Lưu Minh bấm điện thoại gọi người đi làm, sau đó đề nghị đám người của Diệp Thiếu Dương đến phòng làm việc của ông ngồi một chút, uống nước trà, mọi người cũng không có ý kiến, Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Lý Đa, kêu cậu ta chạy tới hỗ trợ.
Lưu Minh lái xe đến ký túc xá mới, mời ba người lên lầu, sau đó pha một bình trà Kim Cúc Mai mời bọn họ thưởng thức. Lưu Minh dự định hỏi thăm lai lịch của Diệp Thiếu Dương, thế nhưng Diệp Thiếu Dương cảm thấy phiền hà không muốn trả lời, vì thế đã lăn ra ghế salon nằm nhắm mắt dưỡng thần.
Chút nữa còn phải đại chiến một trận, ta phải tranh thủ nghỉ ngơi dưỡng sức.
Bốn mươi phút sau, người làm gọi điện thoại tới, thông báo đã mua xong hàng hóa, hỏi đưa tới chỗ nào.
Diệp Thiếu Dương bảo trực tiếp đưa tới ký túc xá, sau đó cùng mọi người chạy đến nơi thì thấy tất cả vật dụng đã nằm gọn trong một chiếc xe vận tải nhỏ.
Diệp Thiếu Dương kiểm tra sơ lược một hồi thì thấy hàng hóa không có vấn đề gì, Lý Đa cũng đã đến, Diệp Thiếu Dương bảo mọi người đứng chờ bên ngoài, còn hắn tự mình bước vào phòng khách, dùng La Bàn Âm Dương tìm được Càn vị, lại dùng đàn mộc đánh dấu vị trí, sau đó từ trong bao lấy ra một tấm khăn vàng, gấp thành góc đối, bày ra phía trên nền đất, hai bên đốt hai cây nến vàng, bố trí một pháp đàn đơn giản.
Hắn lấy từ trong túi đeo lưng ra một bức tranh cuộn tròn, mở tranh, treo ở phía sau pháp đàn, đặt trước bức tranh một bát hương, châm ba bó Thiên Mộc Tàng Hương (1) có chức năng xua quỷ, bốn góc sảnh chong bốn ngọn đèn Giao Du, dùng Đấu mực kéo một dây hồng tuyến, lấy đèn chong làm điểm tựa, kết thành một vòng lớn, vừa kéo vừa thì thầm: “Ta có một gian phòng to lớn, nửa gian cho Chuyển Luân Vương thuê, có lúc phát xuất một đường quang, tà ma thiên hạ không dám cản”.
(1) Thiên Mộc Tàng Hương: Nhang làm từ đàn hương, cỏ vân hương, cây ngải của người Tây Tạng, còn gọi là trầm dây.
Hồng tuyến không ngừng đàn hồi trên mặt gương. Diệp Thiếu Dương bố trí xong pháp đàn mất khoảng nửa tiếng, thế nhưng chắc chắn không thể không bố trí, sau đó bảo Tiểu Mã và Lý Đa hỗ trợ khiêng vật dụng từ trong xe lên.
Đến đại sảnh, thấy có nhiều đồ bày ra như vậy, Tiểu Mã lập tức buồn bực hỏi: "Tiểu Diệp tử, cậu làm long trọng như thế để làm gì?"
Diệp Thiếu Dương giải thích: "Khi mở pho tượng mà vạn nhất phong ấn bị phá thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, chúng ta phải có chuẩn bị.".
Tạ Vũ Tình cũng đi tới, nhìn chằm chằm vào bức tranh treo trên pháp đàn, hỏi: "Ai vậy, Trương Thiên Sư sao?"
"Không nên nói lung tung, đây là Vu Khiêm.".
"Vu Khiêm?". Tiểu Mã góp vui chen vào một câu: "Người nằm trong bộ đôi tấu hài Quách Đức Cương – Vu Khiêm?"
Diệp Thiếu Dương đạp một cước vào mông cậu: "Vu Khiêm (2) là trọng thần Minh Triều, là một vị anh hùng dân tộc.".
(2) Vu Khiêm (1398 – 1457): đăng quang Tiến Sĩ, có công trong trận dẹp yên Hán Vương Chu Cao Húc mưu phản, được Minh Tuyên Tông xem trọng, đảm nhận Nam Tuần Phủ Sơn Tây thời Minh triều. Thời Minh Anh Tông, đắc tội bị vương hạ ngục, sau đó thả ra, trở thành Binh Bộ Thị Lang, sau đó thành Binh Bộ Thượng Thư, rồi thành Thái phó của Thái Tử Đại Tông. Anh Tông phát động cướp ngôi, Vu Khiêm bị vu oan hãm hại, khép tội “ngôn luận bất chính, muốn lập thái tử riêng, phản nghịch”, sau đó bị xử tử giữa chợ.
Tạ Vũ Tình nháy mắt: "Ông ấy là đạo sĩ?"
"Không phải, Vu Khiêm một đời thanh quan, chết oan chết uổng, được thụ phong trên Phong Thần Đài, trở thành 'Trung Túc Thiên Quân', thiên hạ quỷ thần ai cũng kính ngưỡng, đây là tranh của ngài ấy, có tác dụng trấn tà nhất định.".
Tạ Vũ Tình dường như đã hiểu ra, "À" một tiếng, sau đó im lặng.
Gương thủy tinh bát diện có hai mặt đấu thành một nhóm, bên trong mặt kính xếp thành một hình vuông, được giá gương chống đỡ, Diệp Thiếu Dương lại kéo hồng tuyến từ trong Đấu mực quấn quanh gương một vòng.
"Đây là làm gì?". Tạ Vũ Tình nhìn thấy hết sức tò mò.
"Vạn nhất quỷ quái phá phong ấn thì mặt gương có thể phản xạ âm khí, ngăn cản không cho chúng chạy đi, tốt nhất là gương đồng, thế nhưng nhất thời không tìm thấy thì gương thủy tinh cũng có thể chấp nhận được.”.
Hai chiếc máy khoan đã được đưa vào phòng khách, mấy người họ mân mê nửa ngày không biết cách dùng. Tạ Vũ Tình phải mở điện thoại di động lên mạng tra thao tác sử dụng, sau đó mới gọi điện thoại cho Lưu Minh đưa tới hai đống dây điện dẫn điện từ bên ngoài. Lý Đa và Tiểu Mã cầm lên thí nghiệm thử, cũng không khó lắm, mò mẫm một hồi thì cũng biết dùng máy khoan. Diệp Thiếu Dương lúc này mới chỉ huy bọn họ khiêng máy khoan đi tới mô hình địa cầu, khoan liên tục lên vị trí giá tượng và lớp xi măng bên dưới.
"Nhất định phải cẩn thận, chênh lệch một chút cũng không sao, nghìn vạn lần không được quá sức.". Diệp Thiếu Dương lại dặn dò lần nữa.
Máy khoan thao tác phát sinh âm thanh ầm ầm, bụi xi măng bay lên tứ tung, toàn bộ phòng khách phủ đầy bụi đất. Diệp Thiếu Dương lấy khẩu trang đưa cho mỗi người một cái, mọi người lúc này mới biết được công dụng của khẩu trang, không khỏi bội phục Diệp Thiếu Dương suy tính thận trọng.
Khi tiếp điểm của giá tượng và khối xi măng vỡ nứt, Diệp Thiếu Dương nhanh chóng lấy ra máy cắt kim loại, thí nghiệm trước rồi mới sử dụng, bởi vì đồ chơi này quá lớn, rất dễ cắt vào cánh tay. Xong đâu đó rồi hắn tự mình ra trận, cắt đứt giá đỡ và lớp xi măng, sau đó lung lay thử quả địa cầu, quả nhiên lắc lư.
Diệp Thiếu Dương kéo pho tượng qua, rõ ràng nó đã bị dịch chuyển, sau đó đổ một tầng xi măng bên ngoài để cố định. Chứ nếu nó được xây từ bên dưới lên, còn lâu hắn mới nhẹ nhàng cắt ra như vậy.
Diệp Thiếu Dương bảo mọi người cùng nhau tiến lên phía trước, thận trọng lấy pho tượng xuống, bên dưới lộ ra một lớp sàn nhà lát đầy gạch đỏ, hoàn toàn đối lập với nền đất đầy tro bụi kế bên.
"Quái, tại sao lại xây một chỗ khác hẳn như vậy?". Lưu Min hnghi ngờ hỏi.
"Các người ra ngoài trước, đến mặt kính chờ tôi, tạm thời không nên vào đây!". Diệp Thiếu Dương căn dặn.
Chờ tất cả mọi người đi ra ngoài, một mình hắn bước tới phía trước, ngồi xổm xuống, lấy tay nhấc lên, quả nhiên đúng như hắn dự đoán, sàn nhà hoạt động.
Bên dưới rốt cuộc có thứ gì, ta sẽ mau chóng biết! Diệp Thiếu Dương hít một hơi thật sâu, cố sức nhấc sàn nhà lên…
Một chữ "Vạn" xuất hiện dưới ánh sáng Trường Minh Chúc, Diệp Thiếu Dương nhìn kỹ lại, cấu thành chữ "Vạn" là một dịch thể sáng loáng, chầm chậm lưu động, dưới ánh sáng ngọn nến phản xạ ra một chút ngân quang, trông rất thần kỳ.
Diệp Thiếu Dương nhắm mắt cảm nhận một chút, không có bất cứ vấn đề gì, sau đó mới lấy tay chạm nhẹ vào chất lỏng, nhanh chóng rút lên, nhận thấy chất lỏng có chút dinh dính.
"Thì ra là thủy ngân.". Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm.
Mà chữ "Vạn" này chính là một phong ấn, nói đúng hơn là Kim Cang Phục Ma Ấn của Phật gia, Diệp Thiếu Dương đối với pháp thuật Phật gia cũng biết sơ qua một chút, thấu hiểu để thi triển Kim Cang Phục Ma Ấn thì phải có pháp lực cường đại như thế nào, lão hòa thượng kia nhất định là một vị cao tăng đắc đạo.
Trong lớp thủy ngân lấp lánh có hơn mười hạt châu sáng như vì sao, hấp dẫn sự chú ý của Diệp Thiếu Dương, cúi đầu nhìn lại, lúc đầu hắn tưởng là ngọc trai, thế nhưng mỗi một hạt châu đều có kích thước không đồng nhất, cái lớn thì như Dạ minh châu, cái nhỏ thì chỉ như hạt gạo, bảy màu rực rỡ, Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên nghĩ đến chân tướng, Xá Lợi, đây nhất định là Xá Lợi Phật! (3)
(3) Xá Lợi Phật: là những hạt nhỏ có dạng viên tròn hình thành sau khi thi thể được hỏa táng hoặc thân cốt sau khi chết của các vị cao tăng Phật giáo. "Xá lợi" còn có nghĩa là những hạt nhỏ trông giống ngọc trai hay pha lê được tìm thấy trong tro hỏa táng của một số vị cao tăng Phật giáo, mà khoa học hiện đại chưa giải thích thuyết phục được nguyên lí hình thành của các hạt này. Đây là các bảo vật của thế giới Phật giáo.
Xem ra lời đồn là có thật, đích xác chỗ này từng có một vị hòa thượng ngồi tọa hóa, dùng chính thân thể của mình biến thành Xá Lợi Tử phong ấn lại quỷ sào.
Diệp Thiếu Dương khẽ động não, nghe nói Xá Lợi Tử có thể bảo vệ tàn niệm sinh mệnh sau cùng của hòa thượng, người có thần thông đều có thể dùng ý niệm tiến nhập để xem ký ức của tiền nhân, tại sao mình không thử một lần?
Lập tức hắn khoanh chân ngồi xuống trước phong ấn, nhắm mắt lại, từ từ mở Thiên Nhãn Thông.
Mỗi người đều có Thiên Nhãn, tựa như huyệt vị trên thân mình, không thể nhìn bằng mắt thường, cũng không thể dùng dụng cụ khoa học để đo lường kiểm tra, thế nhưng nó thật sự vẫn tồn tại. Người tu đạo đạt được bài vị Phương Sĩ, Thiên Nhãn sơ khai, trở thành con mắt âm dương, có thể thấy rõ chân tướng quỷ mị. Người đạt được bài vị chân nhân, tiến hóa Thiên Nhãn Thông, có thể thấy rõ một số bản chất hư vọng của vật chất. Diệp Thiếu Dương đã đạt được trên bài vị Thiên Sư, Thiên Nhãn Thông lại càng cao hơn nữa, chỉ là mỗi lần khai mở phải tiêu hao tinh lực rất lớn, cho nên hắn không thường dùng.
Thiên Nhãn Thông đảo qua bên dưới, phát hiện một đầm nước đen ngòm, vô số bóng đen giãy giụa trong nước, nhấp nhô lên xuống, tức giận gào thét, không ngừng công kích vào một chiếc cầu vòm phía trên. Một pho tượng Phật cao lớn đứng trên cầu vòm như một ngọn núi trấn thế, cả người tỏa ra kim quang sáng chói. Mỗi khi có một bóng đen leo đến gần chân tượng Phật thì sẽ bị kim quang đẩy ra, rơi thẳng xuống mặt nước, sau đó lại có bóng đen khác nhanh chóng leo lên, cứ lòng vòng như vậy không ngớt.
Diệp Thiếu Dương biết, đây chỉ là ảo giác Phật quang tạo thành, đại diện cho vô số ác quỷ không ngừng trùng kích phong ấn. Bất giác, Đại Phật mở mắt, hai dòng nước mắt như hai dòng suối từ khóe mắt chảy xuống…
Chapter 47 - Qủy Oa Quốc
Quỷ Oa Quốc: người Oa, người lùn, ý chỉ người Nhật Bản lùn, theo cách gọi của người Trung Quốc thời xưa.
Phật khóc! Phật vô thất tình lục dục, chỉ vì ngày tận thế, thương xót chúng nhân nên mới khóc. Một Phật âm từ trong miệng tượng Phật truyền đến, vừa xa vừa gần, phảng phất như vô số hồi âm vang vọng bên tai Diệp Thiếu Dương:
"Bên trong quỷ lâu này, lệ quỷ vô hạn, khó có thể siêu độ, lão nạp đã tự thiêu thân, hóa thành Xá Lợi, dùng Kim Cang Phục Ma Ấn trấn áp, sau bảy mươi năm, Phật Ấn chắc chắn tiêu tán, bách quỷ xuất hiện, sinh linh đồ thán, người có thể vào ảo cảnh tàn niệm của ta, tất là cao nhân, mong hãy hoàn thành di chỉ của lão nạp, thanh trừ yêu ma...".
Thanh âm càng lúc càng nhỏ dần, hình ảnh trước mắt cũng trở nên mơ hồ, mấy giây sau, Diệp Thiếu Dương mới tự mình thối lui ra khỏi ảo cảnh.
Diệp Thiếu Dương thở dài, thì ra tàn niệm của lão hòa thượng trước khi lâm chung lại tạo nên một ảo giác kỳ lạ như vậy, chỉ chờ có pháp sư tiến vào thì sẽ tự động truyền phát tàn âm.
Diệp Thiếu Dương chăm chú hồi tưởng lại nội dung tàn âm, có một đầu mối vô cùng then chốt: Phong ấn chỉ có thể tồn tại bảy mươi năm, đến lúc tan biến, bách quỷ sẽ xuất hiện, hình thành hạo kiếp.
Diệp Thiếu Dương mơ hồ nghĩ tới điều gì, chẳng lẽ A Lệ cho thời hạn một tháng sau, chính là ngày phong ấn sụp đổ? Nhất thời hắn cảm thấy áp lực vô cùng lớn, hít sâu một hơi, ngửa mặt nằm xuống mặt đất, ngũ tâm hướng lên trời, dùng phép luyện khí của Đạo gia vận hành chu thiên, khôi phục tinh lực vừa tiêu hao.
"Tên lừa đảo, sao rồi?". Tạ Vũ Tình đứng bên ngoài gõ gõ mặt kính.
Diệp Thiếu Dương đứng lên, muốn đi ra ngoài, phía sau đột ngột truyền đến một thanh âm như bọt nước bắn tung tóe, vội vàng quay đầu lại, một tên quỷ hồn thấp bé, mặc quân trang Nhật Bản từ khe nứt chữ “Vạn” to bằng ngón tay chui ra, y như thần đèn trong truyện Aladin, thân thể vừa qua khe hở lập tức biến thành một người to lớn.
Quỷ Nhật Bản!
Sự xuất hiện của nó đã giúp Diệp Thiếu Dương xác nhận lời đồn: Quả thật năm đó đã có binh lính Nhật Bản tự sát, hình thành âm sào, mà bọn chúng lại là chủ nhân, hấp thu âm khí còn nhiều hơn quỷ hồn từ bên ngoài đến, cho nên tu luyện không tới trăm năm thì tu vi đã đạt được đẳng cấp oán linh, toàn thân toát ra lục quang xanh biếc. Mà kẻ này có vóc người ục ịch, quai hàm gồ ghề như một con cóc, phía dưới mũi lại có một nhúm râu nhỏ, hình dạng thập phần buồn cười, cầm một thanh đao Nhật Bản, hung độc tham lam nhìn Diệp Thiếu Dương.
Nếu đã đến đây, vậy thì phải đánh một trận!
"Này, ta vào được không?". Tạ Vũ Tình còn chưa nói hết đã xông vào một mạch, theo sau nàng là Tiểu Mã, Diệp Thiếu Dương muốn ngăn cản hai người nhưng đã chậm. Tạ Vũ Tình và Tiểu Mã vốn hiếu kỳ, muốn vào xem hắn đang làm gì thôi, ai ngờ vừa đến nơi đã nhìn thấy lệ quỷ, chỉ biết đứng tại chỗ ngơ ngác.
"Quỷ Nhật Bản?". Tiểu Mã hét toáng lên.
Diệp Thiếu Dương rút Đào Mộc Kiếm giằng co với lệ quỷ, phân phó hai người: "Mau chóng rút hương nến, một Nam một Bắc đứng vào trong góc, bất kể có chuyện gì xảy ra cũng không được di chuyển!".
Hai người không phải lần đầu tiên gặp quỷ, rất nhanh phục hồi tinh thần, vội vàng nghe theo, rút một ngọn nến từ pháp đàn giơ lên đằng trước, một Nam một Bắc, đứng ở hai góc mặt gương.
Ngọn nến làm từ bột phấn của Thất Tinh Thảo có thể đuổi quỷ, ánh nến được khúc xạ qua hai mặt gương hình thành nên một phạm vi pháp lực kết giới, đủ để bảo vệ hai người.
"Tiểu Diệp tử, con quỷ này lấy đâu ra đao Nhật Bản?". Tiểu Mã đứng trong góc cũng không an phận, hiếu kỳ hỏi.
"Nó là vật bổn mạng. Quỷ Nhật Bản, vật bổn mạng đương nhiên phải là đao Nhật Bản."
"Không đúng a, quỷ Nhật Bản không phải cầm súng máy sao?".
"Sao cậu không nói nó cầm bom nguyên tử luôn đi!". Diệp Thiếu Dương liếc mắt, không muốn giải thích nguyên lý hình thành vật bổn mạng nữa! Vật bổn mạng chỉ có thể là vũ khí gần người, hơn nữa cấu tạo phải đơn giản, dễ điều khiển, quan trọng nhất là không được mạnh hơn tu vi.
Quỷ Nhật Bản này bị phong ấn gần khoảng trăm năm, cuối cùng cũng đã nhìn thấy ánh mặt trời, có khi việc đầu tiên nó nghĩ tới là trả thù xã hội, giết người lung tung, thế nhưng xui xẻo vừa thoát ra khỏi đã gặp phải pháp sư chặn đường, trong lòng vô cùng giận dữ, không nói hai lời, chỉ hét lớn, cầm đao chém thẳng về phía Diệp Thiếu Dương.
"Tiểu quỷ, đến đây đi, chết nhé chết nhé…!"
Diệp Thiếu Dương bắt nhiều loại quỷ, tuy nhiên đây vẫn là lần đầu tiên gặp quỷ Nhật Bản, trong lòng dâng lên một cảm giác phấn khởi giết quỷ cứu nước, tay chấm chu sa, viết lên Đào Mộc Kiếm một dòng Tru Tâm Chú, đón đầu đao Nhật Bản, một kiếm đâm tới.
Đào Mộc Kiếm rất ngắn, chỉ khoảng ba tấc, đao Nhật Bản lại dài gần một mét, nhìn qua căn bản không thể đấu nhau, thế nhưng ngay khi vừa va chạm, chú văn trên Đào Mộc Kiếm đột nhiên kích hoạt, kim quang bắn ra bốn phía, đâm thủng vô số lỗ trên người quỷ Nhật Bản.
Quỷ Nhật Bản quỳ rạp xuống đất rên rỉ, thân thể cấp tốc biến hóa, trang mục quân nhân nhanh chóng nát vụn, da thịt toàn thân bắt đầu thối rữa, lộ ra một đống *** trắng trắng hồng hồng, nhũn nhão như bùn hư thối, sau đó run rẩy giật giật liên hồi.
Nhìn kỹ, thì ra không phải là nó run, mà là vô số giòi bọ từ trong thân thể nó túa ra không dứt, không riêng gì giòi bọ, còn có rất nhiều côn trùng đen trắng, rận ăn xác, rết nhiều chân, mỗi con gặm một miếng thịt vụn bò ra ngoài, sau đó lại chui vào một bộ phận khác trong cơ thể.
Quỷ Nhật Bản cố gắng gượng dậy, bò về phía Diệp Thiếu Dương, khẽ cử động, cả đống thịt trên người rớt xuống, hai tròng mắt cũng rơi ra ngoài, một con rết to từ hốc mắt trái bò ra, rồi lại từ vành mắt phải chui vào, bên trong còn có tiếng kêu chít chít, lại thêm một con chuột nữa chạy ra từ hốc mắt.
"Oẹ...". Tạ Vũ Tình chưa từng thấy cảnh tượng nào ghê tởm như vậy, vội khom người ói.
"Mẹ kiếp, mắc ói quá đi!". Tiểu Mã che miệng kêu lên, cậu hay đi theo bên người Diệp Thiếu Dương, từng thấy qua không ít thủy thi thây khô dáng dấp kinh dị, thế nhưng tốt xấu gì cũng từng có chăn đệm, không đến nỗi phải nôn mửa, chỉ cảm thấy dạ dày lên men, hít sâu một hơi nói: "Tiểu Diệp tử, đây không phải là quỷ thôi sao, những con trùng, rận rết… này ở đâu ra?"
"Đây là chân thân của nó, là hình dạng ở thời điểm tử vong.". Diệp Thiếu Dương nhíu mày, trong ruột cũng cảm thấy không dễ chịu: "Ảo giác, các cậu không nên tin!”.
Tiểu Mã ồ lên một tiếng: "Không đúng, mỗi người sau khi chết đều phải thối rữa, thế nhưng tại sao chỉ có nó như vậy... Thật kinh tởm!".
Diệp Thiếu Dương tiến lên, một kiếm đâm vào mắt trái quỷ Nhật Bản. Quỷ Nhật Bản cả người run bắn lên như bị điện giật, nhất thời tất cả các sâu bọ trong cơ thể đều bò ra ngoài, chạy tán loạn trên thân thể, trùng trùng điệp điệp, tình cảnh đã không thể dùng từ “buồn nôn” để miêu tả, lần này, đến lượt Tiểu Mã cũng không nhịn nổi, lập tức gục đầu xuống đất ói: “Đệt mợ..."
Cũng may tình cảnh ghê tởm này không duy trì được bao lâu, quỷ Nhật Bản và vô số bò sát trên người đã bị Đào Mộc Kiếm đánh chết, rất nhanh hóa thành một bãi nước đen đặc, vô số tinh phách từ trong đó bay ra.
Diệp Thiếu Dương hít một hơi thật sâu, trả lời Tiểu Mã: "Cậu không hiểu sao, quỷ sẽ hiện ra dáng dấp lúc chết. Thời điểm con quỷ này tử vong là lúc cả người nó đã hư thối, bị những con bò sát cắn đến chết."
"Cả người hư thối, bị bò sát cắn đến chết...". Tiểu Mã thì thào lặp lại, nói rằng: "Thật phi khoa học a!".
"Do nguyên nhân đặc thù nên thân thể dù đã chết nhưng linh trí bất diệt, thì phải đến lúc thân thể đạt cao độ hư thối, bị sâu ăn sạch nội tạng mới chính thức tử vong.". Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: "Sinh tiền chắc chắn nó đã bị nuôi thi hoặc bị Vu Sư thao túng, vì vậy mới hình thành nên hiện tượng này, bất quá đó đều là chuyện của quá khứ, không cần thiết phải nghiên cứu kỹ.".
Tiểu Mã nghĩ đến cảnh: Người còn sống, mắt mở trừng trừng nhìn thân thể của mình hư thối, bị sâu bò ra bò vào, lại chỉ biết bất lực... Cả người run rẩy một chút, lẩm bẩm nói: "Thật đáng sợ, đây đúng là kiểu chết tàn nhẫn nhất trên đời!".
Diệp Thiếu Dương cười cười: "Cậu chưa thấy hết đâu!".
Tiểu Mã còn muốn nói điều gì đó, đột nhiên con ngươi co rút lại, nhìn phía sau lưng Diệp Thiếu Dương, hét lên: "Tiểu Diệp tử, nhanh lên, lại có quỷ chui ra!"…
Chapter 48 - Minh Minh Tỳ Hưu Ấn
Diệp Thiếu Dương vội vàng quay đầu nhìn, từ khe nứt của chữ “Vạn” không ngừng có quỷ hồn chui ra, phút chốc đã đến hơn mười con, con nào cũng phát sáng xanh biếc. Thấp nhất là u hồn, sau đó đến oán linh, một phần trong đó còn có quỷ Nhật Bản, cũng có một chút quỷ hồn bản địa bị âm khí dày đặc của âm sào hấp dẫn, bước vào tu luyện, cuối cùng bị lão hòa thượng trấn áp đồng loạt.
Mới vừa rồi nhìn thấy Diệp Thiếu Dương giết chết con quỷ kia, bọn chúng cũng không phải ngu ngốc, biết người này lợi hại nên không dám bạo dạn bước lên, cả đám nhìn nhau chờ một kẻ đi trước làm tốt thí.
Bầy quỷ này đã bị nhốt vài thập niên, vất vả lắm mới thoát ra được, kết quả lại đụng phải một sát tinh như hắn, bọn chúng vô cùng căm tức, thế nhưng lại không biết làm thế nào.
"Hừ, các ngươi là quỷ bản địa mà lại đi thông đồng với quỷ Nhật Bản! Đúng là một lũ Hán gian, không, một lũ quỷ gian!" Diệp Thiếu Dương chỉ tay vào mấy con quỷ Trung Hoa quở trách. Tinh thần quỷ môn vốn rất hạn hẹp, nếu đã thành quỷ, lại chọn tu tà, đương nhiên sẽ mất khí phách dân tộc, hơn nữa bọn chúng đều là quỷ từ mấy trăm năm, khi đó Nhật Bản còn chưa xâm lược Trung Quốc, tất nhiên chẳng hiểu gì về thù hận quốc gia.
"Đến đây, cùng lên nào!". Diệp Thiếu Dương giơ Đào Mộc Kiếm trước mặt chúng, kết quả bầy quỷ lại càng lùi về phía sau, không dám tiến lên, nhất thời cả lũ đồng loạt nhìn vào khe hở, vẻ mặt hết sức mong chờ.
"Mẹ nó, quỷ mà cũng biết sợ!". Tiểu Mã cảm khái lắc đầu.
Lúc này, từ trong khe nứt bỗng có một con quỷ to lớn dị thường chui ra, mặt xanh nanh vàng, dáng dấp vô cùng đáng sợ, cầm trong tay một chuỗi xích dài lóng lánh. Toàn thân nó phát ra một màu đỏ chói, đại biểu cho việc nó đã đạt tới đẳng cấp lệ quỷ, còn ác linh thông thường phải có ít nhất năm trăm năm tu vi, kinh qua hai lần thiên kiếp thì mới có được một thân tu vi như nó.
"Rốt cuộc lại là một con quỷ lợi hại!". Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, lo lắng phía dưới vẫn còn nhiều con tu vi mạnh hơn quỷ hồn, bèn đảo mắt quan sát một chút, ngoại trừ lệ quỷ ra thì hiện giờ chỉ có hơn mười oán linh và u hồn, cảm thấy vẫn nằm trong tầm tay, mới thu hồi Đào Mộc Kiếm, hai tay kết ấn, miệng thì thầm: "Hữu thỉnh triệu thiên quân, hạ phàm tru tà linh, hộ đệ tử bách tà bất xâm, cấp cấp như luật lệnh!
Sau đó hắn dùng móng tay cắt ngón giữa, chấm lên ấn đường, nhất thời toàn thân tỏa ra kim quang sáng chói tựa như tiên nhân, nhanh chóng bước về phía khe nứt, trực tiếp lấy tay không chặt đứt đầu một oán linh đang nỗ lực chui lên, tay phải lấy ra bút chu sa viết xuống mặt đất hai bên khe nứt "Hỗn Độn Thái Cực Ấn", dụng lực đắp khe nứt lại.
Những quỷ hồn và oán linh xung quanh ý thức được chuyện gì đang diễn ra, dưới sự hướng dẫn của lệ quỷ, điên cuồng đánh về phía Diệp Thiếu Dương. Thế nhưng lũ quỷ vừa đụng vào thân thể của hắn thì đã bị kim quang đẩy ra ngoài, đánh bay thật xa. Lệ quỷ thấy thế tự mình xuất trận, dùng dây xích đánh vào người hắn, tuy nhiên Diệp Thiếu Dương cũng chỉ cảm thấy hơi áp lực một chút.
"Một lũ ngu!". Diệp Thiếu Dương thầm cười nhạt, "Kim Thân Thần Chú" cấp Thiên Sư một khi đã khai mở thì chính là vô địch thiên hạ, ngay cả là quỷ thủ lĩnh nghìn năm cũng không thể làm gì được hắn. Bất quá thần chú này tiêu hao pháp lực rất lớn, chỉ có thể duy trì được một phút, do đó Diệp Thiếu Dương tranh thủ thời gian viết phù.
Trước khi kim quang quanh thân dần tan rã, Diệp Thiếu Dương đã viết xong “Hỗn Độn Thái Cực Ấn”, cắn nhẹ đầu lưỡi, phun máu lên trên, tất cả chữ viết lập tức biến thành màu đồng, một đạo thần quang xẹt qua, khe nứt từ từ khép lại, nhanh chóng biến mất.
Diệp Thiếu Dương thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn lệ quỷ to như gấu bắc cực, vẫy vẫy tay nói: "Đến đây đi các con, ta sẽ siêu độ hết cho các con!”.
Tay trái hắn vỗ một cái, một khối ngọc ấn xuất hiện trong lòng bàn tay, ngọc ấn hình Tỳ Hưu, hình dáng dữ tợn, Tiểu Mã vừa thấy vội kêu lên: "Tỳ Hưu Ấn!". Ngày đó trong cổ mộ, Diệp Thiếu Dương dùng nó trấn áp thủ linh đồng tử, khí thế vô cùng mạnh mẽ, đã để lại cho cậu một ấn tượng sâu sắc.
Diệp Thiếu Dương nâng Tỳ Hưu Ấn, giơ về phía trước, lầm rầm niệm chú: "Minh Minh Tỳ Hưu Ấn, nhất trấn thiên ôn lộ, nhị trấn địa ôn môn, tam trấn nhân hữu lộ, tứ trấn quỷ vô môn, thiên la địa võng bất dung tình, Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh!".
Tỳ Hưu Ấn bay thẳng tới không trung, hình thành một quang cảnh ảo giác vô cùng khí phách: Trên đỉnh một ngọn núi, Tỳ Hưu thần thú ngẩng đầu ngạo nghễ hiên ngang, rống to một tiếng chấn thiên động địa, từ từ đè ép xuống phía dưới.
Toàn bộ lệ quỷ, quỷ hồn bị nhốt bên trong sợ hãi biến sắc, thét lên kỳ quái, nhanh chóng ba chân bốn cẳng bỏ chạy trước khi Tỳ Hưu Ấn hạ xuống.
Các loại pháp khí Diệp Thiếu Dương vừa bố trí cách đây không lâu chợt phát sinh tác dụng, hồng tuyến quấn trên mặt gương lập tức rung rung, hồng quang lóe sáng, không ngừng khúc xạ qua lăng kính, sinh ra vô số đạo hồng quang đan vào nhau trên không trung, tạo thành một tấm lưới to lớn, lũ quỷ hồn vừa đụng vào liền văng ngược trở lại, đến cả lệ quỷ cũng không ngoại lệ, chẳng có con nào có thể thoát ra khỏi tấm lưới.
Tiểu Mã và Tạ Vũ Tình đứng bên cạnh gương sợ tới mức không dám thở mạnh, nhìn những con quỷ hồn chạy tới chạy lui bên trong. Cũng may bọn chúng chỉ lo chạy trối chết, căn bản không để ý tới bọn họ.
Những quỷ hồn tựa hồ phát điên đánh về phía tấm lưới, lệ quỷ cũng thi triển âm lực cường đại đánh ba lần, cắt đứt ba dây hồng tuyến, sau đó thò đầu ra ngoài. Tỳ Hưu Ấn nhanh chóng hạ xuống, trực tiếp đè nát toàn bộ quỷ hồn, “Oành” một tiếng, mặt đất chấn động, Tỳ Hưu Ấn khôi phục lại thành một ngọc ấn nhỏ.
Vô số tinh phách từ bên dưới chân Tỳ Hưu Ấn bay khắp nơi, Diệp Thiếu Dương thu hồi Tỳ Hưu Ấn, hít một hơi thật sâu, đẩy một mặt kính thủy tinh, bước ra bên ngoài hít khí.
"Oa, nhiều đom đóm quá! Đẹp quá!". Tạ Vũ Tình thấy tất cả quỷ hồn đều bị giết chết thì mới bạo dạn hơn một chút, nhìn tinh phách bay lượn khắp nơi, vươn đôi tay trắng noãn ra bắt lấy. Tinh phách dường như cảm thụ được dương khí, theo bản năng tránh né, Tạ Vũ Tình đột nhiên nảy sinh tình cảm nữ nhi, thích thú giơ tay bắt liên tục.
Diệp Thiếu Dương nhìn thấy nàng như thế, không nhịn được lắc đầu: "Đúng là người không tim không phổi, cô đã quên lúc trước nôn mửa như thế nào rồi sao?".
Trong đầu Tạ Vũ Tình lập tức hiện lên khung cảnh kinh tởm kia, dạ dày lại bắt đầu co thắt, giậm chân một cái, hung hăng mắng Diệp Thiếu Dương: "Ngươi muốn kiếm chuyện có đúng không, ta rất vất vả mới quên được, ngươi lại nhắc tiếp!".
Tiểu Mã cúi đầu nhìn chữ “Vạn” được hình thành từ thủy ngân, hiếu kỳ hỏi: "Tiểu Diệp tử, đây là phong ấn ư?"
"Là Kim Cang Phục Ma Ấn, trong lúc mở không cẩn thận đã làm nứt nó, tôi đã sửa chữa!".
Diệp Thiếu Dương nhìn quỷ ảnh đang từ từ biến mất, tính toán một chút, ít nhất hôm nay cũng đã nắm hơn một nghìn năm âm đức trong tay, quan trọng nhất là đã giết không ít lệ quỷ, lại càn quét âm sào, thanh trừ nhiều vật cản trở. Đương nhiên hắn cũng tự biết, mấy con quỷ kia chỉ là tiểu nhân vật, những con khó đối phó hơn còn đang nằm phía dưới, bao gồm cả nữ quỷ nữ sinh và quỷ nhi.
Diệp Thiếu Dương thu hồi Tỳ Hưu Ấn, đẩy một mặt gương đồng, đi ra ngoài.
Lưu Minh chạy tới bên cạnh hắn, mở to hai mắt, gương mặt khẩn trương hỏi: "Chuyện gì vừa mới xảy ra, sao tôi nghe có tiếng gào khóc thảm thiết?"
"Trường học các người có hồ sơ về tòa nhà này không?". Diệp Thiếu Dương lười trả lời, trực tiếp đưa ra yêu cầu.
"Có, nhưng chỉ có một chút! Thế nhưng sau khi xây trường xong, tất cả hồ sơ cũ đã nằm ở Cục đương án"
"Để ta đi xem! ." Tạ Vũ Tình đi tới nói: "Với thân phận của ta, có thể giao thiệp với bọn họ.".
Diệp Thiếu Dương gật đầu: "Nhớ chú ý lai lịch của lão hòa thượng năm đó và thời gian ông ấy phong ấn ký túc xá, còn có nữ sinh kia, sinh tiền chắc chắn nàng có quan hệ với ký túc xá. Chúng ta phải tra được tư liệu của nàng, cô còn nhớ rõ tướng mạo của nàng ta không?"
Tạ Vũ Tình sợ run cả người, cười khổ nói: "Ấn tượng quá sâu sắc, muốn quên cũng không thể quên được."
"Nàng ta không đẹp bằng cô!". Diệp Thiếu Dương cười cười.
"Lời này tỷ tỷ rất thích!". Tạ Vũ Tình liếc mắt quyến rũ.
"Tiểu Diệp tử, không phải cậu đã tìm thấy phong ấn rồi sao, vì sao không vào đó giết chúng nó không còn một manh giáp?". Tiểu Mã hỏi.
Diệp Thiếu Dương đảo mắt nói: "Hiện giờ tôi mà vào thì sẽ bị bọn chúng giết không còn một manh giáp."…
Chapter 49 - Tiên cảnh bấm huyệt
Diệp Thiếu Dương ra khỏi ký túc xá, bảo Lưu Minh khóa kín cổng lại, sau đó dán phía trên cổng một lá bùa. Mặc dù lệ quỷ đã bị phong ấn bên dưới âm sào, thế nhưng chẳng may bọn chúng thoát ra được thì ít nhất ... những thứ này còn có thể ngăn cản bọn chúng.
Lưu Minh hiếu kỳ hỏi: "Vì sao bùa của ngài lại là màu tím? Nó có khác gì so với bùa màu vàng?"
"Khác nhau nhiều lắm, bùa có bốn màu: vàng, xanh lục, xanh lam và tím. Bùa màu vàng chỉ là bùa cơ bản, là bùa đạo đồng thường hay dùng, nếu chỉ sử dụng bùa màu vàng để dán lên cổng thì cũng vô tác dụng, còn chẳng hữu ích bằng mấy sợi dây xích.".
"Đạo đồng... Nói như vậy tức là tôi bị người lừa sao?". Lưu Minh thấp giọng mắng chửi, nhìn về phía Diệp Thiếu Dương, nhất thời ngập tràn kính nể nói: "Diệp tiên sinh, ngài đúng là đại sư.".
"Đã là Thiên sư rồi!". Diệp Thiếu Dương sửa lại.
"Thiên sư? Thiên sư là gì cơ? Còn đạo đồng nữa?"
"Ông chỉ là một người bình thường, biết nhiều như vậy làm gì, lo tranh thủ thời gian đi tìm tư liệu đi, tìm được rồi thì liên hệ với tôi.". Diệp Thiếu Dương đảo mắt nói, từ lúc phát hiện lão ta ăn đậu hũ của Tạ Vũ Tình xong, trong lòng hắn vô cùng khó chịu, đến nói chuyện cũng tức giận.
"Được được, tôi đi đây, chư vị khổ cực!". Lưu Minh cáo từ rời khỏi.
"Tên lưu manh... Này này, Lưu Minh, Lưu hiệu phó.". Tiểu Mã đuổi theo, nhỏ giọng nói với lão mấy câu, Lưu Minh gật đầu đáp lại, sau đó Tiểu Mã vui mừng phấn khởi quay về.
"Cậu nói gì với ông ta thế?". Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi.
"Không có gì, hê hê! Đi thôi!". Tiểu Mã không nhịn được cười.
Diệp Thiếu Dương vừa nhìn thấy bộ dáng này liền hiểu, cười lạnh một tiếng, không vạch trần, quay đầu hỏi Tạ Vũ Tình : "Cô có xe không?"
"Có, đậu trước cổng trường, để làm gì?"
"Đi, đưa tôi tới một chỗ!". Diệp Thiếu Dương quay đầu nói với Tiểu Mã: "Cậu cứ về trước, tôi đến nói chuyện với lão Quách, tối sẽ về.".
Tiểu Mã bĩu môi: "Xì, có gái rồi không cần anh em nữa!".
"Anh em gì hả, con gà kia? Ha ha, tôi có nói như vậy sao, à mà cậu là heo, không phải gà!". Diệp Thiếu Dương cười ha hả, cho rằng đây là việc vui, đâu chú ý tới trên đầu của Tiểu Mã và Tạ Vũ Tình đang chảy một vạch đen dài.
Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình leo lên xe cảnh sát, một tiếng sau đã đến cửa tiệm của lão Quách. Tạ Vũ Tình vừa nhìn thấy năm chữ "Tiệm quan tài lão Quách" liền ngây ngẩn cả người.
“Ê, tên vô lại, ngươi tới đây làm gì? Chẳng lẽ ngươi lo lắng sắp chết sẽ không có ai nhặt xác, cho nên tới đây mua quan tài trước à? Yên tâm đi, có tỷ tỷ ở đây, tỷ tỷ sẽ không để ngươi phơi thây nơi hoang dã đâu!".
"Tôi tới mua quan tài cho cô đấy! Hừ!". Diệp Thiếu Dương mở cửa xe bước xuống, không thèm quay đầu lại, chỉ khoát khoát tay, nói: "Không mượn cô quản, cô về đi!".
Diệp Thiếu Dương mở cửa, nhìn thấy lão Quách đang cầm một tấm vải đỏ che mặt người giấy. Lão Quách nghe tiếng bước chân liền quay đầu lại nhìn, lập tức trông thấy hắn, gật đầu cười nói: "Tiểu sư đệ tới chơi! Chờ ta bịt kín người giấy xong sẽ đãi đệ đi ăn lẩu dê!".
Diệp Thiếu Dương không hiểu, nói: "Sư huynh đang làm gì thế?"
"Mấy con người giấy sắp trở thành tà linh, nếu không bịt kín, buổi tối sẽ rất dễ quấy phá.".
"Với năng lực của huynh, đối phó với loại tà linh sơ cấp này chỉ là chuyện nhỏ, đánh nhau một trận là được, có gì phải sợ?"
Lão Quách đảo mắt đáp: "Nếu đánh với chúng thì chẳng phải chúng nó sẽ chết sao? Ta phí công lớn tạo ra chúng như vậy thực chất là chỉ dùng để thủ linh, không phải để cho ta luyện phép!".
"Thủ linh?". Diệp Thiếu Dương nhíu mày hỏi: "Thủ linh gì?"
Lão Quách cười cười thần bí: "Ta luyện chúng nó thành tà linh, sau đó dùng máu của mình làm phép, biến chúng thành linh nô, bán cho mấy kẻ nhà giàu có người thân thích qua đời, để cho chúng nó bảo vệ linh cữu, đề phòng cô hồn dã quỷ nhập vào thi thể người chết.".
Diệp Thiếu Dương nghe xong vô cùng cảm phục, ngạc nhiên hỏi: "Tại sao chứ, tỷ lệ tử thi thay đổi rất ít, không nhất thiết phải đề phòng như vậy a!".
Lão Quách lộ ra sắc mặt gian thương, hạ giọng đáp: "Tỷ lệ hả, muốn lớn có lớn, muốn nhỏ có nhỏ, hoàn toàn là do ta quyết định! Hơn nữa bọn người kia lúc trước đều có đụng qua tà, sau đó đến tìm ta xử lý, mà người xưa vốn bảo ‘Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng’, ta chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi! Hắc hắc... Cái này gọi là ‘Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo! (1).".
(1) Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo: ý nói người quân tử coi trọng tiền tài nhưng thu chi theo đúng đạo lý.
Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi, còn nói cái gì mà ‘Thủ chi hữu đạo’, sao không nói thật là phóng hỏa giết người đi?
Lão Quách đóng cửa tiệm, dẫn Diệp Thiếu Dương tới một quán thịt dê gần nhà, kêu một nồi lẩu dê, hai đĩa dưa cải, một bình rượu, cả hai vừa ăn vừa trò chuyện.
Diệp Thiếu Dương đem hết mấy chuyện xảy ra gần đây kể cho lão Quách nghe, lão Quách cũng là pháp sư, vừa nghe liền biết tình hình nghiêm trọng, sắc mặt ngưng trọng nói: "Tiểu sư đệ, chuyện này một mình đệ không giải quyết nổi đâu, chỉ riêng nữ quỷ và quỷ nhi kia thôi cũng đủ làm đệ bị thương rồi!".
"Huynh nói không sai, cho nên đệ mới tới tìm huynh hỗ trợ. Huynh cũng biết một chút đạo thuật Mao Sơn, từng làm trợ thủ cho Đạo Phong sư huynh, lại từng khai quang, mà trường học bên kia cấp không ít tiền mời đệ khai quang, sau khi chuyện thành công, đệ sẽ chia cho huynh một phần!".
Khai quang, chính là thỉnh pháp sư lên đàn, bất kể là làm đạo tràng hay là tróc quỷ hàng yêu, tất cả đều được gọi chung là khai quang.
"Khoan nói đến tiền, ta cũng đã lâu không khai quang, tay chân ngứa ngáy, ta với đệ hợp sức đi giết mấy tên quỷ Nhật Bản!". Lão Quách bưng ly rượu lên, uống một hớp cạn sạch, trong lòng bừng lên khí phách, thế nhưng vừa nghĩ tới nữ quỷ học sinh Diệp Thiếu Dương nói vô cùng lợi hại, khí phách lập tức giảm xuống, ho khan hai tiếng, nói:
"Kỳ thật pháp lực của ta cũng có hạn, chỉ có thể theo hỗ trợ đệ. Bất quá ta có quen một cô nương bản lĩnh rất khá, tuy nhiên tính tình tương đối kiêu ngạo, không biết có nguyện ý giúp đỡ hay không!".
"Phái nào?"
"Không thuộc phái nào hết, là một thông linh sư, pháp thuật không giống với hai nhà Đạo – Phật.".
Diệp Thiếu Dương vừa nghe liền hiểu ngay, thông linh thuật đến từ Đông Nam Á, hấp thu nền tảng Vu thuật dân gian của nước Hoa, sau đó tự phát minh ra một bộ pháp thuật, hình thành hệ thống riêng, không giống với pháp thuật của Đạo gia và Phật gia.
"Cô nương đó, dáng người đẹp không?". Diệp Thiếu Dương cố ý hỏi.
"Rất đẹp, dáng người rất đẹp, lại xấp xỉ tuổi đệ!". Lão Quách thành thật trả lời.
"Vậy huynh có rảnh không, giới thiệu cho đệ làm quen đi!".
Lão Quách chợt có phản ứng, cau mày nói: "Sao ta nghe không giống như đang giới thiệu giúp đỡ, mà là đang giới thiệu làm mối?".
Diệp Thiếu Dương cười rộ lên: "Đều giống nhau, đều giống nhau!".
Ba ly rượu qua đi, lão Quách cười thần bí, nói: "Ta cho đệ xem đồ tốt.". Sau đó y đưa tay vào trong túi quần, lấy ra một vật đen thui, đặt lên trên bàn.
"Ôi mẹ ơi, súng lục!". Diệp Thiếu Dương sợ hãi kêu lên: "Sư huynh, huynh buôn lậu súng ống đạn được hả?".
"Nói gì vậy? Đây chỉ là vật mô phỏng theo súng thật thôi!". Lão Quách mở băng đạn, lấy ra một viên đạn đặt lên bàn, đẩy qua cho Diệp Thiếu Dương: "Đệ nhìn kỹ một chút!".
Viên đạn trông y như thật, thế nhưng lại có gì đó kỳ lạ, Diệp Thiếu Dương vừa nhìn liền biết, đây là đạn làm từ đồng đỏ, có thể trừ tà, bên trong còn chứa một lớp bột màu đỏ thắm, cái này Diệp Thiếu Dương đã quá quen thuộc, không cần ngửi cũng biết đó là chu sa, trong lòng khẽ động, hỏi: "Đây là đồ dùng để đuổi quỷ?"
"Chính xác, đệ xem, trên vỏ đồng có một cái khe hở, nếu bắn vào trên người quỷ yêu thì nó sẽ nứt ra, chu sa rơi xuống, hơn nữa đạn lại làm bằng đồng đỏ, có khả năng chế phục ma quỷ, bất quá gặp lệ quỷ thì ta không dám chắc, nếu không có pháp lực mà chỉ dựa vào cái này thì cũng không xong!".
Diệp Thiếu Dương nói: "Thứ này huynh lấy ở đâu ra?"
Lão Quách nói: "Là của cô nương kia cho, ta đổi bằng mười túi hùng hoàng. Trên người cô ấy có rất nhiều pháp khí kỳ quái, à không, là máy móc, để ta gọi điện thoại cho cô ấy, hỏi xem có muốn gặp đệ hay không!”.
Cơm nước no say, lão Quách sắc mặt đỏ bừng, mồm đầy mùi rượu nói: "Tiểu sư đệ, đệ có muốn đi ngâm chân không? Ta dẫn đệ đi nếm thử cảm giác ngâm chân và tiên cảnh bấm huyệt, Thạch Thành hiện giờ đang thịnh hành hai dịch vụ đó…”.…
Chapter 50 - Nữ quỷ tên là Phùng Tâm Vũ
"Cái gì? Thôi thôi, vừa nghe tên đã biết không phải là chỗ tốt, đệ không đi!". Diệp Thiếu Dương khoát tay.
"Sao không phải là chỗ tốt, đệ nghe tên cũng biết là tốt rồi, tiên cảnh bấm huyệt đó nha, bấm cho đệ mọc cánh thành tiên, phi thăng tiên giới luôn...". Lão Quách dùng giọng nói tràn ngập mê hoặc dẫn dụ.
Diệp Thiếu Dương há hốc mồm, lẩm bẩm nói: "Sư huynh, đệ luôn cho rằng mặc dù huynh là gian thương, thế nhưng vẫn là một người thành thật, không nghĩ tới huynh là loại người như vậy!".
"Loại người gì a? Không phải như đệ nghĩ đâu!". Lão Quách bắt lấy cánh tay của hắn: "Đệ thử đi rồi biết, đảm bảo một lần là sẽ thích mê ngay. Đi thôi nào, ta mời..."
Diệp Thiếu Dương sống chết không nghe theo, cầm lấy túi của mình vội vàng bỏ chạy, vừa leo lên taxi thì thở dài một hơi, nghĩ thầm may mà mình có ý chí kiên định, nếu không đã bị lão Quách dụ dỗ vào “động quỷ”, đêm nay có thể sẽ mất “zin”. Có điều nghĩ lại, cái gì mà tiên cảnh bấm huyệt, rốt cuộc là thú vui gì a, có thật thoải mái như lời lão Quách nói hay không?
Trở lại ký túc xá, Tiểu Mã đã ngủ say, Diệp Thiếu Dương vừa nãy uống rượu, đầu có chút choáng váng, đi đánh răng xong cũng lăn ra ngủ.
Chín giờ sáng, Diệp Thiếu Dương tỉnh dậy, nhìn thấy Tiểu Mã còn đang ngủ khò khò thì lắc đầu, đánh răng rửa mặt rồi đến căn tin ăn sáng. Hắn nhận được điện thoại của Tạ Vũ Tình thông báo đã tìm được tư liệu liên quan đến ký túc xá SỐ 4, bảo hắn tìm một chỗ gặp mặt, cùng nhau tra đầu mối về ký túc xá.
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, nói: "Cô đến ký túc xá của tôi đi, chỗ khác không an toàn.".
Hai mươi phút sau, Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình đã đứng dưới lầu ký túc xá, hôm nay nàng không mặc cảnh phục, cũng không mặc trang phục gợi cảm như ngày trước, chỉ mặc một bộ quần áo thể thao, mái tóc dài búi cao sau đầu, làm toát lên phong thái rất năng động, thoải mái.
"Cầm lấy!". Tạ Vũ Tình ném một xấp tư liệu qua cho Diệp Thiếu Dương, nhiều trang giấy đã vàng úa, vừa nhìn đã biết tồn tại ít nhất vài chục năm. "Vì sao lại muốn ta đến ký túc xá của ngươi? Ngươi định khoe khoang với đám bạn có đúng không, khoe ngươi có một cô bạn gái đẹp như vậy?". Tạ Vũ Tình nháy mắt nói.
"Cô suy nghĩ nhiều rồi!". Diệp Thiếu Dương liếc nàng một cái: "Phòng của tôi có vô số pháp khí, bất luận có quỷ yêu hay tà linh gì mò đến tôi đều cảm nhận được, đơn giản chỉ là pháp khí của tôi không tiện di chuyển, cho nên mới kêu cô qua đây. Nếu như cô thấy ai dễ nhìn, tôi sẽ giới thiệu giúp cô một chút!"
Tạ Vũ Tình hừ một tiếng: "Một đám con nít, tỷ đây không thèm!".
Bước vào phòng, Tạ Vũ Tình nhìn thấy Tiểu Mã đang chổng mông lên ngủ, trên người chỉ mặc độc một chiếc boxer, lại còn là màu hồng thêu hoa to bản, nhất thời nhíu mày, thầm nhủ: "Mù con mắt của ta rồi!".
Diệp Thiếu Dương nói: "Cô đừng để ý, chúng ta làm việc nào!"
"Làm việc?". Tiểu Mã vuốt mặt ngồi dậy, vừa nhìn thấy Tạ Vũ Tình liền sửng sốt, cười xấu xa với Diệp Thiếu Dương: "Úi chà, hai người muốn ‘làm việc’ tại đây sao? Tiểu Diệp tử, cậu cũng quá tiết kiệm rồi, tốt xấu gì cũng phải che lại chứ!".
Tạ Vũ Tình tiện tay cầm một món quần áo ném vào người Tiểu Mã, thế nhưng nhìn kỹ lại thì thấy đó là một cái quần lót, không biết là của người nào, nhanh chóng ném xuống đất, sau đó chạy vào buồng vệ sinh rửa tay, trong lòng hết sức bực bội.
Diệp Thiếu Dương mở văn kiện ra, nhìn mấy trăm trang văn kiện dài dằng dặc, cảm khái nói: "Cô thật thần thông quảng đại, tư liệu nhiều như vậy cũng mang được ra ngoài!"
"Một số là hồ sơ tại trường, một số khác là thông tin nội bộ của sở cảnh sát, ta chưa xem nên không biết thông tin nào hữu dụng, ngươi cứ từ từ tìm nhé!".
Diệp Thiếu Dương kêu Tiểu Mã đến, ba người chia nhau văn kiện để kiểm tra, chỉ cần phát hiện ra manh mối có liên quan đến ký túc xá thì sẽ đọc lên tại chỗ, sau đó phân tích.
Kết quả phát hiện, tư liệu liên quan đến ký túc xá sớm nhất chỉ có vào năm 1945, mà năm đó, Nhật Bản đầu hàng, **** chính phủ thu lại bệnh viện quân y Thạch Thành, phát hiện bên trong bệnh viện —— cũng chính là ký túc xá SỐ 4 hiện nay, thây chất thành đống, rải khắp mặt đất, cảnh tượng khiến người ta giật mình.
Chính phủ chủ trương tinh thần nhân đạo, đem thi thể của những quân nhân mai táng trên Tề Vân Sơn, không lâu sau, tòa nhà kia bắt đầu nảy sinh chuyện ma quái, lần lượt có người chết bất đắc kỳ tử ở bên trong...
Tạ Vũ Tình xem đến đây, nhíu mày nói: "Thật khác với lời đồn, không phải là những người kia đều bị ép tự sát hay sao?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Cứ dựa vào đây làm chuẩn, nếu tư liệu đã ghi lại thì chắc sẽ không sai”.
Tạ Vũ Tình nói: "Ta biết, thế nhưng những người này chết như thế nào? Không ai tiến công bọn họ, vô duyên vô cớ tự sát sao? Theo như ta biết, lúc Nhật Bản đầu hàng buông vũ khí thì tất cả những quân nhân Nhật Bản đã rút lui an toàn, vì sao những người này không đi theo, trái lại chết hết, ngươi nói có khó hiểu không?"
Nghe Tạ Vũ Tình nói vậy, Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy nghi ngờ, chuyện này rõ ràng có điểm kỳ quặc, bất quá chỉ dựa vào tài liệu thì không thể phân tích ra nguyên nhân.
Tiểu Mã giơ chỉ vào mấy trang giấy, nói: "Phía trên đây có danh sách những người tử vong và tóm tắt sơ lược, cậu có muốn xem không?"
Diệp Thiếu Dương chụp lấy, mở ra trang thứ nhất, trên đó viết: Căn cứ vào ghi chép của bệnh viện, sắp xếp tư liệu của những người tử vong để cho đời sau tra cứu. Phía dưới là tên người, phía sau là thông tin chức vụ và quê quán, có người chỉ có tên.
Diệp Thiếu Dương nhìn lướt qua, tất cả đều là quân nhân Nhật Bản, mình không có ý định lập bia cho bọn họ, nghiên cứu những thứ này làm gì, đang định vứt bỏ, đột nhiên ánh mắt khẽ động, phát hiện tên của một người Trung Quốc: Phùng Tâm Vũ.
Phía sau có phần giới thiệu: Là sinh viên đại học Thạch Thành, du học ngành Y ở Nhật Bản, sau đó về nước đảm nhiệm chức vụ phiên dịch cho chính phủ Nhật, được quân Nhật thuyên chuyển công tác, trở thành phiên dịch và bác sĩ cho bệnh viện quân y Nhật Bản.
Điều khiến cho Diệp Thiếu Dương chú ý chính là một đoạn văn: Khi chính phủ Trung Quốc tiến vào viện quân y, phát hiện cô gái này nằm trên bàn mổ, xung quanh là những thi thể đã hư thối mục rữa, duy chỉ có cô là thân thể bình thường, sắc mặt như người sống; sau đó chính phủ đã hợp táng tất cả thi thể tại Tề Vân Sơn, không lâu sau khu này giải thể, sơn dân chuyển đi nơi khác.
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, chỉ vào tên Phùng Tâm Vũ nói: "80% chính là người chúng ta muốn tìm.".
Tạ Vũ Tình nhíu mày: "Nữ quỷ nữ sinh?"
"Không sai, lý lịch và tuổi tác đều tương ứng, hơn nữa nàng chết rất ly kỳ, các thi thể khác đều hư thối, chỉ có thi thể của nàng vẫn hoàn hảo, y như người sống, nhất định lúc còn sống đã trải qua chuyện yêu dị…". Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, nhìn Tạ Vũ Tình nói tiếp: "Hiện giờ đã có tên, cô có thể nghĩ cách điều tra tư liệu của nàng hay không, nhất là ngày tháng năm sinh!”.
Tạ Vũ Tình không hiểu nói: "Đều đã thành quỷ rồi, ngươi tra còn có ích lợi gì?"
"Đương nhiên có ích, nếu biết ngày tháng năm sinh của nàng, tôi sẽ dễ dàng đối phó với nàng hơn!".
Tạ Vũ Tình gật đầu, nói: "Vậy ta sẽ trở về điều tra, tiếp theo ngươi định làm gì?"
"Đến Tề Vân Sơn, tìm thi thể của nàng!"
Tạ Vũ Tình ngẩn ra, nói: "Ta biết phía nam đại học có một ngọn núi tên Tề Vân, cách đây không xa, không biết có phải là nó hay không, ngươi có muốn đi xem thử không?"
"Dĩ nhiên!". Diệp Thiếu Dương nói: "Năm đó trong viện quân y có nhiều thi thể như vậy, muốn xử lý ắt phải tương đối phiền phức, nhất định chỉ có thể mai táng gần đây, không thể đi quá xa!".
"Cũng đúng, vậy chúng ta đi ngay bây giờ sao?"
"Để tôi chuẩn bị một chút, nếu như tìm được thi thể sẽ khai quang tại chỗ, tránh di chuyển nhiều lần.". Diệp Thiếu Dương nói xong, gọi điện thoại cho lão Quách kể rõ tình huống, kêu y mang đến một ít đồ, suy nghĩ một chút, sau đó gọi điện thoại cho Lý Đa, bảo cậu ta cũng tới, đến lúc đó có thể sẽ hơi tốn sức, nhưng mình cũng không thể hành động một mình, mà tìm người xa lạ thì lại sợ chuyện đồn đi không hay, chỉ có Lý Đa và Tiểu Mã là hai người tốt nhất. -. . .