Mọi người lập tức bu lại xung quanh, trợn to mắt, nín thở ngưng thần nhìn Tạ Vũ Tình, đột nhiên, mí mắt của nàng giật giật, hai giây sau chậm rãi mở ra, bụng cũng bắt đầu phập phồng theo hô hấp, thở ra một hơi khí.
"Các ngươi... nhìn ta làm gì? Mau tránh ra!". Bị mười mấy người – đại đa số đều là nam nhân nhìn chằm chằm vào mình, Tạ Vũ Tình có chút ngượng ngùng, giơ tay lên che mặt.
Hành động đó chứng tỏ nàng hoàn toàn không sao. Chẳng biết ai vỗ tay đầu tiên, cả đám người lập tức vỗ tay theo, một nửa là chúc mừng Tạ Vũ Tình, một nửa là dành tặng cho Diệp Thiếu Dương.
Lý Vĩ vừa vỗ tay vừa chép miệng nhìn lão pháp y đang trợn mắt há mồm kia: "Lão huynh, tôi nói có sai đâu, Diệp Thiên sư cứu sống được người rồi kìa!"
Pháp y bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, đẩy đoàn người ra chạy tới bên cạnh Tạ Vũ Tình, sờ sờ gáy của nàng, sau đó kiểm tra hơi thở và mạch đập, mồm càng lúc càng há to hơn, lẩm bẩm nói rằng: "Sống bình thường, không thể, tuyệt đối không thể!"
Y bắt lấy tay của Diệp Thiếu Dương, kích động nói: "Tiểu tử, làm thế nào ngươi cứu sống được cô ấy?"
Diệp Thiếu Dương nhún vai, nói: "Cái gì mà cứu sống, cô ấy vốn có chết đâu, chỉ là hôn mê chút thôi, kích động tí là tỉnh, không tin ông hỏi bọn họ đi!"
Nói xong hắn xoay người trừng mắt nhìn đám cảnh sát.
Đám cảnh sát lập tức hội ý, bọn họ là cảnh sát, tuyệt đối không thể tuyên truyền tư tưởng mê tín dị đoan, huống hồ người đã tỉnh thì còn đi truy cứu vì sao tỉnh làm gì?
Cuối cùng, một người cảnh sát mạnh dạn đứng ra nói: "Không sai, Tạ cảnh sát không chết mà chỉ là hôn mê thôi. Diệp tiên sinh dùng phương pháp bí truyền kích động cô ấy tỉnh lại, có đúng hay không chư vị?"
"Đúng đúng đúng.". Tất cả mọi người đều đồng thanh đáp lời.
Chỉ có pháp y kia là vẫn còn ngơ ngác: "Không đúng, không đúng! Rõ ràng là cô ấy đã chết, tiểu tử này nhất định là thần y, có bí pháp gì đó cải tử hoàn sinh…"
Y còn chưa nói dứt lời đã bị đám cảnh sát chạy đến đẩy ra ngoài, Tạ Vũ Tình ra lệnh cho thuộc hạ rời khỏi đây trước, sau đó Chu Tĩnh Như cũng để cho Lý Vĩ dẫn đám bảo vệ đang kinh ngạc há hốc mồm rời đi.
"Mỗi người hôm nay tới đây đều phát cho năm trăm đồng tiền thưởng, dặn bọn họ không được nói lung tung."
Lý Vĩ lập tức đáp ứng, dẫn đoàn người rời đi.
Tạ Vũ Tình cải tử hoàn sinh, đoạn ký ức của hồn phách lúc trước bị dẫn đi vẫn còn nhớ rõ, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, yếu ớt nói rằng: "Ngươi lại cứu ta một lần nữa!"
Diệp Thiếu Dương nhún vai: "Lần này không tính, cô làm việc cho tôi, chết oan chết uổng, tôi đương nhiên phải cứu."
Tạ Vũ Tình nói: "Nếu như ta không phải làm việc cho ngươi mà chết, ngươi có cứu ta không?"
"Dĩ nhiên, chúng ta là bạn tốt mà!"
Tạ Vũ Tình cười khẽ, nói không nên lời."Thiếu Dương ca, mau mặc quần áo vào!". Chu Tĩnh Như bỗng nhiên lên tiếng, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn thì thấy Chu Tĩnh Như đang ôm y phục và giày, vớ của mình, lập tức run rẩy: Chu Tĩnh Như là đại tiểu thư mà lại để cho người ta mang y phục cho mình, hơn nữa phía trên xấp quần áo còn có... quần lót.
Hắn lập tức đỏ mặt, đoạt lấy y phục, chạy ra sau bức tường.
Tiểu Mã cũng vui vẻ nhận y phục từ tay Vương Bình, đuổi theo Diệp Thiếu Dương. Cả hai đứng ở sau tường thay đồ, mang giày và vớ, sau đó mới đi ra.
Tạ Vũ Tình leo xuống cáng cứu thương, thấy Diệp Thiếu Dương, đột nhiên ngồi xổm xuống kéo ống quần của hắn, thấy bắp chân của hắn đầy vết máu thì vô cùng xót xa, vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương, than thở: "Xin lỗi, để ngươi chịu khổ rồi!"
Diệp Thiếu Dương nhột quá nhanh chóng rụt chân về phía sau, cười cười: "Không có gì, vết thương ngoài da thôi, nửa ngày là lành."
Chu Tĩnh Như thấy hai người thân thiết như thế thì buồn bực xoay người bước nhanh ra cửa, Vương Bình đuổi theo, cười hỏi: "Tiểu Như, em ghen à?"
Hai người xấp xỉ tuổi nhau, quan hệ cũng tốt, Chu Tĩnh Như xem Vương Bình như chị em, cho nên Vương Bình nói chuyện với cô không hề cố kỵ.
Chu Tĩnh Như lập tức đỏ mặt, liếc mắt nhìn Vương Bình: "Đừng nói lung tung!"
Vương Bình thấy cô không thừa nhận thì cũng không ép nữa, chỉ cười cười hiểu ngầm.
Chu Tĩnh Như nhìn phía xa, qua một hồi lâu, thì thào nói rằng: "Nếu như em có thể chết một lần thì tốt nhỉ, em muốn xem anh ấy có thể quên mình cứu em, không tiếc thân mình bị thương như thế vì em không..."
***
Miếu Thất bà bà không thích hợp ở lâu, Diệp Thiếu Dương xác định Tạ Vũ Tình không có việc gì mới giục nàng ra về, mọi người thương lượng đôi chút, sau đó quyết định đến bệnh viện thăm Đàm Tiểu Tuệ.
Dọc đường đi, Tạ Vũ Tình kể lại chuyện mình gặp mặt Đàm Tiểu Tuệ và bị tập kích cho hắn nghe.
"Sau hôm ngươi bảo Tiểu Mã gửi cho ta ảnh chụp của nữ thi kia, hôm nay ta liền dẫn theo hai người đến Lý gia thôn tìm ngươi, kết quả nửa đường Đàm Tiểu Tuệ gọi điện thoại cho ta, bảo không gọi được cho các ngươi..."
Diệp Thiếu Dương nghe vậy có chút xấu hổ, lúc đó mình đang ở hồ bơi, không mang theo điện thoại di động ở bên người, Chu Tĩnh Như có mang theo điện thoại nhưng lại đặt trên bờ, không nghe thấy.
Tạ Vũ Tình nói tiếp: "Vì vậy ta lái xe đến tìm cô ấy, chúng ta hẹn ở cửa miếu Thất bà bà, sau đó cả hai cùng đi tìm ngươi. Lúc ta đến nơi thì thấy cô ấy đang đi tới đi lui trong sân điều tra cái gì đó, ta liền đến giúp đỡ cô ấy. Hai chúng ta nói chuyện không quá ba câu thì từ miệng giếng đột nhiên toát ra một luồng hắc khí, cô ấy lập tức đổi sắc mặt, đẩy ta ra, ta vừa chạy ra ngoài thì nghe được bên trong có tiếng đánh nhau ầm ĩ, sau đó không còn nghe thấy gì nữa.”.
“Ta gọi điện thoại cho ngươi nhưng không thấy ai bắt máy, lo lắng cho an nguy của Tiểu Tuệ, vì vậy quay đầu trở lại. Vừa đến trước cửa, ta nhìn thấy Tiểu Tuệ đang quỳ rạp trên mặt đất, miệng chảy rất nhiều máu, cật lực bò ra ngoài. Ta không nhìn thấy những người khác, cho rằng không có nguy hiểm, vì vậy đánh liều xông vào cứu cô ấy. Kết quả vừa mới đi vào thì liền cảm thấy có người đang thổi khí vào gáy ta, quay đầu nhìn thì...
“Chờ lúc ta tỉnh lại thì đã thấy quỷ sai kia trói mình, lôi ra ngoài. Lúc đó ta chưa biết mình đã chết, không ngừng giãy giụa, hắn liền thổi một hơi vào mặt ta rồi biến ta thành người thực vật, cho đến tận khi ngươi tới cứu ta..."
Nói đến đây, Tạ Vũ Tình khổ sở lắc đầu: "Thật không ngờ ta đã chết mà còn được phục sinh, cảm giác này thật là... khó diễn tả, chỉ cảm thấy rất thần kỳ!"
Diệp Thiếu Dương gật đầu, phàm là người chết một lần thì đều có một cảm giác gì đó không rõ ở sâu trong nội tâm, giống như là một sự lĩnh ngộ đối với sinh mạng mình, mà loại lĩnh ngộ này chưa từng chết thì hoàn toàn không thấu hiểu được.
"Phải rồi tên lừa đảo, ta chỉ nhớ mang máng sau khi chết ta rất muốn biết một chuyện, thế nhưng bây giờ lại không nhớ ra nổi. Vậy là vì sao?"
Chương 187 - Băng tằm cứu chủ
Diệp Thiếu Dương nói: "Bình thường thôi, người sau khi chết, hồn phách ý thức được cái chết của mình thì sẽ thấu hiểu được một ít thiên địa đại đạo, chỉ là bây giờ cô đã hoàn dương, tự nhiên sẽ quên đi những gì thuộc về thiên cơ, tránh cho cô tiết lộ thiên cơ."
Tạ Vũ Tình dường như hiểu ra, gật đầu.
Xe cảnh sát chạy đến cổng bệnh viện, Tạ Vũ Tình dẫn mọi người vào cổng, vừa lên lầu, cả ba liền nhìn thấy phía trước có một đám bác sĩ y tá đang náo loạn ầm ĩ chạy xuống dưới. Một người lớn tuổi nhất trong số đó kích động: "Đây là kỳ tích của y học, chuyện lạ nhất trong lịch sử sinh vật học, mau, mau gọi điện thoại cho viện, không, cho sở sinh vật học, mau lên..."
Mấy người Diệp Thiếu Dương chạy lên lầu hai thì thấy bên ngoài phòng bệnh có rất nhiều cảnh sát đang đứng canh giữ, một viên cảnh sát phụ trách tiến lên ngăn cản bọn họ, thấy Tạ Vũ Tình, hắn sửng sốt tại chỗ, lẩm bẩm nói: "Tạ đội phó, cô không sao chứ?"
"Đừng nói nhảm, Đàm tiểu thư đâu?"
"Đang ở bên trong, nhưng...". Cảnh sát kia gãi đầu: "Đàm tiểu thư có chút quái lạ, cả người đầy lông tơ."
Mọi người nghe thấy thế liền cả kinh, nhanh chóng đi vào trong phòng, chỉ thấy trong phòng có một cái giường bệnh, trên giường là một người toàn thân mọc đầy lông trắng.
Diệp Thiếu Dương đi tới cúi người nhìn, Đàm Tiểu Tuệ được bao phủ bởi một lớp lông trắng mỏng mà trong suốt, đồng thời phát ra từng luồng khí lạnh. Quan sát tiếp, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy đám “lông tơ” kia trông rất giống như mọc ra từ trên người cô, nghĩ thầm, chẳng trách mấy người bác sĩ lại kích động như thế, tưởng rằng đó là chuyện gì kỳ lạ.
Mà trên thực tế, Diệp Thiếu Dương biết những sợi lông trắng đó là tơ do băng tằm phun ra.
Đàm Tiểu Tuệ lẳng lặng nằm trên giường, vẻ mặt có chút thống khổ, Diệp Thiếu Dương định thần nhìn lại thì thấy có một tia hắc khí bay ra từ dưới da cô, sau đó bị lớp “lông tơ” hấp thụ, hóa thành một làn khói nhàn nhạt, đồng thời, tơ tằm không chịu nổi sự ăn mòn nên dần dần biến mất, kế tiếp lại có một sợi lông tơ khác mọc lên...
"Tên vô lại, cô ấy sao rồi?". Tạ Vũ Tình đứng kế bên khẩn trương hỏi.
Diệp Thiếu Dương đưa ngón tay lên môi ra hiệu cho nàng đừng nói chuyện, sau đó khoát khoát tay bảo mọi người lui ra ngoài, nói với Tạ Vũ Tình: "Cô ấy hiện giờ đang dùng băng tằm để thanh trừ quỷ khí trong cơ thể, đây chính là một loại bạch vu thuật, tôi cũng không hiểu nhiều, tuy nhiên nhìn bộ dáng như thế thì chắc không có chuyện gì đâu, chỉ là cần thời gian tĩnh dưỡng thôi. Cô cử người ở đây canh giữ, không cho bất kỳ kẻ nào vào!"
Tạ Vũ Tình đồng ý, gọi hai người cảnh sát tới canh giữ ở hai bên cửa, sau đó cùng Diệp Thiếu Dương đi tới một hàng ghế dài ngồi xuống nghỉ ngơi, chờ Đàm Tiểu Tuệ tỉnh lại.
"Thiếu Dương ca, đúng lúc đến bệnh viện, anh mau đi xử lý vết thương trên đùi đi! Em đi chung với anh!”. Chu Tĩnh Như vừa nói vừa kéo Diệp Thiếu Dương đến cửa thang máy. Diệp Thiếu Dương vốn nghĩ rằng đây chỉ là vết thương ngoài da, không có việc gì lớn, thế nhưng thấy cô như thế thì không tiện cự tuyệt, vì vậy đành đi theo cô.
"Tiểu Mã ca, chân anh cũng có vết thương kìa, mau đi bôi thuốc với họ luôn đi!". Vương Bình nhìn Tiểu Mã nói.
"Xời, chút vết thương cỏn con đó có đáng gì! Anh đâu có õng ẹo như tiểu Diệp tử...". Tiểu Mã vừa định biểu hiện phong cách nam tử hán, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý nghĩ gian xảo, vội vã đổi giọng: "Thôi, đi xử lý vết thương cũng tốt, ai biết đạp lên vật gì, lỡ nhiễm trùng thì sao!"
Sau đó giả bộ đứng lên, đi hai bước, đôi chân mềm nhũn, than vãn: "Ái úi không được rồi, đau chân quá a!"."Để em đỡ anh!”. Vương Bình tốt bụng lên tiếng.
"... Vậy ngại quá, hí hí!". Tiểu Mã vươn cánh tay mập mạp như giò heo khoát lên bả vai Vương Bình, khập khễnh đi về phía thang máy, miệng không ngừng rên rỉ, thế nhưng vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.
Diệp Thiếu Dương được rửa vết thương, bôi nước thuốc xong thì cùng Chu Tĩnh Như quay lại phòng bệnh, vừa mới ra khỏi thang máy, hai người đã nghe thấy có người đang lớn tiếng khắc khẩu, ngẩng đầu lên, một đám bác sĩ đang cãi vã ầm ĩ với một đám cảnh sát, song phương cãi nhau chính là hai lãnh đạo của hai bên: Tạ Vũ Tình và một lão bác sĩ lớn tuổi.
Diệp Thiếu Dương nghe xong liền hiểu ra lão bác sĩ tự xưng là viện trưởng bệnh viện, muốn đi vào kiểm tra bệnh nhân một chút, Tạ Vũ Tình lại cấm không cho vào.
"Cảnh sát gì mà vô lý vậy chứ, đây là bệnh viện của chúng tôi, các ngươi dựa vào cái gì mà không cho chúng tôi vào?". Một tiểu tử khoảng hai mươi tuổi trông như là một bác sĩ tập sự đang vô cùng mạnh mồm nói, đoán chừng là cậu muốn làm người tiên phong mở đường cho lãnh đạo cho nên không ngừng lấn tới trước mặt cảnh sát, vừa đi vừa nói: "Sao, muốn làm gì nào, muốn đánh người hả?"
Hai cảnh sát buồn bực không dứt, đụng chạm người ta trước còn nói người ta đánh ngươi, ngươi đừng có hèn như vậy được không?
Bác sĩ trẻ tuổi kia cuối cùng cũng kiếm được một khoảng trống, quay đầu lại nịnh nọt lão bác sĩ: "Viện trưởng, mau vào đây, bệnh nhân mọc lông kia đang ở bên trong này!"
Đột nhiên cậu bị đạp ngã xuống đất, hét Á một tiếng, ôm bụng, chỉ người đang đứng giữa hai cảnh sát: "Cô… cô… cô dám đánh người!"
"Ai đánh ngươi, ai nhìn thấy?". Tạ Vũ Tình khoanh tay tỏ vẻ vô tội, vừa lúc nãy nàng lợi dụng khe hở để ra quyền chớp nhoáng, cả camera cũng không quay được.
Tên bác sĩ trẻ tuổi ú ớ, bực bội tiến lên định lý luận với Tạ Vũ Tình, không ngờ vì kích động quá mà đụng phải tay nàng, Tạ Vũ Tình cũng rất khoa trương lui về phía sau, giật mình nhìn cậu: "Ngươi dám cản trở người thi hành công vụ, cư nhiên đánh lén cảnh sát?". "Còng hắn lại, dẫn về!"
Tiểu tử kia lập tức hoảng hốt, trốn ra phía sau lưng viện trưởng khứ.
Diệp Thiếu Dương đứng một bên nhìn, lắc đầu, hắn không chỉ mới thấy bản lĩnh của Tạ Vũ Tình lần đầu, chính hắn còn không đỡ nổi, nói gì tên nhóc này. Muốn so thủ đoạn với nàng ta, cậu vẫn còn non lắm.
Mấy người bệnh viện biết cậu bị bắt nạt nhưng cũng không có biện pháp cứu giúp, chỉ có thể âm thầm trách móc cậu quá manh động, không biết tự lượng sức mình. Nhưng mà họ cũng không thể trơ mắt nhìn cậu bị bắt, vì vậy viện trưởng liền đánh liều tiến lên thỉnh cầu Tạ Vũ Tình, sau đó giở giọng thương lượng, năn nỉ vào phòng xem.
Tạ Vũ Tình không nhanh không chậm ứng phó bọn họ, cũng không lâu sau, cửa phòng đột nhiên mở ra, mọi người lập tức câm nín, mở to hai mắt nhìn người thiếu nữ mặc đồ bệnh đứng trước mặt. Người thiếu nữ ngoại trừ thần tình hơi tiều tụy một chút và sắc mặt vô cùng tái nhợt ra thì không có bất kỳ điều gì khác thường.
Lông tơ toàn thân đã hoàn toàn biến mất.
Tạ Vũ Tình cười cười, nói với mấy người bác sĩ: "Các ngươi không phải luôn mồm nói phải có trách nhiệm với bệnh nhân sao, bây giờ người ta ra rồi này, đến đây kiểm tra thử đi?"
Viện trưởng quay đầu lại nhìn vài người phía sau, hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"
Bác sĩ trẻ tuổi lập tức chạy tới trước mặt Đàm Tiểu Tuệ, hỏi: "Lông trên người cô đâu rồi?"
Chương 188 - Chân tướng của quỷ sai
"Lông trên người cậu đó!". Đàm Tiểu Tuệ trừng mắt nhìn tên bác sĩ trẻ tuổi, cậu ta lập tức gãi đầu, nhìn viện trưởng, nói: "Cái này..."
Viện trưởng tiến lên quan sát Đàm Tiểu Tuệ, đỡ lời: "Cô gái, chúng tôi muốn kiểm tra tình trạng của cô một chút, có được không?"
"Không cần, tôi xuất viện.". Đàm Tiểu Tuệ nói xong không thèm quay đầu lại đi thẳng về phía thang máy, Chu Tĩnh Như chạy tới đỡ cô, Diệp Thiếu Dương cũng vội vã chạy theo.
Lão viện trưởng nóng nảy đuổi theo tới cửa thang máy: "Cô gái, tình trạng của cô bây giờ không ổn định, khoan hãy đi, cùng lắm thì chúng tôi miễn phí điều trị cho cô..."
Đàm Tiểu Tuệ không chút do dự đóng cửa thang máy, thở phào một cái, nói: "Đâu có bị khùng, không đi cho thành chuột bạch thí nghiệm của mấy người à..."
Chu Tĩnh Như gọi điện thoại kêu xe đưa Đàm Tiểu Tuệ tới một khách sạn gần đó, Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình cũng đi theo. Chu Tĩnh Như rất hào phóng đặt một phòng VIP, trong phòng bày trí nội thất vô cùng xa hoa sang trọng, khiến Diệp Thiếu Dương nhìn thấy không ngừng run rẩy.
Mọi người vừa ngồi xuống ghế thì lập tức có hai mỹ nữ dáng người rất đẹp đi tới pha trà cho bọn họ.
Chu Tĩnh Như mời mọi người thưởng thức trà đạo để thư giãn tinh thần, thả lỏng cơ thể. Diệp Thiếu Dương lần đầu tiên nhìn thấy nghệ thuật trà đạo cho nên cảm thấy rất mới mẻ. Bất quá hai mỹ nữ cũng rất đẹp mắt, bởi vậy hắn nhịn không được cứ liếc mắt nhìn hai nàng.
Tạ Vũ Tình thấy thế liền nói: "Này, ngươi nhìn cái gì đấy?"
"Liên quan gì tới cô!". Diệp Thiếu Dương khó chịu liếc nàng một cái, quát to như thế ai cũng nghe được hết thì sao.
Tạ Vũ Tình hừ một tiếng, nói: "Ta không quen nhìn thấy ngươi háo sắc."
Diệp Thiếu Dương vô cùng bực tức, rất muốn nói cô đâu phải là vợ của tôi, tôi cũng không có ý định lấy cô làm vợ, mắc mớ gì cô quản tôi háo sắc hay không háo sắc?
Kết quả là hắn sợ bị đánh, cho nên không dám nói ra.
Trà pha xong, hai mỹ nữ dâng cho mỗi người một chén, Chu Tĩnh Như bỏ cho các nàng một người một trăm đồng tiền boa, sau đó bảo các nàng lui ra, mời mọi người thưởng thức trà. Diệp Thiếu Dương bưng lên uống thử một ngụm, cảm thấy bình thường quá, không có chỗ nào ngon.
"À phải rồi, Tiểu Mã đâu?". Diệp Thiếu Dương chợt nhớ ra nãy giờ không nghe thấy tiếng của Tiểu Mã, xoay người tìm kiếm, không thấy Tiểu Mã đâu, hơn nữa lại càng không nhìn thấy Vương Bình, sinh nghi, tò mò hỏi hai người bọn họ.
Chu Tĩnh Như nói: "Bình tỷ vừa gửi tin nhắn bảo bọn họ xuống lầu chậm, không tìm thấy chúng ta, cho nên bọn họ đi uống café rồi."
Ơ đệt, thằng này nhanh vãi? Diệp Thiếu Dương cảm thấy không thể tin nổi.
Bốn người cắm đầu uống trà một hồi thì Chu Tĩnh Như ngước lên nói với Diệp Thiếu Dương: "Thiếu Dương ca, không phải mọi người có chuyện muốn nói với em sao? Sao không thấy ai nói gì hết vậy?"
Diệp Thiếu Dương ho khan hai tiếng, ánh mắt rơi vào người Đàm Tiểu Tuệ, quan sát trên dưới cô, nói rằng: "Tiểu Tuệ muội muội, hiện giờ em cảm thấy thế nào?""Quỷ khí đã trừ hết, cơ bản không sao, chỉ là có chút mệt mỏi thôi!"
Đàm Tiểu Tuệ ngẩng đầu, nhìn hắn: "Kể em nghe, làm thế nào anh cứu được Vũ Tình tỷ?"
Diệp Thiếu Dương kể đơn giản mọi chuyện cho cô nghe, Đàm Tiểu Tuệ nghe xong gật đầu, cười nói: "May mà anh hiểu ý nghĩa của từ 'Phía tây', nếu không thì Vũ Tình tỷ tiêu mất!"
Diệp Thiếu Dương cau mày nói: "Lúc đó em đã hôn mê rồi có đúng không?"
"Đúng vậy, em đại chiến với quỷ sai xong thì toàn thân bị quỷ khí xâm thấu, không phải hôn mê mà là đóng ba ngọn đèn sinh mệnh, tránh cho bị quỷ khí xâm nhập thần thức, không thể sống sót!"
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, thắc mắc: "Cơ mà lúc đó em đã mất đi nhận thức, làm sao biết quỷ sai dẫn Tạ Vũ Tình đi về phía tây?"
Đàm Tiểu Tuệ cười cười: "Lẽ nào anh không muốn biết vì sao anh chỉ đánh một kiếm mà nó chết ngay tại chỗ?"
"Em đánh nó bị thương!?". Diệp Thiếu Dương sửng sốt, vỗ vỗ gáy, ai nha, tại sao mình lại quên mất chuyện này nhỉ! Đàm Tiểu Tuệ nói như thế nào cũng là người của gia tộc Đại Vu tiên, lúc trước quỷ sai và thụ yêu hợp lực công kích vẫn có thể bảo toàn tính mạng không chết, pháp lực khẳng định không phải thuộc dạng vừa. Bởi vậy khi đấu pháp với quỷ sai, cho dù không giết được nó thì cũng sẽ không để cho nó sống tốt.
Quả nhiên, Đàm Tiểu Tuệ gật đầu: "Em liều mạng hạ Phệ Hồn Chú lên người nó vào lúc bị nó đánh cho tam hồn bất định, quỷ khí xâm lấn, nó cũng chẳng khá hơn bao nhiêu cho nên mới phải kéo theo quỷ hồn của Vũ Tình tỷ để đào thoát, đồng thời xóa đi vết tích quỷ khí.”.
“Em có bản năng liên kết với chú linh cho nên có thể cảm giác được nó kéo theo tỷ ấy đi về phía tây, vì vậy cố gắng chờ người tới để nói hai chữ này. Lúc nói xong cũng đã là cực hạn, em lập tức đóng lại thần thức, chờ cứu viện, may mắn anh vừa kịp chạy tới."
Nghe cô nói như thế, những câu đố tồn tại trong lòng Diệp Thiếu Dương đã được giải thích thỏa đáng, thì thầm nói: "Chẳng trách nó đại thương tu vi nên chỉ đủ để thanh trừ quỷ khí, không đủ để dẫn Vũ Tình tỷ xuyên sơn độn thổ..."
Tạ Vũ Tình nghe bọn hắn thảo luận về hồn phách của mình thì vô cùng thắc mắc, vội hỏi: "Tại sao chứ? Quỷ hồn xuyên tường không phải là rất nhẹ nhàng sao?"
"Đó là vì có tu vi quỷ!". Diệp Thiếu Dương giải thích: "Như cô vừa mới chết đâu có tu vi quỷ..."
"Ngươi vừa mới chết ấy! Ta còn sống, có biết không!". Tạ Vũ Tình bất mãn mắng.
"Được rồi!". Diệp Thiếu Dương gãi đầu: "Lúc cô vừa mới chết, trong cơ thể còn nhiều trọc khí, thân thể quá nặng, không thể làm gì khác hơn ngoài ẩn thân. Quỷ sai lúc đó đã trọng thương, cũng không có cách nào dẫn cô xuyên sơn độn thổ, cho nên dễ nhất là đi một đường thẳng."
Tạ Vũ Tình chậm rãi gật đầu, lại hỏi: "Vậy sao nó không bỏ ta lại để đào thoát một mình? Hơn nữa gần đó có thôn xóm và công trường, không thiếu người sống, vì sao nó vẫn không giết ai, chỉ cố ý nhằm vào ta và Đàm Tiểu Tuệ?"
"Nó không đào thoát là vì nó đoán tôi không thể tìm thấy cô trong thời gian nhanh như thế, lại không ngờ rằng mình đã đoán sai, mà cô là một trong những con tin đặc biệt quan trọng, chỉ cần bắt được cô, tương lai nó có thể áp chế được tôi. Nó đã nghĩ như vậy!”.
Diệp Thiếu Dương nói tiếp: "Nó thay đổi thành bộ dáng quỷ sai là để phòng ngừa vạn nhất có chuyện gì xảy ra, quả nhiên tôi thiếu chút nữa đã bị nó lừa. Lúc đó tôi cứ thắc mắc với tu vi của nó thì đã dẫn cô đi rất xa, đâu cần thiết phải dong dài nhiều như vậy, mà tôi lại đang chú ý đến cô, cho nên khinh suất…”.
“Dám giả vờ lừa đảo tôi, nó cho rằng chỉ cần nắm cô ở trong tay là tôi không dám động vào nó sao?"
Tạ Vũ Tình nghe vậy liếc mắt nhìn hắn, bất mãn nói: "Hóa ra ta đã đoán sai, ngươi căn bản không quan tâm đến an nguy của ta, cho nên mới mạo hiểm như vậy?"
Chương 189 - Huyết cổ thi vương
Diệp Thiếu Dương nói: "Không phải là mạo hiểm, tôi đâu biết nó đang giả bộ, mà tôi cũng chỉ có thể dùng cách như vậy, chứ chẳng lẽ lại để nó mang cô đi? Huống hồ, tôi tự tin, một kiếm của tôi đã canh chuẩn xác thời cơ và tốc độ, chỉ cần Tiểu Mã không làm hỏng việc, tôi chắc chắn sẽ cứu được cô."
"Vạn nhất thất bại thì sao?"
Diệp Thiếu Dương cười cười: "Nếu thất bại, tôi sẽ cho nó chôn cùng với cô."
Tạ Vũ Tình lầu bầu: "Ta không muốn chôn cùng với nó. Thôi được rồi, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi trước của ta, quỷ sai vì sao không giết người khác mà chỉ giết bọn ta?"
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một lát rồi nói: "Đây cũng chỉ là suy đoán, thứ nhất, lần trước nó đã bị tôi đánh trọng thương, cố gắng dưỡng thương, gần đây nhất mới khôi phục lại một chút; thứ hai, mục đích của nó là hoàn thành Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận, không phải là làm ác quỷ hung tàn, không cần thiết phải giết người. Nó rất tỉnh táo, biết giết vài cá nhân không mang đến ích lợi nào cho nó, trái lại càng dễ bại lộ, cho nên khiến tôi chú ý tới nó, do đó làm lỡ chuyện của mình."
Đàm Tiểu Tuệ nghe thế nói rằng: "Không sai, em có đi điều tra thì được biết nó luôn ở trong miếu Thất bà bà, tự tích lũy tà khí thông qua Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận, sau đó truyền đến cho Thất lão yêu, đây mới là nhiệm vụ chủ yếu của nó, giết người là chuyện của những con quỷ khác, nó không cần thiết phải giết người."
Diệp Thiếu Dương nghe thấy thế liền biết Đàm Tiểu Tuệ chắc chắn biết không ít chuyện, vội hỏi: "Em còn chưa kể cho anh nghe đấy, tiểu Như nói em đi điều tra tung tích của Kim Soái. Em trở về lúc nào, vì sao lại đến miếu Thất bà bà đầu tiên?"
Đàm Tiểu Tuệ trầm ngâm một chút, nhìn Diệp Thiếu Dương, nói : "Bao giờ rảnh em sẽ kể cho anh nghe chuyện em truy bắt Kim Soái, em đã tìm được vị trí của y rồi. Thế nhưng với năng lực của em thì căn bản vẫn chưa bắt được y, cho nên em mới quay về tìm anh..."
Nghe cô nói đã tìm được Kim Soái, Diệp Thiếu Dương lập tức kích động, chỉ là có người còn kích động hơn hắn, Tạ Vũ Tình và Chu Tĩnh Như đồng thanh hỏi: "Y đang ở đâu?"
Đàm Tiểu Tuệ nhẹ nhàng thở hắt ra, nói rằng: “Tử Nhân Câu."
Mọi người lập tức phát lạnh, chỉ vừa nghe cái tên đó liền biết nó không phải là chỗ tốt.
Diệp Thiếu Dương trầm giọng nói: "Tử Nhân Câu là chỗ nào?"
"Nam Cương, Thập Vạn Đại Sơn."
Diệp Thiếu Dương nhíu mày: "Ý em là ranh giới giữa ba quận Vân Quý Xuyên (1) và Thập Vạn Đại Sơn? Em không phải là đang nói đùa chứ?".
(1) Vân Quý Xuyên: Viết tắt của ba tỉnh Vân Nam, Quý Châu, Tứ Xuyên.
Đàm Tiểu Tuệ nói: "Anh đã cứu em một mạng, em cũng không muốn gạt anh, Kim Soái chính là một hậu nhân của gia tộc Đại Vu tiên bọn em, là bối thúc thúc của em, thế nhưng y là một Huyết Vu bị gia tộc truy nã, không rõ tung tích, lúc em trở lại Tứ Xuyên có điều tra một chút... Nói chung, em xác định y đã trốn vào Tử Nhân Câu (2)."
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ thì thấy lời nói của Đàm Tiểu Tuệ rất logic: Kim Soái đã biết mình bị cảnh sát Thạch Thành truy nã, lại đang mù một con mắt, không có tiền phẫu thuật thẩm mỹ, cho nên chỉ có một cách là bỏ trốn.
Mà Diệp Thiếu Dương cũng đã từng đoán ra chuyện y bỏ trốn, bất quá hắn không ngờ tới Kim Soái lại dám vứt bỏ hết mọi thứ, xuyên qua tầng tầng lớp lớp sự truy lùng để chạy tới Thập Vạn Đại Sơn xa xôi hẻo lánh.
"Tử Nhân Câu mà em nói nằm ở đâu? Tại sao y lại muốn trốn đến đó?". Diệp Thiếu Dương hỏi: "Còn nữa, Huyết Vu là gì?"
Đàm Tiểu Tuệ khẽ chuyển mắt nhìn thoáng qua Tạ Vũ Tình và Chu Tĩnh Như, thở dài, nói: "Mọi người cũng không phải người ngoài, em sẽ nói thẳng, mọi người cũng biết, Vu thuật Miêu Cương chia ra làm hai loại hắc bạch, Bạch Vu thiên về y thuật, Hắc Vu thiên về cổ thuật, thế nhưng Thiếu Dương ca, anh đã đoán sai rồi, hai Hắc Bạch Vu vốn là đồng tông, Vu thuật Miêu Cương vừa có thể cứu người cũng vừa có thể hại người.”.
“Mỗi một gia tộc Miêu Cương đều có một hai Hắc Vu sư, bọn họ luyện cổ thuật không phải là để hại người mà là để bảo vệ người trong tộc, tránh cho gia tộc mình bị dòng tộc khác làm tổn thương. Bởi vì trong quá khứ ở Miêu Cương có những dòng tộc thường hay tranh giành lãnh địa và vật chất với nhau, cho nên dẫn đến bạo phát chiến tranh, mà năng lực của cổ sư tuy rằng không có tác dụng quá lớn trong chiến tranh nhưng vẫn có lực chấn nhiếp nhất định. Em nói như vậy mọi người có hiểu không?"
Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: "Hiểu, cũng tương tự như một quốc gia có trang bị vũ trang không phải là để chiến tranh mà là để phòng ngừa chiến tranh, cho dù có dùng hay không thì cũng phải có sẵn. Nếu như không có, người khác sẽ khi dễ mình."
Đàm Tiểu Tuệ rất cảm kích nhìn hắn: "Em rất vui khi anh hiểu được, bởi vì có nhiều người vừa nghe đến cổ thuật thì liền nghĩ đó là một thứ gì rất xấu xa, mà thực chất ở Miêu Cương nếu không phải là vì chiến tranh thì cũng ít có người dùng đến cổ thuật. Thế nhưng ở Miêu Cương bọn em vẫn tồn tại một loại cổ sư mà chuyên tu luyện cổ thuật gọi là Huyết Vu thuật...”
“Huyết Vu thuật là một loại pháp thuật mà bất luận là phương pháp tu luyện hay thi triển đều vô cùng tà ác, có thể tổn hại đến mạng người. Vì vậy gia tộc Đại Vu tiên bọn em mấy trăm năm qua đều ngăn cấm Huyết Vu thuật, nếu như phát hiện có người tu luyện nó thì nhất định sẽ thẳng tay xử tử, cho nên số lượng Huyết Vu sư vô cùng ít ỏi, tất cả đều trốn trong rừng sâu núi thẳm để tu luyện..."
Nói đến đây, Đàm Tiểu Tuệ thở dài, nâng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ.
Đám người Diệp Thiếu Dương nghe xong vô cùng hiếu kỳ, thế nhưng vẫn kiềm chế chờ cô nói hết.
Đàm Tiểu Tuệ nói tiếp: "Em không muốn bàn sâu về Huyết Vu thuật, hơn nữa những thứ này đều là chuyện từ thời xa xưa, hiện nay xã hội hiện đại, địa bàn người Miêu cũng đã thống nhất, không còn chiến tranh, số lượng Hắc Bạch Vu sư cũng giảm thiểu. Gia tộc Đại Vu tiên bọn em vài thập niên trước đã từng xảy ra... một thảm kịch, những người trong gia tộc bọn em ngày càng thưa thớt, đến những con cháu đồng lứa với em cũng dung nhập xã hội, trở thành người bình thường, hành tung cũng không còn thần bí nữa.”.
“Về chuyện của em thì em không muốn nói nhiều, chỉ muốn nói cho mọi người biết Kim Soái chính là kẻ phản bội của gia tộc Đại Vu tiên. Y ngấm ngầm tu luyện Huyết Vu thuật, bị gia tộc bọn em truy bắt từ rất lâu rồi, mấy năm trước, gia tộc xác định y đang ở Thạch Thành, vì vậy liền phái em và biểu tỷ mượn cớ đi học, đến đó tìm kiếm tung tích của y..."
Cô ngẩng đầu, ánh mắt áy náy nhìn Diệp Thiếu Dương: "Xin lỗi, em đã giấu anh!"
Diệp Thiếu Dương cười cười, nói: "Lúc anh cứu em, em có biết đây là Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận không?"
Đàm Tiểu Tuệ lắc đầu: "Em hôn mê lâu như vậy, nhiều chuyện thật sự không biết, bất quá lúc em trở về Tứ Xuyên thì đã nghe gia tộc của mình kể không ít chuyện, sau đó điều tra thì xác định được Kim Soái đã đến Thập Vạn Đại Sơn, y đang ở một nơi gọi là Tử Nhân Câu, liên kết cùng với các Huyết Vu sư khác, dự định tiến hành một nghi thức huyết tế nào đó..."
Diệp Thiếu Dương lập tức khẩn trương, hỏi: "Nghi thức gì cơ?"
Đàm Tiểu Tuệ hít sâu một hơi, nói: "Nghi thức... hồi sinh Huyết Cổ Thi Vương"
"Huyết Cổ... Thi Vương?". Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn cô, hắn hoàn toàn chưa từng nghe đến cái tên này, thế nhưng mượn câu của Tiểu Mã thường nói thì - Nghe thật là lợi hại a...
P/s: Chú thích 2 (Giống Quảng cáo du lịch quá! Bỏ vào truyện làm loãng truyện nên để ở đây nhé)
(2) Tử Nhân Câu: là một tên gọi kinh khủng bắt đầu từ những năm 50 của chiến tranh Trung Ấn. Sau một trận bão tuyết, toàn bộ quân nhân mai phục tại hào đều chết rét. Mọi người thuật lại, vong linh của các binh lính trẻ tuổi này vẫn còn kẹt ở một nơi nào. Từ đó về sau, bất luận chiến tranh hay là hòa bình thì cho đến hiện tại, số người chết ở Tử Nhân Câu vẫn gia tăng không dứt, khiến nơi này càng nổi tiếng kinh khủng. Có người nói chính phủ thấy cái tên này bất nhã muốn sửa lại tên, thế nhưng vô luận sửa cái gì, mọi người đều gọi nó là Tử Nhân Câu.
Tử Nhân Câu cao 5150 mét so với mực nước biển, khí hậu hay thay đổi, điều kiện rất xấu, mức độ nguy hiểm lớn. Bởi vậy nên bao năm qua, số người chết vì rét, vì bệnh, vì tai nạn, lật xe, người qua đường chết bất ngờ ngoài ý muốn, tội phạm... đếm không hết. Tiếng gió ở đây thét gào như tiếng khóc thê lương thảm thiết, khi màn đêm buông xuống, hai bên đường có những đốm ma trơi nối dài làm cho người ta rợn cả tóc gáy, mà ở đây vì chết quá nhiều người, tựa hồ tràn ngập tà khí, cho nên cũng chân chính xứng với cái tên. Tuy nhiên cảnh sắc ở đây vẫn rất đẹp, khi mặt trời mọc trên cao nguyên, chiếu những tia nắng xuống những ghềnh nước thì hiện ra cảnh tượng “ánh sáng ngọc”. Đó là vì ban đêm mặt nước kết băng, thời điểm xa luân quay thì băng và băng tiết được chiếu rọi sáng lạn, tức khắc trở nên huy hoàng tráng lệ, trông rất kinh tâm động phách, thu hút lòng người.
Chương 190 - Thiệt Tâm Cổ
Đàm Tiểu Tuệ hiểu được ý của hắn, nói: “Một loại quái vật nửa thi nửa yêu, đừng hỏi em hình dạng của nó trông như thế nào, em chưa từng nhìn thấy, có người nói Huyết Cổ Thi Vương là một vị cổ sư lão tổ của bọn hắn đang chôn dưới đất, phải cần linh lực rất mạnh mới có thể khai quan, mấy chục năm gần đây chưa từng khai quan lần nào.”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe xong liền cảm thấy buồn bực, lắc đầu nói: “Anh thật không tin lại có chuyện trùng hợp như vậy, chuyện gì anh cũng gặp phải?”.
Đàm Tiểu Tuệ nói: “Cũng không phải trùng hợp, tất cả đều chỉ là một chuyện mà thôi, bởi vì tại những nơi mà anh lùng bắt Kim Soái, trước khi chạy trốn, y đã rút đi một phần linh lực của Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận rồi trở về Tử Nhân Cốc, tiến hành hồi sinh Huyết Cổ Thi Vương.”.
“Kim Soái... rút linh lực của Ngũ Quỷ?”. Diệp Thiếu Dương khiếp sợ không dứt: “Sao em biết nhiều như vậy?”.
Vẻ mặt Đàm Tiểu Tuệ lộ ra vẻ do dự, cô suy nghĩ một lát rồi quyết định nói: “Mấy ngày trước bọn em chặn đường Kim Soái ở trong núi rồi đánh một trận, sau đó y chạy thoát được. Thế nhưng một người bạn của em đã hạ Thiệt Tâm Cổ lên người y, từ đó biết được vài chuyện mà y giấu sâu trong nội tâm. Tuy nhiên việc hạ cổ này… đối với Bạch Vu sư bọn em mà nói thì không được vẻ vang cho lắm, cho nên em không muốn nhắc tới.”
Chu Tĩnh Như nghe đến đây liền không nhịn được hỏi xen vào một câu: “Thiệt Tâm Cổ là thứ gì vậy?”.
“Một loại cổ có thể bắt người khác nói ra hết chuyện ở trong lòng thông qua đầu lưỡi, cho nên gọi là Thiệt Tâm Cổ”.
“Trời ạ!”. Chu Tĩnh Như đè tay lên ngực, khó tin nói: “Trên đời này lại có thứ khó tin đến như vậy…. ”
Đàm Tiểu Tuệ cười nói: “Trong cổ thuật còn có nhiều thứ khó tin hơn, như vậy ví dụ như Đồng Tâm Cổ có thể khiến cho người trong lòng của em yêu thích em, có muốn học không?”.
Chu Tĩnh Như ngẩn người, theo bản năng liếc trộm Diệp Thiếu Dương, chợt nhận ra dường như mình vừa để lộ chút gì đó, cô phản ứng lại cũng rất nhanh, cười cười với Diệp Thiếu Dương, nói rằng: “Thiếu Dương ca, anh học đi, sau này nếu thích cô gái nào thì có thể dùng đến.”
Diệp Thiếu Dương vuốt cằm: “Bổn nhân tán gái không cần dùng thủ đoạn, chỉ cần đứng một chỗ thôi là được!”.
Ba cô gái nghe thấy thế liền không nhịn được cười.
“Khụ khụ, nói chuyện chính!”. Diệp Thiếu Dương cảm thấy mình chém gió cũng hơi quá: “Mấy tên Huyết Vu sư thả Thi Vương ra thì được lợi ích gì?”
Đàm Tiểu Tuệ nói: “Bọn họ sẽ có được máu của Vu yêu! Máu của Vu yêu được con người hấp thu, hòa cùng với máu của mình, khi thi triển cổ thuậ cũng sẽ hiệu quả hơn gấp mấy lần, hơn nữa có máu Vu yêu làm vật dẫn, họ có thể tu luyện một vài loại Vu thuật cấm kỵ, mà cụ thể thế nào em cũng không rõ lắm.”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, nói: “Xã hội gì không biết, còn có loại người điên cuồng đến như vậy!”.
Đàm Tiểu Tuệ khẽ thở dài: “Không chỉ điên cuồng mà còn đáng sợ nữa. Em nghe các bậc trưởng bối trong gia tộc nói, lần trước khi Huyết Cổ Thi Vương sống lại, có Huyết Vu sư lấy được máu của Vu Yêu, pháp lực tăng mạnh, tuy rằng cuối cùng bị gia tộc em tiêu diệt nhưng mà gia tộc em cũng bị tổn thương nghiêm trọng, cho nên…”
Cô ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thiếu Dương “Anh là Thiên sư Mao Sơn, xin đừng nên hoài nghi thực lực của Huyết Vu sư, nhất là Huyết Cổ Thi Vương kia.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Anh tuyệt đối sẽ không hoài nghi, vậy chúng ta phải làm sao?”
“Cố gắng trước khi hoàn thành nghi thức cúng tế phải giết chết Kim Soái, nếu như để lão tổ sống lại sẽ vô cùng tai họa.”
Biết rõ là như vậy nhưng trong lòng Diệp Thiếu Dương vẫn phiền muộn không dứt, vừa mới diệt trừ được một tên quỷ sai, hắn cho rằng đã bớt đi một kình địch, chưa đắc ý được nửa ngày, cuối cùng lại phải đánh tới Tứ Xuyên, đối phó với cái gì mà Huyết Cổ Thi Vương. Tuy rằng chuyện này không có liên quan đến mình và Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận, thế nhưng không đi không được. Tên Kim Soái mặt rỗ hiện đang ở đó, nếu không tìm y, mình sẽ phải chết.
“Anh cảm thấy quá đủ rồi!”. Diệp Thiếu Dương nghĩ lại những gì hắn đã nếm trải trong thời gian qua, có chút thông cảm với chính mình, bất đắc dĩ cười khổ: “Từ lúc trúng cổ cho đến nay, từng chuyện từng chuyện cứ kéo tới, vất vả lắm mới giết được ba con quỷ, lại lòi ra một con Thi Vương. Sau chuyện này, tốt nhất là anh nên quay về Mao Sơn tĩnh tu thì hơn, anh thật sự không chịu nổi bị giày vò nữa!”.
Tạ Vũ Tình liếc hắn một cái: “Ngươi nỡ bỏ mấy em gái xinh như hoa trong trường sao?”
“Ặc….” Diệp Thiếu Dương á khẩu luôn, thầm cảm ơn Tạ Vũ Tình càng ngày càng thấu hiểu mình, nói câu nào cũng đều gãi đúng chỗ ngứa.
“Tiểu Tuệ, em còn biết gì mà có thể chia sẻ với bọn anh không? Trong suy nghĩ của Kim Soái có manh mối nào về miếu của Thất bà bà không?”
Đàm Tiểu Tuệ gật đầu: “Kim Soái trúng Thiệt Tâm Cổ không bao lâu thì đã giải được cổ, cho nên em chỉ thu được từ trong suy nghĩ của y vài manh mối vụn vặt thô, sau đó phỏng đoán và bổ sung một chút!”.
Tiểu Tuệ cầm chén trà ngả người ra ghế sô pha, chậm rãi uống, thần tình có chút mệt mỏi.
Chu Tĩnh Như khuyên cô nên nghỉ ngơi một đêm, ngày mai có gì lại nói tiếp.
Đàm Tiểu Tuệ lắc đầu, cô nhấp vài ngụm trà, nghỉ ngơi chốc lát rồi bắt đầu nói về những manh mối có được thông qua suy nghĩ của Kim Soái. Tiểu Tuệ nói rất chậm, Diệp Thiếu Dương vừa nghe vừa suy nghĩ, thêm vào phỏng đoán của mình và manh mối có được trước đó cũng đại khái tổng kết được những chuyện đã xảy ra:
Kẻ chủ mưu của Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận thực tế là tên quỷ sai kia, thế nhưng dù sao nó cũng là quỷ, có rất nhiều thứ nó không thể tự mình làm được, cho nên nó tìm đến Kim Soái (Ở trong suy nghĩ của Kim Soái không nói đến hai người họ cấu kết với nhau như thế nào). Sau đó do Kim Soái động thủ bố trí trận pháp, để thuận tiện cho quỷ sai qua lại dương gian, đợi trận pháp hoàn thành nó bắt bốn con quỷ âm sanh.
Nó lợi dụng sức mạnh của trận pháp để không ngừng tạo thành tà khí, khi đạt đến mức tràn đầy thì chuyển tà khí đến lưng rồng, cũng chính là miếu Thất bà bà, rồi được Thất lão yêu hấp thu để tu luyện.
Loại trận pháp tuần hoàn này đã duy trì trong thời gian rất dài, nếu không phải bởi vì tập đoàn Tinh Thành xây dựng tiểu khu, phá hủy bức tượng, khiến cho quỷ sai nhất thời giận dữ giết chết mấy người thì chỉ cần đại khái một tháng sau, tu vi của nàng đã đạt tới mức có thể phá bỏ phong ấn, rời khỏi miếu.
Tuy nhiên quan trọng nhất là Kim Soái thèm muốn bí pháp Mao Sơn và pháp khí của Diệp Thiếu Dương cho nên hạ cổ với Diệp Thiếu Dương, chơi với lửa có ngày chết cháy, bị cảnh sát dồn tới mức không chốn nương thân, chỉ có thể trở về đại bản doanh của Huyết Vu sư. Nhưng mà tên này rất âm hiểm, trước khi chạy trốn còn rút đi một phần tà khí của Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận, muốn dùng nó để hồi sinh Huyết Cổ Thi Vương, nhận lấy máu Vu yêu. Sau đó đợi cho cổ trùng trong cơ thể Diệp Thiếu Dương phát tác, Diệp Thiếu Dương chết, y sẽ quay lại thả Thất bà bà ra khỏi miếu…
Nhờ có Đàm Tiểu Tuệ mà bức màn bí mật đã được vén lên từng chút một, giúp cho Diệp Thiếu Dương phác họa ra cả quá trình câu chuyện.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại mấy lần, khẳng định việc mình phá đi Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận là chính xác đến nhường nào: Sau khi trận pháp bị phá sẽ không thể tiếp tục cung cấp tà khí cho Thất bà bà, hơn nữa hiện tại quỷ sai cũng đã chết, chỉ cần phá nốt hai trận pháp còn lại, nàng ta chỉ còn cách trốn trong động phủ, chậm rãi mà tu luyện cho đến khi có thể dùng sức mạnh của bản thân đột phá phong ấn, hoặc đợi người đến cứu nàng.