Mục lục
Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 106: Khó Xử


Đêm xuống, Cố Manh Manh đang ngủ say, bên bờ giường lún xuống, hơi thở quen thuộc của người con trai kéo tới, sau một khắc, cả thân thể người con gái đã bị ôm trọn vào lòng ngực vạm vỡ ấm áp.


Cô uốn éo người, trong miệng ầm ử vài tiếng.


Lục Tư Thần đưa cái đầu nhỏ của cô ấn vào lòng ngực, nhỏ nhẹ cười: “Nói cái gì?”


Cố Manh Manh lại hoàn toàn không có phản ứng.


Có lẽ là đang nói mớ.


Lục Tư Thần cũng không để ý, ôm lấy cô rồi ngủ.


Buổi sáng hôm sau, Cố Manh Manh mở mắt tỉnh dậy, cả thân người cô không có chút hình tượng nào đang nằm úp sắp trên thân người con trai.


Mà kinh khủng hơn là, Lục Tư Thần không biết từ khi nào đã dậy rồi, anh ta cũng chưa rời khỏi giường, một tay thả lỏng ôm lấy cô, tay còn lại đang cầm điện thoại đọc tin tức.


Dường như là Lục Tư Thần đã nhận ra cử động trong lòng ngực, anh cúi đầu ngó xuống, khóe miệng mỉm cười: “Tỉnh rồi?”


Toàn thân Cố Manh Manh đều cứng đờ.


Hỗ X9) EU Cô mở miệng, muốn hỏi chút gì đó, nhưng lại không biết nên hỏi thế nào.


“Hửm?”


Lục Tư Thần trái lại rất tò mò.


Anh nhìn người con gái, nói: “Làm sao vậy?”


Cố Manh Manh sụp khuôn mặt nhỏ xuống, rầu rï nói: “Tôi làm sao mà ngủ trên người của anh thế này…?


Lục Tư Thần lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”


Cố Manh Manh lẫm bẩm một câu khó hiểu, chậm rãi từ tốn từ người anh bò dậy.


Nhưng mà, điều chết người vẫn đang còn ở phía dưới.


“AI”


Cố Manh Manh không biết đã nhìn thấy thứ gì, biểu cảm rất kinh hoàng khiếp sợ.


Lục Tư Thần ngồi dậy, nhìn theo ánh mắt của cô, điểm đến là bộ y phục trên người, phát hiện bên trên có vài giọt màu đỏ sậm…


“Đây là?”


Lục Tư Thần nâng mày, lại lần nữa nhìn về người con gái.


Cố Manh Manh cười mỉa: “Ha hả, hiểu lầm, hiểu làm!”


Hai đôi tay nhỏ đang che lầy mông của bản thân, từ từ chậm rãi đi chuyển sang hướng bên giường.


Chỉ tiếc là một chân của cô vừa chạm đất, cả người cô đã bị Lục Tư Thần xốc qua.


“Buông tôi ra!”


Cố Manh Manh kêu to.


Lục Tư Thần mắt điếc tai ngơ, trực tiếp bắt lấy người cô ấn úp xuống giường, sau đó vén vạt áo phía sau của cô lên nhìn.


“Ô 66.”


Cố Manh Manh giùng giằng tứ chi, nghĩ thầm lần này mắt hết thể diện rồi.


Lúc này, Lục Tư Thần cuối cùng nhớ ra cái gì, vẻ mặt lộ vẻ xấu hỗ.


Anh buông lỏng tay, giọng nói có chút lúng túng: “Cô… không có sao chứ?”


Cố Manh Manh nhảy xuống giường, mang xong đôi dép lê chỉ tay vào anh, phồng phồng tức giận mà chỉ trích, nói: “Lục Tư Thần, anh biến thái!”


Lục Tư Thần: “…”


Anh cảm thấy mình thật vô tội.


Đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải tình huống như thế này, khó tránh khỏi làm điều không đúng.


Thế nhưng, còn đến độ biến thái không thì?


“Hừi”


“Cố Manh Manh giậm chân, xoay người chạy vào trong phòng tắm.


Lục Tư Thần âm thầm lắc đầu.


Chốc lát sau.


Cửa phòng tắm bị người từ bên ngoài gõ, cùng với giọng nói của Lục Tư Thần: “Manh Manh, cô không sao chứ?”


Cố Manh Manh không hồi đáp.


Lục Tư Thần đứng ở ngoài cửa, vẫn duy trì kiên nhẫn nói: “Mở cửa ra, được không?”


Cố Manh Manh tiếp tục không trả lời.


Lục Tư Thần ngửa đầu nhìn cửa phòng đóng chặt, nói tiếp: “Mặc kệ có chuyện gì, cô mở cửa ra trước đã, chúng ta nói chuyện một chút.”


Vẫn không có âm thanh nào.


Lục Tư Thần không kiềm được, đành phải lấy chìa khóa ra mở cưa.


Rất hiển nhiên, Cố Manh Manh không hề ngờ tới anh có chìa khóa.


Cho nên sau khi Lục Tư Thần mở cửa, đúng lúc nhìn thấy người con gái đang ngồi chồm hồm dưới đất giặt quần.


Thấy vậy, anh nhướng mày, không nói nên lời: “Cô đang làm gì đó?”


Cố Manh Manh giật mình, “A” một tiếng rồi từ sàn nhà đứng phắng dậy.


“Anh làm sao mà…”


Cố giục miệng chất vấn, nhưng sau khi ánh mắt nhìn thấy chìa khóa đang cắm trên cửa, phút chốc lại không nói nữa.


Lục Tư Thần bước tới.


Cố Manh Manh dời sang bên cạnh một bước, cố gắng che đậy món đồ phía sau lưng.


Lục Tư Thần thở dài: “Mấy cái này đưa cho người hầu làm là được, cô sợ cái gì?”


“Không tốt cho lắm…”


Cố Manh Manh phồng quai hàm, giọng trầm trũng.


Lục Tư Thần nhìn về hướng cô… nói đúng ra thì, đang nhìn cặp đùi vừa dài vừa mịn đang không mặc quần của người con gái.


“Ra ngoài lấy quần mặc vào.”


Anh ta lạnh mặt nói.


Cố Manh Manh do dự một chút, nhận thấy sắc mặt của người con trai không được tốt, chỉ đành cúi thấp đầu chạy ra ngoài.


Một lúc sau, Lục Tư Thần đi ra ngoài.


Cố Manh Manh vẫn luôn giương mắt về phía cửa, sau khi nhìn thấy người con trai bước ra, khẩn trương chui vào phòng tắm.


Nào đoán được, lại không có quần của cô ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK