• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chapter 41 - Chiêu Hồn (1).

Hồ Soái đưa điện thoại cho Diệp Thiếu Dương, chần chừ hỏi: "Hiện giờ có thể bắt đầu được chưa? Tôi nghe nói muốn chiêu hồn phải chờ đến buổi tối!"

"Ban ngày thì hơi khó khăn, bất quá không thành vấn đề.".

Diệp Thiếu Dương bảo Tiểu Mã và Lý Đa hỗ trợ, dùng chăn bông che hết tất cả cửa sổ hai bên. Làm như vậy thật không liên quan gì đến việc chiêu hồn, bởi vì với pháp lực của hắn thì ban ngày cũng có thể chiêu hồn được, chỉ là quỷ hồn vừa mới chết, linh tính quá yếu, không thể chịu nổi ánh dương quang, thế nên mới cần che chắn không gian lại để cho quỷ hồn cảm thấy thoải mái một chút.

Diệp Thiếu Dương tay cầm bút chu sa vẽ một vòng tròn lên mặt đất, đặt lư hương xuống, châm một bó Tam Sắc Hương (1), sau đó hơ lên điện thoại di động, cắm vào lư hương. Hắn lại dùng bút chu sa viết một chữ Sắc thật to lên mặt đất, phía dưới vẽ ba đường dẫn hồn, bước vào vòng tròn, đặt điện thoại di động xuống chính giữa, hoàn tất việc bố trí linh đàn.

(1) Tam Sắc Hương: nhang ba màu

Diệp Thiếu Dương lấy ra một lá bùa trống, hỏi Hồ Soái ngày tháng năm sinh của Liêu Thanh Thanh, viết tên và sinh thần lên lá bùa, sau đó đốt lá bùa trên Tam Sắc Hương. Hắn nhìn thẳng tiền phương, cao giọng niệm chú: “Nhật lạc sa minh, thiên địa đảo khai, Mao Sơn thần pháp, âm dương giao hòa, quỷ thần tứ phương, phụng sắc lệnh ta, sở câu oan hồn, tức khắc phóng xuất! Thái Thượng Tam Thanh cấp cấp như luật lệnh! Liêu Thanh Thanh, ba hồn bảy phách quy linh đàn, mau mau hồi báo”.

Trong vòng phạm vi ký túc xá chợt nổi lên một trận âm phong, bọn người Hồ Soái mở to hai mắt, nhất là Hồ Soái, tâm tình của hắn lúc này hết sức phức tạp, căng thẳng chờ đợi kết quả chiêu hồn.

Khoảng hai ba khắc sau, âm phong chợt dừng, Diệp Thiếu Dương dùng bút chu sa vẽ vài nét lên vòng tròn, một đạo bạch quang nhàn nhạt xuất hiện.

"Thanh Thanh?". Hồ Soái kích động, thế nhưng đạo bạch quang nhanh chóng tản đi, không xuất hiện nữa.

"Yêu ma phương nào, dám cản trở ta chiêu hồn!?". Diệp Thiếu Dương kinh ngạc giận dữ, móng tay phải cắt vào ngón giữa, máu bắn ra, rơi vào giữa vòng tròn chu sa, trong nháy mắt liền biến mất.

Diệp Thiếu Dương tay bắt pháp ấn, một lần nữa cao giọng niệm: "Liêu Thanh Thanh, ba hồn bảy phách quy linh đàn, mau mau hồi báo”.

Nửa phút sau, đạo bạch quang lại chợt lóe, càng ngày càng sáng, bóng hình một thiếu nữ tóc dài xõa vai, tướng mạo xinh đẹp xuất hiện, lơ lửng hư ảo tựa như bóng hình phản chiếu trong gương.

"Thanh Thanh!". Hồ Soái kêu lên, muốn nhào tới ôm lấy. Diệp Thiếu Dương vội vàng ra lệnh cho Tiểu Mã và Lý Đa ngăn lại, nhìn Hồ Soái khiển trách: "Ba hồn bảy phách của cô ấy không được đầy đủ, cậu không nên bước qua để tránh cho dương khí chạm vào người, đến lúc đó cô ấy hồn phi phách tán, cậu hối hận cũng không kịp!"

Hồ Soái ngơ ngẩn, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hắn chỉ đứng nhìn quỷ hồn của Liêu Thanh Thanh, phút chốc hai mắt đỏ lên, nước mắt ào ào chảy xuống.

Diệp Thiếu Dương quan sát nữ quỷ từ trên xuống dưới, hỏi: "Liêu Thanh Thanh?"

Liêu Thanh Thanh gật đầu, hai hàng lệ dài cũng tuôn rơi, đau đớn nhìn Hồ Soái .

"Thanh Thanh, em ở bên dưới như thế nào? Ai đã hại chết em? Nói cho anh biết, anh sẽ báo thù cho em!". Hồ Soái cắn răng nói.

Liêu Thanh Thanh chỉ bi thương nhìn hắn, không nói nên lời.

"Tiểu Diệp tử, vì sao cô ấy không nói chuyện?". Tiểu Mã khó hiểu chen vào một câu.

Diệp Thiếu Dương thở dài: "Ba hồn bảy phách của cô ấy đều bị người khác giam giữ, tôi đã cố gắng làm phép nhưng cũng chỉ gọi được hai hồn bốn phách, mệnh hồn của cô ấy và ba phách còn lại đã bị mắc kẹt, ba hồn không được đầy đủ, không thể lên tiếng.".

"Sao có thể như vậy?”. Cả người Hồ Soái mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống đất, may mà có Tiểu Mã và Lý Đa đỡ lấy.

Tiểu Mã cũng tức giận không dứt, nói rằng: "Tiểu Diệp tử, kẻ nào ác độc như vậy, dám đi giam cầm hồn phách của tiểu Lệ?"

"Chắc chắn không phải là người.". Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Vừa nãy lúc tôi chiêu hồn, cái vật đó còn không muốn thả cô ấy, tôi phải dùng Ngự Huyết Thuật đánh nó. Mặc dù nó thụ thương không nhẹ, thế nhưng cự ly quá xa, không thể giết chết. Hồn phách của Liêu Thanh Thanh vẫn bị nó giam giữ.".

Diệp Thiếu Dương phất tay nhìn Tiểu Mã, ý bảo cậu im lặng, quay sang Liêu Thanh Thanh an ủi: "Ngươi không phải sợ, ta là Thiên Sư Mao Sơn, ta đồng ý với ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ cứu được một hồn ba phách còn lại, tụ đủ hồn phách của ngươi”.

Liêu Thanh Thanh không thể làm gì khác hơn là đành bái tạ, biểu thị lòng cảm ơn.

"Tôi sẽ thi triển bí thuật Mao Sơn mở cấm chế Tiên Môn của cô ấy, để cho cô ấy tạm thời có thể nói chuyện, các cậu đừng quấy rầy!". Diệp Thiếu Dương nói xong nhanh chóng mở túi lấy ra một nghiên mực tử kim, đặt vào kim sa, chu sa, tro Tam Sắc Hương, dùng rượu gạo điều chế thành một chất lỏng sền sệt, sử dụng làm thuốc màu, viết xuống lá bùa hai chữ "Tiên Môn".

Diệp Thiếu Dương cầm lá bùa đi tới phía sau Liêu Thanh Thanh, dán lên một vị trí dưới gáy của cô hai tấc, gọi là Nhân Môn, còn có tên khác là Tiên Môn. Đao phủ ngày xưa chặt đầu đều chặt từ chỗ này trở xuống, khi người chết thì Tiên Môn mở rộng, nhân khí tan hết, có thể trừ khử oán khí người chết, hồn phách sẽ không quay về làm khó đao phủ.

"Tiên Môn khai mở, quỷ thần ẩn độn, thái nhất sinh thủy, hồn phách tụ sinh, cấp cấp như luật lệnh!". Diệp Thiếu Dương miệng niệm thần chú, tay cắt ngón giữa, điểm nhẹ lên thân phù. Máu Thiên Sư sẽ thấm vào Tiên Môn, dưới tác dụng của phù chú tạm thời mở ra cấm chế, tựa như cấp cho một người đang thoi thóp một liều thuốc trợ tim, dù chỉ là bán quỷ hồn cũng có thể tụ hồn phách trong khoảng thời gian ngắn, sau đó nói chuyện và hành động như một quỷ hồn bình thường.

Cả người Liêu Thanh Thanh run rẩy, khóc lóc thất thanh, tiến về phía Hồ Soái. Một chân đạp phải đường dẫn hồn do chu sa vẽ, một đạo kim quang lập tức xuất hiện, tạo nên một bức tường vô hình ngăn cản cô bước tiếp.

"Thanh Thanh!". Hồ Soái nỗ lực xông đến, bị Tiểu Mã và Lý Đa gắt gao ôm lấy.

Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn Hồ Soái: "Nếu cậu dám bước lên, dương khí nhập vào đường dẫn hồn, cô ấy sẽ lập tức hồn phi phách tán, đến cả bán quỷ cũng không thể làm được! Không tin thì cứ thử xem!".

Hồ Soái đứng ngơ ngẩn tại chỗ, không dám cử động.

Diệp Thiếu Dương quay đầu nói với Liêu Thanh Thanh: "Ta dùng bí pháp Mao Sơn khai mở Tiên Môn của ngươi không phải là để cho ngươi khóc, có oan tình gì thì mau mau nói, ta giúp ngươi tiêu diệt tà linh, tụ lại hồn phách, đây mới là chuyện quan trọng, tương lai ta sẽ cho ngươi thời gian để từ biệt với Hồ Soái”.

Liêu Thanh Thanh lau nước mắt, gật đầu, cảm kích nhìn Diệp Thiếu Dương: "Cầu Thiên Sư cứu tôi.".

Người sau khi chết, hồn phách ly thể sẽ lập tức hiểu một ít thiên địa đại đạo, nhận biết sự tồn tại của lục đạo tam giới, tự động đi xuống âm ty, đồng thời cũng sẽ hiểu rõ pháp sư có năng lực và quyền uy tương đương với phán quan nhân gian, cho nên lên tiếng xưng hô với Diệp Thiếu Dương là "Thiên Sư" để tỏ vẻ tôn kính.

Diệp Thiếu Dương gật đầu, hỏi: "Ngươi chết như thế nào?"

Liêu Thanh Thanh nói: "Lúc Thiên Sư cho Huyết tinh phù thì cha tôi đã dán lên cửa sổ, kết quả là vào xế chiều có một công nhân dọn dẹp ngoài tường, không biết vì lý do gì đã xé đi..."

Diệp Thiếu Dương ngầm thở dài, đây là chuyện ngoài ý muốn, cũng có thể nói cô ấy đã tới số.

Liêu Thanh Thanh khóc một tiếng, tiếp tục kể lại: "Tôi bị một vật khống chế linh hồn, dẫn tới phòng 404 ký túc xá, bị nó hút máu ăn thịt, sau đó đẩy thi thể của tôi từ cửa sổ xuống, huhu... Hồn phách của tôi bị nó giam giữ, vừa nãy Thiên Sư làm phép, nó tạm thời buông ra, hai hồn bốn phách của tôi mới chạy trốn được, còn dư lại một hồn phách vẫn bị nó nắm lấy, huhuhu..."

Hồ Soái nghiến răng, mắng: "Đồ chó má, tôi muốn giết nó!"…
Chapter 42 - Chiêu hồn (2)

Diệp Thiếu Dương nhìn hắn không nói gì, hỏi lại Liêu Thanh Thanh : "Hồn phách bây giờ của ngươi đang ở âm sào ký túc xá?".

Liêu Thanh Thanh gật đầu.

"Âm sào đó... như thế nào, có bao nhiêu quỷ hồn và tà linh?"

"Tôi không biết, hồn phách của tôi bị giam trong một khoảng không gian đen tối, không nhìn thấy gì hết, thế nhưng tôi có thể cảm nhận được xung quanh có âm khí cực mạnh, sợ rằng có không ít lệ quỷ và tà linh.".

Diệp Thiếu Dương gật đầu, lại hỏi: "Ngươi có phải chết trên tay tà linh hay không?"

Ngoài dự liệu, Liêu Thanh Thanh lắc đầu: "Là một quỷ nhi."

"Quỷ nhi?". Diệp Thiếu Dương sợ hãi cả kinh, thì ra nó chính là hung thủ...

"Nó rất mạnh, rất kinh khủng.". Hai mắt Liêu Thanh Thanh đẫm lệ, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi: "Thiên Sư, nó rất khó đối phó, ngài phải cẩn thận, nhất định phải cẩn thận. Còn có một nữ quỷ trông như học sinh bên cạnh nó..."

Toàn thân Liêu Thanh Thanh run rẩy, thanh âm càng lúc càng nhỏ dần, trên mặt cũng hiện ra vẻ thống khổ, Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ cô chỉ là bán quỷ hồn, không thể hiện hình lâu dài, nếu không sẽ bị hồn phi phách tán.

"Tam hồn nguyên thần của nữ quỷ có phải nằm trong âm sào không?". Diệp Thiếu Dương cố níu kéo thời gian hỏi.

"Đúng vậy, nàng ta vô cùng lợi hại, còn lợi hại hơn cả quỷ nhi, huhu, Thiên Sư, ngài đấu không lại bọn chúng đâu, không ai có thể đấu thắng chúng nó...". Liêu Thanh Thanh lấy hai tay che mặt, tuyệt vọng khóc.

Mắt thấy Liêu Thanh Thanh càng lúc càng run rẩy, sắp không nhịn được, Diệp Thiếu Dương mới đưa tay gỡ Tiên phù ra khỏi cổ, lấy một lá bùa, nói rằng: "Ngươi tạm thời trú ngụ trong lá bùa, chờ ta cứu được một hồn ba phách của ngươi sẽ giúp ngươi tụ hồn, sau đó siêu độ cho ngươi."

Bóng dáng Liêu Thanh Thanh khẽ động, hóa thành một làn khói mỏng, nhập vào lá bùa.

Diệp Thiếu Dương nhét lá bùa vào tay Hồ Soái đang đứng đờ đẫn, nói tiếp: "Mang nó theo bên người, chờ cô ấy tỉnh lại, các người sẽ được gặp nhau trong mộng.".

Hồ Soái cầm lá bùa nhìn hồi lâu, sau đó cẩn thận cất vào trong túi, ngẩng đầu lên, cảm kích nhìn Diệp Thiếu Dương: "Cảm ơn cậu, trước đối với cậu như vậy... thật sự xin lỗi, mười vạn đồng, tôi sẽ trả đầy đủ cho cậu!".

"Được!". Diệp Thiếu Dương khoát tay cắt lời: "Chờ tôi cứu một hồn ba phách của cô ấy ra rồi hẵng nói."

Tuy rằng hắn tham tiền nhưng vẫn có quy tắc riêng, chưa xong việc không thể tùy tiện nhận bừa, hơn nữa trước đây hắn chỉ thuận miệng nói thế thôi, người ta vừa mới mất xong, chiêu một hồn mà lại lấy tới mười vạn đồng, chuyện này mà truyền ra ngoài thì người khác nghĩ hắn thế nào?

Lý Đa chần chừ nói: "Thiếu Dương ca, nói như vậy, người giết Thanh Thanh là... quỷ nhi? Nó là thứ gì, lệ quỷ sao?"

"Là tà linh, tôi vừa gặp nó ở ký túc xá, đã đánh trọng thương nó.". Diệp Thiếu Dương kể sơ lược chuyện xảy ra ở ký túc xá, ba người nghe xong thì đổ hết mồ hôi lạnh.

Hồ Soái lo lắng nói: "Thiếu Dương ca, Thanh Thanh bảo lệ quỷ này rất lợi hại, cậu... Có cách nào đối phó với bọn chúng không?".

"Từ từ nghĩ cách, gấp cái gì!".

"Thiếu Dương ca, nếu như cậu có thể cứu được tiểu Lệ, đời này tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho cậu!". Hồ Soái khí phách nói.

"Thôi, tôi không trồng trọt, cần trâu ngựa làm gì. Hàng yêu tróc quỷ là bổn phận của tôi, không liên quan đến việc giúp cậu!". Diệp Thiếu Dương hời hợt đáp, không muốn hắn quá mức cảm kích mình. Nếu như là mỹ nữ thì được, nam nhân có ích lợi gì chứ.

Hồ Soái phải đi lo tang sự của Liêu Thanh Thanh , xin số điện thoại di động của Diệp Thiếu Dương, cảm ơn lần nữa, vội vã rời đi, Lý Đa cũng muốn đi thăm viếng bạn bè, cho nên đi theo hắn.

Diệp Thiếu Dương nằm trên giường suy nghĩ một hồi, sắp xếp lại lời nói của Liêu Thanh Thanh và hiểu biết của mình về ký túc xá, hiện giờ đã có thể kết luận, kẻ địch chủ yếu của mình là nữ quỷ và quỷ nhi kia.

Hai kẻ này, đều rất khó đối phó.

Buổi trưa, hai người đều không đi ăn cơm, Tiểu Mã gọi điện thoại đặt món bên ngoài, Diệp Thiếu Dương vừa định ăn thì có điện thoại gọi tới, cầm lên nhìn thì thấy tên Tạ Vũ Tình, nhanh chóng bắt máy: "Sao vậy mỹ nữ, muốn hẹn tôi đi ăn à?"

"Ngươi bớt tự sướng, ta ăn rồi!"

"Tìm tôi làm gì, có manh mối gì chưa?".

"Chưa, nhưng nói cho ngươi biết một việc, sáng nay khi ta gọi điện thoại cho Hiệu trưởng Tôn của Học Viện Ngoại Ngữ, bảo ông ta cung cấp tư liệu về ký túc xá SỐ 4 thì biết được một tin tức, bọn họ đã liên lạc với một pháp sư, chiều nay sẽ đến ký túc xá khai đàn làm phép, siêu độ oán linh, ngươi thấy thế nào?"

Diệp Thiếu Dương khinh thường cười nói: "Thấy gì? Lại một tên lừa đảo!"

"Ngươi chưa gặp sao biết người ta lừa đảo?"

"Vớ vẩn, nếu như chỉ cần khai đàn làm phép là có thể giải quyết vấn đề của sào huyệt âm linh, vậy thì còn tới lượt hắn sao? Đến sư phụ tôi vào đó cũng phải đánh ác liệt nữa đấy!". Khai đàn làm phép chỉ có thể siêu độ lệ quỷ dưới cấp bậc tiểu quỷ hoặc tiểu yêu, chỉ trông cậy vào siêu độ mà muốn đối phó với chủ nhân âm sào, thì giống như đơn thương độc mã chạy vào tổ chức khủng bố bảo người ta giao nộp vũ khí, kết quả cũng có thể đoán được.

"Ta cũng không biết, nghe nói nhà trường trả thù lao rất hậu hĩnh, hai giờ chiều nay ngươi có thể đến hiện trường xem thử, nếu là cao nhân thì các ngươi có thể hợp tác, nếu là lừa đảo thì ngươi cứ nghĩ biện pháp đuổi hắn đi, độc hưởng thù lao là được!".

Tạ Vũ Tình cười trong điện thoại: "Thấy tỷ tỷ tốt với ngươi không, báo cho ngươi biết một tin tốt như vậy!".

"Đa tạ, xế chiều tôi sẽ đi thử, nếu chuyện thành công sẽ mời cô đi ăn bánh bao thịt heo, hì hì.". Diệp Thiếu Dương cười cười.

Cúp điện thoại, Diệp Thiếu Dương kể mọi việc cho Tiểu Mã nghe, còn nói: "Chiều nay tôi với cậu đi đuổi cổ tên lừa đảo đó!".

"Thế chúng ta phải làm gì? Đánh hắn à?". Tiểu Mã xoa tay nói: "Tróc quỷ thì không biết, chứ đánh nhau thì tôi rành lắm, tôi ác đến nỗi chính bản thân mình còn phải sợ!"

Diệp Thiếu Dương trừng mắt liếc cậu, mặc kệ cậu.

Cơm nước xong, Diệp Thiếu Dương ngủ một giấc tới trưa, gần hai giờ mới dậy kêu Tiểu Mã. Cả hai đi ra cửa, chạy đường tắt đến Học Viện Ngoại Ngữ. Sân trường lớn như vậy mà chẳng thấy bóng dáng sinh viên, Diệp Thiếu Dương không khỏi buồn bực hỏi: "Sinh viên đâu cả rồi?".

"Tôi có nghe thấy Học Viện Ngoại Ngữ thông báo cho các sinh viên chiều nay đi học, kể cả sinh viên năm tư, nếu không sẽ hủy bỏ tư cách dự thi cuối kỳ. Có lẽ các sinh viên không muốn thấy cảnh đạo sĩ làm phép, họ cũng đã công khai thừa nhận chuyện ma quái trong ký túc xá ảnh hưởng quá xấu đến tinh thần.".

Diệp Thiếu Dương gật đầu, nhà trường làm như vậy chắc cũng là bất đắc dĩ.

"Này, Thiếu Dương ca, mỹ nữ kìa!". Tiểu Mã vỗ vỗ vai Diệp Thiếu Dương, chỉ chỉ phía sau lưng hắn, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, quả nhiên có một mỹ nữ thon thả cao ráo đang từ đằng xa đi tới. Nàng mặc một chiếc áo thun bó sát ôm lấy đôi bầu ngực thật to, hơn phân nửa lộ ra bên ngoài, vòng eo nhỏ nhắn, bên dưới là một chiếc quần short rất ngắn, không thể che được đôi chân thon dài trắng như tuyết.

"Đây mà là sinh viên ư? Dáng người quá hot!". Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã chảy nước miếng.

Nhìn mỹ nữ đang dần đến gần, Diệp Thiếu Dương mới quan sát kỹ, khuôn mặt trái xoan, cằm nhỏ mắt to, sao lại có cảm giác quen thuộc nhỉ? Diệp Thiếu Dương dụi mắt, nhất thời kêu lên: "Mẹ nó, Tạ Vũ Tình!"

Mỹ nữ lại là Tạ Vũ Tình!

Tạ Vũ Tình bước đến, phát hiện Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã đang dùng ánh mắt thèm nhỏ dãi nhìn vòng 1 của mình, không nhịn được quát lên: "Nhìn cái gì mà nhìn? Nhìn nữa ta móc mắt các ngươi đấy!".

Tiểu Mã tằng hắng một cái, quay đầu đi chỗ khác.

Diệp Thiếu Dương nói: "Sao cô cũng tới, lại còn không mặc cảnh phục?"

"Chuyện hôm nay không tiện mặc cảnh phục.". Tạ Vũ Tình khiêu khích nháy mắt với hắn: "Ta đến để xem rốt cuộc ai mới là lừa đảo!".

Diệp Thiếu Dương còn muốn đùa với nàng một chút, bỗng nhiên phía sau vang lên một giọng nói to: "Này, các cậu là sinh viên khoa nào? Tại sao không đi học?"…
Chapter 43 - Kẻ lừa đảo.

Quay đầu nhìn, một đội bảo vệ đang từ đằng xa đi tới, dẫn đầu là một tên béo, chính là người lúc nãy lên tiếng hỏi bọn họ. Cả đám bảo vệ vừa nhìn thấy Tạ Vũ Tình thì ánh mắt sáng hẳn lên, không tự chủ được ngó lên ngó xuống.

Tạ Vũ Tình nóng cả mặt, lạnh lùng nói: "Cảnh sát, tránh ra!"

"Cảnh sát? Ha ha, có cảnh sát xinh đẹp như vậy sao?". Tên béo cợt nhả: "Đem giấy chứng nhận cho anh xem!".

Tạ Vũ Tình thản nhiên cười với hắn: "Ngươi qua đây!".

Tên béo cười ha hả nhanh chóng chạy tới, có thể tiếp xúc gần gũi với mỹ nữ, hắn cầu còn không được. Diệp Thiếu Dương ở phía sau lắc đầu, tên béo này xui xẻo rồi.

Tạ Vũ Tình đưa giấy chứng nhận cho hắn, tên béo giơ tay ra nhận, đang muốn cầm lấy bàn tay nhỏ bé xinh xinh của mỹ nữ, đột nhiên bàn tay phì nộn của hắn bị nàng nắm chặt.

Hắn thầm cảm thấy rất vui sướng, mỹ nữ thật quá chủ động a, thế nhưng không đợi hắn hưởng thụ một chút, Tạ Vũ Tình đột nhiên bay lên tung một cước vào chồng mỡ bụng của hắn.

"Dám giở trò lưu manh sờ tay ta trước mặt mọi người, ngươi muốn chết rồi!"

Tên béo ngồi xổm xuống đất, ôm bụng kêu to, thật lâu sau mới bớt đau, ngẩng đầu lên nhìn Tạ Vũ Tình : "Cô... Cô vu oan cho tôi, lại còn đánh người!".

Tạ Vũ Tình đưa giấy chứng nhận đến trước mặt hắn, một tay vỗ vỗ vai hắn, nói: "Là ngươi giở trò lưu manh trước, không đánh ngươi thì đánh ai? Thế nào, có ý kiến gì thì về đồn giải quyết!".

Tên béo nhìn thấy thẻ cảnh sát, chợt hiểu ra ý tứ trong lời của nàng, lắc đầu nguầy nguậy nói: "Cảnh sát tỷ tỷ giơ cao đánh khẽ, tôi sai rồi, không dám đùa nữa!".

Tạ Vũ Tình cười cười, hỏi: "Nhiệm vụ của các ngươi là gì?"

"Báo cáo cảnh sát, trường học sắp xếp chúng tôi canh giữ gần ký túc xá, ngăn chặn sinh viên trốn học ra ngoài hay đến gần khu vực pháp sư khai đàn.".

"À!". Tạ Vũ Tình gật đầu, đột nhiên biến sắc: "Thế còn không mau cút đi làm việc của mình!".

"Vâng vâng.". Tên béo liền vội vã đứng lên, dẫn đàn em bỏ chạy về phía ký túc xá, không dám liếc nhìn Tạ Vũ Tình nữa.

Tạ Vũ Tình hài lòng mỉm cười, quay đầu lại, phát hiện Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã đang trợn mắt há mồm nhìn mình.

"Nhìn cái gì?"

"Xuất sắc!". Diệp Thiếu Dương giơ ngón tay cái lên, trong lòng thầm nghĩ, cô gái này tuy vóc dáng rất đẹp nhưng lại có khuynh hướng bạo lực, sau này giao thiệp với nàng cũng phải cẩn thận.

Đợi không lâu sau, tên pháp sư kia đã xuất hiện, bộ dáng khoan thai đi chính giữa, xung quanh gã là một đám lãnh đạo đang từ trường học bước tới.

"Chúng ta lùi về phía sau trước, không nên để cho người ta chú ý.". Tạ Vũ Tình nhắc nhở, bọn họ lui về phía sau, tiến sát đám người tên béo. Diệp Thiếu Dương len lén quay đầu nhìn, phát hiện tất cả mọi người đang lặng lẽ quan sát bờ mông tròn trịa vểnh cao của nàng, thế nhưng ánh mắt ai nấy đều rất bí mật, bởi vì tên béo vừa nãy đã bị ăn một cước đau điếng, cho nên không ai dám lỗ mãng.

Gã pháp sư trên dưới năm mươi tuổi, cũng là một đạo sĩ, đầu đội khăn vấn, thân mặc đạo bào, râu dài mềm rũ, tay cầm một chiếc quạt lông ngỗng vừa đi vừa nhẹ nhàng phe phẩy. Bên người là một đạo đồng trẻ tuổi, đeo một cái túi lớn trên vai, biểu tình cũng rất ư là cao ngạo.

"Oa, quả nhiên là cao nhân đắc đạo!". Đám bảo vệ phía sau đồng loạt tán thưởng.

"Vớ vẩn, đạo sĩ thì mặc đồ đạo sĩ đi, bày đặt hóa trang như Gia Cát Lượng!". Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu: "Mà Gia Cát Lượng thì có liên quan gì tới đạo sĩ chứ!"

Đoàn người đi đến bãi đất trống phía dưới ký túc xá, một lãnh đạo giới thiệu: "Lưu đạo trưởng, đây là nơi phát sinh những chuyện ma quái, thỉnh Lưu đạo trưởng ra tay, dẹp yên yêu ma.".

Lưu đạo trưởng lắc lắc tay áo, tiến lên hai bước, nhìn cánh cổng to, hai cánh cổng ngược chiều nhau bị xích bởi một ổ khóa rất lớn, trên cánh cổng là một lá bùa chẳng biết do pháp sư nào để lại.

"Mở khóa!". Lưu đạo trưởng chỉ tay vào xích sắt, rất khí phách nói.

Vị lãnh đạo do dự một lát, lấy ra một chiếc chìa khóa, giao cho Lưu đạo trưởng. Lưu đạo trưởng lại đưa nó cho đồng tử, bảo cậu tiến lên mở khóa. Cạch một tiếng, cánh cổng mở ra, một luồng âm phong thổi tới trước mặt, tất cả mọi người không tự chủ được sợ run người, lui về phía sau mấy bước.

