• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 121 - Yêu linh chiếm thân

Nam tử vốn đang muốn khai quan, vội vàng gật đầu: "Khai quan, mau khai quan, ta cho cậu tiền! Muốn bao nhiêu cũng được!"

Diệp Thiếu Dương thở dài, tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ đều rất to lớn, đến con mình đã chết mà họ vẫn còn chấp mê đến như vậy. Hắn lập tức leo xuống hố mộ, lão đạo sĩ còn đang đứng bên cạnh hố mộ, hoa tay múa tay chỉ huy người phóng hỏa. Vừa nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, lão liền lớn tiếng quát mắng: "Không thể khai quan, cương thi mà chui ra, chúng ta sẽ không còn sống sót!"

Diệp Thiếu Dương không thèm để ý đến lão, đoạt lấy cây búa từ trong tay người khiêng quan, nhảy vào phần mộ, lần lượt rút bảy cây đinh trên nắp quan tài lên. Đinh quan tài vốn là vật linh mẫn, hắn lại định thi triển pháp thuật Mao Sơn, lấy tay rút cho nhanh gọn lẹ, thế nhưng làm như vậy trông có vẻ ảo diệu quá, hắn cũng không muốn tiêu hao pháp lực cho chuyện này.

Diệp Thiếu Dương dùng búa rút một hơi bảy cây đinh xong thì đứng vào một bên, tay phải ấn nắp quan tài, miệng thì thầm niệm chú, kêu một tiếng: "Khởi!"

Hắn vung tay, nắp quan tài bật tung, bay sang một bên.

Trong phút chốc, tất cả mọi người đều không tự chủ được mà nhìn vào trong quan tài.

Một cô gái trẻ mặc áo liệm, tóc dài xõa vai từ trong quan tài chậm rãi ngồi dậy, sắc mặt trắng bệch, khóe môi nhếch thành một nụ cười, nhìn chằm chằm vào Diệp Thiếu Dương.

"Trá thi! Chạy mau!"

Lão đạo sĩ thét lớn rồi dẫn đầu bỏ chạy. Do hoảng hốt nên lão không nhìn đường, đạp ngay vào một tảng đá lớn, kêu lên thảm thiết, lăn lông lốc xuống sườn núi, đau đến mức ngất xỉu tại chỗ.

Một vài kẻ trong đám người đưa ma cũng nhát gan chạy theo, vài kẻ còn lại thì hiếu kỳ nhìn xem tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, chỉ lui đến ven đường sườn núi, hồi hộp chờ đợi.

"A Đa, con chưa chết! Lại bế con ra đi!”. Thiếu nữ ngồi trong quan tài nhìn phụ thân hờn dỗi.

Nam tử kia nghe xong liền phục hồi tinh thần, nhanh chóng chạy tới bế nữ nhi từ trong quan tài đem ra ngoài, ôm vào lồng ngực, đau đớn khóc nấc.

Diệp Thiếu Dương lui trở về hố mộ, Tiểu Mã vội vàng chạy đến gần, hỏi hắn: "Tiểu Diệp tử, có thật là người chết sống lại không?"

Diệp Thiếu Dương trừng mắt liếc cậu: "Cậu nghĩ có không, nằm trong quan tài lâu như vậy, người sống cũng sớm đã chết."

"Vậy thì...". Tiểu Mã nhìn thiếu nữ đang sống sờ sờ dựa vào vai phụ thân, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Thiếu Dương rồi mỉm cười đầy thâm trầm, trong lòng cậu chợt có chút run sợ.

Diệp Thiếu Dương nhìn ánh mắt cô gái, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi là loài yêu nào?"

Trong mắt thiếu nữ hiện lên một tia sắc bén nhưng rất nhanh đã đổi thành bộ dáng đáng thương, nói rằng: "Anh nói gì em không hiểu? A Đa, những người này là ai? Con sợ…”.

Nam tử vừa nghe xong liền buông nữ nhi xuống, xoay người, che chở cho nữ nhi, hung hãn mắng Diệp Thiếu Dương: "Ngươi rốt cuộc là muốn làm gì, nữ nhi của ta đâu có động chạm gì ngươi, dựa vào cái gì mà bảo nó là yêu?"

Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng lắc đầu: "A thúc, con gái của ông đã chết rồi, một yêu linh vừa chui vào thi thể nàng ấy, nếu ông không tin, tôi có thể chứng minh cho ông xem!”.

"Nói bậy nói bạ, ta không cần ngươi chứng minh! Nó là con gái của ta, chuyện nhà ta không cần ngươi lo, các ngươi mau cút đi!". Nam tử nhặt từ dưới chân lên hai khối đá, đứng che trước người bảo vệ con gái, đối mặt với ba đại nam nhân, ông vẫn kiên cường, không chút sợ sệt.

Lão Quách thở dài: "Thương thay tấm lòng của cha mẹ, tiểu sư đệ, người này hiện giờ chỉ biết đến mỗi con gái mình, đệ có nói cũng vô ích, mau nghĩ biện pháp!”.

Lão Quách vừa nói xong thì thiếu nữ kia liền nhếch miệng mỉm cười với Diệp Thiếu Dương, há to mồm, thè ra "Đầu lưỡi" nhiễm đầy máu, chậm rãi quệt vào cổ của nam tử.

Diệp Thiếu Dương chợt thẫn thờ, cái vật kia thực chất không phải là đầu lưỡi, trông nó như một cái vòi, mắt thấy nó sắp chọc vào cổ nam tử, Diệp Thiếu Dương lập tức xông lên, miệng hô to: "Mau tới hỗ trợ đưa vật cản ra ngoài!"

Tiểu Mã ngẩn ra, lập tức chạy ầm ầm về phía nam tử. Một người thể trọng hơn một trăm ký, thân thể như một quả tạ tông vào một người bình thường, đã trực tiếp ủi bay người bình thường về phía trước. Tiểu Mã sau đó nhảy tới đè nam tử xuống đất, miệng thì thào nói rằng: "Đại thúc, đắc tội a!"

Lão Quách cầm Tảo Mộc Kiếm vòng ra phía sau thiếu nữ: "Khụ khụ, ta cản phía sau!"

"Muốn chết!". Thiếu nữ lập tức biến sắc, giang hai cánh tay đánh về phía Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương lách mình né tránh, không lùi mà tiến, nhấc tay, nhanh như tia chớp nắm lấy cánh tay trái thiếu nữ, lòng bàn tay hắn cầm một Đấu mực quấn một đạo hồng tuyến lên cổ tay thiếu nữ. Thiếu nữ hú lên quái dị, tay kia lập tức đâm vào người Diệp Thiếu Dương, thế nhưng lại bị hắn nắm lấy. Hắn kéo Đấu mực và dây hồng tuyến qua, quấn luôn cái tay không yên vị kia của nàng.

Hai tay bị trói, thiếu nữ cơ bản mất đi năng lực phản kháng. Rèn sắt phải rèn khi còn nóng, Diệp Thiếu Dương không để ý đến thiếu nữ giãy giụa, cầm Đấu mực quấn vòng quanh người thiếu nữ. Chỉ chốc lát sau, cả người thiếu nữ đã quấn đầy hồng tuyến, nhìn qua trông như một xác ướp, tứ chi không thể động đậy, tựa như một con sâu đang ngọa nguậy thân thể, dùng ánh mắt thương hại nhìn nam tử, khóc lóc cầu cứu.

Nam tử đã bị Tiểu Mã đè xuống đất, trên lưng cõng hơn một trăm cân, tất nhiên không thể nhúc nhích.

"Đừng mà, thả nó ra đi! Ta cầu xin các người!". Nam tử vẫy vẫy hai tay, lạc giọng khóc.

Diệp Thiếu Dương không quan tâm, dùng bút chu sa vẽ vào lòng bàn tay một hình Thái Cực Ấn, một chưởng vỗ vào Thiên Linh Cái (1) của thiếu nữ, nhất thời yêu khí bay tán loạn, thiếu nữ đảo cặp mắt trắng dã, thân thể mềm nhũn, nằm xuống đất bất động.

(1) Thiên Linh Cái: Xương đỉnh đầu của người hoặc động vật. Còn có một nghĩa khác là Thiên Linh Thai Nhi ( người Thái gọi là Kumanthong) – muốn biết thêm nghĩa thứ hai xin hãy tra google.

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn nam tử, nói: "Tôi cho ông xem, con gái ông rốt cuộc là gì!". Hắn vừa nói, tay trái vừa tách mái tóc thiếu nữ ra, hai ngón tay phải kẹp một đồng tiền Ngũ đế, rạch từ đỉnh đầu xuống phía dưới, da đầu nàng tự động tách sang hai bên, lộ ra một đống máu thịt đỏ tươi.

Tình cảnh có chút kinh tởm, đến cả nam tử cũng ngưng gào thét, trợn to hai mắt, ngây ngốc nhìn.

Diệp Thiếu Dương rạch da đầu cho đến vị trí mi tâm, buông tiền Ngũ đế xuống, hai ngón tay đè lại huyệt Thiên môn trên đỉnh đầu thiếu nữ, bắn ra một luồng khí tiến nhập vào trong cơ thể nàng, tìm kiếm…

Đột nhiên sắc mặt hắn trầm xuống, hét to, mạnh mẽ giơ cánh tay, kéo một vật gì đó dài như rắn trong người thiếu nữ ra ngoài, ném xuống đất.

Thứ này cả người nhễ nhại máu, vừa rơi xuống đất, lập tức giãy giụa thân thể, bò đi, nỗ lực chạy trốn.

Diệp Thiếu Dương bấm vào thất thốn của nó khiến nó không thể động đậy, nhất thời mọi người xung quanh đều trợn mắt nhìn nó. Nam tử lúc nãy cũng không còn vật vã gào thét nữa.

Tiểu Mã vỗ vỗ vai của ông, nói r4ằng: "Ông cũng thấy đấy, người bình thường sao có thể có thứ này, Aizzz, tôi thả ông ra, chúng ta cùng nhau xem, đừng náo loạn đó!". Nói xong Tiểu Mã đứng lên, buông tha cho ông.

Nam tử thật sự không gây chuyện nữa, cùng Tiểu Mã đi tới quan sát cái vật uốn éo, ngơ ngác đánh giá: Vật này vừa to vừa nhỏ, đầu to là một cái khoanh tròn, bên trong chứa đầy máu huyết lẫn lộn, trông như là bị cắt từ một thứ gì đó.

Diệp Thiếu Dương mạnh tay đè xuống, vật kia cố sức ngọ nguậy vài cái, sau đó hoàn toàn mềm nhũn, từ phía "Đầu" xịt ra một dòng máu đen.

"Tiểu Diệp tử, đây là thứ gì?". Tiểu Mã lập tức bịt mũi: "Tanh quá đi!"

Diệp Thiếu Dương nhíu mày quan sát, nói: "Trông như một cái vòi, chỉ nhìn một vật, tôi cũng không biết chân thân của nó ra sao, chỉ có thể xác định, nó rõ ràng là một con yêu quái!”.

Lão Quách cả kinh nói: "Trời ơi, sao lại như vậy? Chỉ là vòi của một con yêu mà vẫn có thể đơn độc thành yêu, chiếm thân hại người, vậy tu vi thật của nó… còn mạnh đến mức nào?"
Chương 122 - Bím tóc đuôi sam

Diệp Thiếu Dương im lặng không nói gì, cẩn thận suy xét hết mọi việc từ đầu đến cuối, càng phát hiện ra có gì đó không thích hợp: Mình vốn định đi tìm cổ sư kia, kết quả nửa đường lại gặp phải chuyện kỳ quái, mà nó chỉ là một cái vòi quấy phá... Theo như dự đoán, chân thân đích thực của nó chí ít cũng là yêu linh. Hắn lẩm bẩm nói rằng:

"Yêu trong vòng chu vi vài trăm dặm chỉ có thể là yêu linh của miếu Thất bà bà, bởi vì xung quanh đây đều là lãnh địa của nó, không thể có đại yêu quái khác đến tu luyện ..."

Tiểu Mã gãi đầu một cái, thắc mắc: "Phải không vậy, hay là giống như Tây Du Ký, có yêu quái khác đi ngang qua đây?"

Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn cậu, lười trả lời, mập mạp ngu ngốc, tỷ lệ yêu quái đi ngang qua đây rất thấp, lại rất trùng hợp với thời gian bọn mình đến núi, nghĩ như thế nào cũng đều không có khả năng.

"Quên đi, đừng suy nghĩ nữa, còn chính sự quan trọng hơn.". Diệp Thiếu Dương ném cái vòi kia vào hố mộ, nhặt một cái xẻng lên, bắt đầu đào đất chôn nó.

Hắn xoay người lại nhìn nam tử đang thẫn thờ trước thi thể con gái, nói rằng: "Ông cũng thấy rồi đó, yêu khí nơi này hơn mười ngày mới có thể tan hết, ông mau đi tìm chỗ khác chôn con gái!”.

Nam tử phục hồi tinh thần, gật đầu, ôm lấy thi thể nữ nhi, nói rằng: "Các người có xe thì cho ta đi nhờ với, ta muốn tìm một chỗ để chôn nó!”.

Diệp Thiếu Dương nghĩ thầm, ông ta đang ôm thi thể thì quả thật không thể đi xa, càng không thể quay về trong thôn, bởi vì qua chuyện này thì chắc chắn người trong thôn không cho ông ta mang thi thể quay về. Hắn thoáng gật đầu, gọi Tiểu Mã tới hỗ trợ, cả hai khiêng thi thể thiếu nữ lên xe, bánh xe cũng đã được bơm, lão Quách lái xe đưa mọi người đi về phía trước

"Đến nơi thích hợp, ông nhớ hô dừng, chúng tôi sẽ xuống xe giúp ông đào hố." Lão Quách dặn dò nam tử.

Nam tử ngơ ngác gật đầu.

Diệp Thiếu Dương ngồi ở vị trí kế bên tài xế, hít mũi ngửi, cảm giác ô tô có một mùi yêu khí tràn ngập bất tận, có chút nghi hoặc, nghĩ đến có thể cô gái kia bị yêu vật chiếm thân, yêu khí còn chưa tan hết, trong lòng thoải mái, không muộn phiền nữa.

Cho đến khi bọn họ rời đi, các thôn dân lúc nãy trốn ven đường xem náo nhiệt vẫn còn ôm tâm tình phức tạp sợ hãi, kéo nhau đi xuống núi, đi tới hơn phân nửa, họ nhìn thấy phía trước có một người đang nằm chắn ngang đường, mọi người kinh ngạc nhìn nhau.

Sau đó một người thanh niên gan dạ nhất đi tới, khom lưng lật thân thể của người kia lại, nhất thời sợ đến mức hai chân nhũn ra, run rẩy kêu lên: "Là một người chết, là một người chết… Sau lưng ông ấy còn có một lỗ hổng, toàn bộ nội tạng đều bị móc sạch, huhu. Thật khủng khiếp!". Hắn nói xong cúi xuống vệ đường nôn mửa.

"Chúng ta đến xem là ai!". Một vị trưởng lão hạ lệnh, tất cả mọi người cùng nhau chạy tới nhìn thi thể, trong nháy mắt, sắc mặt ai nấy đều ngây dại.

"Lão Giang!". Một người run cầm cập kêu lên.

"Không thể như thế, lão Giang không phải đang ôm thi thể nữ nhi của hắn đem đi chôn rồi sao?". Vị trưởng lão không tin, tiện tay nhặt một nắm lá cây từ dưới đất lên lau vết máu trên thi thể, lần này, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ, đích thực là lão Giang!

Trưởng lão sợ đến mức ngã ngồi xuống đất, lẩm bẩm nói: "Trời ạ, thi thể của lão Giang tại đây, vậy còn người trên xe..."

***

Đêm càng lúc càng tối dần, chiếc xe vẫn chạy về phía trước, đá núi hai bên đường đi càng lúc càng lởm chởm hơn, không thích hợp để chôn người chết, vì vậy bọn họ chạy tiếp đến một chỗ khác, lúc này, phía trước đột nhiên xuất hiện một ngã rẽ…

Lão Quách dừng xe lại, gãi đầu nói: “Ủa? Sao ở đây lại có ngã rẽ? Trước đây ta đâu có thấy nó, lẽ nào nơi này sửa đường?". Sau đó y quay đầu lại nhìn nam tử: "Lão ca, ông là người địa phương, chúng tôi muốn đến trấn nhỏ dưới chân núi, có nên đi tiếp hay không?"

Nam tử chậm rãi ngẩng đầu, nhìn y, nói: "Bên trái."

Lão Quách đạp ga, không chậm trễ lái xe qua con đường bên trái. Vừa qua khỏi ngã rẽ, Diệp Thiếu Dương chợt cảm thấy có một luồng quỷ khí từ ngoài cửa sổ thổi tới, cảm giác có gì đó không đúng, vừa định mở miệng, quỷ khí đã lập tức phiêu tán, vì vậy hắn không muốn nói gì nữa.

Hai bên đường xuống sườn núi trồng toàn những cây tùng cao to, không có bất kỳ cột mốc hay chỉ dẫn đường gì, vô cùng đơn điệu. Chạy chưa được một lúc lâu, phía trước lại xuất hiện một ngã rẽ.

Lão Quách buồn bực nói: "Không phải chứ, núi non hoang vu, sửa đường gì mà cứ sửa hoài!? Lão ca, lần này đi đâu?"

"Bên trái." Nam tử vẫn nhàn nhạt trả lời.

Bọn họ chạy dọc theo con đường bên trái, lại không được một phút đồng hồ, phía trước liền xuất hiện hai con đường nữa, lần này đến lượt Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã cảm thấy có gì đó không đúng. Lão Quách dừng xe, quay đầu lại nhìn nam tử, hỏi: "Lão ca, nơi này sao sửa đường nhiều quá vậy?"

Nam tử lắc đầu, không trả lời.

Lúc này, bỗng nhiên từ đâu có một bóng người xuất hiện, mọi người nhìn thấy đó là một cô nương vừa đi ra từ con đường bên trái, tóc tết đuôi sam, mặc áo sơmi hoa và quần dệt vải thủ công, dáng vẻ rất thôn dã, tay cô nàng bê một cái rổ, trên cái rổ có phủ một mảnh vải lam, uốn éo cái mông đi tới chỗ bọn họ.

"Ô ô, Hoa cô nương!" .Tiểu Mã nhanh nhảu nói rằng: "Đại thúc này bi thương quá độ, có thể đầu óc mơ màng không còn nhớ đường, chi bằng để tôi đi hỏi Hoa cô nương một chút!" Nói xong cậu đẩy cửa xe ra, hí ha hí hửng chạy xuống đường.

"Này này, em gái, cho anh hỏi một chút!"

Tiểu Mã lập tức đuổi theo, lớn tiếng gọi, kết quả người ta vẫn không quay đầu, trái lại càng đi nhanh hơn.

Tiểu Mã chợt nghĩ có thể buổi tối cô nương này ra ngoài một mình, đột nhiên gặp phải một nam nhân xa lạ chặn đường gạ hỏi nên hoảng sợ, vội vàng giải thích: "Em gái, anh không phải là người xấu, bọn anh chỉ là người qua đường, muốn tìm em hỏi đường một chút..."

Giải thích nửa ngày, thôn nữ vẫn không quay đầu lại, Tiểu Mã dứt khoát chạy theo, thôn nữ lại càng chạy nhanh hơn, nhanh đến nỗi không thể đuổi kịp.

"Tiểu Mã, mau trở về!". Diệp Thiếu Dương đưa đầu ra cửa sổ kêu to, hắn cảm thấy có gì đó không ổn.

Tiểu Mã không thể làm gì khác hơn là dừng lại, kết quả thôn nữ cũng dừng lại, bím tóc dài đung đưa ở sau lưng, yên lặng không nhúc nhích.

Tiểu Mã trong lòng vui vẻ, đi tới, cười hì hì nói: "Nè nè em gái, bọn anh thật không phải là người xấu."

Cậu chạy lên phía trước người cô nàng, miệng vẫn liên tục nói: "Anh muốn hỏi một chút, Cửu Âm Sơn...".

Tiểu Mã vừa ngẩng đầu, nhìn thấy mặt của cô thôn nữ, lập tức im bặt. Đám người Diệp Thiếu Dương chờ mãi không thấy Tiểu Mã quay lại, vừa nhìn sang, Tiểu Mã đang mở to hai mắt, biểu tình kỳ quái nhìn chằm chằm vào mặt thôn nữ, hai chân cứng đơ như bị tạc tượng, không nhúc nhích.

Lão Quách bóp kèn hai cái, thăm dò: "Chuyện gì vậy?"

Sắc mặt Tiểu Mã lúc đỏ lúc tím, nhìn chằm chằm vào bím tóc đuôi sam phía trước, cảm giác khí lực đã hoàn toàn tiêu tan. Cậu gặp qua nhiều ác quỷ như vậy, tự nhận là đã miễn dịch với quỷ hồn, lúc này, nhìn mặt của cô thôn nữ, cậu vẫn cảm nhận được cái gì gọi là sợ hãi, bởi vì, mặt của cô thôn nữ này, cũng là một bím tóc đuôi sam!

"Ực…!”. Tiểu Mã nuốt xuống một ngụm nước bọt, chậm rãi lui về phía sau, thôn nữ càng tiến lại gần, đưa cái rổ đến trước mặt Tiểu Mã. Trên mặt cô nàng không hề có miệng, chỉ có một thanh âm không biết từ đâu bay tới: "Cho anh xem cái này nè!"

Đôi tay nhỏ bé trắng nõn nhẹ nhàng đưa đến rổ, chậm rãi kéo mảnh vải lam phía trên rổ xuống…

Trong rổ chứa một cái đầu người đầy máu, vẻ mặt thống khổ. Tiểu Mã vừa nhìn lập tức hoảng sợ, thân thể đột nhiên giống như bị điện giật run rây, té ngã tại chỗ, trong rổ, là cái đầu của mình…
Chương 123 - Ảo giác tường quỷ

Diệp Thiếu Dương lập tức đẩy cửa xe lao xuống, chạy về phía Tiểu Mã và cô thôn nữ...

Diệp Thiếu Dương thấy một bím tóc đuôi sam dài đung đưa trước mặt, trong lòng cũng muốn nôn mửa, vội tiến lên phía trước kéo Tiểu Mã: "Mau trở về!"

Tiểu Mã bỏ chạy té khói.

Diệp Thiếu Dương xông tới nửa đường, đột nhiên một làn sương mù đen đặc từ dưới mặt đất bốc lên, chặn tầm mắt của hắn.

"Quỷ vụ!". Diệp Thiếu Dương giơ tay xua tan quỷ khí, khi sương mù tiêu tán, nữ quỷ trên đường cũng đã biến mất, không còn thấy bóng dáng đâu, hắn đành ngậm ngùi quay trở về xe.

Tiểu Mã cũng đã về xe, run run rẩy rẩy kể hết chuyện cho mọi người nghe, sờ sờ đầu mình, hỏi: "Tiểu Diệp tử, tôi còn đầu không, tôi chết chưa?"

"Đó là ảo giác quỷ sinh, không có thật!". Diệp Thiếu Dương nói: "Đây là một loại sơn quỷ, gọi là Mao nữ, mặt trước mặt sau đều là tóc, có thể mê hoặc chúng nhân, bất quá nó chỉ là một loại quỷ hồn cấp thấp, tại sao lại dám xuất hiện trước mặt tôi nhỉ?"

Tiểu Mã không phục nói: "Có thể phóng ra sương mù thì còn là quỷ hồn cấp thấp cái nỗi gì!?"

"Quỷ vụ không phải là do nó phóng ra!". Diệp Thiếu Dương ngắm nhìn bốn phía: "Xung quanh đây tràn ngập quỷ khí, chắc chắn có quỷ thủ lĩnh tồn tại.". Nói xong, hắn lấy ra một tờ linh phù, cắt đầu ngón tay, vẽ phía trên mấy đường rồi dán tại mui xe, nói với lão Quách: "Đóng hết cửa xe lại để tránh cho quỷ khí xâm lấn, khống chế thần trí chúng ta. Tiếp tục lái xe!"

Lão Quách nhìn hai lối rẽ trước mắt, hỏi: "Lái đi đâu?"

"Cứ tùy tiện chọn một cái, chúng ta ra khỏi đây trước, nơi này quá tà môn.". Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn nam tử đang ôm ấp thi thể, không thể trông cậy vào gã dẫn đường, trước tiên chạy ra khỏi chỗ này đã.

Lão Quách vẫn lái xe qua con đường bên trái như cũ, đường hướng quẹo trái, nhờ ánh trăng, có thể thấy ô tô đang chạy giữa sườn núi, con đường bên phải là vách đá vạn trượng.

"Huynh cẩn thận!". Diệp Thiếu Dương nhắc nhở: "Gặp phải quỷ còn đối phó được, nếu như rơi xuống vách núi, tất cả mọi người đều chết!”.

"Ta lái xe, đệ cứ yên tâm.". Lão Quách nói: "Tài xế lão làng hai mươi năm!"

Tiểu Mã bĩu môi, thầm nói: "Tài xế làng chơi thì có!".

Lúc rẽ trái không quá 20 mét, phía trước lại xuất hiện hai ngã rẽ.

Ba người nhất thời há hốc mồm.

"Sao có thể như vậy?". Lão Quách kinh ngạc thốt lên: "Ôi mẹ kiếp, sơn đạo đã trở thành mê hồn trận từ lúc nào vậy? Đến một biển báo giao thông cũng không có."

Diệp Thiếu Dương nhíu mày, quan sát một chút, quay kính xe, ném một đồng tiền xuống mặt đất, nói: "Lần này đi bên phải."

Dọc theo con đường bên phải, xa xa lại có một ngã rẽ, lão Quách cả kinh, nói: "Ủa? Tại sao đi bên phải mà ngã rẽ này lại bên trái?"

Diệp Thiếu Dương nhíu mày, nhìn con đường phía trước, không lên tiếng.

Lúc đi vào ngã rẽ, phía trước lại xuất hiện một ngã rẽ nữa.

"Cái… cái gì vậy?". Lão Quách cũng ý thức được vấn đề nghiêm trọng.

Diệp Thiếu Dương bảo y dừng xe, sau đó xuống xe, tìm xung quanh một hồi, nhặt từ dưới đất lên một vật, trở lại trên xe, mở tay, trong lòng bàn tay hắn là một đồng tiền sáng lấp lánh, cười khổ nói: "Đây là đồng tiền lúc nãy đệ ném!"

Tiểu Mã khiếp sợ: "Không thể a, lẽ nào nãy giờ chúng ta chỉ đi vòng vòng?"

"Trước quẹo trái, sau đó quẹo phải, qua ba con đường, vậy mà bảo là đi vòng vòng? Cậu nghĩ đây là mê cung, đường nào cũng thông với nhau hả?". Diệp Thiếu Dương hít một hơi thật sâu, tuyên bố: "Chúng ta đã gặp quỷ đập tường!"

Lão Quách giật mình, nhíu mày: "Không thể a, đoạn đường nào cũng có quỷ khí, lẽ nào tất cả con đường đều là ảo giác tường quỷ sao? Vậy thì tu vi của nó..."

Diệp Thiếu Dương nói: "Quỷ khấu, chỉ có thể là quỷ khấu làm."

Lão Quách sợ hãi cả kinh: "Không thể như vậy được!"

Tiểu Mã nháy con mắt: "Quỷ khấu là cái gì, các người đang nói gì đó?"

Diệp Thiếu Dương không để ý tới cậu, chỉ nói với lão Quách: "Quỷ khấu không có khả năng xuất hiện ở dương gian, thế nhưng ảo giác tường quỷ lại dài như vậy, cũng chỉ có tu vi quỷ khấu mới có thể làm”.

Sắc mặt lão Quách chợt trắng bệch, mặc dù y chỉ là đệ tử ngoại môn Mao Sơn, thế nhưng cũng đã từng nghe qua câu “Tứ phương quỷ khấu”, lắc đầu: "Ta vẫn không tin, quỷ khấu mà tới nhân gian, vậy thì thiên hạ đại loạn rồi! À này tiểu sư đệ, đệ định giải quyết ảo giác tường quỷ như thế nào?"

Diệp Thiếu Dương đột nhiên hứng thú nhìn y, bảo: "Tu vi quá mạnh mẽ, không giải được, nếu nó đã có gan bày ảo giác tường quỷ thì hiển nhiên không còn muốn đùa với chúng ta. Huynh lái xe đi thử con đường kia đi, đệ muốn xem nó đang chơi trò gì!"

Lão Quách có chút chần chừ: "Nhưng mà..."

"Nghe đệ!". Diệp Thiếu Dương dứt khoát nói.

Lão Quách không thể làm gì khác hơn là đạp ga, lái qua bên trái. Diệp Thiếu Dương nhìn qua gương chiếu hậu, điều chỉnh góc độ, chiếu đến mái tóc của mình.

Tiểu Mã giật mình nói rằng: "Tiểu Diệp tử, cậu có còn tỉnh táo không, lúc này mà còn soi gương chỉnh tóc?"

"Bị gió thổi rối loạn, mất đẹp trai!". Diệp Thiếu Dương lấy tay vuốt vuốt tóc.

Chạy một vòng, ô tô vẫn quay về chỗ cũ, Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu, nhàn nhạt nói rằng: "Tiếp tục lái, chạy chừng nào hết xăng thì thôi!"

Lão Quách biết hắn làm như vậy nhất định là có ý đồ, cũng không hỏi vì sao, chỉ đành chấp hành mệnh lệnh.

Diệp Thiếu Dương đưa tay vào đai lưng, lấy ra một đồng tiền Điêu mẫu, vừa ngắm nghía, vừa nhìn qua gương chiếu hậu, hỏi: "Đại thúc, nhà ông ở đâu trong thôn?"

Dựa theo góc độ của gương, Diệp Thiếu Dương có thể nhìn thấy gã, gã lại không nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, chỉ ngẩng đầu, dùng ánh mắt ngây dại nhìn chòng chọc vào gáy hắn, lờ mờ nói: "Bờ đê thôn."

"Bờ đê? Cách đây xa không?"

Vẻ mặt nam tử si ngốc, không trả lời.

Diệp Thiếu Dương cúi đầu, bỏ Điêu mẫu đại tiền vào trong miệng, cắn chót lưỡi, lẳng lặng lấy ra, dùng hồng tuyến quấn quanh đồng tiền, sau đó lấy ra một tờ linh phù, chấm máu đầu lưỡi, vẽ thật nhanh một ký hiệu lên đó rồi gói lại đồng tiền.

Mọi việc hết thảy đều tiến hành trong bí mật, chỉ có lão Quách nhìn thấy hắn đang làm gì, trong lòng kinh ngạc không thôi, dùng hồng tuyến và phù bọc tiền, đây chính là thủ pháp Mao Sơn Sinh Tử Khấu, dùng máu đầu lưỡi bôi qua Điêu mẫu đại tiền, dùng Thiên địa phù bọc lại Điêu mẫu. Khi hoàn thành “Thiên Địa Sinh Tử Khấu" tại nơi đầy quỷ khí này, Diệp Thiếu Dương chí ít cũng phải hao tổn một nửa pháp lực.

Nếu hắn đã phải dùng đến "Thiên Địa Sinh Tử Khấu", lão Quách không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn đối phương phải là một con quỷ thủ lĩnh. Một chiêu này, không chết cũng phải lột da nó. Chỉ là bốn phía đầy rẫy quỷ khí, chưa gặp được chính chủ, Diệp Thiếu Dương lại thực hiện "Thiên Địa Sinh Tử Khấu", vậy thì, hắn đang muốn đối phó với ai?

Lão Quách âm thầm phỏng đoán, đột nhiên cảm thấy thân thể căng thẳng, đạp mạnh chân ga, ô tô đột nhiên gia tăng tốc độ.

"Con mẹ nó, lão Quách, huynh điên rồi!". Tiểu Mã lớn tiếng kêu: "Phía trước có ngã rẽ, huynh phóng nhanh như vậy làm gì, mau mau dừng xe a!"

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn sang thì thấy sắc mặt lão Quách tái xanh, vẻ mặt vô cùng cứng nhắc, không chút nhúc nhích, chỉ có tròng mắt đang nỗ lực biến chuyển, ánh mắt hiện ra sự kinh hoàng và thống khổ cầu cứu.

Diệp Thiếu Dương vội vàng quay đầu lại nói với Tiểu Mã: "Huynh ấy bị nhập rồi, cậu mau qua lái xe!"

Tiểu Mã ngẩn ra, vội vàng đứng dậy định bắt lấy vô lăng, vừa nhấc tay, nữ thi vốn đã chết đột nhiên từ trong lòng nam tử bật dậy, hai tay đặt lên cổ Tiểu Mã.

Bọn chúng, cuối cùng cũng đã động thủ!
Chương 124 - Thiên địa sinh tử khấu

Diệp Thiếu Dương thầm than một tiếng, đứng phắt dậy, chui vào kẽ hở giữa hai người, tay trái tạo thành pháp quyết vỗ vào mặt nam tử. Nam tử cười lạnh một tiếng, giơ tay lên đối đầu với Diệp Thiếu Dương. Hai bàn tay vừa chạm nhau, Diệp Thiếu Dương liền thay đổi chưởng hình, hai ngón thực trung nhị (1) điểm thẳng vào lòng bàn tay của gã, tay phải nắm thành quyền đấm thẳng vào mồm nam tử.

(1) Thực trung nhị: một thủ ấn thường thấy, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lại chĩa thẳng, các ngón tay khác khép vào lòng bàn tay.

Nam tử theo bản năng hé miệng, Diệp Thiếu Dương chớp lấy thời cơ, mở lòng bàn tay, nhét "Thiên Địa Sinh Tử Khấu" vào mồm gã. Tay phải vừa nhấc, một tờ linh phù dán thẳng lên mồm nam tử, cao giọng niệm chú:

"Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp!"

Một luồng tử khí hiện lên trên mặt nam tử nhưng rất nhanh bị gã ép xuống, khóe miệng nhếch thành một nụ cười dị thường. Nhất thời, Diệp Thiếu Dương cảm thấy có một cỗ yêu lực cường đại xâm nhập vào trong thân thể mình, sắc mặt hắn trầm xuống, nhanh chóng niệm Định hồn chú rồi tạo ra một luồng cường khí khác trong cơ thể, chống trả lại luồng yêu khí.

Thiên Địa Sinh Tử Khấu đã bắt đầu phát huy thần lực, hòa tan từng chút vào tu vi cường đại trong cơ thể con yêu.

"Diệp Thiên sư, quả nhiên pháp lực cao cường.". Diệp Thiếu Dương ý thức được bên trong người nam tử có một thanh âm lạnh như băng vang vọng, lập tức hừ một tiếng, trả lời: "Quỷ phó Thất lão yêu?"

"Làm sao ngươi phát hiện ra ta?"

Diệp Thiếu Dương biết nó đang dùng ngôn ngữ để phân tán tư tưởng của mình, không trả lời, chỉ tập trung ý thức niệm Thiên Địa thần chú, gia tăng thần lực của Thiên Địa Sinh Tử Khấu.

Lão Quách cảm thấy sức mạnh khống chế thân thể mình đang từ từ tan ra, hồn phách đã quay trở lại, muốn cắn đầu lưỡi, thế nhưng sức lực vẫn còn kém một chút.

Tiểu Mã cũng cảm giác nữ thi đang bóp cổ mình giảm lại lực đạo, cậu lập tức cầm lấy cổ tay, cố sức kéo nó ra ngoài.

Bên kia, nam tử tuy dựa vào yêu lực ngăn cản Diệp Thiếu Dương nhưng tự thân đã bị thần lực Thiên Địa Sinh Tử Khấu ăn mòn, nó căn bản không ngờ tới Thiên Địa Sinh Tử Khấu do Diệp Thiếu Dương luyện chế lại có uy lực mạnh mẽ như vậy, chưa kể nó còn phải chia nhỏ yêu lực để khống chế thân thể lão Quách và hai tay của nữ thi.

May là tu vi của nó cao nên vẫn còn trụ được cho tới bây giờ, thế nhưng dần dần cũng có chút không chịu nổi, biểu tình trên mặt càng lúc càng khó coi.

Tiểu Mã nhanh chóng với tay kéo vô lăng, chiếc xe đổi hướng, nữ thi lập tức lộn nhào, nằm trên đùi của cậu, hai tay cậu nắm cổ nàng. Diệp Thiếu Dương lại nằm đè lên thi thể nữ thi, một tay vẫn đối chưởng với nam tử, tay kia đè xuống Quỷ Môn của gã.

Mọi người trong xe lúc này nằm chồng lên nhau, cộng thêm lão Quách vẫn không hề nhúc nhích, chỉ có ô tô vẫn đang chạy tăng tốc, hướng về phía vách núi, 20 mét, 10 mét, 5 mét…

Hai mắt lão Quách nổi lên sự phẫn nộ, giây phút đó, y chợt đột phá một tầng ràng buộc, cố sức cắn đầu lưỡi, cả người tê rần, cảm giác bị khống chế lập tức biến mất, dồn hết sức lực đạp phanh, nắm chặt tay lái.

"Kétttttttttttt…"

Một tiếng thắng chói tai vang lên, ô tô đang đứng bên bờ vực vách núi lập tức chuyển hướng, rẽ sang bên trái, ngừng lại, bánh phải sau lơ lửng trên bầu trời.

"Bà ngoại nó, suýt chút nữa chết không toàn thây.". Lão Quách giơ tay lau mồ hôi, đột nhiên nghe thấy một tiếng "Xoạt", vội vàng quay đầu, nhất thời bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc đến ngây ngốc:

Trên trán nam tử có một vết rách, da đầu từ từ nứt ra, mấy giây sau, thân thể trông như ve sầu thoát xác, lớp da toàn thân rách toạt, tiếp theo là những khớp xương gãy tạo thành âm thanh “Răng…rắc…”, toàn bộ đầu của gã chẻ làm đôi, máu đen bắt đầu chảy ra, óc não bắn tung tóe, cư nhiên lại có một cái đầu lâu chui ra ngoài!

Cái đầu lâu này trông không khác xương đầu người là mấy, chỉ có cái mồm rất dài và nhỏ, hai hàm răng nanh sắc nhọn không ngừng khép mở, một chút dịch xanh biếc dính trên hai hàm răng nhễu nhão chảy ra, rung rung lắc lắc chui khỏi lớp da người. Bên dưới đầu nó không hề có chân và thân thể, chỉ có vô số những xúc tu như vòi bạch tuộc múa may uốn lượn, cố sức chống đỡ cơ thể.

Không đợi mọi người nhìn rõ ràng, đầu lâu kia rốt cuộc cũng đã rời khỏi lớp da, tông nát cửa sổ xe bay ra ngoài.

Diệp Thiếu Dương lập tức cảm thấy cả người buông lỏng, không chút suy nghĩ, mở cửa xe đuổi theo. Hắn nhanh chóng rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, cao giọng niệm chú: "Nhật lạc sa minh, thiên địa đảo khai, càn khôn vô cực, đạo pháp vô biên!"

Sau đó ném Thất Tinh Long Tuyền Kiếm về phía trước.

Một đạo tử quang xẹt qua đầu con quái vật, mạnh mẽ chém nó thành hai khúc, rơi xuống mặt đất.

Một bóng quỷ ảnh mông lung từ thân thể nó bốc lên, bay về phía xa xa. Diệp Thiếu Dương vốn cách đó khá xa, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm lại bị ném ra ngoài, nhất thời trong tay không còn pháp khí lợi hại, chỉ có thể trừng mắt đứng nhìn quỷ ảnh bay đi mất.

Pháp lực trong cơ thể hắn cũng đã tiêu hao hết, ngồi bệt xuống đất há mồm thở dốc.

Tiểu Mã và lão Quách lục tục xuống xe.

"Con mẹ nó, suýt chút nữa bị bóp cổ chết, thi thể đã chết hai lần còn bóp cổ người được, thật là éo thể tin nổi!". Tiểu Mã oán hận nói, đi về phía Diệp Thiếu Dương: "Tiểu Diệp tử, cậu sao rồi?"

"Để tôi điều tức đã, đừng quấy rầy tôi, các người muốn làm gì thì làm!". Diệp Thiếu Dương khoanh chân ngồi dưới đất, điều tức một vòng chu thiên, khôi phục hơn một nửa pháp lực, mở mắt, cố sức hít khí, nhìn ngắm xung quanh.

Quỷ khí đã tan hết, chỉ còn lại con đường trên sườn núi, thế nhưng phong cảnh đã thay đổi.

Tiểu Mã và lão Quách ngồi xổm xuống quan sát thi thể yêu quái, tò mò đánh giá. Tiểu Mã nghe tiếng bước chân của Diệp Thiếu Dương, quay đầu lại kêu lớn: "Tiểu Diệp tử, cậu có sao không, mau đến xem đi, đây rốt cuộc là cái thứ gì?"

Diệp Thiếu Dương đi tới quan sát, thi thể của yêu quái trên mặt đất nhìn trông như là một con sứa, vô số xúc tu cắm vào một cái đầu, bất quá cái đầu này lại là một cái đầu lâu rỗng tuếch, nhìn qua chẳng thấy gì là kinh khủng quái dị.

"Tôi còn không biết nó là yêu quái gì!". Diệp Thiếu Dương lấy tay chống cằm, nói rằng: "Có thể nó đến từ quỷ vực, không phải ở tại nhân gian!". Nghĩ như vậy, trong lòng càng cảm thấy rất đỗi kỳ quái, một yêu vật quỷ vực, tại sao lại muốn đến nhân gian quấy phá?

"Thế nó đã chết chưa?". Tiểu Mã hỏi.

"Yêu đã bỏ xác, hồn phách bay đi mất!". Diệp Thiếu Dương đáp: "Đây đúng là một con quỷ yêu."

Lão Quách đưa Thất Tinh Long Tuyền Kiếm cho Diệp Thiếu Dương, nhíu mày: "Thì ra là như vậy, bảo sao ta cứ thấy ảo giác tường quỷ vô cùng vô tận, còn tưởng là quỷ khấu hạ xuống nhân gian, hóa ra cái con này luôn đi theo chúng ta, thả ra quỷ khí, chế tạo ảo giác, chỉ cần còn nằm trong cự ly đèn xe, nó vẫn còn có thể chế tạo ra muôn vàn ảo cảnh, kết quả làm thành như vậy!"

Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn y: "Đệ mà phát giác muộn như huynh thì giờ chúng ta đang phơi xác dưới vách núi rồi!".

Lão Quách cười rộ lên, nói rằng: "Hà hà, tiểu sư đệ, sao lúc đó đệ nhìn ra được vậy?"

"Đệ không thấy, đệ cũng như huynh thôi, nếu không phải là quỷ khấu hạ xuống dương gian, vậy thì chỉ còn là một thứ khác. Hơn nữa đệ có dán phù trên mui xe, lẽ ra quỷ khí không thể tiến nhập vào trong xe, như vậy, chỉ còn lại một lời giải thích, chính là con quỷ đó đang ngồi trong xe, vẫn một mực theo chúng ta từ nãy đến giờ, không ngừng chế tạo ảo giác.”.

“Sau đó, đệ chợt nghĩ tới nam tử kia, cho nên kêu huynh liên tục lái xe, đệ chỉnh gương chiếu hậu nhắm ngay gã, phát hiện ra mỗi lần chúng ta đến ngã rẽ - cũng chính là lúc xuất hiện ảo cảnh, mi tâm của gã cũng hiện lên một tầng sáng đen."

Tiểu Mã trầm ngâm trong chốc lát, nói rằng: "Nói vậy thì, nó đã âm mưu từ lúc bắt đầu tang lễ?”.
Chương 125 - Tính nhầm quỷ phó

Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Đúng là như vậy nhưng cô gái kia chưa chắc bị nó giết chết, tuy nhiên do vùng này thuộc phạm vi thế lực của nó, nó biết được chúng ta tới đây, cố ý cản đội đưa ma, làm xì lốp xe, sau đó tiến vào thân thể thiếu nữ, dẫn dụ chúng ta chú ý. Thừa lúc chúng ta chú ý đến thiếu nữ, nhân cơ hội giết chết cha thiếu nữ, sau đó biến thành bộ dáng ông ấy.”.

“Cho dù nó là yêu linh, muốn che giấu được chúng ta cũng không dễ dàng gì, bởi vì trên người nó không có thứ che giấu yêu khí, bất quá kế hoạch của nó lại rất hoàn mỹ, giả vờ như yêu khí là từ nữ thi phát ra, sau đó nó làm bộ đem chôn nữ nhi, lên xe chúng ta, mục đích là để chế tạo ảo cảnh tường quỷ, khiến chúng ta rơi xuống sườn núi."

"Ơ đệt, con này thông minh thế?". Tiểu Mã thở dài nói: "Nếu nó đã lợi hại như vậy, sao không trực tiếp đấu võ với chúng ta luôn đi, lao lực như thế làm gì không biết?”.

Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng: "Đối phó với cậu thì đương nhiên không cần mưu mẹo nham hiểm, chỉ cần liếc mắt thôi cậu cũng chết. Chỉ có tôi là có Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, nó đâu dám tự tin đánh thắng tôi! Đương nhiên là phải bày trò cho bớt việc rồi!”.

Tiểu Mã đá đá cái thi thể trên đất, hỏi: "Súc sinh này có mạnh bằng Phùng Tâm Vũ không?"

"Chẳng kém Phùng Tâm Vũ là bao!"

"Không thể nào?". Tiểu Mã trợn to hai mắt: "Sao tôi thấy cậu giết nó dễ dàng quá vậy?"

"Dễ dàng?". Diệp Thiếu Dương thật muốn phun vào mặt cậu: "Tôi nói nó chưa chắc đánh thắng được tôi, chứ có nói tôi dễ dàng thắng nó không? Lúc đó nó đã vào xe, lại có hai người vô dụng các cậu ở bên cạnh, nếu tôi không sớm phát giác, giành lấy tiên cơ, nhét Thiên Địa Sinh Tử Khấu vào miệng nó, phế đi phân nửa tu vi của nó, cậu có biết hậu quả là gì không?”.

Lão Quách nhớ tới trận chiến lúc nãy, cũng rất kinh sợ, nói rằng: "Tiểu sư đệ, nó là quỷ phó của Thất bà bà?"

"Tám phần mười là thế, Thất bà bà là một yêu linh, con quỷ này làm đầy tớ cho nó quả là có chút lỗ vốn, chưa biết chừng nó còn không kém Thất bà bà."

Tiểu Mã nói: "Tôi cứ thắc mắc vì sao nó biết chúng ta đến đây?"

"Vùng này là lãnh địa của nó, đương nhiên nó phải biết. Tri giác của quỷ yêu mạnh gấp trăm lần loài người, có thể chúng ta vừa mới vào vùng núi đã bị nó phát hiện, sau đó âm mưu đối phó với chúng ta."

Tiểu Mã cười hề hề, nói rằng: "Cánh tay đắc lực nhất của nó đã bị chúng ta tiêu diệt, nếu nó đã sớm biết kết quả thì sao không ra đấu tay đôi với chúng ta luôn đi, đánh không thắng vẫn còn có cơ may đào tẩu, bày trò làm gì. Phải rồi tiểu Diệp tử, hồn phách trốn thoát kia sẽ như thế nào?"

"Tu vi của nó cũng đã đạt tới đẳng cấp quỷ thủ lĩnh, thực lực không phải thuộc dạng vừa, bất quá nó đã mất đi yêu thân, coi như cũng mất đi phân nửa sức mạnh, lần sau gặp lại, chắc chắn sẽ dễ đối phó, chúng ta cửu tử nhất sinh cũng coi như không uổng phí. Đi thôi, lên xe trước!".

Lão Quách lái xe trở về đường chính, ba người lên xe thì nhìn thấy ghế sau chỉ còn lại một bãi máu đen và một chút dịch màu xanh biếc, thi thể nam tử đã biến mất, phía trên đống máu còn có một đồng tiền Điêu mẫu sáng lấp lánh.

Diệp Thiếu Dương rút ra mấy tờ giấy nhặt lấy đồng tiền, lau lau, nhét xuống đai lưng, nói rằng: "Thấy rõ chưa, thân thể này là giả, yêu linh vừa chết, thân giả cũng tan chảy!”.

Tiểu Mã tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, khó hiểu hỏi: "Tiểu Diệp tử, trước chỉ nghe cậu nói có quỷ thi, vậy còn quỷ yêu là cái gì, rốt cuộc là quỷ hay là yêu?"

Diệp Thiếu Dương giải thích: "Có một số quỷ hồn có khả năng bám vào vật thể khác, mượn đặc tính của vật thể ký sinh mà tu luyện, thu được đồng thời cả hai tu vi, vật thể kia cũng từ từ có linh tính, nếu như là phi sinh vật thì sẽ trở thành tà linh; là thi thể thì sẽ trở thành cương thi; là sinh vật thì sẽ trở thành yêu quái, thế nhưng ý thức vẫn là do quỷ hồn kiểm soát, trở thành quỷ linh, quỷ thi, quỷ yêu.".

Tiểu Mã lẩm bẩm nói: "Vậy con nào lợi hại nhất?"

"Phải xem phương pháp tu luyện đã, có rất nhiều nhân tố chi phối, sao có thể giống nhau được?". Diệp Thiếu Dương không muốn bàn luận vấn đề này, chỉ nhìn xung quanh, bắt chuyện với lão Quách: "Lái xe đến trấn nhỏ."

Lão Quách do dự: "Đi nữa hả?"

"Vì sao lại không?". Diệp Thiếu Dương giật mình hỏi.

Lão Quách khởi động ô tô, lắc đầu, than thở: "Vừa trải qua cửu tử nhất sinh, xe cũng đã hỏng, tiểu sư đệ, lần này ai trả tiền?"

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút rồi nói: "Chúng ta bây giờ chẳng khác nào đang làm việc cho tập đoàn Tinh Thành, cứ tìm Chu Tĩnh Như thôi, cô ấy dư dả lắm!".

Lão Quách sáng ngời hai mắt, nói: "Ối chà, thì ra là có tình cảm với tập đoàn Tinh Thành đại gia, nhìn dáng vẻ keo kiệt của Lưu Minh, hồi trước còn muốn ta bớt 8%, lần này có tiểu sư đệ hỗ trợ, nhớ bảo lão cho ta ít tiền nhé!”.

Tiểu Mã lập tức nhảy vào: "Đâu cần huynh phải nói, huynh biết Chu Tĩnh Như với tiểu Diệp tử có quan hệ thế nào không, chẳng bao lâu nữa là họ kết hôn rồi, toàn bộ tập đoàn Tinh Thành sẽ thuộc về tiểu Diệp tử, huynh đừng có đào mỏ tiểu Diệp tử nhá. Cơ mà bây giờ huynh cũng đang xin tiền của tiểu Diệp tử!".

Diệp Thiếu Dương sút Tiểu Mã một cước: "Nói bậy nói bạ!"

Lão Quách lại tưởng thật, mở cờ trong bụng: "Được đó tiểu sư đệ, nha đầu kia cũng có vẻ thích đệ, chỉ cần đệ chủ động... Ta thấy cũng có khả năng lắm!"

"Nhảm nhí!". Diệp Thiếu Dương đảo mắt: "Lái xe của huynh đi, đệ điều tức đây!".

Hắn nói xong nhắm mắt lại điều tức một vòng chu thiên, không bao lâu sau, mở mắt ra, xe đã chạy đến một vùng đất bằng phẳng, phóng tầm mắt quan sát, khắp nơi đều là nhà dân, ánh đèn lấp lánh sáng cả vùng.

"Đây là khu trấn trên núi?". Diệp Thiếu Dương hỏi.

Lão Quách gật đầu.

Diệp Thiếu Dương không khách khí với bọn họ, nói rằng: "Các người xuống phía dưới hỏi thăm nơi ở của cổ sư, tôi phải tiếp tục điều tức, đợi tìm được y, chưa biết chừng còn phải đấu pháp."

Diệp Thiếu Dương nghĩ đến mình chưa gặp y bao giờ, trong tay y lại có Lục Nhãn Quỷ Đồng, lòng không khỏi có chút căng thẳng.

Lão Quách và Tiểu Mã xuống xe đi về phía trấn nhỏ, Diệp Thiếu Dương đóng cửa xe, tiếp tục điều tức hai vòng chu thiên nữa rồi mới khôi phục lại hoàn toàn pháp lực.

Hắn vừa quay đầu, lão Quách và Tiểu Mã đều đã trở về, cả hai đang đứng ở ngoài cửa nhìn mình, vội vàng mở cửa xuống xe, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Sao trăng gì, thấy cậu điều tức, không dám quấy rối!".

Lão Quách chỉ chỉ ngọn núi phía bắc: "Chúng ta nghe được tin tức, gần đây không có người nào bên ngoài vào, duy chỉ có một người bên ngoài đang ở tại sườn núi đối diện, mấy năm trước có tới xây một đại viện, nói là để nuôi trồng, thế nhưng vô cùng thần bí, chưa ai biết hắn nuôi cái gì, cũng không thấy buôn bán thứ chi, thôn dân chạy tới trong sân nhà hắn, chỉ thấy vài cái ao nuôi cóc và các loại độc trùng."

Diệp Thiếu Dương hết sức khiếp sợ: Quả thật trong dân gian có vài nơi nuôi cóc để lấy độc, càng không nói đến côn trùng rắn rết, cửu hương trùng vốn chính là thuốc Đông y, bất quá con này chỉ nuôi không bán thì đúng là có gì đó không ổn. Lập tức hỏi: "Có biết đặc điểm của người này không?"

"Là một hán tử hơn bốn mươi tuổi!". Tiểu Mã trả lời: "Độc thân, chưa có ai thấy người lạ vào nhà y, ngay cả bản thân y cũng rất thần bí! Hơn nữa xung quanh nhà y có rất nhiều độc trùng, không một ai dám đến gần."

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu: "Cổ sư Miêu Cương suốt ngày giao tiếp với cả đống độc trùng, thật rất phù hợp với miêu tả, chỉ là nơi này đã tồn tại được ba năm, lẽ nào ba năm trước y đã tới đây? Y tới để làm gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK