết quả hôm sau thôn dân sáu làng của Đằng gia đều vây trước cửa nhà gia gia bắt gia gia đánh đuổi yêu quái. Thất cô vì bị pháp sư kia ám toán, bị pháp khí phá thân, cho nên nhất thời tà tính nổi dậy, giết chết một số người.”.
“Gia gia Đằng Trung Vân suy cho cùng cũng là một pháp sư, hơn nữa còn là tộc trưởng, thấy Thất cô giết người, tâm tình kích động, cũng là vì bảo hộ tộc nhân, cho nên giao thủ với Thất cô. Thất cô đương nhiên không chịu đấu với ông, vì vậy bỏ trốn, để lại gia gia Đằng Trung Vân luôn luôn bị tộc nhân trách cứ, bắt phải dẫn yêu quái trở về, giao nhiệm vụ tróc nã Thất cô cho ông, nếu không sẽ phế đi chức vị tộc trưởng của ông!”.
“Gia gia Đằng Trung Vân một mình đi tới ngọn núi tìm được Thất cô, cũng không biết hai người nói chuyện với nhau như thế nào mà Thất cô cam nguyện hi sinh vì ông ấy, lấy thân mình đền tội để đổi lại uy tín của gia gia với tộc nhân. Bà còn tự nguyện giao ra máu yêu, chấp nhận cho gia gia giam trong một tòa miếu, chú thành Ngũ Hành Tiệt Âm Trận mãi mãi giam cầm bà.”.
Nghe như thế, Diệp Thiếu Dương bừng tỉnh đại ngộ, thì ra miếu Thất bà bà và Ngũ Hành Tiệt Âm Trận có quan hệ với nhau như thế, điểm này cũng phù hợp với suy đoán của hắn lúc trước, chỉ là không ngờ phía sau lại có một đoạn tình sử luẩn quẩn như vậy.
Đàm Tiểu Tuệ thở dài, nói: "Thật là một nữ nhân si tình, sau đó thì sao, vì sao nàng ta lại bắt đầu tu tà?"
Đằng Vĩnh Thanh nói tiếp: "Sau đó gia gia Đằng Trung Vân thường xuyên đến miếu thăm bà, còn phát động thôn dân thắp hương thượng cống thờ phụng. Tuy rằng không còn được làm phu thê với nhau nữa nhưng đối với Thất cô mà nói, đây cũng là chuyện phải chấp nhận thôi, dù sao một người một yêu cũng không thể ở bên nhau trọn đời. Có điều, những lần kế tiếp gia gia Đằng Trung Vân tới miếu ít hơn hẳn, thái độ cũng không còn được như xưa, sau đó dần dần không còn tới nữa.”.
“Thất cô cứ một mực chờ đợi ông trong miếu, lo lắng sốt ruột, một hôm bà bắt được một người đang trú mưa trong miếu, tra hỏi nguyên nhân thì biết được hóa ra gia gia đã cưới vợ khác, còn là nữ nhi của trưởng trấn..."
"Chết tiệt!". Tiểu nha đầu Uông Đình tức giận hừ một tiếng: "Đàn ông chẳng có tên nào tốt, toàn là những kẻ phụ tình, tất cả đều đáng chết!"
"Khụ…". Diệp Thiếu Dương nhìn cô, bảo: "Tiểu muội muội, cô nói Đằng Trung Vân kia phụ tình thì tôi đồng ý, thế nhưng cô nói đàn ông chẳng có ai tốt thì..."
Uông Đình bĩu môi: "Tôi không nói anh!"
Đệt, vậy chẳng khác nào nói mình không phải là đàn ông à? Diệp Thiếu Dương phiền muộn không thôi.
"Đừng nói vớ vẩn nữa, tập trung chuyên môn!". Đàm Tiểu Tuệ trừng mắt nhìn hai người, hỏi Đằng Vĩnh Thanh: "Tôi đoán Thất bà bà từ đó về sau trở nên điên cuồng hơn, có phải không?"
Đằng Vĩnh Thanh gật đầu, nói: "Thất cô bắt đầu giết người, thế nhưng cũng không giết mấy người vì không có ai đến miếu của bà nữa, bà lại bị trận pháp làm khó, không thể ra khỏi miếu, oán khí mỗi ngày một tích tụ. Sau đó bà gặp quỷ sai kia, quỷ sai và bà trải qua một chuyện gì đó mà ta không biết..."
Diệp Thiếu Dương dường như hiểu ra, Thất bà bà nhất định là đã dụ dỗ quỷ sai kia, có thể là biểu lộ tình cảm tốt với hắn, nếu không thì vì sao hắn bất chấp đạo lý mà cam nguyện làm quỷ phó cho nàng? Bất quá Diệp Thiếu Dương không có hứng thú với những bí ẩn trong này, dù sao quỷ sai cũng đã chết, có biết cũng không giúp được gì.
"Quỷ phó kia bắt đầu hành động thay cho Thất cô để Thất cô tu tà, đầu tiên giả mạo quỷ quái giết người, sau đó lấy thân phận của bà trấn áp, nâng cao thị uy, khiến dân bản xứ càng ngày càng tín phục bà, cam tâm tình nguyện dâng những đứa trẻ song sinh để bà thực hiện kế hoạch tu luyện... Chuyện về sau, đại pháp sư hẳn là cũng đã biết, nếu không có người tới đập tượng, phá hỏng trận pháp thì không bao lâu sau, bà sẽ đột phá phong ấn trận pháp..."
"Thất bà bà làm như thế vì mục đích gì?". Diệp Thiếu Dương thắc mắc.
"Tuy rằng Thất cô là yêu nhưng âm ty vẫn nhận định gia gia Đằng Trung Vân bội bạc, vứt bỏ vợ cả, phạt ông thành quỷ dịch, không cho luân hồi. Mục đích của Thất cô là tu thành yêu vương, có thể xuống hoàng tuyền giành lấy hồn phách của Đằng Trung Vân, tìm cách để hành hạ giày vò ông, sau đó giết chết tất cả hậu nhân của Đằng gia..."
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, những chuyện hận thù này hắn hoàn toàn có thể hiểu được, một người muốn báo thù thì có rất nhiều cách, quỷ và yêu cũng vậy, chỉ có giết ngươi, ngươi chết thì giết hậu nhân ngươi, không có thì giết tộc nhân của ngươi, giết cho đến khi nào giải hận mới thôi. Bởi vì cái gì cũng đã mất, cho nên ta phải trả thù xã hội...
Hắn lập tức nhìn Đằng Vĩnh Thanh, nói: "Huynh vẫn chưa giải thích vì sao huynh là hậu nhân của Thất cô?"
Đằng Vĩnh Thanh chậm rãi nói: "Thất cô lúc chung sống với gia gia có sinh hạ cho ông một người con trai..."
Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, nói: "Nàng lúc đó đã là yêu linh?"
Đằng Vĩnh Thanh gật đầu.
Diệp Thiếu Dương âm thầm hít vào một hơi, quả nhiên là yêu linh. Yêu quái chỉ cần tu luyện đến yêu linh là có thể mô phỏng theo hình dáng của con người, sinh hoạt y như con người, sinh con đẻ cái, sống chết giống nhau, bề ngoài không có gì có thể nghi ngờ, nhưng dù sao nàng cũng là yêu quái, một khi máu yêu trong cơ thể bị kích phát, nàng sẽ thoái hoá biến thành yêu.
Hơn nữa, loại máu yêu này được truyền thừa đời đời kiếp kiếp, không bao giờ suy giảm. Cho nên, Diệp Thiếu Dương suy nghĩ người đang đứng trước mặt này sẽ có một lúc nào đó bị kích phát biến thành yêu quái không?
Đằng Vĩnh Thanh tựa hồ thấu hiểu tâm tư của hắn, nói rằng: "Sau khi phong ấn Thất cô, lấy nữ nhi của trưởng trấn xong, gia gia Đằng Trung Vân liền đưa con trai của mình đến Lạc Già Sơn, giao cho sư phụ trước đây nuôi nấng. Người con trai ấy lớn lên, trở thành cư sĩ Phật môn, tu luyện pháp thuật, lấy vợ sinh con..."
"Chờ một chút, hòa thượng cũng có thể sinh con ư?". Uông Đình trợn to hai mắt, giật mình nhìn Đằng Vĩnh Thanh.
Đằng Vĩnh Thanh cười cười, nói: "Là cư sĩ, không phải là hòa thượng, mặc dù cùng là thân phận tu hành nhưng lại là đệ tử tục gia, cho nên có thể kết hôn."
Uông Đình hừ một tiếng, nói: "Nếu tin phật thì đừng có ham mỹ sắc chứ, nếu không lại đạo tâm không thành nữa!"
Đằng Vĩnh Thanh cười cười không nói tiếng nào, nói rằng: "Gia gia Đằng Trung Vân cũng lo lắng trong cơ thể con mình có máu yêu của Thất cô, chỉ cần cách Thất cô vài trăm dặm là sẽ cảm ứng được, cho nên vạn nhất máu yêu kích phát, hóa thành yêu quái thì... Mà thứ duy nhất có thể khắc chế máu yêu, chính là pháp thuật.”.
“Bởi vì máu yêu truyền thừa nên mỗi đời con của nhà ta đều làm cư sĩ ở Lạc Già Sơn, học tập Phật hiệu và pháp thuật để chống lại máu yêu trong cơ thể. Ta biết Diệp Thiên sư muốn phá Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận, vì thế đặc biệt đến đây tương trợ huynh..."
Chương 200 - Tái đấu Hà cơ (1)
Diệp Thiếu Dương cười nhàn nhạt, nói rằng: "Chỉ cần huynh tới giúp ta mà không phải tới giúp tổ bà bà của huynh thì ta hoan nghênh hai tay."
Đằng Vĩnh Thanh nói: "Diệp Thiên sư, ta niệm Phật nhiều năm như vậy, hiểu được cái gì là đúng là sai, là tình nghĩa hay là trách nhiệm, hơn nữa cũng có chút thành tựu, có thể khắc chế máu yêu trong người, không có vấn đề gì đâu!"
Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: "Lịch đại tổ tông nhà huynh vì sao không nghĩ cách giải quyết chuyện này?"
Đằng Vĩnh Thanh vuốt tay, nói: "Bởi vì căn bản không có biện pháp giải quyết, nếu như thả Thất cô ra thì cả vùng sẽ chịu một trường hạo kiếp, cho nên chỉ có duy trì hiện trạng, phong ấn bà trong miếu thì mới có cơ may thoát khỏi tai ương. Hơn nữa những người tiền bối của ta tu vi hữu hạn, căn bản không dám đi đến gần miếu của bà, để tránh cho bà cảm ứng được, lợi dụng huyết mạch mà kích hoạt máu yêu. Ta cũng biết được Diệp Thiên sư ở đây nên mới dám hạ sơn giải quyết, vạn nhất ta không khống chế được nó thì Diệp Thiên sư hãy giúp ta một chút!"
Diệp Thiếu Dương gật đầu.
Uông Đình đứng kế bên thở dài, nói rằng: "Không ngờ Thất cô lại có cố sự bi thương như thế, nàng là một nữ nhân mệnh khổ, đi tới bước đường này cũng là do tình cảm không trọn vẹn.”.
Tất cả mọi người đều lặng lẽ cúi đầu.
Diệp Thiếu Dương nói: "Nàng dù có mệnh khổ nhưng rốt cuộc vẫn là yêu quái, nên duyên vợ chồng cùng với người là việc làm trái với thiên đạo, mà Đằng Trung Vân đương nhiên cũng có sai, ông ta hẳn cũng đã bị trừng phạt, nàng lại kiên trì muốn trả thù, chấp niệm quá sâu, gây họa nhân gian. Nếu như tha thứ cho nàng chỉ vì nàng bị tổn thương trong chuyện tình cảm, thì những người bị nàng giết hại, lẽ nào đã chết vô ích?"
Uông Đình giật mình, gật đầu, lẩm bẩm: "Diệp đại ca nói rất đúng..."
Đàm Tiểu Tuệ nói thêm: "Cho dù nàng chưa từng giết người cũng không thể thả nàng ra khỏi miếu, bởi vì với chấp niệm bây giờ của nàng, một khi nàng thoát ra khỏi miếu, ắt hẳn sẽ tạo nên thảm cảnh giết chóc..."
Đằng Vĩnh Thanh đồng tình: "Đúng vậy, bất quá giả như có thể, ta mong Diệp Thiên sư đừng tiêu diệt nguyên thần của bà, để ta thu bà lại, đưa về Lạc Già Sơn siêu độ..."
"Đánh thắng trước đã rồi hãy nói!". Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười cười: "Vạn nhất chúng ta đều chết hết thì sẽ không còn mộng tưởng nhiều như vậy nữa!"
Bất quá tuy nói thế nhưng khi có một pháp sư thêm vào đội ngũ, trợ giúp cho hắn, Diệp Thiếu Dương lại cảm thấy không ít áp lực, trong lòng hắn nghĩ, pháp lực của tên pháp sư Lạc Già Sơn này sẽ không kém cỏi chứ?
Đúng lúc đó, Diệp Thiếu Dương nhận được cuộc điện thoại của lão Quách bảo đã hoàn thành xong vật dụng, đang lái xe đưa đến Lý gia thôn, hỏi hắn khi nào tới.
Diệp Thiếu Dương thấy bên này cũng không có chuyện gì, bèn bảo chút nữa sẽ qua, cúp điện thoại, lập tức gọi cho Chu Tĩnh Như bảo cô chuẩn bị một chiếc thuyền, vài túi hùng hoàng và vôi sống cho hắn, sau đó dặn cô đến đó chờ hắn.
Diệp Thiếu Dương đặt điện thoại xuống, kể lại chuyện cho mọi người nghe, thỉnh mọi người cùng đi hỗ trợ, thế nhưng thực tế hắn đã chuẩn bị đầy đủ để đối phó với Hà Cơ, chỉ là, hắn muốn nhân cơ hội này tìm hiểu thực lực của Đằng Vĩnh Thanh một chút, mà hơn hết là cô gái Uông Đình kia, hắn muốn biết tiểu nha đầu này rốt cuộc là có bản lĩnh gì mà Đàm Tiểu Tuệ phải chờ đợi?
Đằng Vĩnh Thanh rất dứt khoát, đồng ý tương trợ.
Đàm Tiểu Tuệ lại lắc đầu, nói: "Có hai người là đủ rồi, em và tiểu Đình còn có chuyện khác muốn làm."
Diệp Thiếu Dương thuận miệng hỏi: "Chuyện gì?"
"Tìm kiếm hài cốt của biểu tỷ."
Diệp Thiếu Dương sửng sốt một chút, nếu không nghe Đàm Tiểu Tuệ nói, hắn cũng đã quên mất Đàm Tiểu Tuệ còn có một biểu tỷ đã bị Thất bà bà giết chết, hài cốt vẫn còn nằm trong giếng nước.
Hắn lập tức hỏi: "Em muốn đến giếng nước?"
Đàm Tiểu Tuệ gật đầu: "Quỷ phó đã chết, không còn nguy hiểm gì nữa, bất quá em vẫn phải chú ý một chút!".
Vì vậy bốn người thỏa thuận với nhau bắt một chiếc taxi đi tới lục địa sơn trang, Đàm Tiểu Tuệ và Uông Đình xuống xe trước, còn hắn và Đằng Vĩnh Thanh ở lại để đi tiếp tới Lý gia thôn.
Tài xế ngại Lý gia thôn đường xá xa xôi, nói cái gì mà không thể đi tiếp, Diệp Thiếu Dương đành gãi đầu, hỏi Đằng Vĩnh Thanh: "Có tiền không?"
"Bao nhiêu?"
"Hai trăm, cho sư phụ đây hai trăm để lão chở chúng ta đi!”.
Đằng Vĩnh Thanh thành thật lấy ra hai tờ tiền đưa cho tài xế, lúc này tài xế mới đồng ý chở bọn họ đi tiếp.
Đằng Vĩnh Thanh cười khen: "Diệp Thiên sư đúng là người thanh tu, đến hai trăm đồng cũng không có."
"Đúng vậy, ta nghèo lắm!". Diệp Thiếu Dương nói dối không biết ngượng mồm, tỏ ra nghèo đói, trong lòng âm thầm vui mừng, hà hà, tiết kiệm được hai trăm đồng...
***
Chu Tĩnh Như và trưởng thôn Lý Lão Tinh đang đứng ở cổng thôn chờ Diệp Thiếu Dương, phía sau cách đó không xa là một đám người bu xem đông nghịt, vừa trông thấy Diệp Thiếu Dương xuống xe, đám người lập tức vỗ tay hoan hô.
Diệp Thiếu Dương cảm thấy quái lạ, đi tới bên cạnh Lý Lão Tinh, hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Mọi người nghe nói Diệp tiên sinh muốn bắt Thủy quỷ nên kích động chạy tới xem, tôi ngăn mãi mà không được a."
Diệp Thiếu Dương im lặng không nói gì, chỉ quay sang Chu Tĩnh Như giới thiệu sơ lược Đằng Vĩnh Thanh, trước mặt nhiều người như vậy, hắn không dám nói Đằng Vĩnh Thanh có quan hệ với Thất bà bà.
Bởi vì Diệp Thiếu Dương đã thông báo trước nên hiện giờ Chu Tĩnh Như đã chuẩn bị xong một chiếc thuyền, Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua, nhất thời kinh ngạc đến ngây ngốc: Đây là một con thuyền loại nhỏ, bên ngoài phủ một lớp sơn trắng nhũ bạc lấp lánh.
Thuyền tổng cộng có ba tầng, phía trên là một boong thuyền ngắm cảnh, phía trước là bánh lái bằng kim loại sáng loáng, Diệp Thiếu Dương tuy không hiểu nhiều về thuyền nhưng cũng biết chiếc thuyền này nhất định rất xa xỉ.
Bên cạnh thuyền là một người thủy thủ trung niên.
"Vị này chính là thuyền trưởng lái thuyền chuyên nghiệp em mời về, Cam Tín Văn, Cam tiên sinh, ông ấy đã có nhiều năm kinh nghiệm.". Chu Tĩnh Như giới thiệu: "Thiếu Dương ca, mong rằng ông ấy có thể giúp anh hoàn thành nhiệm vụ. À, anh thấy chiếc thuyền này thế nào?"
"Cái này... Thật sự quá tốt!". Diệp Thiếu Dương gãi đầu một cái, khổ sở nói: "Lần này hạ thuỷ phải đấu pháp rất lâu, có khả năng sẽ phải phế bỏ con thuyền, anh chỉ cần một chiếc thuyền bình thường thôi, em lại mua hẳn một chiếc thuyền xịn như vậy, thật sự có chút lãng phí..."
"Không sao đâu, thuyền này rất tốt, chỉ cần anh không có việc gì thì có phế bỏ cũng được, hơn nữa cũng không đắt lắm, chỉ khoảng..."
Diệp Thiếu Dương vội vàng xua tay: "Thôi thôi, xin em đừng nói để lòng anh đau nhói!". Hắn đã có “kinh nghiệm” từ vết xe đổ lúc trước, khi cô bảo không nhiều tiền tức là rất nhiều tiền.
"Lên đường thôi, gọi vài người đến đẩy thuyền xuống nước, chúng ta bắt đầu!"
Lý Lão Tinh gọi vài người khỏe mạnh tiến lên dùng gậy đẩy thuyền xuống nước. Phía sau còn có một chiếc xe tải, Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua mới biết đó là vôi sống và hùng hoàng chất đầy trong một xe, không khỏi lắc đầu cười khổ.
Đoàn người đi đến hồ chứa nước thì lão Quách cũng đã vừa đến, y ngồi xổm xuống bờ hồ bày ra một tấm lưới kỳ lạ dưới chân, kế bên là một cái nỏ bắn cá, bên trong có chứa một mũi tên dài lóng lánh.
Diệp Thiếu Dương bảo tất cả mọi người cùng khiêng vôi sống và hùng hoàng lên khoang thuyền, sau đó nhờ bốn người cao lớn lực lưỡng làm bảo vệ, phụ trách an toàn cho mọi người, xong việc sẽ chia cho mỗi người hai nghìn đồng (đương nhiên là Chu Tĩnh Như cho), lúc này mới dẫn những người có liên quan lên thuyền.
Nhìn mặt nước đen kịt, Diệp Thiếu Dương chợt hít sâu một hơi, tuy rằng đã chuẩn bị đầy đủ nhưng hắn vẫn cảm thấy ái ngại, bởi vì chiến đấu dưới nước không giống như ở trên bờ. Hơn nữa trên thuyền lại có nhiều người như vậy, hắn còn phải phụ trách lo cho bọn họ, nhất thời cảm thấy vô cùng áp lực, lại hít sâu một hơi, ra lệnh cho Cam Tín Văn: "Lái thuyền!"