Lưu đạo trưởng ra lệnh đồng tử mở bao vải, bày ra hương án, đặt một cái lư hương cổ màu đồng lên bàn, đổ vào gạo nếp, đốt ba nén nhang, cầm trong tay Đào Mộc Kiếm, mũi kiếm chỉ lên trời, giả bộ tư thế đạo sĩ, cao giọng nói: "Long Hổ Sơn đạo sĩ Lưu Đại Dân phụng sắc lệnh tổ sư, trừ ma vệ đạo, bọn yêu ma quỷ quái mau đến đây nhận lấy cái chết!".

Diệp Thiếu Dương cười lạnh lắc đầu, tên lừa đảo này, đến câu chú cũng bịa đặt.

Lưu đạo sĩ cầm Đào Mộc Kiếm huơ tay múa chân, cước bộ chuyển động, hết bay rồi lại nhảy, tư thế vô cùng khôi hài kỳ quái, vẻ mặt của của lão cũng rất nghiêm túc khẩn trương, làm cho người ta cảm giác như gã đang làm phép.

Diệp Thiếu Dương ôm cánh tay nhìn lão lăn lộn biểu diễn một hồi, cuối cùng cũng đã kết thúc nghi thức nhàm chán, gã lấy từ trong tay áo ra một lá bùa màu vàng, tiếp nhận bút chu sa đạo đồng đưa tới, nhanh chóng vẽ lên trên vài nét, cao giọng niệm chú: "Lôi Thần Điện mẫu, nghe ta hiệu lệnh, tận diệt yêu ma, hoàn quy thanh minh. Cấp cấp như luật lệnh!".

Tay gã rung động, lá bùa bay vào cổng chính ký túc xá, lơ lửng trên không trung, có tiếng sấm ầm ầm vang lên, bên dưới lá bùa xuất hiện một bóng trắng mờ ảo.

Các nhân viên bảo vệ thét lên kinh hãi, đồng loạt lui về phía sau.

"Quỷ quái hiện hình, không nên kinh hoảng, nó đánh không lại Dẫn lôi phù của ta đâu!"

Tiếng rắc rắc không ngừng vang lên, âm lôi cuồn cuộn, tuy rằng không nhìn thấy lôi điện thật sự, thế nhưng thân ảnh mơ hồ kia lại vặn vẹo biến chuyển, phát sinh tiếng kêu kinh hoàng thảm thiết.

Tiểu Mã nắm chặt cánh tay của Diệp Thiếu Dương, khẩn trương nói: "Thiếu Dương ca, không phải cậu bảo hắn là lừa đảo sao? Thế nhưng...nhưng…trông rất tài giỏi a!”.

"Muốn phá thuyền thì ba cây đinh cũng phá được! Lão nhân này hơn phân nửa là đệ tử ngoại môn của một phái nào đó, hiểu sơ sơ một ít pháp thuật, mà quỷ hồn kia căn bản không nằm trong ký túc xá, chẳng biết từ đâu bị lão nhốt vào trong bùa rồi vờ thả ra để giả thần giả quỷ.".

Bắt quỷ mà không siêu độ, lại còn giở trò hề vụng về, đúng là vi phạm thiên đạo, Diệp Thiếu Dương lấy tay nâng cầm, suy nghĩ cách để trừng trị gã.

"Ầm ầm". Một tiếng vang thật lớn, quỷ hồn kia kêu lên thảm thiết, ngã phục xuống đất.

"Mọi người thấy chưa, quỷ hồn đã bị ta thu phục.". Lưu đạo sĩ vô cùng đắc ý, miệng niệm chú văn, thu quỷ hồn vào trong lá bùa: "Đợi ta siêu độ cho nó xong, mọi thứ sẽ trở về bình yên vô sự.".

"Hay lắm!". Đám bảo vệ vỗ tay tán thưởng nhiệt liệt, đối với những người bình thường mà nói, lão chẳng khác gì tiên nhân.

Lưu đạo sĩ vuốt vuốt chòm râu, dương dương tự đắc.

Đúng lúc này, Diệp Thiếu Dương mò tới sau lưng gã, vỗ lên bả vai, chớp mắt cười nói: "Pháp sư, chưa xong đâu, bên cạnh ông còn có quỷ!".

Lưu đạo trưởng sợ hãi cả kinh, khẩn trương nhìn trái nhìn phải, không thấy gì hết, nổi giận quát Diệp Thiếu Dương: "Ngươi nói bậy bạ gì đó, ở đâu ra quỷ!?".

"Tôi đâu có nói bậy, ông xem, Dẫn lôi phù bay ra kìa, chẳng phải rõ ràng là có quỷ sao?"

Quả nhiên, Dẫn lôi phù từ trong ký túc xá bay ra, dừng trên đỉnh đầu của Lưu đạo trưởng. Gã còn chưa hiểu chuyện gì thì chợt nghe Răng rắc một tiếng, một đạo âm lôi vô hình từ trên đỉnh đầu gã đánh xuống. Lưu đạo trưởng "Ái úi" một tiếng, nhảy dựng lên. Mọi người trông thấy trợn tròn cả mắt, vì sao Dẫn lôi phù lại quay về đánh gã?...
Chapter 44 - Trục xuất liệt đồ.

"Ầm ầm...Ầm ầm". Tiếng sấm không ngừng vang lên, Lưu đạo trưởng như bị sét đánh trúng, vừa nhảy nhót vừa khóc lóc, dáng dấp hết sức buồn cười, uy phong lúc làm phép cũng biến đâu mất, trong đám người còn có kẻ không nhịn được bật cười.

"Chuyện…chuyện…chuyện gì đang xảy ra vậy? Vị cao nhân nào đang làm phép, mau mau tha mạng a!". Lưu đạo trưởng ôm đầu chạy trối chết, y như chó nhà đang có tang.

Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng, thu Dẫn lôi phù về, đuổi theo, vỗ vai Lưu đạo trưởng nói: "Pháp sư, không phải ông muốn bắt quỷ sao? Quỷ còn chưa bắt được, ai cho ông chạy?".

"Nhưng…nhưng mà… quỷ này quá lợi hại, bần đạo pháp lực có hạn, không thể bắt được!".

Diệp Thiếu Dương không nhịn được bật cười: "Vẫn còn giả bộ với ta!? Ta không biết ngươi là đệ tử ngoại môn phái nào, giả thần giả quỷ thì còn có thể xem xét, thế nhưng tự ý câu hồn thì không thể buông tha! Vi phạm thiên đạo, từ nay về sau, ngươi không cần làm nghề này nữa!".

Lưu đạo sĩ lập tức hiểu được, người trẻ tuổi này không phải là đang trêu mình, kinh ngạc hỏi: "Xin hỏi đạo hữu thuộc môn phái nào?"

"Đạo hữu cái con mẹ ngươi, ta là đệ tử nội môn Mao Sơn chính tông.".

Lưu đạo sĩ khiếp sợ, cả đời gã giả thần giả quỷ, hôm nay gặp phải chân thần, lập tức vừa thở dài vừa cầu xin tha thứ: "Tiểu lão vô tri, mạo phạm tiên trưởng, tiểu lão có tội, sau này không dám... không dám giả thần giả quỷ nữa!..."

"Nói miệng không bằng chứng.". Diệp Thiếu Dương lấy một lá bùa tử sắc giơ lên trước mặt Lưu đạo sĩ. Lưu đạo sĩ cả kinh, chỉ có cao nhân bài vị Thiên Sư mới có thể sử dụng bùa tử sắc, thật không ngờ tiểu tử này còn trẻ như vậy đã là Thiên Sư, không hổ danh là Mao Sơn chính tông!

Diệp Thiếu Dương lấy ra bút chu sa, viết thật nhanh lên lá bùa: Nay có đạo môn liệt đồ Lưu Đại Mao câu hồn làm bậy, đệ tử Diệp Thiếu Dương thay mặt các vị trục xuất đạo môn, kính báo Tam Thanh.

Không đợi Lưu đạo sĩ hiểu chuyện gì, Diệp Thiếu Dương đã nắm lấy tay phải của gã, móng tay cắt lên ngón tay cái, bóp nhẹ một chút, một giọt máu rơi xuống bùa tử sắc.

"Tiên trưởng, ngài..."

Diệp Thiếu Dương buông lỏng bàn tay, bùa tử sắc cháy lên, bay về phía không trung.

"Đạo hạnh của ngươi đã bị phế, từ nay về sau không bao giờ có thể dùng nó để lừa gạt được nữa! Muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm!".

Lưu đạo sĩ thất hồn lạc phách, không thể tin được, ngập ngừng nửa ngày không nói nên lời.

"Chúng ta cũng đi thôi!". Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua không gian hắc ám phía sau cánh cổng, vẻ ngưng trọng chợt hiện lên trong đáy mắt hắn, đang lúc mọi người cực kỳ sùng bái, hắn đã nhanh chóng rời khỏi.

"Tên đạo sĩ đó thật sự đã bị cậu phế đi pháp lực?".

Ra đến phố ăn uống, Tiểu Mã vừa gặm một cục thịt vừa hỏi. Bữa tiệc này là do Diệp Thiếu Dương mời, cậu cũng không bỏ qua cơ hội, kêu một đống món ăn ngon, ăn nhiều đến nỗi miệng dính đầy dầu mỡ. Tạ Vũ Tình cũng không đi cùng bọn họ, chỉ ở lại trường thảo luận với các vị lãnh đạo.

"Dĩ nhiên, Mao Sơn là một trong tam đại tông phái đứng đầu của Đạo giáo, từ xưa đến nay luôn có quyền thanh lý đạo môn liệt đồ, đây vốn là quyền lực thiên bẩm! Ơ mà… Này này, tiểu tử cậu là heo à, không để dành cho tôi được một miếng!"

Diệp Thiếu Dương nhấc mạnh đôi đũa, cuối cùng cũng giành được một miếng thịt to, mau chóng cắn lấy.

Tiểu Mã không hiểu lại hỏi: "Cậu chỉ tùy tiện viết một lá bùa, cũng không có chứng cứ, Ngọc Hoàng Đại Đế sẽ tin sao?"

"Thứ nhất, ba vị thần tiên tối thượng trong Đạo giáo là Tam Thanh, không phải là Ngọc Hoàng Đại Đế. Thứ hai, không cần chứng cứ, Mao Sơn Tông có quyền thay mặt Tam Thanh tại nhân gian, đệ tử nội môn là nghìn chọn vạn tuyển, những chuyện này tuyệt đối không thể sai lầm!".

"Thế vẫn là tùy hứng!”. Tiểu Mã bĩu môi: "Vạn nhất đối phương khai tên giả, Tam Thanh làm sao biết được?"

"Cậu là heo hả? Không thấy tôi cắt rách tay gã, lưu máu lên lá bùa sao? Pháp lực của đạo sĩ đều là do Tam Thanh ban cho, mặc kệ gã là Lưu Đại Mao hay là Lưu Nhị Mao, chỉ cần là máu của gã, chẳng khác nào đã bị đưa vào sổ đen, tương lai bất luận có thi triển pháp thuật gì thì Tam Thanh cũng sẽ không hỗ trợ gã!".

"Oa, thật giống như để lại dấu vân tay, có phạm tội gì cũng sẽ bị bắt.". Tiểu Mã gật đầu, đột nhiên có chút ngượng ngùng cười cười: "Tiểu Diệp tử, tôi muốn thương lượng với cậu một chút, cậu thấy Lưu lừa đảo cũng có đồng tử hay không, chi bằng cậu cho tôi làm đồng tử của cậu đi, tôi sẽ giúp cậu làm việc, bao giờ cậu kiếm được tiền thì chia cho tôi một phần…À không, ba phần, bốn phần cũng được.".

Diệp Thiếu Dương suýt chút nữa phun hết cơm ra: "Đồng tử? Cậu muốn làm đồng tử?"

"Cái này...". Tiểu Mã đột nhiên thẹn thùng: "Tiểu đệ mặc dù đã kinh qua không ít nữ nhân, thế nhưng... vẫn còn là đồng tử."

"Phụt!". Diệp Thiếu Dương không nhịn được phun cơm ra ngoài, mấy hạt cơm bay thẳng vào mặt Tiểu Mã: "Ai hỏi cậu cái đó, tôi là đang hỏi, tiểu tử cậu nhìn còn già hơn tôi, thế quái nào lại đòi làm đồng tử của tôi? Người ta không biết còn tưởng rằng tôi là Thỏ gia (1). Mà cậu cũng đừng có ý đồ với tôi đó!".

(1) Thỏ gia: ý chỉ tiểu công, đoạn tụ, đồng tính luyến ái nam các loại. Truyền thuyết Trung Quốc kể rằng, Thỏ thần chính là một vị thần chuyên điều khiển tình yêu nam- nam của nhân gian, xuất hiện trong một ít tác phẩm văn học, nổi tiếng nhất là Viên Mai.

Vừa ăn xong, Tạ Vũ Tình đã gọi điện thoại tới, hỏi vị trí Diệp Thiếu Dương, sau mười phút thì dẫn theo một người đàn ông trung niên mặc đồ Tây, mang giày da, đeo một cặp kính cận rất nho nhã đến gặp hắn.

"Vị này chính là Phó hiệu trưởng thường vụ của Học Viện Ngoại Ngữ, Lưu Minh.". Tạ Vũ Tình giới thiệu.

Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ, hồi nãy có thấy ông ta đứng bên cạnh Lưu đạo trưởng.

"Diệp tiên sinh, vừa nãy tôi đã thấy được thần thông của ngài, nghe Tạ cảnh sát giới thiệu ngài rất rất giỏi.". Lưu Minh nho nhã lễ độ nắm tay Diệp Thiếu Dương.

Ngồi xuống hàn huyên một lúc, Diệp Thiếu Dương hỏi: "Tên đạo sĩ đó như thế nào?"

"Chạy rồi, chỉ lừa được mấy nghìn đồng phí dịch vụ mà thôi!". Lưu Minh tự rót một ly bia, kính Diệp Thiếu Dương một ly, bắt đầu nói chuyện chính: "Diệp tiên sinh, trước khi tôi tới cũng đã nói chuyện với ban giám đốc, muốn mời ngài đến giúp chúng tôi xử lý chuyện của ký túc xá SỐ 4, yêu cầu là phải hoàn toàn giải quyết triệt để, không để bất kỳ người nào gặp chuyện nữa! Vì thế, chúng tôi bằng lòng trả cho ngài hai mươi vạn thù lao.".

"Hai mươi vạn!". Tiểu Mã quát to một tiếng, dọa ông ta giật mình.

Diệp Thiếu Dương trừng mắt liếc cậu: "Kích động cái gì!"

Lưu Minh nhìn Tiểu Mã hỏi: "Vị này chính là..."

"Tôi là trợ lý, là trợ lý đắc lực của Diệp đạo trưởng.". Tiểu Mã vội vàng tự giới thiệu: "Mỗi lần ngài xử lý chuyện linh dị thì đều không thể thiếu tôi theo hỗ trợ.".

Nếu như không có người ngoài, Diệp Thiếu Dương đã sút cậu ta một cái.

"Diệp tiên sinh, trong hai mươi vạn thù lao này, mười lăm vạn sẽ trả sau khi chuyện thành công, chúng tôi trả trước cho ngài năm vạn, xem như phí dịch vụ và kinh phí mua sắm, có được không?"

Diệp Thiếu Dương không vội vã trả lời, chỉ nói: "Tôi nhớ lúc các người xây trường cũng đã từng xảy ra chuyện tương tự, lúc đó có thỉnh pháp sư hay không?"

"Có mời ba người.". Lưu Minh bất đắc dĩ cười cười: "Nếu đã hợp tác, tôi cũng không gạt ngài, đại khái mười năm trước, ở ký túc xá có xảy ra sự việc tự tử liên hoàn, may mà chỉ vào những ngày nghỉ. Chúng tôi cũng đã xử lý cũng tốt, không tạo nên ảnh hưởng gì, rất nhiều người bên ngoài chỉ biết là họ gặp chuyện không may, nhưng không biết rõ chi tiết cụ thể, kỳ thực, lần đó tổng cộng đã chết bảy người, bao gồm cả ba pháp sư kia.".

Cả đám người Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn nhìn nhau.

"Đã chết ba pháp sư...". Tiểu Mã nhìn Diệp Thiếu Dương, thần sắc lộ vẻ lo âu.

Lưu Minh cười cười, mở túi công văn lấy ra một văn kiện, đặt lên bàn nói: "Đây là một phần thỏa thuận bảo hiểm, tôi không có ý gì khác, chỉ nói thật, chuyện ba pháp sư kia là ngoài ý muốn, lúc chúng tôi sắp xếp hậu sự cho ba người cũng đã tranh cãi rất lớn với thân nhân họ, bồi thường không ít tiền, cho nên lần này chúng tôi muốn ký trước một bản hợp đồng bảo hiểm, đề phòng sự cố ngoài ý muốn..."

Diệp Thiếu Dương đặt tay lên trên hợp đồng, lắc đầu. -. . .
Chapter 45 - Huyền âm huyệt

Lưu Minh nhún vai: "Diệp tiên sinh, mong ngài hãy hợp tác, đây là yêu cầu của ban giám đốc, chúng tôi thật sự rất sợ.".

"Ông hiểu lầm rồi, thứ nhất, về tiền bạc, tôi chỉ lấy sau khi chuyện đã thành công, ông chỉ cần đưa trước cho tôi hai vạn để mua sắm trang bị. Thứ hai…" Diệp Thiếu Dương sờ sờ mũi: "Nếu tôi đã xuất thủ thì không có chuyện ngoài ý muốn, không cần thiết phải ký hợp đồng.".

Lưu Minh ngẩn ra, thấy sâu trong ánh mắt của Diệp Thiếu Dương có một sự tự tin kiêu ngạo, vì vậy liền cười, khéo léo nói: "Diệp tiên sinh là chuyên gia danh môn, chuyện này chẳng là gì trong tầm tay của ngài!".

Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Ông sai rồi, tôi và sư phụ đã xử lý không dưới mười chuyện linh dị, nói không khoa trương thì lần này là lần hung hiểm nhất. Nếu như tôi chỉ là pháp sư thông thường thì dù ông có đưa hai trăm vạn cũng là quá ít, bởi vì không đủ để bồi thường tính mạng.".

Lưu Minh nhíu mày, nghi ngờ nói: "Vì sao Diệp đạo trưởng lại tự tin như vậy?"

Diệp Thiếu Dương mỉm cười: "Không phải tôi tự tin, tôi là truyền nhân duy nhất của Mao Sơn, chuyện này nếu như ngay cả tôi còn không làm được, ông cũng đừng mong có người làm được!".

Mao Sơn chính tông, chí tôn Nam phái, không phải chỉ là lời đồn.

Sau khi đàm phán thành công, Tôn hiệu trưởng đến tìm Diệp Thiếu Dương hỏi số tài khoản ngân hàng để gửi hai vạn đồng, Diệp Thiếu Dương không có thẻ, liền mượn đỡ số tài khoản của Tiểu Mã, chuyện này làm Tiểu Mã hết sức hưng phấn, kích động vò đầu bứt tai, cười không khép miệng được.

"Diệp tiên sinh, tiếp theo ngài định làm gì?"

"Tôi muốn vào ký túc xá xem xét trước, sau đó sẽ liên hệ với ông!".

Lời vừa nói ra, cả ba người đều giật mình sợ hãi, Tạ Vũ Tình cả kinh nói: "Ngươi... Ngươi muốn vào đó?"

"Lầu một ký túc xá có vấn đề, tôi muốn vào điều tra kỹ.".

"Thế còn nữ quỷ..."

"Không sao, nữ quỷ và quỷ nhi đều đã bị thương.". Diệp Thiếu Dương quay đầu nói với Tiểu Mã: "Cậu đi với tôi, có việc làm cho cậu!".

"Tôi?". Tiểu Mã ngẩn ra, nhớ tới chuyện kinh khủng Diệp Thiếu Dương vừa kể lúc sáng, chột dạ định từ chối, Diệp Thiếu Dương liền đảo mắt nói: "Năm nghìn đồng!".

Tiểu Mã hai mắt ngời sáng, cười hề hề: "Ít quá, lần này cậu kiếm được những hai mươi vạn cơ mà!".

"Hai mươi vạn thì có liên quan gì tới cậu, năm nghìn đồng, có làm hay không, không **** làm thì tôi đi tìm Lý Đa!". Diệp Thiếu Dương giả bộ lấy điện thoại ra bấm số.

"Làm làm, Lý Đa gầy lắm, thân thể không cường tráng như tôi đâu!". Tiểu Mã ngăn cản hắn, cười vui vẻ lấy lòng.

Lưu Minh lái xe đưa bọn họ đến ký túc xá SỐ 4, Diệp Thiếu Dương bảo ông ta và Tạ Vũ Tình chờ trong xe, mình cùng Tiểu Mã ra ngoài, đi về phía ký túc xá.

"Tiểu Diệp tử, cậu để cô nam quả nữ bọn họ ở trong xe, vạn nhất Lưu Minh có ý đồ bất chính thì...". Tiểu Mã thấp giọng nói.

Diệp Thiếu Dương giật mình nhìn cậu: "Mẹ nó, cậu đang nghĩ gì thế, một nam một nữ ở cùng với nhau, đâu nhất thiết phải xảy ra chuyện đó?"

"Không đâu không đâu, tôi cảm thấy Lưu Minh không phải là người tốt, đừng có nhìn ông ta ăn mặc nho nhã, tôi để ý lão hay lén nhìn vòng 1 của mỹ nữ cảnh sát!”.

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu: "Cậu cũng quan sát cẩn thận nhỉ? Nhưng mà thôi, yên tâm đi, nếu lão dám có ý đồ bất chính, với tính cách của Tạ Vũ Tình, đảm bảo sẽ cắt đứt cái chân thứ ba của lão!”.

Lần này Diệp Thiếu Dương đã có chìa khóa của Lưu Minh, không cần phải leo cửa sổ, trực tiếp dùng chìa khóa mở cửa lầu một bước vào. Tiểu Mã đuổi theo phía sau, khiếp vía nói:

"Tiểu Diệp tử, cậu nhất định phải đảm bảo an toàn cho tôi đó, tôi vẫn còn là xử nam nha, không thể chết sớm như vậy!". Tiểu Mã vừa bước vào vừa run lẩy bẩy.

"Cậu mà chết thì cũng trở thành sắc quỷ!”.

Tiểu Mã suy nghĩ, nếu chết biến thành quỷ thì có thể rình mò đùa giỡn với các mỹ nhân, chẳng phải là chuyện tốt sao? Bất quá cậu nghĩ tới Diệp Thiếu Dương đã từng nói, ở nhân gian lâu một ngày thì đến địa phủ sẽ phải chịu tội mười năm, cậu đành thôi, quên đi.

Diệp Thiếu Dương đốt Trường Minh Chúc kiểm tra lầu một một lần, xác định không có quỷ hồn và tà linh thì mới quay về đến đại sảnh, đi vòng quanh bức tượng điêu khắc hỏi Tiểu Mã: "Cậu thấy giá tượng có chỗ nào kỳ lạ không?"

Tiểu Mã nhìn hồi lâu, gãi đầu nói: "Tôi chỉ là một người bình thường, đâu có biết cái gì, chỉ thấy hình như nó hơi lệch thôi!".

"Nói đúng hơn là vị trí bất chính.". Diệp Thiếu Dương bước ra phía trước, nói: "Lẽ ra, một pho tượng điêu khắc được trưng bày trong đại sảnh thì bất kể là xuất phát từ yêu cầu phong thuỷ hay là từ mỹ quan cũng đều phải đặt ở giữa gian phòng, mà phải đặt thật ngay ngắn thì mới có thể tiết khí tứ thông, thế nhưng pho tượng này dù đặt ở chính giữa nhưng lại lệch về bên trái, khoảng lệch không nhiều, chỉ là không nhất thiết phải làm như vậy!".

"Ý cậu nói, nguyên bản là nó nằm ở chính giữa, sau đó mới bị người ta dời đến đây?". Tiểu Mã cũng không ngu ngốc, lập tức đã đoán được chân tướng.

Diệp Thiếu Dương gật đầu, kể từ ngày hôm đó, hắn luôn suy nghĩ về vấn đề này, giá tượng bị dịch chuyển khỏi vị trí cũ, rõ ràng chỉ có một mục đích: Che giấu thứ gì đó!

Diệp Thiếu Dương thử chạm vào nó, không nhận thấy pho tượng có chút sứt mẻ, vì vậy đã bảo Tiểu Mã cầm đèn soi dưới đáy tượng thì phát hiện ra bên dưới có dấu vết đổ xi măng, rốt cuộc chân tướng cũng đã rõ ràng: Nếu như chỉ vì mỹ quan mà dịch chuyển pho tượng thì căn bản không cần thiết phải đổ xi măng, đó là làm chuyện thừa thãi.

Bên dưới nhất định là có vật gì đó!

Diệp Thiếu Dương lấy ra La Bàn Âm Dương, bắt đầu đo lường tính toán phương vị, kết quả kinh ngạc phát hiện, vị trí của pho tượng chính là đỉnh Huyền Âm Huyệt của đại lâu!

Đạo gia cho rằng, mỗi một nơi đều là một thiên địa thu nhỏ, có Thuần Dương Huyệt thì phải có Huyền Âm Huyệt, âm dương đổ vào, phát triển không dứt, nếu như một vị trí có âm dương cân bằng thì những huyệt phong sẽ không có tác dụng đặc biệt, nhưng nếu như một chỗ có âm khí quá thịnh, vượt hẳn dương khí thì Huyền Âm Huyệt sẽ được xem là căn nguyên của âm khí, một khi quỷ quái xông vào thì chúng sẽ trú ngụ tại đây, dần dần lâu ngày hình thành âm sào.

"Hiện giờ đã có thể xác định, âm sào của ký túc xá, nằm ở phía dưới giá tượng điêu khắc.". Diệp Thiếu Dương nhìn đáy tượng nói: "Không cảm thấy có âm khí tiết ra, nhất định là đã bị phong ấn."

"Mô hình địa cầu mà cũng có thể phong ấn ma quỷ?". Tiểu Mã tò mò nhìn chằm chằm vào quả địa cầu.

"Chẳng liên quan gì tới pho tượng hết, nó chỉ là vật che giấu tai mắt, không cho người khác tiếp xúc phong ấn, tránh phong ấn bị mở ngoài ý muốn!”.

"À, thế bây giờ chúng ta phải làm gì, mở pho tượng sao?”

Diệp Thiếu Dương gật đầu: "Hai chúng ta không làm nổi đâu, ra ngoài gọi thêm người khác!”.

Hai người rời khỏi ký túc xá, đi về phía ô tô của Lưu Minh, do bọn họ đi từ phía sau xe cho nên hai người trong xe không nhìn thấy họ, còn mãi nói chuyện phiếm. Tiểu Mã kéo tay áo của Diệp Thiếu Dương, nhìn người trong xe chép miệng nói: "Này, thấy không, tôi nói có sai đâu!".

Để thông gió, hai hàng cửa sổ trước và sau xe đều mở ra, Diệp Thiếu Dương nhìn xuyên qua cửa sổ, thấy Lưu Minh quả nhiên đang nghiêng người nói chuyện với Tạ Vũ Tình, đôi mắt thỉnh thoảng liếc về phía sâu trong cổ áo, Tạ Vũ Tình vẫn chưa phát hiện, vẫn vui vẻ cười nói với lão.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, tiến lên mở cửa xe, bước vào bên trong.

"Về rồi à? Mọi chuyện thế nào?". Lưu Minh lập tức quay đầu hỏi.

"Đúng như tôi dự đoán, có thể làm.". Diệp Thiếu Dương đưa hai tay ra sau ót, tựa lưng vào ghế, tư thế rất thoải mái nói: "Giúp tôi tìm hai người, à mà thôi, quên đi, không nên tìm người, ông cho tôi hai máy khoan, một máy cắt kim loại, một chục khẩu trang, sau đó...". Diệp Thiếu Dương tính nhẩm một chút, nói: "Mua một gương thủy tinh bát diện ba mét x ba mét”.

Chờ hắn nói xong, không chỉ Lưu Minh mà tất cả mọi người đều giật mình.

"Cậu cần mấy thứ này để làm gì?". Tiểu Mã hỏi.

"Đến lúc đó cậu sẽ biết.". Diệp Thiếu Dương quay lại nhìn Lưu Minh: "Bao giờ có?"

Lưu Minh suy nghĩ một chút nói: "Cho tôi một giờ."

“Được, cho thêm một miếng đậu hũ nữa!".

"Đậu hũ?". Lưu Minh ngẩn ra: "Đậu hũ gì cơ?"

"Ông vừa mới ăn mà còn hỏi!". Diệp Thiếu Dương cười rộ lên.

Lưu Minh sửng sốt một chút, lập tức hiểu ra, đỏ mặt ho khan hai tiếng. Tạ Vũ Tình cũng không phải ngu ngốc, nói đến đây cũng đã hiểu, cúi đầu nhìn hai quả cầu lộ một chút ra bên ngoài lớp áo thun ngắn, vội vã kéo áo lên, hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Minh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK