Đàm Tiểu Tuệ lập tức lấy ra một đồng tiền hình phi tiêu, nắm chặt trong tay.
Diệp Thiếu Dương không cầm bất kỳ vũ khí nào, hắn đã có đạo thuật để đối phó với quỷ, yêu, tà linh, còn đối với người thường chẳng có tác dụng gì, nên hắn cứ dứt khoát chơi tay bo là được rồi.
“Cục tác, cục tác….”. Ở nơi không xa chợt vang lên một tràng tiếng gáy của gà rừng, Đàm Tiểu Tuệ ngẩn người, vẻ mặt lập tức dịu xuống, thở ra một hơi rồi bịt mũi lại, bắt chước theo tiếng gà rừng.
Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã kinh ngạc nhìn nhau, hai tiếng kêu này giống nhau như đúc, cho dù có mặt đối mặt cũng không thể nào nghe ra có chỗ nào không ổn.
Đàm Tiểu Tuệ vừa bắt chước tiếng gà gáy xong, ở phía đối diện lập tức vang lên tiếng bước chân.
“Là người mình, là mấy người Tiểu Đình”. Đàm Tiểu Tuệ cười nói rồi đứng lên, đi ra khỏi mỏm đá, Diệp Thiếu Dương bước theo sau cô, bọn họ nhìn thấy ở sườn núi phía trước mắt có một nam, một nữ đang đi xuống, đúng là Uông Đình và Đằng Vĩnh Thanh.
Bởi vì địa điểm có chút đặc thù nên sau khi năm người gặp mặt chỉ chào hỏi đơn giản, Uông Đình liền nói với Đàm Tiểu Tuệ: “Đồ vật đã chuẩn bị xong rồi, giấu ở một nơi rất bí mật dưới núi, bọn tớ đã đến đây được nửa ngày và vẫn đợi ở trên núi. Vừa rồi từ đằng xa nhìn thấy ba người đi lên, tớ đoán là cậu nên mới qua đây.”.
Đàm Tiểu Tuệ gật đầu rồi hỏi: “Thế hai người quan sát được gì rồi?”.
Uông Đình im lặng một lúc, sắp xếp lại câu từ rồi mới nói: “Có khoảng 20-30 tên Huyết Vu sư hoạt động ở dưới chân núi, một phần linh lực của Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận được Kim Soái đem đến đây và phong ấn trong cơ thể của một con cổ trùng nào đó. Có lẽ bởi vì công lao này mà y đã trở thành Đại Tư Tế của bọn chúng. Những tên này hoạt động rất sôi nổi, trước đó y có dẫn theo mấy người ra ngoài, không biết đi làm gì rồi.”
Vừa nghe thấy tên Kim Soái, Diệp Thiếu Dương liền yên tâm hơn: Ta vượt nghìn dặm xa xa xôi tới đây chính là vì ngươi, ngươi đã ở đây, rất tốt!
“Quan tài của Huyết Cổ Thi Vương ở đâu?”. Đàm Tiểu Tuệ hỏi.
“Ở một mảnh đất trống tại chỗ sâu nhất trong sơn cốc, bên cạnh bày một trận pháp mà tớ không hiểu được, nhưng nhìn dáng vẻ của bọn chúng thì khoảng một hai ngày nữa sẽ bắt đầu nghi thức tế tự.”
Mọi người đang nói chuyện, Tiểu Mã đột nhiên hạ thấp giọng nói: “Mọi người nhìn kìa, bên kia đang có người đang tới đây!”
Mọi người lập tức nhìn theo hướng ngón tay cậu ta chỉ, một đám người áo đen từ lối vào của Tử Nhân Câu đang chầm chậm bước tới, mấy người Diệp Thiếu Dương liền nhanh chóng ẩn nấp, đợi đám người kia tới gần mới nhìn thấy theo sau mỗi người là một con vật khác nhau.
“Bọn chúng tính làm gì, cải thiện bữa ăn hay sao?” Tiểu Mã kinh ngạc nói, sau đó bắt đầu đếm từng con vật: “Gà, vịt, ngan, bồ câu, trâu, bò, dê, lợn, ngựa… ồ, lạ thật, mấy con vật này không bị trói, vì sao lại ngoan ngoãn đi theo đằng sau bọn chúng nhỉ, ngay cả bồ câu cũng đi trên mặt đất?”.
“Chúng nó đều bị người thi triển cổ thuật, câu mất hồn rồi!”. Đàm Tiểu Tuệ giải thích.
“Động vật mà cũng có….” Vừa nói được một nửa, Tiểu Mã liền bịt miệng, liếc nhìn Diệp Thiếu Dương, cười hắc hắc: “Tôi nhớ ra rồi, cậu đã từng nói với tôi, động vật cũng có hồn phách. Nhưng mà bọn chúng ăn mấy con phía trước thì tôi còn hiểu được, nhưng tại sao lại muốn ăn thịt ngựa? Nghe nói thịt ngựa rất chua, ăn không được ngon cho lắm!”.
Diệp Thiếu Dương hung hăng liếc cậu ta: “Cậu ngoại trừ ăn ra còn biết gì nữa không? Ai nói với cậu bọn chúng dùng để làm đồ ăn hả?”.
“Đó chẳng phải là…”.
Đàm Tiểu Tuệ tiếp lời: “Những con vật này đều dùng để hiến tế, bốn loài chim, bốn loài thú, đây là cách hiến tế cao nhất trong Vu thuật.”.
Nói xong tất cả mọi người đều nhìn nhau, Đàm Tiểu hạ thấp giọng nói tiếp: “Đây chắc chắn là dùng để hiến tế Thi vương đó!”
Ánh mắt Diệp Thiếu Dương lướt qua mặt đám người áo đen, đám người này ít nhất cũng trên ba mươi tuổi rồi, người lớn tuổi nhất có chòm râu dài, trong đó còn có hai người phụ nữ khuôn mặt không có chút biểu cảm nào, hoặc có thể nói vẻ mặt của họ rất thành kính, đi lại trên đường mà không chớp mắt, không nói câu nào.
“Kim Soái không ở bên trong”. Vừa mới nói xong, có ba người từ lối vào Tử Nhân Câu xếp thành một hàng đi ra, người dẫn đầu mặc trường bào màu vàng, nhìn vào trông rất uy nghiêm, chỉ là… khuôn mặt hắn bị rỗ.
“Là Kim Soái!” Tiểu Mã vừa nhìn thấy liền nhịn không được mà kêu lên.
Diệp Thiếu Dương lập tức giơ tay lên bịt miệng cậu ta lại rồi mắng: “Cậu điên rồi!”
“Ặc….” Tiểu Mã vừa nhìn Kim Soái vừa tức giận nói: “Tôi thấy tên tội phạm này cứ ra vẻ đạo mạo, đầu thì hói, mặt thì rỗ như tổ ong mà không biết ngượng ngùng, ăn mặc lại màu mè hoa lá như vậy, đúng là chó đội lốt người mà. Đợi lát nữa tôi nhất định cho hắn thưởng thức cảm giác khi bị chiếc giày size 45 đập vào mặt như thế nào…”
Đằng Vĩnh Thanh nhíu mày nói: “Tiểu Mã huynh đệ, cậu so sánh như vậy là có ý gì?”
Tiểu Mã trợn mắt nói: “Dựa vào chỉ số IQ của anh, tôi rất khó giải thích rõ ràng…”.
Đằng Vĩnh Thanh lại nhíu mày: “Là sao? Tại sao lại không thể giải thích rõ ràng?”.
Tiểu Mã phì một tiếng: “Được rồi, được rồi, tôi thua!”. Quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương rồi hỏi: “Tiểu Diệp tử, bây giờ lên không?”
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, trong mắt hắn, Kim Soái chính là thuốc giải cứu mạng, cho nên vừa mới nhìn thấy Kim Soái, trong lòng hắn cũng lập tức dậy sóng, hận không thể bắt y ngay lập tức, lấy máu y để cứu mạng mình.
Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, hắn liền lắc đầu rồi nói: “Ở đây quá cao, chúng ta cũng không thể nhảy từ trên này xuống dưới, cho dù dùng vũ khí giết chết y từ xa thì đợi chúng ta tiến vào sơn cốc, thi thể y cũng đã bị người đưa đi mất rồi, thế nên, chỉ có thể chờ đợi.”
Uông Đình gật đầu đồng ý, nói rằng: “Thiếu Dương ca nói đúng đó, phía trước Tử Nhân Câu chính là đường cụt, chỉ cần bọn chúng tiến vào, tuyệt đối không còn đường nào chạy thoát. Chúng ta sẽ có cơ hội.”.
Kim Soái ra vẻ đạo mạo thong thả dẫn hai tên áo đen đi sâu vào trong sơn cốc. Hai tên áo đen phía sau hắn ta đang kéo một chiếc xe, trên xe có một người nam đang nằm, đầu húi cua, dáng người cao gầy, để trần nửa người, từ cổ cho tới trước ngực có một hình xăm, nếu nhìn chính diện chỉ có thể thấy hình xăm đó giống như chiếc lông đuôi từ ngực bên phải kéo dài tới bả vai hắn.
Mọi người lập tức nhìn kỹ thì mới thấy đó là một thiếu niên khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi. Nửa thân trên để trần lộ ra cơ bắp săn chắc mà cân xứng, hai mắt thiếu niên nhắm chặt, không hề động đậy, dường như cậu ta đang bất tỉnh.
Một sợi dây thừng rất to quấn mấy vòng quanh người thiếu niên, khiến cả người cậu ta bị cố định thẳng tắp ở trên xe, hai tên áo đen chầm chậm kéo xe đi vào trong sơn cốc.
“Người này…. bị sao vậy nhỉ?”. Tiểu Mã lập tức hỏi.
“Là người bị hiến tế!”. Đàm Tiểu Tuệ hít một hơi rồi nói tiếp: “Đây là nghi thức tế sống! Trong Huyết vu thuật, đây chính là nghi thức hiến tế cao nhất, dùng máu của bốn loài chim, bốn loài thú, dùng hồn của sủng vật, mắt của tín đồ và trái tim của kẻ thù, ba thứ đồ vật này sẽ được dùng để hoàn thành nghi thức hiến tế…”.
Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm: “Tên nhóc đó chắc chắc chính là kẻ thù của bọn chúng, nếu như là tín đồ sẽ không cần phải trói lại, chỉ có điều không biết tên nhóc này đến từ nơi nào.”
Đoàn người theo sau đám Kim Soái cùng bước chung một nhịp, tiến thẳng vào sâu trong sơn cốc.
Diệp Thiếu Dương nhìn con đường phía trước, buồn bực hỏi: “Sao bọn chúng không đề phòng chút nào vậy? Ngay cả hai bên sườn núi cũng không bố trí thủ vệ?”
Chương 222 - QUAN TÀI LỚN
Uông Đình lập tức giải thích: "Có chứ, muốn từ chỗ chúng ta đang nấp sang đó bắt buộc phải leo qua một hẻm núi, vách núi cao như vậy không dễ tập kích nên bọn chúng chỉ phái mấy người canh giữ các vị trí trọng yếu. Vốn dĩ con đường núi các cậu vừa đi kia cũng có người canh gác, nhưng đã bị tôi điều đến nơi khác rồi..."
Diệp Thiếu Dương cả kinh nói: "Em có thể điều động bọn hắn?"
Uông Đình nghe xong, cười thần bí: "Em đã hạ cổ lên người bọn họ, bọn họ sẽ nghe theo sự sắp xếp của em, trừ phi dùng Thí Tâm Thuật, bằng không nếu chỉ nhìn bề ngoài không ai có thể phát hiện được."
*Thí tâm thuật: thuật thử lòng người
Lúc này không riêng gì Tiểu Mã mà ngay đến cả Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi:"Còn có loại cổ thuật thần kỳ như vậy?"
Uông Đình cười nói: "Không ở trên núi sao biết núi cao, Thiếu Dương ca không hiểu rõ cổ thuật cho nên cảm thấy thần kỳ, giống chúng em thấy đạo thuật anh dùng cũng vô cùng thần kỳ vậy. Chỉ cần một lá linh phù nho nhỏ là có thể hàng yêu trừ ma."
Diệp Thiếu Dương gật đầu, đây quả là như vậy.
Mọi người đi theo hướng Kim Soái đã đi dưới vách núi, không tới 10 phút cũng đến Tử Nhân Câu. Phía sau là một vách núi, hai bên là sườn núi, ở chính giữa có một khoảng đất trống lớn.
Trên mảnh đất trống, mấy chục người áo đen xếp thành đội ngũ chỉnh tề. Thấy Kim Soái tới đều cùng cúi chào, hai tay tạo thành tư thế rất kỳ quái, miệng không ngừng lẩm bẩm.Tuy không thể nghe thấy họ đang nói gì, nhưng nhìn thái độ của bọn họ đối với Kim Soái đều rất cung kính.
"Cái tên mặt rỗ chết tiệt, còn đắc chí nữa. Chút nữa ta cho ngươi ăn giày 45..." (giày size 45)
Đằng Vĩnh cắt ngang lời Tiểu Mã "Tiểu Mã huynh đệ, cậu đừng nói nữa chúng tôi không hiểu."
"Cmn, do chỉ số IQ của anh thấp thôi. Đừng đánh đồng mọi người đều đần như anh"
“Đừng làm ồn. Nhìn bên trong kìa" Đàm Tiểu Tuệ chỉ tay vào sau lưng một tên hắc y nhân. Ở đó có một khoảng đất trống phủ một tấm vải trắng, hình như đang che đậy thứ gì đó bên dưới.
Kim Soái cùng phần lớn huyết vu sư đi qua chính giữa, tới trước tấm vải trắng, quỳ xuống mặt đất, trầm giọng hát, hai tay lay động, mất vài phút hắn mới đứng lên, ra lệnh cho bốn tên, mỗi người một góc tấm vải, kéo lên từng chút một.
Mấy người Diệp Thiếu Dương đều mở to mắt nhìn, không ai bảo ai đều cố gắng thở thật nhẹ.
Phía dưới tấm vải trắng là một cái quan tài cực lớn nằm chìm trong hố sâu, chỉ có thể thấy nắp quan tài. Nhưng chỉ một nắp quan tài ấy thôi đã đủ khiến người ta giật mình khiếp sợ.
Nhìn màu sắc chắc hẳn nắp quan tài được làm bằng đồng, nhưng lại phảng phất phát ra ánh sang màu xanh lục. Bốn cạnh nắp quan tài đều khảm rất nhiều trân châu lớn nhỏ đủ cỡ, dù cho ban ngày cũng phát ra ánh sáng, chính giữa có một đám mây trang trí chia nắp quan tài thành hai phần.
Trên nắp quan tài trạm khắc một con bướm cực lớn, hai cánh giang rộng, đường nét điêu khắc vô vùng mềm mại. Nhưng ở vị trí đầu lại là một cái đầu lâu, trong miệng lộ ra 4 cái răng nanh.
Cánh bướm mỹ lệ cùng đầu lâu chung tạo thành một cả một chỗ cảm giác vô cùng quái dị và tà ác, nhìn rất khó chịu. Thậm chí làm cho người ta không rét mà run.
Chính giữa quan tài có ba khối ngọc hoàn (viên ngọc to), bên ngoài là ba vòng tròn giống y hệt nhau, từ phía trên nhìn xuống có chút giống la bàn, bên trên khắc chằng chịt văn tự hay ký hiệu. Từ trên cao nhìn xuống không thể không thấy trên đó viết nội dung gì.
Trên quan tài có tám cánh tay vươn ra như hình chữ Mễ (米) vừa vặn bám vào tám cái rãnh trên mặt đất, tám cái rãnh thông tới tám cái hố khác, trong mỗi hố đều được lát đá đỏ thẫm.
Một cảnh tượng vừa hùng vĩ vừa quái dị. Nhất là từ trên cao nhìn xuống lại càng khiến cho người ta không nói lên lời.
Uông đình ở một bên giải thích: "Lúc chúng tôi tới, quan tài đã được đặt vào lòng đất rồi. Suốt mấy ngày qua những người này đều đào rãnh, tới sáng nay thì tất cả mới hoàn thành".
"Vậy chắc trong quan tài là Thi Vương kia rồi?" Tiểu Mã thì thào hỏi.
"Thế nhưng Kim mặt rỗ phái người đào những cái hố này để làm quái gì?"
Diệp Thiếu Dương quan sát nửa ngày trong lòng liền hiểu rõ, bèn chỉ vào ba cái ngọc hoàn giải thích: "Đây là một cái cơ quan, đào tám cái hố cộng thêm tám cái rãnh xung quanh tạo thành một cái huyết trì dùng để tế lễ.
Mọi người để ý không, mỗi một cái rãnh đều hơi chếch xuống, kể cả nắp quan tài cũng thế. Như vậy, mỗi khi máu đổ vào rột rãnh đều chảy thẳng tới ba cái ngọc hoàn kia, kích hoạt cơ quan, chảy vào trong quan tài."
Tiểu Mã lúng túng hỏi: "Máu ở đâu ra?"
"Đương nhiên tám cái hố kia là tám cái tế trì" Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn về Đàm Tiểu Tuệ nói: "Nếu như anh đoán không sai thì tám cái tế trì này, đều dùng máu của bốn loại gia súc, bốn loại gia cầm đểnkích hoạt cơ quan trong quan tài. Khi chảy vào trong quan tài sẽ được huyết cổ Thi Vương hấp thu, khiến nó tỉnh lại."
Đàm Tiểu Tuệ gật gật đầu, "Đây cũng là là lần đầu tiên em nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng em cũng nghĩ giống anh"
Tiểu Mã lắc đầu, hơi lùi bước nói: "Vãi luyện, đánh Thi vương, phải đánh trận chiến lớn như thế, Thi Vương kia chắc chắn không phải dạng vừa, Tiểu Diệp Tử, cậu có tin mình đánh nổi không?"
"Không có" Diệp Thiếu Dương thẳng thắn trả lời, nhìn cái quan tài cực lớn kia, nói: "Đạo cao một thước, ma cao một trượng. Nó nằm hơn một ngàn năm, cũng không biết hấp thu bao nhiêu lần hiến tế, chỉ có quỷ biết nó lợi hại thế nào. Chúng ta cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp ngăn nó đi ra"
Đàm Tiểu Tuệ gật đầu nói: "Hôm nay là mùng một tháng bảy âm lịch, là ngày trăng khuyết. Em đoán chắc chắn chúng sẽ tiến hành lễ tế trong tối nay, chúng ta còn có mấy giờ để chuẩn bị một chút, ai có phương pháp gì không?"
Mọi người nhìn nhau.
Đằng Vĩnh Thanh nhìn hai bên vách đá Tử Nhân Câu, nói: "Sơn cốc này chỉ có một con đường có thể đi, chúng ta không có biện pháp đánh lén, chỉ có thể theo chính diện đánh vào. Bọn chúng cũng nhất định có đề phòng trước, cho nên đây chắc chắn sẽ là một trận đánh ác liệt".
Tất cả mọi người không ai lên tiếng. Diệp Thiếu Dương nhìn qua dưới vách núi là Kim Soái cùng đám người áo đen, lẩm bẩm nói: "Từ trên nhìn xuống gần như có thể chạm tới, nhưng lại không có biện pháp đánh lén, thật sự đáng tiếc..."
Tiểu Mã vỗ vỗ gáy, nói: "Tôi có biện pháp rồi! Trên núi không phải có rất nhiều đá tảng ư, chúng ta dung chiêu lăn đá, đẩy đá lớn xuống đè nát bọn chúng... Mấy con hàng này trâu bò đến mấy thì thân thể cũng chỉ thành thịt vụn. Tôi không tin một tảng đá từ đỉnh núi lăn xuống nện không chết bọn chúng!"
Diệp Thiếu Dương nói: "Biện pháp này không tệ, nhưng chúng ta chỉ có mấy người, chuyện lăn đá... bọn chúng chỉ cần di chuyển ở chính giữa khoảng đất trống, tránh né thì cũng không bị thương là bao. Dù sao lăn đá xuống thì khoảng cách cũng có hạn, chúng ta cũng không phải đại lực sĩ, không thể ném. Nhưng mà... Nếu có máu chó đen thì dễ làm hơn."
"Máu chó đen hả, có rất nhiều!". Uông Đình hưng phấn nói.
Chương 223 - MÁU CHÓ ĐEN
Diệp Thiếu Dương trong lòng vui vẻ: "Em nói thử xem có bao nhiêu? Máu chó đen đóng túi à?".
"Bọn em mua rất nhiều máu chó đen đem đóng vào túi, mỗi túi tầm nửa cân, có pha thêm một ít pháp dược vào bên trong. Sau đó cho người vận chuyển đến đây."
Diệp Thiếu Dương trợn mắt há hốc mồm "Nhiều máu chó đen như vậy, bọn em tìm ở đâu vậy?"
Uông Đình mỉm cười nói "Lấy ở lò mổ."
Dưới sự dẫn dắt của Uông Đình, mọi người xuống núi, di chuyển tới đống loạn thạch ở phía dưới chân núi.
Đằng Vĩnh Thanh đẩy một khối đá ra, phía dưới có một cái hố to, bên trong chất đầy những túi máu chó đen, còn dùng rất nhiều vải đỏ phủ lên một số đồ đạc. Diệp Thiếu Dương đoán những vật này cần dùng cho vu thuật nên cũng không hỏi tới.
"Những thứ này làm cách nào mà vận chuyển đến đây được?" Diệp Thiếu Dương buồn bực hỏi.
Uông Đình trả lời: “Từ nơi này đến thị trấn nhỏ gần nhất chỉ có hai ba mươi dặm. Mặc dù không có đường nhưng ở giữa các ngọn núi thì địa hình tương đối bằng phẳng. Ô tô không thể tới được, có thể dùng xe ba gác kéo lên tới đây. Nếu không sợ vất vả, hoàn toàn có thể chuyển tới. Những đồ vật này là bọn em dùng xe ba gác chở tới đây trước lúc ban đêm”.
Diệp Thiếu Dương nhớ lại lúc nãy. Kim Soái cũng dùng xe ba gác chở thiếu niên kia tới, chắc hẳn là dùng phương pháp như của bọn Uông Đình. Diệp Thiếu Dương nghĩ những người dùng xe ba gác kéo đồ lên trên núi này, cũng thật sự không dễ dàng gì.
Mọi người cùng nhau hành động, đem các túi máu chó đen chuyển ra ngoài, sau đó tìm một nơi ẩn nấp. Diệp Thiếu Dương yêu cầu lấy ra hai cái ba lô, đem những túi máu chó đen chất đầy vào, còn thừa mấy túi máu, dùng một cái dây đỏ buộc lại với nhau, để cho Tiểu Mã đeo ở trên lưng.
Sau đó mọi người ngồi xuống, bàn bạc kế hoạch, quyết định phân thành hai đội. Một đội ở phía trên quấy rối các Huyết Vu sư ở đầu trận tuyến, đánh lén bọn chúng. Hai đội cùng nhau phối hợp đánh vào chính diện Tử Nhân Câu.
Diệp Thiếu Dương nói "Nhắc lại một lần nữa, đây là xã hội có luật pháp. Mục tiêu của chúng ta là bắt Kim Soái, cướp đoạt quan tài Thi Vương chứ không được giết người. Nhưng nếu như những tên Huyết Vu sư kia làm tổn thương, làm hại chúng ta thì không cần lưu tình, cứ giết chết một hai tên, không sao cả. Đây là lời nói nguyên văn của Tạ Vũ Tình".
Tất cả mọi người gật đầu đồng ý.
Sau đó mọi người thảo luận phân phối lại công việc cho từng người, bởi vì đội dưới núi kia mới là đội chủ lực, cho nên tất cả mọi người đề nghị để cho Diệp Thiếu Dương cùng đội với Đàm Tiểu Tuệ để dễ dàng phối hợp, dùng thế tiến công mạnh nhất tiến vào bên trong.
Diệp Thiếu Dương phân công tiếp: "Đằng Vĩnh Thanh đi cùng Tiểu Đình đánh lén ở chân núi. Huynh nhớ rõ, khi đánh lén cần chú ý tình huống chiến đấu ở phía dưới, tại thời điểm mấu chốt giúp tôi một tay."
"Tiểu Diệp Tử, còn tôi?" Tiểu Mã thấy tất cả mọi người đều được phân việc, mỗi mình là không có, nên có chút sốt ruột hỏi.
Diệp Thiếu Dương nói: "Cậu đương nhiên là đi cùng tôi rồi!"
"Đi cùng với cậu ?" Tiểu Mã chỉ một chuỗi túi máu ở bên hông "Tôi mang máu chó đen này để làm gì?"
Diệp Thiếu Dương nhíu mày: "Cậu nghĩ xem, tế tự dùng máu của bốn loại thú ngoại trừ trâu, dê, lợn, ngựa ra, tại sao ko dùng máu chó?"
Tiểu Mã giật mình, nói: "Bởi vì máu chó đen có thể trừ tà?".
Diệp Thiếu Dương gật đầu, mỉm cười với vẻ mặt khinh khỉnh: "Cậu muốn làm việc chứ gì, chờ bọn hắn dùng tám loại máu gia cầm, gia súc tế lễ Thi vương. Đợi lão Thi Vương ở dưới kia uống máu, chúng ta rót máu chó đen này vào bên trong..."
Trên mặt Tiểu Mã lập tức hiện ra vẻ hưng phấn, kêu lên: " Để cho cái lão mũi trâu kia uống đã ghiền luôn. Ha ha ha, uống cái này như là uống a xít vậy”. .
“Hay lắm! Tôi nhận kèo này!" .
Đàm Tiểu Tuệ đề nghị, hiện tại mọi người ở trong sơn cốc đang phân tán, tạm thời không nên động thủ. Đợi đến lúc buổi tối, chọn thời điểm lúc bọn chúng bắt đầu tế tự, mọi người tập trung lại, nhân lúc hỗn loạn mà ra tay, phần thắng sẽ lớn một chút.
Diệp Thiếu Dương ủng hộ, vì vậy mọi người bắt đầu đi tìm chỗ ẩn nấp... Sau đó Diệp Thiếu Dương tìm nơi có tín hiệu điện thoại, gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình, nói hết kế hoạch của mình cho cô biết, bảo hiện tại cô có thể dẫn người tới.
Đằng Vĩnh Thanh chủ động yêu cầu đi lên đỉnh núi giám sát mọi hoạt động, những người còn lại thì một mực trốn trong rừng đến khi trời tối. Để ngăn ngừa bị phát hiện, không có nhóm lửa nấu cơm, mọi người đành gặm lương khô mà Uông Đình mang đến.
Vốn Diệp Thiếu Dương muốn đợi Tạ Vũ Tình tới, để cho cô cùng người của cô phụ trách tiếp ứng. Nhưng đợi đến hơn tám giờ, Tạ Vũ Tình còn chưa tới. Đúng lúc này Đằng Vĩnh Thanh từ trên núi chạy xuống rất nhanh, khẩn trương nói: "Bọn chúng đã bắt đầu tế tự rồi, hiện tại đang giết các loại gia cầm, gia súc!".
Diệp Thiếu Dương nhìn mọi người xung quanh rồi nói: "Vậy thì không chờ được rồi, bắt đầu hành động thôi. Chúng tôi trước tiên thử đi vào Tử Nhân Câu, nếu như bị người vây quanh, các cậu ở phía trên ném túi máu chó xuống! Đây là sách lược tốt nhất bây giờ!”. Diệp Thiếu Dương nói lại một lần nữa.
Sau đó năm người phân thành hai tổ, Đằng Vĩnh Thanh đi cùng Uông Đình, lưng cõng hai bao lớn chứa túi máu chó đen lên núi, còn ba người Diệp Thiếu Dương chạy tới Tử Nhân Câu.
Diệp Thiếu Dương cắn chót lưỡi, dùng máu vẽ lên một đạo Chưởng Tâm Lôi lên lòng bàn tay phải Tiểu Mã, Chưởng Tâm Lôi này chỉ có thể duy trì một phút đồng nên phải dùng tiết kiệm.
"Cái thứ đồ chơi này, có đối phó Vu sư được không?". Tiểu Mã nhìn Chưởng Tâm Lôi trong lòng bàn tay hắn, hỏi.
"Đương nhiên không được, cái này chỉ có thể đối phó với quỷ yêu, nếu có Huyết Vu sư tìm cậu làm phiền. Cậu phải dùng thủ đoạn của người bình thường đối phó với chúng!"
"Đánh người ấy hả, cái này tôi am hiểu lắm". Tiểu Mã cười gằn một tiếng.
"Tối thiểu nhất tôi cũng có 100 phương pháp đối phó bọn chúng".
Đi vào Tử Nhân Câu, mọi người mới phát hiện ra không có hi vọng để tập kích. Cứ cách 20 mét trên mặt đất lại cắm một bó đuốc. Dù không phải đèn đuốc sáng trưng nhưng trên cơ bản thì không có góc chết nào dùng để ẩn nấp được, hơn nữa cách hai ba bó đuốc, lại có một tên áo đen đứng canh gác ở đó.
Diệp Thiếu Dương rút Dây Câu Hồn ra. Từ khi dùng qua mấy lần, Diệp Thiếu Dương càng cảm thấy món đồ này rất vừa tay, nhất là dùng trong thời điểm này, Dây Câu Hồn không chỉ có thể giết quỷ mà còn là một vũ khí hữu ích dùng để đối phó với người, còn lợi hại hơn nhiều so với Đào Mộc kiếm.
Quay đầu nhìn lại thấy Đàm Tiểu Tuệ lấy ra hai đồng tiền hình phi tiêu kẹp ở giữa kẽ tay. Tiểu Mã ở trong rừng cây nhặt được một khúc gỗ, cầm ở trong tay nhìn như bang chủ Hồng Thất Công tái thế.
"Hiện tại không cần dài dòng. Tôi lên trước, các cậu hành động tùy theo hoàn cảnh, mục tiêu là một hơi vọt tới tế đàn phía trước!"
"Chờ một chút, tôi phải gửi một cái tin nhắn cho Vương Bình." Tiểu Mã nói xong lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gõ chữ vào.
Diệp Thiếu Dương tức giận nói: "Gửi tin nhắn thì cậu gấp cái gì, đợi sau khi đi ra, cậu có rất nhiều cơ hội!"
"Tôi chính là sợ không có cơ hội đi ra." Tiểu Mã cười cười.
"Nguy hiểm như vậy, nếu như tôi tèo thì cũng nhắn nhủ lại được chút gì đó."
Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động: "Yên tâm đi, cậu sẽ không sao đâu."
Đợi Tiểu Mã gửi xong tin nhắn, Diệp Thiếu Dương thi triển Mao Sơn Lăng Không Bộ, men theo khe suối chạy thật nhanh về phía trước. Trong nội tâm chỉ có một ý niệm: bắt Kim Soái, ngăn cản Huyết Cổ Thi Vương phục sinh!
Hắn chạy với tốc độ cực nhanh, một hơi chạy đến cái bó đuốc thứ hai phía dưới, cách đó không xa có một tên áo đen đã phát hiện ra hắn. Tên áo đen sửng sốt một chút, sau khi xác định không nhìn lầm thì mới xốc áo choàng lên, còn chưa thể hiện được gì, Diệp Thiếu Dương đã vọt tới trước mặt hắn, dùng Dây Câu Hồn quất vào mặt hắn, tên áo đen trực tiếp bay ra ngoài, đập đầu vào một tảng đá, ngất đi.
Chương 224 - ONG LỘT DA
Lúc chạy tới bên cạnh hắn, Diệp Thiếu Dương liền nhìn thấy một con rắn đầu tam giác toàn thân đen sì từ trong ống tay áo hắn thò ra, nghĩ thầm hẳn là tên này còn chưa kịp thi triển thủ đoạn.
Diệp Thiếu Dương lập tức vung tay ném ra ba đồng tiền Ngũ Đế chặt đứt đầu rắn, một tràng máu đen tanh tưởi phun ra, văng vãi trong bụi cỏ, thực vật lập tức bị héo rũ đi.
Diệp Thiếu Dương tiếp tục lao về phía trước, nhào tới tên thứ hai…
Phía trên vách núi, Uông Đình và Đằng Vĩnh Thanh một hơi chạy thẳng tới tế đàn phía trước, một đám Huyết Vu sư xếp hàng chỉnh tề đang quỳ bái ở trước tế đàn. Kim Soái chỉ huy mấy tên giết xong bốn loài chim, bốn loài thú rồi ném vào từng tế trì riêng biệt, tám đường máu theo rãnh chảy vào giữa quan tài ở gần Tam Đạo Ngọc Hoàn bắt đầu dung hợp lại với nhau.
Đằng Vĩnh Thanh nhìn thấy vậy liền buồn bực nói: “Mấy con gia cầm này có bao nhiêu máu đâu chứ, nhất là con bồ câu kia, nó có tác dụng gì?”
Uông Đình căn cứ theo phỏng đoán của mình giải thích: “Máu của gia cầm, gia súc chỉ là một phần của nghi thức hiến tế, hơn nữa chỉ là bộ phận cấu thành không quan trọng, phía sau còn có hồn của sủng vật, mắt của người hầu…”
Không đợi nàng nói xong, Kim Soái đã tự mình nhấc một chiếc vạc đặt lên tế đàn rồi mở nắp ra, thò tay vào trong vạc lấy ra một con vật, tiếp đến một tay hắn nâng con vật đó lên, tay còn lại cầm một ngọn đuốc giơ lại gần. Hành động này chẳng khác nào chiếu sáng giúp hai người Uông Đình, bọn họ chăm chú nhìn thì mới thấy đó là một con cóc toàn thân xanh biếc, trên người nó mọc vô số mụn, dưới ánh lửa trông có vẻ âm lãnh dị thường, nhìn vào có cảm giác rất ghê tởm.
“Đây là Huyết Thiềm Thừ!”. Uông Đình mở to mắt rồi nói: “Ngũ Độc Cổ Linh!”
“Cái gì?” Đặng Vĩnh Thanh rất tò mò với cổ thuật.
“Trong những loại rắn, bò cạp, rết, cóc, thằn lằn (độc), chọn lấy ba loại động vật giống đực nuôi dưỡng được 3 năm, sau đó nhốt trong vạc, để cho bọn chúng cắn nuốt lẫn nhau, một con cuối cùng còn sống sót, không cần biết là con nào, đều sẽ trở thành Ngũ Độc Cổ Linh. Sau đó dùng máu người nuôi dưỡng…” Uông Đình khẽ vỗ gáy rồi nói: “Em hiểu rồi, đây chính là hồn của sủng vật!”
Quả thực ngay sau đó Kim Soái gọi người đưa tới một tàu lá chuối, bên trên toàn là vụn gỗ, châm lửa rồi bắt đầu nướng Huyết Thiềm Thử. Huyết Thiềm Thử không chịu nổi lửa, không ngừng giãy giụa, từng cái mụn trên lưng nó bắt đầu nổ lốp bốp, Kim Soái giơ một chiếc sừng trâu gõ thẳng lên đầu Huyết Thiềm Thừ, vừa dùng lửa thiêu nó vừa niệm chú ngữ khó hiểu. Không lâu sau, hai đùi Huyết Thiềm Thừ duỗi thẳng ra rồi chết, một đám hắc khí rời khỏi thân thể nó chui vào trong sừng trâu…
“Nó đã bị rút hồn rồi!”. Uông Đình nói thầm: “Bởi vì hiến tế nên ngay cả Ngũ Độc Cổ Linh trân quý như vậy, bọn chúng cũng có thể hiến dâng.”
Chỉ thấy Kim Soái giơ sừng trâu lên rồi cung kính đặt ở giữa Tam Đạo Ngọc Hoàn, sau đó đi đến chỗ đám người áo đen chỉ một người trong đó, người kia không hề do dự liền đi tới trước tế đàn, dùng một thanh chủy thủ đâm thẳng vào mắt mình…
“Trời ạ! Mắt của người hầu!”.
“A Di Đà Phật, đám người này tự nguyện hiến thân, thật quá đáng sợ…” Đằng Vĩnh Thanh tuyên một câu phật hiệu rồi lại nhìn tiếp, lúc này đám người đen khiêng thiếu niên mà trước đó bọn chúng dùng xe kéo tới lên trên tế đàn, sau đó dùng dây thừng trói cậu ta lại…
Uông Đình lập tức kêu lên một tiếng: “Bọn chúng muốn lấy trái tim của kẻ thù, chúng ta phải cứu thiếu niên này, không thể để cho cậu ta chết!”
Hai người lấy máu chó đen ra, đang lúc chuẩn bị ném xuống dưới thì đám người áo đen đột nhiên quay trở lại chỗ cũ rồi tiếp tục quỳ lạy, Kim Soái cũng quỳ lạy dưới tế đàn, tất cả đồng thanh tụng niệm gì đó, nhất thời còn chưa thấy bọn chúng chấm dứt trò này, xem ra trước khi chính thức hiến tế còn có vài thủ tục rườm rà nữa.
Đúng lúc đó, một tên áo đen đột nhiên chạy lảo đảo từ cổng sơn cốc vào, tới trước mặt Kim Soái, hoảng hốt nói cái gì đó mà Kim Soái lập tức ra lệnh cho hai tên áo đen canh giữ bên cạnh tế đàn, những người khác theo y đi về hướng cổng sơn cốc.
“Chắc chắn mấy người Thiếu Dương ca đã vào trong rồi, chúng ta mau qua đó giúp họ!”. Uông Đình nói xong liền chạy thẳng về hướng cổng sơn cốc.
Đằng Vĩnh Thanh khó hiểu liền hỏi: “Sao bọn chúng không tranh thủ thời gian hoàn thành nghi thức hiến tế, đánh thức Huyết Cổ Thi Vương đi, như thế thì còn ai địch nổi nữa?”
Uông Đỉnh ngoảnh đầu nhìn chiếc quan tài, ba chiếc vòng ngọc bị nhuộm kín máu tươi đang chậm rãi xoay tròn, ấn ký ở phía trên sáng lên từng chút một, huyết khí bay lên trên.
“Bọn chúng nhất định rất sốt ruột nhưng em đoán rằng cơ quan vẫn còn chưa mở ra, bọn chhúng cũng không có cách gì, chỉ có thể chờ đợi mà thôi!”
Trong sơn cốc, Diệp Thiếu Dương một chưởng đánh bay một tên áo đen, khiến y ngã xuống đất, vừa định đứng dậy, y liền ăn ngay một gậy vào gáy rồi ngất xỉu.
“Hừ hừ, Huyết Vu sư gì chứ, ta cho ngươi biết tay!” Tiểu Mã đắc ý lắc cây gậy, người khác thì liều mạng, mình ở đằng sau phang ngay một gậy, cảm giác này phải nói là quá đã tuyệt, lại chẳng có nguy hiểm gì… ngẩng đầu nhìn lên, một đám người đông nghịt đang lao về phía cậu.
“Các anh phải cẩn thận đó!” Đàm Tiểu Tuệ hô to nhắc nhở mọi người, bản thân cô không tiến về phía trước nữa mà ngồi xuống đất, lấy ra cái vạc đã dùng lúc trước để ở trước mặt, sau đó ném mấy loại bột phấn kỳ lạ vào trong, tiếp đến, Đàm Tiểu Tuệ rạch đầu ngón tay cái, bóp chặt ngón tay cho máu chảy vào trong vạc, đậy nắp vại lại và bắt đầu niệm chú.
Ở phía bên kia, Kim Soái vừa nhìn thấy Diệp Thiếu Dương liền giật mình hoảng hốt: “Ngươi… ngươi… ngươi… sao ngươi có thể tìm đến đây?”. Vừa nói xong, y liền nhìn thấy Đàm Tiểu Tuệ ở một nơi không xa phía sau, lập tức chấn kinh.
Y đâu biết rằng, đám người Đàm Tiểu Tuệ nắm rõ hành tung của y như lòng bàn tay, thế mà y vẫn cho rằng có thể giấu được tất cả mọi người. Y lập tức hiểu rõ một điều, hôm nay bị Đàm Tiểu Tuệ và Diệp Thiếu Dương chặn đánh ở Tử Nhân Câu, chắc chắn sẽ phải đấu một trận sinh tử.
“Ta đến tặng cho ngươi Vân Cấp Thiên Thư này!”. Diệp Thiếu Dương cười nói, hắn liếc nhìn con mắt Kim Soái rồi nói tiếp: “Cũng may ngươi vẫn còn một con mắt, nếu không ta đưa cho ngươi Thiên Thư, làm sao ngươi đọc được?”
Tiểu Mã cũng chọc vào một câu, lớn tiếng nói: “Ê độc nhãn mặt rỗ, có phải đám Huyết Vu sư các ngươi không còn ai nữa nên mới chọn tên quỷ xấu xí như ngươi làm đại ca không?”.
Kim Soái bị kích động đến mức toàn thân run rẩy, lồng ngực phập phồng dữ dội, có điều y cũng chưa bị giận dữ mà mất khôn. Y biết rằng nếu cận chiến thì những người này cộng lại chưa chắc là đối thủ của Diệp Thiếu Dương, vì vậy liền ra lệnh cho ba tên thuộc hạ lập tức làm phép, những người còn lại tạm thời lui về phía sau.
Ba tên lập tức nắm lấy hai bàn tay mình lại với nhau giống như kết pháp ấn trong đạo thuật, miệng niệm chú gì đó, một đám hắc khí bay ra từ dưới vạt áo của bọn chúng, xoay tròn rồi hạ xuống mặt đất, sau đó tụ lại một chỗ với nhau tạo nên một quái vật toàn thân đen sì, nửa thân trên của quái vật là ba cái đầu rắn, hai bên đầu mọc ra một đôi càng cực lớn, chiếc đuôi vểnh lên cao. Nổi bật nhất là chiếc gai nhọn dài chừng một ngón tay đang nhỏ xuống dịch thể màu xanh biếc.
“Đây là Xà Hạt Cổ!”. Giọng nói của Đàm Tiểu Tuệ truyền tới từ phía sau: “Phải thật cẩn thật! ”
Nói xong, cô nâng chiếc vạc lên, dùng sức thổi mạnh một hơi vào tấm lưới phủ phía trên, một đốm lửa lớn từ trong vạc bay ra, lập tức hóa thành vô số ong mật trong không trung, bay về hướng đám người Kim Soái.
“Ong lột da, mau lùi lại!” Kim Soái lớn tiếng kêu lên.
Diệp Thiếu Dương vừa nghe cũng ngẩn người, Ong lột da nghĩa là gì? Ong mật thì lột da bằng cách nào?
Chương 225 - TAM ĐẦU XÀ HẠT
Kim Soái vội vàng ra lệnh cho tất cả thuộc hạ lui về phía sau, thế nhưng ba tên áo đen còn đang thi pháp vì cách quá gần nên chưa kịp lui về phía sau đã bị mấy con ong mật vây kín, khiến mấy người nhìn thấy kêu lên sợ hãi: Bởi vì những con ong mật này không phải đang đốt mà là đang dùng miệng cắn xé da thịt của bọn chúng, sau đó tàn nhẫn chui vào bên trong.
Không tới một phút ngắn ngủi, ba tên áo đen kia đã thương tích đầy mình, da thịt thủng lỗ chỗ. Mỗi một lỗ thủng trên da đều có hàng trăm con ong bu kín, chui ra chui vào, gương mặt nổi lên từng cục to di động, có con nằm dưới mí mắt, có con chui ra ngoài, có con lại từ cái lỗ tai rồi chạy vào bên trong lỗ mũi...
Toàn bộ cảnh tượng ghê gớm và kinh dị tới cực điểm, rất nhiều con ong đang lột da con người.
Ba tên áo đen ngã nhào trên mặt đất, lăn qua lăn lại, dùng hai tay xé từng mảnh da thịt của mình ra, vừa xé vừa kêu lên thảm thiết.
Diệp Thiếu Dương ngơ ngác nhìn một lúc, cuối cùng cũng hiểu tại sao gọi là "Ong lột da".
"Tiểu Tuệ...". Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn Đàm Tiểu Tuệ: "Không nên để xảy ra án mạng chết người."
Đàm Tiểu Tuệ dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ vào cái vạc, đám ong mật lập tức chui ra khỏi cơ thể ba tên kia, bay vào giữa không trung, biến thành tro bụi, rơi từng đợt xuống mặt đất.
Diệp Thiếu Dương giờ mới hiểu được thì ra những con ong mật này không phải là thật mà chỉ là một loại cổ thuật. Trong lòng thầm thán phục, cổ thuật của Bạch Vu sư cũng thần kỳ quá đi.
Ba tên áo đen kia chỉ ngã trên mặt đất mà không chết, bất quá chúng cũng ứng với một câu: Không chết cũng bị lột da.
Khi bọn chúng ngã xuống, Tam Đầu Xà Hạt (1) bọn chúng tạo nên cũng tự động tan thành mây khói.
(1) Tam đầu xà hạt: một loại quái vật nửa bò cạp nửa rắn có ba đầu.
Kim Soái nhíu mày, tiếp tục ra lệnh cho nhiều người thi pháp hơn, hai con Xà Hạt vừa được tạo ra lập tức bò qua chỗ Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương và Đàm Tiểu Tuệ mỗi người đối phó một con, chỉ thấy bọn chúng há mồm lè lưỡi khoe cái miệng đầy răng nanh, bên trong có khí đen hoá dịch thể không ngừng chảy ra, ngoe nguẩy cái đuôi dài đầy độc châm nhìn bọn họ.
Diệp Thiếu Dương chưa từng đối phó qua mấy thể loại này nên nhất thời chẳng biết hạ thủ ra sao, đột nhiên trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng gọi: "Các người cẩn thận!"
Ngẩng đầu nhìn lên, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy có hai vật đen đang ném về phía mình, lập tức ngẩn ra, bỗng nhiên hiểu được, đó chính là máu chó mực!
Hắn lập tức kéo Đàm Tiểu Tuệ lui về phía sau, mấy giây sau, chỉ thấy hai cái túi máu văng trúng đầu của hai con Xà Hạt, “Bùm” một tiếng, nổ tung, huyết tương văng ra khắp nơi. Hai con Xà Hạt giống như bị dội axít, trong nháy mắt biến thành một làn khói đen đặc, theo gió bay đi.
Kim Soái và những Huyết Vu sư còn lại ngơ ngẩn tại chỗ, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một đống túi huyết tương khác đang bay thẳng về phía bọn chúng. Những người bị trúng túi máu, toàn bộ đều bị phá pháp thân.
Kim Soái giờ mới hiểu ra mọi chuyện, thất kinh kêu gọi Huyết Vu sư lui về phía sau, mấy người bị túi huyết tương rơi trúng đầu nên có chút choáng váng, phản ứng chậm một vài giây rồi mới lui về phía sau.
Diệp Thiếu Dương sợ bị máu chó mực ngộ thương nên không dám tiến lên. Tiểu Mã cũng không hề cố kỵ cầm mộc côn đuổi theo mấy tên áo đen đó, đập đánh loạn xạ, cư nhiênlại khiến hai người trong số bọn chúng bất tỉnh, có người còn sắp sửa bất tỉnh, nằm trên mặt đất chửi lầm bầm tên Tiểu Mã.
Có người nỗ lực phản kháng thì bị Tiểu Mã dùng vai hích một cái dễ dàng bay vèo ra bên ngoài, ngã chỏng vó.
"Phê quá, đã ghiền quá!". Tiểu Mã gào to lên: "Vu thuật hay mấy thuật gì đó thì anh đây không biết, chứ còn nói về đánh lộn thì, mẹ, anh sẽ chơi tới cùng với tụi bây!".
"Cẩn thận, mau trở về!". Diệp Thiếu Dương vội vàng gọi Tiểu Mã trở về, hắn biết đám Huyết Vu sư tuyệt đối không bất tài như vậy, chỉ là bị đánh không kịp trở tay nên mới bị thương vài tên mà thôi, đợi bọn chúng điều chỉnh đội ngũ xong, thực lực tuyệt đối không thể khinh thường.
Quả nhiên, dưới sự chỉ huy của Kim Soái, đám người này từ từ ổn định trận tuyến đầu, có mấy người Huyết Vu sư bắt đầu làm phép. Mà bởi vì có rất nhiều người cách xa nhau nên Diệp Thiếu Dương cũng không thấy rõ cụ thể bọn chúng như thế nào, chỉ thấy vài người quỳ xuống, dùng ngón tay vẽ ký hiệu gì đó trên mặt đất, sau đó một tràng tiếng ma gào quỷ khóc từ trong Tử Nhân Câu truyền đến, không ngừng có các loại quỷ hồn đa dạng hình thái bay ra.
"Đây là Khống Hồn Thuật trong Huyết Vu thuật!". Đàm Tiểu Tuệ lập tức kêu lên: "Những thứ này đều là quỷ hồn thật sự bị Huyết Vu sư bắt lại giam giữ, luyện hóa thành quỷ phó, lợi dụng chúng để chiến đấu cho mình."
Diệp Thiếu Dương cắn răng, chậm rãi gật đầu, hiện giờ hắn đã hiểu rõ đám người này vì sao gọi là tà ác, chỉ riêng việc tự ý câu hồn thôi đã là trái với thiên địa đại đạo, không thể dung thứ rồi.
Trên đỉnh núi đột nhiên có tiếng kêu lên thảm thiết, người của hai bên đều ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một đạo Phật quang ở vách núi sát biên giới lan ra xung quanh, không ngừng có quỷ hồn bị bắt vào trong đó. Diệp Thiếu Dương vừa nhìn liền biết đó chính là pháp thuật của Đằng Vĩnh Thanh.
Bất quá quỷ hồn phi thăng càng lúc càng nhiều đến mức không thể đếm xuể, trên đỉnh núi truyền đến một tiếng thở dài, tiếp đó, một đạo kim quang bắn ra, một con quỷ hồn đang cố gắng đến gần bị đánh cho hồn phi phách tán, tinh phách bay tán loạn trên không trung.
Một vật nho nhỏ từ trên không trung hạ xuống, vừa lúc rơi vào tay của Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương cố ý nhìn thoáng qua thì thấy đó là một hạt bồ đề.
Đằng Vĩnh Thanh dùng hạt bồ đề giết chết quỷ.
Diệp Thiếu Dương ngầm thở dài, Phật gia chú trọng từ bi nên đa số chỉ siêu độ quỷ hồn, tuyệt đối không muốn giết chết chúng. Đằng Vĩnh Thanh cũng chỉ là không còn cách nào khác nên mới làm thế mà thôi.
"Với pháp lực của đại hòa thượng kia hẳn là có thể đỡ nổi, chúng ta lên!". Diệp Thiếu Dương nói xong vung Dây câu hồn lên cao, quất về phía đối phương.
Kim Soái lập tức phân vài người làm phép với Diệp Thiếu Dương. Mấy người Huyết Vu sư cùng cắn đầu ngón tay, điểm máu lên trên một tảng đá, sau đó vẽ mấy ký hiệu đặc biệt. Mấy giây sau, Diệp Thiếu Dương đột nhiên cảm thấy hai chân mình cứng ngắc, cúi đầu nhìn lại, một đôi tay toàn xương khô đang nắm lấy cổ chân của hắn. Hắn vội vàng dùng Dây câu hồn đánh gãy tay của nó.
Tiếp theo, dưới chân hắn chợt sinh ra một cái khe hình bình hành, từ từ kéo dài đến phía xa xa. Vô số bộ xương khô từ trong khe bò ra ngoài, hướng về phía ba người Diệp Thiếu Dương, có con gãy chân, chỉ có một chân lủng lẳng, có con không thấy đầu, chỉ bò thân thể về phía Diệp Thiếu Dương...
Lần này không cần Đàm Tiểu Tuệ giải thích, Diệp Thiếu Dương cũng đoán được đối phương đang dùng Vu thuật gọi sống dậy những thi thể chôn dưới lòng đất. Những thi thể đó mất đầu, tay chân mà vẫn có thể tiến lên và công kích bọn họ thì xem ra Huyết Vu thuật của đám người Kim Soái quả thật rất quỷ và dị đáng sợ.
Tuy rằng tất cả đều là một đám xương khô và đa số đều không có tứ chi đầy đủ nhưng bọn chúng lại rất mạnh mẽ. Diệp Thiếu Dương dùng Dây câu hồn ngăn cản bọn chúng nhưng vẫn thấy khi quất trúng tay tê dại hẳn đi, để tốc chiến tốc thắng, không thể làm gì khác hơn là rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm chém chết bọn chúng.
Kim Soái trốn ở sau lưng một tên áo đen nhún nhún vai, thế nhưng thân thể y bị ngăn trở nên cũng không nhìn thấy y đang làm gì.
Đột nhiên, Diệp Thiếu Dương thấy đám áo đen kia đồng loạt đập đập vạt áo, định thần nhìn lại, hắn lập tức nhìn thấy một cảnh tượng khiến đầu tê dại….