Mục lục
Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 135: Mật Ngọt 1


Trên tầng 2, trong phòng làm việc Lục Tư Thần vừa mở máy tính, bên ngoai liền truyền đến tiếng gõ cửa.


Anh hơi dừng lại, và sau đó trả lời: “Vào đi! “


Sau khi cửa phòng mở ra, Cố Manh Manh bưng khay đi vào, phía trên đặt hai cái bánh trứng tỉnh xảo cùng với một ly sữa nóng.


Lục Tư Thần thấy thế, không khỏi nhíu mày: “Cô làm gì vậy? “


Cố Manh Manh đi đến bên cạnh anh, vừa đặt đồ trong tay lên mặt bàn, vừa mở miệng nói: “Dạ, đây là bữa khuya tôi chuẩn bị cho anh! “


“Ăn khuya?”


Lục Tư Thần nhíu mày.


Anh liếc nhìn thức ăn trong khay rồi bật cười: “Cô nghĩ rằng tôi giống như mấy đứa con gái sao?”


“Hả?”


Cố Manh Manh ngắn ra, không kịp phản ứng lại.


Lục Tư Thần thở dài, tiếp tục nói: “Cô ăn đi, tôi không đói.”


Cố Manh Manh không nhúc nhích.


Trên tầng 2, trong phòng làm việc Lục Tư Thần vừa mở máy tính, bên ngoai liền truyền đến tiếng gõ cửa.


Anh hơi dừng lại, và sau đó trả lời: “Vào đi! “


Sau khi cửa phòng mở ra, Cố Manh Manh bưng khay đi vào, phía trên đặt hai cái bánh trứng tỉnh xảo cùng với một ly sữa nóng.


Lục Tư Thần thấy thế, không khỏi nhíu mày: “Cô làm gì vậy? “


Cố Manh Manh đi đến bên cạnh anh, vừa đặt đồ trong tay lên mặt bàn, vừa mở miệng nói: “Dạ, đây là bữa khuya tôi chuẩn bị cho anh! “


“Ăn khuya?”


Lục Tư Thần nhíu mày.


Anh liếc nhìn thức ăn trong khay rồi bật cười: “Cô nghĩ rằng tôi giống như mấy đứa con gái sao?”


“Hả2”


Cố Manh Manh ngắn ra, không kịp phản ứng lại.


Lục Tư Thần thở dài, tiếp tục nói: “Cô ăn đi, tôi không đói.”


Cố Manh Manh không nhúc nhích.


Cứ như vậy, không khí có chút đảo lộn, Cố Manh Manh đỏ mặt nhìn anh, nói thấp giọng: “Không chịu…”


“ Ngoan, nghe lời!”


Lục Tư Thần cười dịu dàng, đáy mắt thâm thúy mê người, tựa như có vòng xoáy hấp dẫn, làm cho người ta không khỏi chìm sâu.


Cho nên Cố Manh Manh cứ như có quỷ thần sai đi tới, chờ lúc cô phản ứng lại, cô đã ngồi trên đùi anh, hai bàn tay nhỏ bé cũng ngoan ngoãn ôm cỗ anh, thật đúng là nghe lời.


Lục Tư Thần hôn lên gò má cô, ánh mắt càng sâu sắc: “Thật là một bảo bối ngoan ngoãn nghe lời. “


Cố Manh Manh không nói gì.


Cô cúi đầu, mái tóc cô lòa xòa che trước trán, che đi cả biểu cảm của cô.


“Tại sao không nói gì?”


Lục Tư Thần khó hiểu, đưa tay nâng cằm cô lên.


Lại nhìn thấy khuôn mặt cô gái nhỏ này rất đỏ, giống như quả cà chua chín.


“Lục Tư Thần…”


Lúc này, Cố Manh Manh mới mở miệng nói chuyện.


Cô xấu hỗ nhìn người đàn ông, giọng nói nhẹ nhàng và mỏng manh: “Tôi cảm thấy như thể tôi có chút thay đổi.”


“Hửm?”


Lục Tư Thần nghỉ hoặc nhìn cô.


Cố Manh Manh cắn môi, tiếp tục nói: “Tôi phát hiện mỗi lần tôi nhìn thấy anh, hình như sẽ trở nên rất vui vẻ…”


“Thật không?”


Lục Tư Thần cong môi.


Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen dài của cô gái, chậm rãi nói: “Tôi cũng giống như cô.”


“Thật sao?”


Cố Manh Manh mở to đôi mắt lấp lánh nhìn anh.


“Lừa cô có gì hay không?”


Lục Tư Thần cúi đầu, nheo nhìn cô.


“A Cố Manh Manh quay đầu lại.


Nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi cô lại một lần nữa nhìn về phía anh, tiếp tục nói: “Lục Tư Thần, không biết là tôi đã từng nói với anh hay chưa, trước giò tôi chưa bao giờ có kinh nghiệm yêu đương?”


