Chu Tĩnh Như đi tới, nói rằng: "Cha em gần đây hay gặp ác mộng, không dám ngủ, lại thường xuyên phát sốt, tinh thần hoảng hốt, bệnh viện đã kiểm tra hết mà vẫn không phát hiện nguyên nhân, em nghi ngờ cha trúng tà nhưng cha không tin. Thế rồi đêm qua..."
"Tôi tự nhìn thấy…". Chu Minh cắt lời cô, uể oải kể tiếp: "Tối qua tôi đang ngủ thì nửa đêm tỉnh giấc, bởi vì... bị bóng đè, sau khi tỉnh lại, tôi thấy trước giường có một người trắng phau, ngồi chồm hổm dưới đất như chó, không có ngũ quan, không có tóc, thế nhưng tôi cảm giác được nó đang nhìn tôi, tôi gần như rét run, rất kinh khủng."
Trong mắt Chu Minh xẹt qua sự sợ hãi: "Tôi cố gắng xốc lại tinh thần, định bật đèn, có điều lại sợ nó tập kích bất chợt. Hai chúng tôi giằng co một thời gian thì y tá tới kiểm tra phòng, tiến vào bật đèn, vật kia liền biến mất.". Nói xong, ánh mắt ông lấp lánh nhìn Diệp Thiếu Dương: "Diệp tiên sinh, xin hỏi có phải tôi đã gặp thứ dơ bẩn nào hay không? Nếu như cậu có thể giải quyết nó, tôi nhất định sẽ hậu tạ cậu!"
Diệp Thiếu Dương trong lòng vui vẻ, Chu Minh là đại gia, chỉ tùy tiện phất tay thôi cũng có biết bao nhiêu là tiền, hắn lập tức đồng ý. Chu Tĩnh Như đột nhiên trách cứ: "Cha, cha nói gì vậy, Thiếu Dương ca là bạn của con, không phải là người làm ăn với cha, cha nói chuyện tiền nong làm gì!"
Chu Minh vỗ ót một cái: "Ây dà, xem ra cha làm ăn mãi thành thói quen, thật sự xin lỗi, Diệp tiên sinh vốn là cao nhân, không thể nói chuyện tiền bạc, hơn nữa cậu còn là bạn tốt của tiểu Như, vậy thì càng không thể nói tới tiền. Thỉnh Diệp tiên sinh xuất thủ giúp tôi!"
"Đâu có, đâu có.”. Diệp Thiếu Dương vô cùng buồn bực, chắp hai tay sau lưng đi dọc theo góc tường, đột nhiên hắn đứng lại phía trước một mặt tường, ngẩng đầu lên quan sát.
Mặt tường trơn nhẵn, vốn không có gì, thế nhưng Diệp Thiếu Dương dường như nhìn thấy có thứ gì đó bên trong, âm thầm cười, theo bản năng sờ soạng tới đai lưng, rốt cuộc nhớ ra mình đã bỏ ở nhà, buồn bực nhíu mày, cúi đầu nhìn thấy trên bàn trà có một xấp giấy Tuyên Thành (1), bên cạnh bày một giá bút, trên giá bút còn có hai cây bút lông, phía trên xấp giấy Tuyên Thành là một bức tự.
(1) Giấy Tuyên Thành: Một loại giấy trắng cao cấp của thời Đường, bề mặt mịn, nhẵn, chất giấy mềm và dẻo dai, bền lâu, do đó rất đắt, chỉ có những vương tôn quý tộc mới thường dùng.
Diệp Thiếu Dương hai mắt ngời sáng, tính toán trong lòng, sau đó đi tới nhìn thoáng qua, nói: "Đây là Chu Tổng viết?"
"Đúng vậy, lúc tôi vừa mới vào bệnh viện vẫn còn hơi khỏe, buồn chán nên ngồi viết chữ, tôi rất thích viết chữ!". Chu Minh miễn cưỡng cười: "Đừng gọi tôi là Chu Tổng, gọi là Chu thúc thúc đi!"
"Vâng, Chu thúc thúc viết cũng không tệ lắm!". Diệp Thiếu Dương nói: "Chu thúc thúc thích viết chữ, nhất định đã thấy qua rất nhiều loại giấy, nhưng có một loại giấy thúc chắc chắn chưa thấy qua!".
Chu Minh ngẩn ra, chẳng biết hắn nói tới vấn đề này làm gì, liền hỏi: "Loại giấy gì?"
"Giấy sống.".
Diệp Thiếu Dương nói xong nâng chung trà lên, đổ một ít mực vào, sau đó cắt ngón giữa, nhỏ vài giọt máu vào bên trong, khuấy đều, lấy một cây bút lông, chấm chấm, đi tới trước mặt tường viết lên chữ "Sắc", bên trên vẽ một vòng tròn, ném bút lông xuống, nặn một pháp quyết, chụp vào vòng tròn vừa vẽ.
Mặt tường vốn không có gì, Diệp Thiếu Dương vừa hạ tay, đột nhiên phía trên xuất hiện một điểm trắng, nhìn kỹ lại thì đó là một người màu trắng đang vùng vẫy phía trong vòng tròn, không cách nào chạy đi.
"Chớ có giãy!". Diệp Thiếu Dương đọc một lần Câu Hồn Chú, duỗi tay, kéo nó ra bên ngoài, thân thể nó càng lúc càng lớn, biến thành một người trưởng thành, tứ chi đột nhiên xoắn lại, đánh về phía Diệp Thiếu Dương.
"Không biết tự lượng sức mình.". Diệp Thiếu Dương giơ tay phải ra vỗ vào người nó, ngón tay bắt được cần cổ nó, giơ lên cao. Bạch nhân vùng vẫy tay chân loạn xạ trên không, dường như muốn chạy trốn.
Một màn này làm cha con Chu Tĩnh Như sợ hãi, Chu Minh lui về phía chân giường, cả kinh kêu lên: "Chính là nó, đêm qua nó dọa tôi!"
Diệp Thiếu Dương cầm lấy "Bạch nhân", nói rằng: "Yên tâm, nó không thể gây tổn thương cho thúc, thúc thấy nó giống cái gì?"
Chu Minh nghe xong bình tĩnh lại, tỉ mỉ đánh giá tên bạch nhân: Vóc dáng nó rất cao, không có ngũ quan và đầu tóc, cũng không có tay chân, toàn thân trắng xóa, tứ chi vô cùng cứng nhắc, y như mấy cái xúc tu bay múa trên không trung, làm cho người ta cảm thấy hết sức quái dị.
Nếu như không phải đã gặp nó trong giấc mơ, biết nó là vật quái dị, chắc chắn Chu Minh còn tưởng nó là đạo cụ của một nhà ảo thuật.
"Trời ạ, đó là một người giấy!". Chu Tĩnh Như kêu lên.
Diệp Thiếu Dương gật đầu, nói: "Đó là một lá bùa được ngâm qua Thi Du, khai thông linh trí, có khả năng ẩn thân độn hình, làm loạn nhân tâm, những chuyện Chu Tổng gặp gần đây đều là do nó đầu độc."
"Nó... có nguy hiểm không? Làm sao để đối phó với nó?". Chu Minh vừa nghe thấy hắn nói xong, nhất thời sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Nếu cứ để nó tùy ý gieo họa, chắc chắn không bao lâu sau sẽ nguy hiểm tới tính mạng. May mà phát hiện kịp lúc!". Tay phải Diệp Thiếu Dương cầm lấy người giấy, tay trái theo bản năng lại sờ soạng bên hông, lắc đầu cười khổ, rút ra một tờ giấy Tuyên Thành, dùng máu loãng pha mực vẽ một tờ Địa hỏa phù, dán lên mặt người giấy.
Giấy Tuyên Thành mặc dù không dùng tốt bằng bùa nhưng với pháp lực của hắn, dùng nó để đối phó với một tà linh sơ cấp cũng không sao. Hắn lập tức đọc một lần thần chú.
Một ngọn lửa màu lam "Bùm” một tiếng thiêu cháy người giấy, không quá nửa tiếng, người giấy đã bị đốt thành một đống tro, một ngọn lửa lập lòe như ma trơi màu trắng bạc bay ra ngoài cửa sổ.
"Xong rồi?". Chu Minh lúng túng nhìn Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương không trả lời, nhắm mắt lại, năm ngón tay phải liên tục bấm đốt ngón tay, cha con họ Chu nín thở nhìn hắn, không dám làm phiền. Ước chừng một phút sau, Diệp Thiếu Dương đột nhiên trừng mắt, hít sâu một hơi, nói nhanh: "Trong phạm vi năm mươi tám mét hướng đông nam, kẻ dùng người giấy hại thúc đang ở đây!"
Chu Minh ngẩn ra, suy nghĩ một chút rồi nói: "Đối phương cũng là một pháp sư?"
"Chút tài mọn mà thôi, chỉ cần có ngày tháng năm sinh của thúc, pháp sư nào cũng có thể làm được!". Diệp Thiếu Dương nói: "Tôi chỉ tra ra người này nằm trong vòng năm mươi tám mét hướng đông nam, còn lại thúc tự đi thăm dò!".
"Cái này... Thật đúng là khó tra!". Chu Minh ôm đầu suy nghĩ, nói rằng.
"Cha, con có cách!". Chu Tĩnh Như mở máy vi tính trên đầu giường, đăng nhập vào Google Map, lấy vị trí tòa nhà Tinh Thành làm trung tâm, mở chức năng đo đạc trong vòng năm mươi tám mét, quét toàn bộ phạm vi đó tại hướng đông nam.
Chu Minh nhất thời hiểu được ý con gái, tiến đến trước mặt, ánh mắt nhìn theo đầu mũi tên, bất chợt hai mắt phát sáng, đưa tay chỉ một chỗ trên bản đồ: "Công ty Huy Nguyên, nhất định là nó!"
Tay phải ông nắm thành quả đấm, đấm nhẹ xuống giường, oán giận nói: "Chủ của công ty này là Vương Thành, lão có tham dự vài phiên đấu giá với tôi nhưng đều bị tôi đánh bại. Tôi sớm biết lão rất hận tôi, thế nhưng dùng loại thủ đoạn ti tiện này để đối phó với tôi thì thật quá đáng!".
Chương 92 - Bạn bè bình thường.
Diệp Thiếu Dương hỏi: "Sao lão ta biết ngày tháng năm sinh của thúc?"
Chu Minh suy nghĩ một chút rồi nói: "Công ty tôi hình như có trên website của chính phủ, bên trong có đính kèm profile của tôi và cả ngày tháng năm sinh, chỉ sợ lão ta đã nhìn thấy trên đó!". Ông liền cầm điện thoại di động gọi cho một công nhân, dặn hắn lập tức chỉnh sửa thông tin profile trên web.
Chu Tĩnh Như oán giận nói: "Lão Vương Thành kia thật ghê tởm, cha, hay là chúng ta cũng ăn miếng trả miếng đi, dùng biện pháp tương tự để trừng trị lão ta! Lão dám thỉnh pháp sư để hại cha, chúng ta cũng dám thỉnh pháp sư để hầu hạ lão, con khẳng định không có ai lợi hại hơn Thiếu Dương ca."
Chu Minh lắc đầu: "Mưu mô nham hiểm là trò của tiểu nhân, cha con khinh thường. Nếu cha muốn trả thù, cha sẽ chứng minh bằng bản lĩnh làm ăn, để hắn thất bại thảm hại trên thương trường, không thể không phục."
Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, đây chính là phong độ của một đại thương gia, ông có thể tạo ra cơ đồ lớn như vậy cũng không phải ngẫu nhiên.
Diệp Thiếu Dương rút ra một tờ giấy Tuyên Thành, vẽ một lá bùa giao cho Chu Minh.
"Đây là Dưỡng khí phù, thúc hãy dán lên Đan Điền... chính là vị trí dưới rốn một chút, sẽ giúp khôi phục nguyên khí nhanh hơn. Ba ngày sau, đảm bảo thúc có thể xuống giường, trở lại bình thường."
Chu Minh cảm kích nhìn Diệp Thiếu Dương, đến xưng hô cũng thay đổi: "Tiểu Diệp, cảm ơn con, con là bạn tốt của tiểu Như, chúng ta là người một nhà, ta cũng không biết cảm ơn con thế nào, sau này con gặp chuyện gì trắc trở, cứ nói với ta một tiếng!"
Giải quyết xong phiền phức, Chu Minh tuy còn chưa khôi phục hoàn toàn nhưng tâm tình đã thả lỏng hơn, nói với Diệp Thiếu Dương: "Tiểu Diệp, ta vừa nhìn thấy tư thế cầm bút và mài mực của con rất thành thạo, con cũng am hiểu thư pháp ư?"
Diệp Thiếu Dương cười cười: "Dùng bút lông vẽ bùa vài chục năm nên cũng biết sơ qua!".
"Con khiêm tốn quá, con thấy ta viết chữ thế nào?"
Diệp Thiếu Dương cầm lấy một bức tự trên bàn trà, trên đó viết theo lối Thảo Thư, phía dưới còn có một dòng chữ Khải Thư (1).
(1) Thảo Thư, Khải Thư: còn gọi là chữ Thảo (chữ viết mềm mại như cỏ, viết nhanh), chữ Khải (loại chữ thẳng, chuẩn mực dùng trong công văn, in ấn). Hai loại này là một trong những cách viết chữ Hán cơ bản gồm các cách như Triện, Khải, Lệ, Hành, Thảo. Dưới đây là hình ảnh viết theo lối chữ Khải (bên trái) và chữ Thảo (bên phải).
Diệp Thiếu Dương nhìn một hồi rồi nói: "Chu thúc, Khải thư của thúc khá vẹn toàn, nét bút có lực, không thể bàn cãi, tục ngữ nói nét chữ nết người, chữ của thúc đã nói lên tính cách và phong thái làm ăn của thúc, thúc trong công việc chắc chắn là một chính nhân quân tử, hành động quyết đoán, không dài dòng dây dưa."
Chu Minh mỉm cười gật đầu, lời nói của cậu trai này thật êm tai, ai cũng thích nghe.
"Có điều…". Diệp Thiếu Dương chuyển giọng: "Chính vì thúc tính cách ngay thẳng, không quá chừng mực, làm việc vô cùng lý trí, cho nên Thảo Thư của thúc... tuy bút pháp tốt, nhưng lại thiếu đi nét hào phóng và hoang dã, cũng thiếu đi tình cảm và linh cảm mãnh liệt, khí phách tung hoàng ngang dọc tứ phương, rồng bay phượng múa thường thấy trong tinh phẩm Thảo Thư.".
Chu Minh nhìn chằm chằm vào Diệp Thiếu Dương, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng, chậm rãi gật đầu, khen ngợi: "Thật không ngờ tiểu Diệp con không những đạo pháp cao minh mà đến thư pháp cũng uyên bác như vậy, rất giỏi, rất giỏi! Mời con viết thử một bức tự để ta thưởng thức và mở mang tầm mắt."
Diệp Thiếu Dương chắp tay: "Con ít khi luyện chữ, chỉ biết nói mồm, kỳ thực có viết cũng không tiện, lại tự bêu xấu bản thân nữa!"
Chu Minh cười cười, cũng không cưỡng cầu, quay đầu dặn Chu Tĩnh Như nói: "Tiểu Như, con phải đối xử tốt với tiểu Diệp, cậu ta không giống với những người bạn bình thường!”.
"Biết rồi ạ, con cũng không xem Thiếu Dương ca là bạn bè bình thường.". Cô vừa nói xong chợt thấy không ổn, nhất thời sắc mặt ửng đỏ.
Thân thể Chu Minh suy yếu, không tiện xuống giường, luôn mãi nói lời cảm ơn Diệp Thiếu Dương, còn bảo Chu Tĩnh Như phải đưa Diệp Thiếu Dương về đến tận cửa.
Hai người cùng nhau ra khỏi bệnh viện, tới bãi đỗ xe, Chu Tĩnh Như đi tới bên cạnh một chiếc xe hơi màu đỏ, mở cửa xe.
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, đứng ở phía đuôi xe đánh giá, ký hiệu không rõ ràng, thế nhưng hắn dám khẳng định xe này rất xa hoa, có bốn ống xả khí ở phía đuôi xe, cảm giác xe rất xịn.
"Sao vậy? Lên xe đi!". Chu Tĩnh Như quay đầu lại kêu.
"Xe của em?". Diệp Thiếu Dương sau khi lên xe hỏi.
"Ừm, đây mới là xe của em, chiếc Lamborghini kia là của cha em. Trước đây em thấy không thoải mái là vì không có phương tiện đi lại, cho nên cha em sai người đưa đón, chị ấy chỉ lái xe của cha, không có lái xe của em.".
Diệp Thiếu Dương chợt nhớ ra, liền hỏi: "Cô gái xinh đẹp kia là tài xế của cha em?"
"Dĩ nhiên rồi, em cũng không thích có tài xế riêng, em thích tự mình lái xe hơn!"
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ sâu xa "Oh" một tiếng, Chu Tĩnh Như phản ứng kịp, giận dữ liếc mắt: "Anh đang nghĩ gì thế, chỉ là tài xế thôi mà! Cha em không phải loại người như vậy!"
"Loại người như vậy?". Diệp Thiếu Dương giả bộ hồ đồ.
"Hứ, anh tự biết đó!"
Diệp Thiếu Dương ngượng ngùng cười: "Được rồi, đây là xe gì?"
"Porsche Cayenne, tính em không thích khoe khoang, xe này cũng không đắt tiền lắm, giá cũng hơi khiêm tốn!"
"Hả, bao nhiêu tiền?". Diệp Thiếu Dương thuận miệng hỏi.
"Không đắt mà, chừng một trăm vạn thôi!"
Trên đầu Diệp Thiếu Dương chảy một vạch hắc tuyến, nói chuyện với mấy người có tiền thật áp lực ghê gớm.
Chu Tĩnh Như vừa lái xe vừa hỏi Diệp Thiếu Dương mấy ngày gần đây làm gì, những chuyện cấp bách Diệp Thiếu Dương chỉ nói ngắn gọn một lần, Chu Tĩnh Như nghe xong hết hồn, suýt chút nữa lái xe lên lề đường.
"Chuyện quan trọng như vậy sao anh không nói cho em biết?". Chu Tĩnh Như chu cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt buồn bực hỏi.
"Nói cho em biết làm gì?". Diệp Thiếu Dương không hiểu nhìn cô: "Chuyện này không liên quan đến em, anh cũng không muốn lôi em vào, quá nguy hiểm!"
"Bởi vì quá nguy hiểm nên anh mới phải nói cho em biết chứ, vạn nhất anh xảy ra chuyện thì sao? Lần sau gặp chuyện như vậy phải nói sớm cho em biết đấy, dù gì em cũng có thể giúp anh nghĩ cách!"
Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, gật đầu.
Chu Tĩnh Như lái xe đưa hắn về nơi ở, cả hai dừng trước một ngôi nhà cũ kỹ, Chu Tĩnh Như ngạc nhiên hỏi: "Anh ở đây sao?"
"Đừng xem thường bên ngoài, bên trong còn tốt lắm". Diệp Thiếu Dương cười cười: "Đây là nhà của nữ cảnh sát, không lấy tiền, anh ở đây cũng không tệ."
Chu Tĩnh Như vừa nghe tới nữ cảnh sát lập tức hơi khó chịu, bảo sẽ giúp Diệp Thiếu Dương đổi chỗ ở. Diệp Thiếu Dương nghe xong liền biết cô nhất định sẽ cho hắn ở trong một căn biệt thự hay là một nơi xa hoa nào đó, suy nghĩ một chút, lắc đầu đáp: "Sau này hãy nói, cần gì thì anh sẽ tìm em!".
Chu Tĩnh Như thoáng giật mình, bất mãn: "Anh thích ở loại phòng này hay là thích người cho anh ở?"
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, không ngờ cô lại nghĩ nhiều như vậy, lập tức mỉm cười đáp: "Em nghĩ nhiều rồi đó, anh ở đây thứ nhất là vì gần trường học, thứ hai là vì đã dọn đồ hết qua đây, lười chuyển sang nơi khác. Hơn nữa ngôi nhà này tuy cũ nhưng bên trong lại không thiếu thốn, cũng khá tiện lợi, không liên quan đến Tạ cảnh sát, nàng không có ở đây!"
Chu Tĩnh Như nghe hắn nói như vậy thì không phản đối nữa.
Diệp Thiếu Dương tạm biệt cô, xuống xe đi vào nhà, vừa lên lầu, Nhuế Lãnh Ngọc đã gọi điện thoại tới, hẹn gặp hắn ở quán rượu Nhã Lan. Diệp Thiếu Dương trong lòng vui vẻ, phản ứng đầu tiên là bảo Chu Tĩnh Như lái xe về, định tự mình chạy qua đó, lập tức ý thức được mình thật ngu xuẩn, bèn kêu xe taxi chở tới quán.
Quán rượu vào buổi xế chiều cũng không có nhiều người, Nhuế Lãnh Ngọc mặc y phục màu lam ngồi ở vị trí cũ, khí chất lạnh lùng mà cao quý, ly rượu trong tay vẫn sóng sánh một loại chất lỏng đỏ tươi như máu…
Chương 93 - Lần đầu tỏ tình.
Diệp Thiếu Dương ngồi xuống đối diện nàng, cười hỏi: "Em gái, tìm anh có việc gì?"
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn hắn, hỏi lại: "Tần Phong đã gặp ngươi, có đúng không?"
"Ừ, vừa mới gặp!". Diệp Thiếu Dương nhún vai: "Nói thật, tôi không giữ được họ. Y cũng tới tìm cô à?"
Nhuế Lãnh Ngọc gật đầu.
Diệp Thiếu Dương lại hỏi: "Cô có giữ không?"
"Không, ban đầu hợp tác, ta chỉ đồng ý với Tần Phong cứu Trần Lâm, còn chuyện y mang đi thì không quan tâm. Sở dĩ ta đồng ý là vì tin tưởng Trần Lâm sẽ không hại người, để cô ấy lưu lại nhân gian cũng không sao!"
Mỹ nữ chủ quán đi tới bưng rượu cho Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc. Diệp Thiếu Dương buồn bực bảo: "Tôi không thích uống rượu!"
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn hắn, nói: "Uống với ta một ly đi, xem như tiễn ta!".
Diệp Thiếu Dương ngẩn ngơ, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu, vội hỏi: "Có ý gì?"
"Xong việc rồi, ta phải về HongKong tiếp tục học với sư phụ. Ta còn một chút pháp thuật chưa học hết!".
Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ nhói, cầm ly rượu lên uống một ngụm, nhíu mày, nhìn Nhuế Lãnh Ngọc: "Có quay lại không?"
"Chuyện đó tính sau!". Nhuế Lãnh Ngọc nở nụ cười hiếm thấy: "Nếu ngươi có chuyện gì không giải quyết được thì cứ đến tìm ta, lần sau ta sẽ thu tiền."
Diệp Thiếu Dương gật đầu, nghĩ thầm nàng chỉ đang thuận miệng nói vậy thôi, chuyện ký túc xá SỐ 4 đã kết thúc, nàng không cần thiết phải trở lại Thạch Thành, sau này có thể sẽ không còn gặp mặt nữa.
Hai người yên lặng uống rượu, không nói lời nào.
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn đồng hồ, đứng dậy muốn đi, Diệp Thiếu Dương uống cạn chút rượu còn lại, đưa nàng ra khỏi cửa, chợt phát hiện ra bên ngoài trời đang đổ mưa.
Mỹ nữ chủ quán đưa cho Diệp Thiếu Dương một chiếc ô, cười nói: "Soái ca, cơ hội tới rồi!".
Diệp Thiếu Dương sờ sờ mũi.
Mưa nhẹ nhàng tuôn rơi, Diệp Thiếu Dương mở ô, đưa Nhuế Lãnh Ngọc đến trạm xe. Suốt cả đoạn đường, hai người đều không nói câu nào, vẫn sóng vai nhau đi rất chậm. Diệp Thiếu Dương muốn mở lời trước nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Đến trạm xe, một chiếc xe taxi vừa chạy tới, Nhuế Lãnh Ngọc vẫy vẫy tay, sau đó quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, cười hỏi: "Ngươi thích nữ cảnh sát kia có đúng không?"
Diệp Thiếu Dương cả kinh, hỏi ngược lại: "Vì sao cô nghĩ như vậy?"
Nhuế Lãnh Ngọc nhún vai: "Ngày đó ngươi xả thân cứu nàng, có ngốc mới không biết!”
Diệp Thiếu Dương im lặng không nói gì, chỉ lắc đầu: "Tôi vốn không đứng đắn, thích trêu đùa mỹ nữ, nhưng nói thật, tôi chỉ coi cô ấy như bạn bè! Ngày đó nếu người gặp nạn là Quách sư huynh, là Tiểu Mã, hay là... cô, tôi cũng sẽ làm như vậy thôi. Xin cô đừng nên suy nghĩ nhiều!"
Nhuế Lãnh Ngọc nghiêng đầu, mỉm cười nói: "Đâu có liên quan gì đến ta, vì sao ta phải suy nghĩ nhiều?"
Một câu nói khiến Diệp Thiếu Dương chợt thấy nghẹn lòng.
"Ta phải đi, ngươi còn gì muốn nói không?"
"Tôi...". Không đợi Diệp Thiếu Dương trả lời, xe taxi đã dừng lại, Nhuế Lãnh Ngọc phất phất tay, mở cửa xe, đi vào, sau đó đóng sầm cửa lại.
Diệp Thiếu Dương nhìn taxi nổ máy, cảm giác mãnh liệt dâng lên, đây chính là cơ hội cuối cùng, nếu không cả đời sẽ không còn được gặp cô ấy.
Cũng không biết hắn lấy dũng khí từ đâu, tiến lên chặn trước ô tô, mở cửa xe, nói với tài xế: "Làm phiền cậu chờ một chút!"
Tài xế là một nam thanh niên, cười cười với hắn: "Cố lên đồng chí!". Sau đó đeo tai phone vào nghe nhạc.
Nhuế Lãnh Ngọc ôm cánh tay, cười híp mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, ý bảo muốn nói gì thì nói, ta sẵn sàng chờ.
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nói rằng: "Cô nhất định phải quay lại. Nếu cô không quay lại, tôi sẽ đến HongKong tìm cô!"
Nhuế Lãnh Ngọc nhíu mày: "Ngươi đến HongKong tìm ta làm gì?"
"Không làm gì cả!". Diệp Thiếu Dương cắn răng nói tiếp: "Chỉ là... tôi còn muốn được gặp cô, cô không đến, tôi sẽ đi tìm. Nhớ kỹ, bất kể cô ở đâu, tôi cũng sẽ tìm thấy cô!"
Nhuế Lãnh Ngọc cười rộ lên, nghiêng đầu, hứng thú nhìn hắn, dường như đã nghe thấy một chuyện rất thú vị: "Ngươi đang tỏ tình với ta sao?"
Diệp Thiếu Dương nhất thời đỏ mặt, gãi gãi đầu, ngập ngừng nói: "Nếu là vậy thì sao? Cô có đồng ý không?"
"Thật ra ngươi còn chưa nói lời tỏ tình."
Được rồi, vậy thì... Diệp Thiếu Dương nắm lấy tay Nhuế Lãnh Ngọc, cúi đầu gần sát mặt nàng, nhìn nàng, dùng giọng tràn ngập ý thơ đọc diễn cảm:
"Tôi rất thích cô, lần đầu tiên gặp cô tôi đã yêu cô, nếu cô là mây trắng, tôi sẽ là trời xanh, vĩnh viễn bao bọc cô trong lòng. Nếu cô là hoa cỏ, tôi sẽ là cây cao, dùng... À, dùng bóng mát, chở che cô tránh khỏi mưa gió. Nếu cô là chiếc thuyền, tôi sẽ là mái chèo, chúng ta cùng nhau bơi đến bến bờ tình yêu. Tôi nguyện ý bảo vệ cô vĩnh viễn, yêu thương cô, trân trọng cô, cùng nhau xây dựng một ngôi nhà tình ái, tràn ngập tình yêu của hai người, thiên ngôn vạn ngữ xếp thành một câu nói, tôi yêu cô, làm bạn gái của tôi nhé, có được không?"
Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong đoạn hội thoại, cả kinh há mồm trợn mắt nhìn hắn. Diệp Thiếu Dương còn tưởng nàng bị lời văn ý thơ của mình làm cảm động, hồi hộp chờ đợi.
Nhuế Lãnh Ngọc bắt lấy tay hắn, Diệp Thiếu Dương run lên, chủ động như thế, lẽ nào đã bị ngôn ngữ thâm tình của mình làm cảm động?
Kết quả Nhuế Lãnh Ngọc giở tay hắn qua, nhìn một chút, lại lật tay hắn lại, cũng nhìn một chút.
Diệp Thiếu Dương thấy có gì đó sai sai, liền hỏi: "Cô làm gì vậy?"
"Ta đang xem ngươi chép lời này ở đâu?”.
"Có ý gì?"
Nhuế Lãnh Ngọc cười cười với hắn, lắc đầu: "Diệp Thiếu Dương, đoạn văn lúc nãy ngươi lấy từ đâu ra?"
Diệp Thiếu Dương cả kinh, vội vàng xua tay.
"Ngươi không nói thật, vĩnh viễn đừng mong có cơ hội!".
"Cái này...". Diệp Thiếu Dương đỏ mặt, cúi đầu ngập ngừng nói: "Đọc được trên tin nhắn điện thoại, tải xuống học thuộc, chuẩn bị sẵn để nói với cô!".
Nhuế Lãnh Ngọc hừ một tiếng: "Ai biết ngươi có nói với cô nào hay chưa?"
Diệp Thiếu Dương vội vàng giải thích: "Thật sự là lần đầu tiên đấy! Bởi vậy nên tôi mới không có kinh nghiệm, cố ý học thuộc để tỏ tình cho tốt..."
Nhuế Lãnh Ngọc bật cười: "Haha, lời cũng hay nhỉ, nhưng mà vừa nghe là biết giả rồi, buồn nôn quá, ngươi thích xem truyện Quỳnh Dao (1) có đúng không?"
(1) Quỳnh Dao: nữ nhà văn, biên kịch, nhà sản xuất người Đài Loan chuyên về tiểu thuyết lãng mạn dành cho độc giả nữ. Tác giả của Hoàn Châu Cách Cách.
Diệp Thiếu Dương lúng túng cúi đầu, lần đầu tiên tỏ tình đã thất bại, thật là đau khổ quá a!!!
"Có điều nếu như ngươi thích thế thì cứ về nhà tiếp tục copy, sau đó gửi tin nhắn cho ta xem! Biết đâu một ngày nào đó ta sẽ hài lòng, cân nhắc một chút!".
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn nàng: "Tôi thích cô thật đó, lần đầu tiên nhìn thấy đã thích cô!"
Nhuế Lãnh Ngọc chép miệng: "Lại copy!"
Diệp Thiếu Dương muốn nhảy lên: "Đây là lời thật lòng, không phải copy! Ngày đầu tiên gặp cô, tối về tôi đã nằm mơ, tôi rất muốn cô ở lại để cùng tôi tróc quỷ hàng yêu. Chúng ta phối hợp với nhau sẽ không cảm thấy mệt! Giờ thì tốt rồi, tôi tỏ tình thất bại, chỉ biết nói bấy nhiêu đó thôi, vậy đi, có gì thì cô cứ nói thẳng!”.
Nhuế Lãnh Ngọc mỉm cười: "Ta sẽ cân nhắc!"
"Cân nhắc...?". Diệp Thiếu Dương vội vàng hỏi: "Cân nhắc tới khi nào?"
"Lần sau tới tìm ngươi! Bye nhé!". Nhuế Lãnh Ngọc khoát tay một cái, đóng cửa xe.
Diệp Thiếu Dương ngơ ngác nhìn ô tô rời đi, trong lòng trống trải, cảm thấy như vừa mất đi thứ gì đó. Nhún vai, lẩm bẩm nói: "Hay rồi, lần đầu tiên tỏ tình đã thất bại, lại còn thất bại thảm hại! Mình còn có cơ hội sao?".
Chương 94 - Ban đêm xông vào phòng chứa xác.
Ủ rũ trở lại nơi ở, Diệp Thiếu Dương nằm dài trên giường, nhớ lại những lời mình vừa nói và biểu tình của Nhuế Lãnh Ngọc, mỗi một câu nói của nàng hắn phải phân tích hơn mười lần, sau đó mới vui mừng đưa ra kết luận: Nhuế Lãnh Ngọc không từ chối mình, mình vẫn còn hi vọng.
Tuy rằng lần đầu tỏ tình thất bại nhưng không bị cự tuyệt tại chỗ, cũng coi như đã giỏi lắm rồi, không ngừng cố gắng, cùng lắm thì giống như nàng nói thôi, mình copy tin nhắn để tỏ tình, cho dù hơi buồn nôn, cũng là buồn nôn đến cảm động.
Có mục tiêu phấn đấu, Diệp Thiếu Dương cảm giác như hồi máu sống lại, cả người tràn ngập hăng hái.
Buổi tối, lão Quách chạy tới, mang theo một số tiền lớn do Lưu Minh trả công, hơn nữa còn có phí vật tư, phí dịch vụ…và đủ thứ phí linh tinh khác đang chờ, tổng cộng khoảng hai mươi vạn. Tiểu Mã thấy nhiều tiền như vậy, khuôn mặt kích động đỏ bừng.
"Sư huynh, huynh lấy năm vạn, xem như là phí dịch vụ và phí vật tư!". Diệp Thiếu Dương đếm tiền rồi ném qua cho lão Quách, lại lấy ra hai vạn ném qua cho Tiểu Mã: "Đưa năm nghìn cho Lý Đa, cậu ấy cũng giúp sức không ít, còn lại là của cậu!"
Tiểu Mã bất mãn nói: "Tôi có một vạn rưỡi thôi hả?"
"Một vạn rưỡi còn chê? Không lấy đưa đây!"
Diệp Thiếu Dương làm bộ giật lấy, Tiểu Mã vội vã bảo vệ túi tiền, năn nỉ: "Thêm chút nữa đi... Một chút nữa thôi… Được không…"
Đụng tới người tham tiền như vậy, Diệp Thiếu Dương cũng đành hết cách, bèn ném năm nghìn qua cho cậu.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, Tạ Vũ Tình bước vào, thấy một bàn đầy tiền mặt, nhất thời sửng sốt: "Các ngươi đang làm gì vậy? Chia tài sản hả?"
"Chia tài sản con khỉ mốc, là thù lao của Lưu Minh đưa cho, phải dùng tính mạng để đổi lấy!". Diệp Thiếu Dương bất mãn nói.
Tạ Vũ Tình đi lên trước, cầm lấy một nắm tiền nhét vào trong túi, hớn hở nói: "Ai cũng có phần, ta cũng xuất lực nên phải có!".
Diệp Thiếu Dương sợ nàng lấy thêm, vội vàng nhét hết tiền vào trong túi, đau lòng nói: "Cô chỉ đến xem náo nhiệt, lại còn là cảnh sát phá án, xuất lực là đúng. Cô lập công thì được khen thưởng, chúng tôi có được cái gì đâu!"
"Ai nói không có!". Tạ Vũ Tình mở túi xách lấy ra một tờ giấy khen, ném cho Diệp Thiếu Dương: "Chúng ta tìm thấy số lượng lớn súng đạn trong kho khí giới, tỷ tỷ lập công lớn, ngươi cung cấp đầu mối và hiệp trợ phá án, đương nhiên sẽ nhận được giấy khen Công dân gương mẫu, chúc mừng ngươi!"
Diệp Thiếu Dương đảo mắt liếc nàng: "Không có tiền thưởng à?".
"Còn nữa, ta kể chuyện của ngươi cho lãnh đạo nghe, đặc biệt mời ngươi làm cố vấn linh dị cho đội hình cảnh chúng ta, tương lai có vụ án tương tự, ta sẽ lại tìm ngươi!"
Chia tiền xong, Tiểu Mã đề nghị mọi người đến nhà hàng ăn uống, mở tiệc chúc mừng, tất cả đều tán thành, sau đó mọi người liền đặt chỗ trong một nhà hàng lớn. Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại kêu Lý Đa đến chung vui. Một bàn đầy thức ăn và rượu ngon, ai cũng vui sướng ăn uống, đến Tạ Vũ Tình cũng uống rượu liên hồi. Bầu không khí trở nên náo nhiệt, Diệp Thiếu Dương bị mấy người dẫn dụ, cũng uống rượu nhiều hơn bình thường.
Qua phân nửa thời gian, Tạ Vũ Tình nhận được điện thoại, cúp máy, nhíu mày nhìn Diệp Thiếu Dương: "Có một vụ án linh dị, ngươi đi theo ta xem đi!"
Diệp Thiếu Dương mở to đôi mắt đang say lờ đờ, nói rằng: "Bây giờ?"
"Ừ, đi thôi, dù gì ngươi cũng là cố vấn linh dị của bọn ta.". Tạ Vũ Tình cười cười: "Xong xuôi tỷ tỷ sẽ mời ngươi đi ăn bánh bao thịt heo."
"Lại lừa nhau, cô có bao giờ mời tôi đi ăn đâu!?". Diệp Thiếu Dương thở dài, lảo đảo đứng lên đi ra khỏi cửa. Tạ Vũ Tình đuổi theo, nói rằng: "Ngươi đi được không, không được thì để ta gọi lão Quách!"
"Được, huynh ấy còn uống nhiều hơn tôi. Đi thôi!"
Diệp Thiếu Dương vốn cũng không say lắm, thế nhưng sau khi ra khỏi cửa, gió thổi qua, rượu dâng lên, cư nhiên hai chân mềm nhũn không đi được.
Tạ Vũ Tình lắc đầu, vội khoác tay của hắn, đỡ hắn đi.
Chính nàng cũng uống rượu, không thể lái xe, vì vậy cả hai bèn gọi xe taxi chạy tới địa điểm gặp chuyện không may - Nhà hỏa táng số 1 Thạch Thành.
Trong phòng an ninh, Tạ Vũ Tình đỡ Diệp Thiếu Dương ngồi xuống ghế sa lon, nhận một báo cáo từ tay một tên cảnh sát, xem sơ qua, sau đó gọi lão Lưu – người đã báo cáo vụ án tới, hỏi lão chi tiết vụ việc. Tuy rằng sự tình đã qua nhưng lão Lưu khi nhớ tới vẫn còn rất sợ hãi, cả người đổ mồ hôi lạnh.
"Lúc đó tôi theo thường lệ đi tuần tra ban đêm, đi đến phòng chứa xác thì nghe được bên trong có động tĩnh, hình như có cái gì chạy trên mặt đất, tôi tưởng là chuột từ cửa sổ bò vào, sợ nó ăn thi thể, bởi vì trước đây đã từng xảy ra chuyện như vậy, cho nên đi vào kiểm tra. Không có chuột, chỉ có một vết máu chảy dài dưới giường, tôi lấy đèn pin chiếu qua thì thấy…”
Nói đến đây, lão Lưu chùng giọng, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, run rẩy nói: "Tôi thấy một người nữ đang bò dưới gầm giường, cả người toàn máu. Tôi sợ đến mức không thể chạy ra ngoài…”
Tạ Vũ Tình liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, đôi mắt hắn đờ đẫn, tám phần mười là đã say xỉn.
"Ông thấy rõ chưa? Đúng là đang bò sao?"
"Đúng đúng, tôi thấy rõ mà, không lầm đâu!"
Tên cảnh sát kế bên chen vào một câu: "Sau khi ông ấy báo, chúng tôi có tới kiểm tra, ở phòng chứa xác đúng là có một thi thể nữ nhân, chính xác là đang nằm dưới giường, hơn ba mươi tuổi. Chúng tôi đã để pháp y giám định tại chỗ, căn cứ theo cường độ thối rữa của thi thể, thời gian tử vong là vào khoảng ba ngày trước…"
Tạ Vũ Tình hít vào một hơi lãnh khí, thi thể đã chết mấy ngày cư nhiên lại có thể bò trên mặt đất? Nếu đây là thật, chẳng phải nó là cương thi sao?
"Xác nhận thân phận chưa?"
Tên cảnh sát lắc đầu: "Chúng tôi đối chiếu với ghi chép trong phòng chứa xác, phát hiện thi thể này không có đăng ký, không biết là từ đâu xuất hiện. Chúng tôi dời thi thể lên giường thì nhận thấy, trái tim của cô ta…dường như đang đập."
Trong mắt tên cảnh sát lộ vẻ sợ hãi: "Đây quả thật là chuyện không có cách nào lý giải, cho nên chúng tôi đành phải gọi cho Tạ đội phó, hiện tại thi thể còn đang nằm trên giường, Tạ đội phó có muốn đến xem không?"
Tạ Vũ Tình gật đầu: "Các ngươi xem lại camera để điều tra, ta đến phòng chứa xác một chút!". Nói xong nàng nhìn Diệp Thiếu Dương: "Có đi được không?"
"Không thành vấn đề.". Diệp Thiếu Dương tự mình đứng lên, đi mấy bước lại lảo đảo muốn ngã, Tạ Vũ Tình nhanh chóng đỡ hắn, nói: "Ngươi có đi được đâu, ngộ nhỡ có cương thi thì sao?"
"Tôi nhắm hai mắt cũng có thể giết cương thi, đi thôi!"
Vài tên cảnh sát đuổi theo hai người, nói rằng: "Có muốn chúng tôi đi cùng không?"
"Không cần, các ngươi tránh xa một chút!". Tạ Vũ Tình suy nghĩ, vạn nhất phòng chứa xác có cương thi, bọn họ có đi cũng vô dụng, trái lại còn gây thêm phiền phức. Hơn nữa những chuyện cương thi cũng không tiện truyền ra bên ngoài, Tạ Vũ Tình bèn hỏi vị trí phòng chứa xác, đuổi hết bọn họ, đỡ Diệp Thiếu Dương tới nơi.
Đợt kiểm tra kỳ trước, bọn họ không khóa cửa phòng chứa xác.
Tạ Vũ Tình đẩy cửa ra, mò lấy công tắc đèn, bấm mở, quan sát xung quanh, phòng chứa xác rộng chừng một trăm mét vuông, tổng cộng có chín chiếc giường, ngoại trừ chiếc giường tận cùng bên trong trống rỗng, còn lại tám cái giường đều có người nằm, đắp vải trắng từ đầu đến chân y như nhau.
Tạ Vũ Tình đột nhiên nhớ ra, quên hỏi người nữ kia nằm ở cái giường nào, vì vậy liền gọi điện thoại cho một đồng sự phá án, đối phương suy nghĩ một chút rồi nói: "Từ bên trái đếm qua, giường thứ tư hoặc là giường thứ năm, cô ta nằm ở bên trái một cái giường trống."
Tạ Vũ Tình kinh ngạc nói trong điện thoại: "Có nhớ nhầm không, ở đâu ra giường trống, chỉ có một cái giường trống tận cùng bên trong thôi mà!"
Đối phương cũng sững sờ, đáp rằng: "Tôi biết tận cùng bên trong có một cái giường trống, thế nhưng cái giường thứ ba hoặc thứ tư gì đó kế cái giường cô ta đang nằm đâu có người, cô nhìn kỹ lại xem!”.
Tạ Vũ Tình nói: "Ngươi chắc chắn không nhớ lầm?"
"Chắc chắn không, trên giường có ai tôi còn không biết sao, trong phòng tổng cộng có bảy thi thể, hai cái giường trống."
Vừa cúp điện thoại, Tạ Vũ Tình lập tức nổi da gà: Nếu đồng sự không nhớ lầm thì trong phòng sẽ có bảy thi thể, hiện giờ lại xuất hiện thêm một thi thể nữa. . . Vậy thi thể đó là ai? Là người hay là quỷ?
Chương 95 - Say Rượu Đấu Nữ Quỷ.
Tạ Vũ Tình đảo mắt nhìn sang chiếc giường thứ ba và thứ tư, trên hai chiếc giường rõ ràng có hai người nằm, toàn thân phủ vải trắng, yên lặng không nhúc nhích.
Tạ Vũ Tình chợt cảm thấy rùng mình, mặc dù đã có kinh nghiệm tróc quỷ và giết cương thi nhưng vẫn có bản năng sợ hãi với các loại ma quỷ, tựa như con người khi đói phải ăn, ăn xong tiêu hóa, tiêu hóa xong lại đói.
Hơn nữa lần trước đối phó với cương thi và lệ quỷ có rất nhiều người hỗ trợ, hiện giờ chỉ có mỗi mình Diệp Thiếu Dương, mà hắn lại đang say xỉn, cư nhiên nàng trở thành diễn viên chính, đứng giữa căn phòng chứa xác rùng rợn này...
Tạ Vũ Tình càng nghĩ càng sợ, kéo tay của Diệp Thiếu Dương, nhẹ giọng kêu: "Tên vô lại, hình như ở đây có cương thi, ngươi mau tỉnh lại đi!"
Diệp Thiếu Dương say đến mức hồ đồ, không nhìn thấy trong phòng có cái gì hết, chỉ lờ mờ thấy có mấy cái giường, mệt mỏi muốn tìm chỗ ngủ, bèn đẩy tay của Tạ Vũ Tình ra, trực tiếp leo lên chiếc giường thứ nhất, nằm đè lên thi thể ngủ.
"Thôi rồi, lần này không vào cũng không xong!"
Tạ Vũ Tình bất đắc dĩ lắc đầu, may mà mình có mang theo súng chu sa. Nàng lấy súng từ trong túi xách, lắp băng đạn, thận trọng đi vào.
Không phải cái giường thứ ba thì là cái giường thứ tư.
Tạ Vũ Tình tới trước cái giường thứ ba, một tay cầm súng, một tay kéo tấm vải trắng trên người tử thi xuống, phía dưới là một cái đầu đã bị nghiền nát, có vẻ như là tai nạn xe cộ, mặt lòi thịt, ngũ quan lõm xuống, hai tròng mắt vỡ nát, khuôn mặt bấy nhầy dịch thể.
Tạ Vũ Tình che miệng, nhanh chóng đắp vải trắng lên, xoay người, kéo tấm vải trắng tại chiếc giường thứ tư xuống.
Một nữ thi có mái tóc dài rối tung che phủ mặt đang nằm trên giường, Tạ Vũ Tình hít vào một hơi thật sâu, lấy tay gạt tóc trên trán cô ta qua bên cạnh, một khuôn mặt dữ tợn chợt hé, trợn to mắt, hai con mắt muốn rớt ra bên ngoài, giống như chết không nhắm mắt.
Tạ Vũ Tình thở dài một hơi, nhìn từ trên xuống dưới, y phục tả tơi, nhìn không ra kiểu dáng gì. Nàng tỉ mỉ nhận xét, y phục dường như bị vật gì đó va quẹt, rách cả da, lộ ra bên ngoài, trên da chi chít những vết trầy lớn nhỏ.
Dựa vào những đặc thù tương tự trong ghi chép, nàng phỏng chừng đây chính là nữ thi xuất hiện ngoài ý muốn.
Tạ Vũ Tình lấy từ trong túi ra một đôi găng tay, kiểm tra lưỡi, sau đó lật người nữ thi lại, vén quần áo lên, kiểm tra một chút sau lưng, quả thật có không ít vết đốm thi thể, nói rõ thời gian tử vong của nữ thi.
Thi thể đương nhiên không đi được, trừ phi là cương thi, đáng tiếc Diệp Thiếu Dương đã ngủ như lợn chết, nếu không đã bắt hắn kiểm tra thi thể này xem có dấu hiệu biến đổi hay không.
Tạ Vũ Tình muốn đến gần nữ thi hơn để quan sát, kết quả vừa giơ chân trái lên đã bị trợt, suýt chút nữa ngã sấp xuống, cúi đầu vừa nhìn, nhất thời sợ đến mức nhảy dựng lên:
Trên mặt đất có một vũng máu!
Sao lúc đầu mình không nhìn thấy nó?
Bỗng nhiên, một thanh âm "Tí tách, tí tách" từ dưới giường nữ thi truyền đến, Tạ Vũ Tình nghiêng đầu nhìn, một giọt máu từ gầm giường lặng lẽ nhễu xuống. Tạ Vũ Tình nghĩ có thể là máu của nữ thi xuyên thấu qua drap giường nhỏ xuống đất, kết quả vừa nhấc người của nữ thi lên thì nhìn thấy phía sau vô cùng sạch sẽ, không có một giọt máu nào, nhất thời nàng vô cùng sợ hãi, lẽ nào phía dưới gầm giường còn có vật gì sao?
Tạ Vũ Tình lấy hết dũng khí chầm chầm cúi người xuống, vừa đưa đầu vào gầm giường, đèn điện chợt “Bụp” một tiếng, tắt hẳn.
Trước mắt là một không gian đen tối.
Tạ Vũ Tình sợ đến mức nhảy dựng lên, vội vã mở đèn pin rọi quanh bốn phía, không thấy gì, thở dài yên lòng, tự an ủi, chắc là đèn đã lâu nên dễ hỏng.
Tạ Vũ Tình thở ra một hai, lần thứ hai cúi người xuống, dùng đèn pin chiếu vào gầm giường, sau đó, nàng nhìn thấy một màn kinh khủng nhất trong cuộc đời:
Một nữ nhân đang nằm dính dưới gầm giường, mặt cúi xuống đất, hai tay tách mái tóc dài ra, vừa thấy nàng, cô ta quay đầu lại, khuôn mặt tái nhợt, toét miệng cười nhìn nàng.
Mắt, mũi, miệng của cô ả đều chảy máu, máu đọng lại trên cằm, từng giọt từng giọt nhễu xuống đất.
"Ááááá!!!”. Tạ Vũ Tình thét lên chói tai, xoay người bỏ chạy ra ngoài, kết quả cửa đã đóng lại từ bao giờ, Tạ Vũ Tình điên cuồng đập cửa, đột nhiên một cánh tay đầy máu từ trong khe cửa vươn đến, bắt được cổ tay của nàng.
Tạ Vũ Tình kêu lên thảm thiết, nhắm ngay cánh tay nổ Đùng một phát, bắn lùi được cánh tay. Nàng lảo đảo lui về phía sau, đột nhiên nghĩ đến Diệp Thiếu Dương đang nằm trên giường, vội vàng chạy tới nhào vào người hắn, liều mạng lay tỉnh, khóc lóc: "Mau tỉnh, mau tỉnh lại, Thiếu Dương, ngươi mau tỉnh lại, có quỷ a!".
Diệp Thiếu Dương mỗi lần uống say là ngủ như chết, động đất cũng không thể kêu dậy, lần này cũng không ngoại lệ.
Phía sau truyền đến một âm thanh ồn ào, Tạ Vũ Tình bỗng nhiên quay đầu lại, trong bóng đêm, nàng mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một bóng người từ cái giường thứ ba bò tới, đầu lệch sang một bên, đưa hai tay đi về phía mình.
Là thi thể đầu bị vỡ nát! Quả nhiên nó là cương thi!
Hiện tại chỉ có thể dựa vào chính mình, Tạ Vũ Tình buông Diệp Thiếu Dương ra, giơ súng chu sa nhắm ngay đầu nó, đang muốn nổ súng, đột nhiên hai bắp chân cứng đờ, dường như đã bị ai đó nắm lấy, lôi về phía sau. Tạ Vũ Tình lảo đảo ngã xuống đất, xoay người, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn thấy nữ quỷ kia đang quỳ rạp dưới đất, cười thảm nhào tới người mình.
Tạ Vũ Tình biết chút võ thuật, phản ứng cũng khá nhanh, nằm xuống lăn hai vòng tránh né, quay đầu nhìn lại, nữ quỷ đã biến đâu mất, chỉ còn mỗi con cương thi kia vẫn lắc lư đi tới chỗ nàng, khuôn mặt nát bét dưới ánh trăng làm người ta vô cùng khiếp sợ.
Tạ Vũ Tình nuốt một ngụm nước bọt, không dám chậm trễ, chạy tới đạp mạnh vào cửa.
Ơn trời cửa đã mở, Tạ Vũ Tình chạy vội ra ngoài, đột nhiên nghĩ đến Diệp Thiếu Dương còn đang ở bên trong, lại đang ngủ say như chết, nếu mình đi khỏi, ngộ nhỡ cương thi xé xác hắn thì sao?
Tuy trong lòng vô cùng sợ hãi, hận không thể chạy càng xa càng tốt, nhưng Tạ Vũ Tình vẫn cắn răng, dứt khoát xoay người trở lại phòng.
Vừa bước qua cửa, một chùm tóc rối tung đột nhiên từ phía trên treo ngược xuống dưới, sau đó là một khuôn mặt phát ra tiếng kêu kinh dị, đôi tay nắm lấy cổ nàng.
Tạ Vũ Tình vừa giãy giụa vừa giơ súng chu sa định bắn vào đầu ả, nữ quỷ hú lên quái dị, lần thứ hai biến mất giữa không trung. Tạ Vũ Tình ngồi bệt dưới đất, thở hổn hển, đứng lên, lại định đi vào, đột nhiên cửa khép lại, khóa chặt, mặc cho nàng cố sức vẫn không thể mở, nàng gấp đến độ cúi người xuống khe cửa, kêu to: "Diệp Thiếu Dương, ngươi mau tỉnh lại, mau tỉnh lại!"
Con cương thi kia vẫn tiêu sái bước đến bên giường Diệp Thiếu Dương, nâng chân của hắn lên...
Diệp Thiếu Dương đang nằm mơ, hắn mơ thấy sau khi mình tỏ tình thì Nhuế Lãnh Ngọc đã đồng ý, vội vàng kích động muốn ôm hôn nàng, Nhuế Lãnh Ngọc đột nhiên đạp vào chân hắn.
"Mẹ kiếp!"
Diệp Thiếu Dương kêu đau tỉnh dậy, vừa mở mắt, hắn nhìn thấy một thứ gì đó đang gặm chân mình. Một trận đau đớn lan tỏa toàn thân làm hắn rất nhanh phục hồi tinh thần, cũng tỉnh rượu hơn phân nửa, bất chấp tất cả, tay phải nặn một pháp quyết đập vào đầu vật đó, khiến nó ngã lăn ra đất.
Diệp Thiếu Dương đứng dậy xuống giường, nhìn trái nhìn phải thì thấy một phòng đầy xác chết, nhất thời há mồm trợn mắt, con mẹ nó, đây là chỗ nào? Vì sao mình lại ở đây?
"Diệp Thiếu Dương, ngươi tỉnh chưa, có quỷ a!"
Nghe giọng của Tạ Vũ Tình từ khe cửa truyền đến, Diệp Thiếu Dương nhất thời sửng sốt, vội đứng lên, đột nhiên một cái bóng từ trên tường treo ngược xuống dưới cách mặt hắn 20 cm, nữ quỷ lại toét miệng cười, giọng cười tràn ngập quỷ dị, sởn cả gai ốc.
Nữ quỷ trước đó đã dùng tạo hình này hù dọa thành công nữ cảnh sát kia, bây giờ lại muốn giở chiêu cũ để hy vọng có thể dọa được hắn.
Diệp Thiếu Dương quả thật giật mình, nhưng hắn không giống với Tạ Vũ Tình thét lên bỏ chạy, mà là giơ tay tát thẳng vào mặt nữ quỷ, khiến nữ quỷ lập tức ngã từ trên tường xuống, lăn qua lăn lại mấy vòng trong vũng máu ….