“Tôi biết.” Lục Tư Thần gật đầu: “Cho nên tôi chính là mối tình đầu của cô? “


“Ứm.”


Cố Manh Manh phồng má.


Cô suy nghĩ một chút trước khi nói, “Chúng ta còn chưa có tình cảm trước đó.”


“Cô chắc không?”


Người đàn ông nheo mắt lại.


“Hửm?”


Cố Manh Manh vừa ngước mắt lên chuẩn bị nhìn anh, một bóng đen cúi xuống, ngay sau đó, đôi môi nhỏ bé mềm mại của cô có gì đó chạm vào.


Lục Tư Thần nhìn chằm chằm cô ở trước mắt, giọng nói trầm thấp, mỉm cười: “Vậy đây là cái gì? “


Cố Manh Manh vội vàng ngủa ra sau.


Cô phản bác: “Chúng ta đã kết hôn, cho nên mới, mới có thể như vậy…”


Lục Tư Thần: “…”


Có gì khác nhau sao?


“À, giống như trời định…” Lúc này, Cố Manh Manh nghiêng đầu, tiếp tục nói: “Thật ra, tôi muốn nói là hình như tôi cảm thầy cảm giác với anh không giống như trước kia.”


Lục Tư Thần nghe xong lời này, hứng thú: “Ò? Vậy cô nói xem cô cảm thấy thế nào về tôi trước đây? “


Cố Manh Manh đầu tiên nhìn anh một cái, sau đó mới nói: “Tôi nói anh đừng tức giận. “


“Được”


Lục Tư Thần gật đầu.


Cố Manh Manh nói: “Thật ra trước đây tôi không có ấn tượng tốt về anh, luôn cảm thấy anh có một chút lạnh lùng… À, không đúng, không phải một chút, phải là hoàn toàn lạnh lùng, khi đó tôi rất muốn nói chuyện với anh, nhưng anh luôn không để mắt tới tôi, làm cho tôi cảm thấy có một chút sợ hãi. Còn nữa, khi đó anh trông rất hung dữ, có đôi khi chỉ cần dùng mắt nhìn tôi sẽ làm cho tôi cảm thấy hoảng sợ trong lòng.”


“Có thật vậy không?”


Lục Tư Thần nhíu mày, trong lòng nghĩ, chẳng lẽ trước kia mình đối với cô rất nghiêm khắc?


Thế nhưng anh lại luôn nhớ rõ là anh vẫn luôn nhẹ nhàng đối với cô?


“Đúng vậy, anh còn nhớ lần trước anh dẫn tôi tới tập đoàn Lâm Thị không?” Cố Manh Manh nhìn anh liền nói tiếp: “Lúc đi bộ trên đường, tôi muốn ăn kẹo hồ lô như vậy, kết quả anh lại không mua cho tôi, hơn nữa còn hung dữ đe dọa tôi, nếu không phải tâm lý của tôi đủ mạnh mẽ khi đó nhất định sẽ khóc cho anh xem. “


Lục Tư Thần nghe xong lời này, thật sự là dở khóc dở cười.


Anh lắc đầu cảm thán : “Nếu tâm lý của cô đã được rèn dũa, sau đó trên thế giới này sẽ không ai có rèn dũa tâm lý nữa.”


“Này!


Cố Manh Manh trừng mắt.


Lục Tư Thần vuốt ve mái tóc của cô, tiếp tục nói: “Được rồi, đây đều là chuyện trong quá khứ, sau này tôi sẽ đối xử tốt với cô, được không?”


“Ừm!”


Cố Manh Manh gật đầu.


Cô suy nghĩ một chút, sau đó mới tiếp tục nói: “Lục Tư Thần, tôi biết anh đối xử tốt với tôi, tôi biết, ngoại trừ anh ra,cho tới bây giờ tôi chưa từng cảm nhận được sự ấm áp. Vì vậy, không có vấn đề gì trong tương lai, mọi thứ tôi đều nghe theo anh. “


Lục Tư Thần rất vui mừng.


Anh gật đầu: “Được rồi, cô nhớ những gì cô nói đó!”


“Được được!”


Cố Manh Manh gật đầu.


Cô giang hai tay ra, vui vẻ ôm lấy cỗ người đàn ông, nụ cười vô cùng ngọt ngào.


Chỉ nghe thấy cô nói: “Cho nên tôi cũng sẽ đối xử tốt với anh.”


“Ngoan.”


Lục Tư Thần vỗ vỗ lưng cô.


Cố Manh Manh nghiêng đầu hôn anh một cái, cười nói: “Tôi sẽ nghe lời anh, đổi lại, anh cũng phải nghe lời tôi, cho nên bây giờ anh uống sữa đi, sau này cũng không được uống cà phê.”


Lục Tư Thần : “…


Được, tiêu nha đầu này nói nãy giờ, thì ra là muốn như thế này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK