Cố Manh Manh gật đầu, hai mắt nhìn lấy anh ta: “Anh không biết sao?”
Lục Tư Thần dần trầm mặt xuống.
Anh quay đầu lại và dùng ánh mắt sắc bén nhìn quản gia.
Quản gia run run người một cái, cảm thấy có chút bối rồi.
Cố Manh Manh thấy như vậy, liền vội vàng mở miệng nói: “Anh không nên trách người khác chứ, đây là tôi kêu quản gia chuẩn bị cho anh đấy, mặc dù là tôi đóng gói mang về, nhưng tôi có thể đảm bảo, hai con cua lớn này tuyệt đối là tươi sạch, tôi cùng với Sơ Tuyết thậm chí cũng chưa từng chạm vào nó.”
Lục Tư Thần hừ lạnh: “Chính vì thế, cô đem con cua mang về đây là để dành cho bản thân ăn khuya?”
Ơ?
Thì ra anh ta quan tâm đến vấn đề này à.
Cố Manh Manh cau mày, hai bên má phồng lên.
“Cái này có cái gì khác nhau sao?”
Cô thì thầm thành tiếng.
Lục Tư Thần nghe được những lời này, trong nháy mắt bốc lên lửa giận.
“Đem con cua bỏ đi.”
Anh lớn tiếng ra mệnh lệnh.
Quản gia nghe như thế, nhanh chóng nhặt con cua lên và chuẩn bị bắt bỏ nó đi.
“Ê, ê, anh muốn đem con cua đi đâu vậy?”
Cố Manh Manh thầy vậy, nhịn không được mở miệng hỏi.
Quản gia dừng lại nhưng không có trả lời.
Anh ta nhìn về phía người đàn ông quyền lực ở trước bàn theo bản năng.
Lục Tư Thần mặt không có chút thay đổi nào: “Vứt bỏ nó.”
“Vâng!”
Quản gia lên tiếng đáp lời.
Sau đó trực tiếp bưng dĩa cua đi về phía phòng bếp.
Cố Manh Manh ngạc nhiên.
Vẻ mặt cô không thể tin được nhìn người đàn ông, kinh hãi nói: “Anh muốn làm gì? Con cua của người ta cũng đâu có đụng chạm gì với anh, vì sao anh lại muốn vứt bỏ chúng nó?” Sau khi nói xong thì cô cũng không đợi Lục Tư Thần phản ứng ra sao, tát xong liền chạy về phía nhà bếp.
“Cố Manh Manh.”
Lực Tư Thần lớn tiếng quát nàng.
Thế nhưng, cô gái căn bản không có dừng lại.
Nhưng mà, đúng lúc cô vừa đi vô nhà bếp thì vừa lúc nhìn thấy quản gia đem con cua vứt vô thùng rác.
“Không được!”
Cô la lớn.
Nhưng vẫn là đến chậm.
Quản gia ngắng đầu lên nhìn lại, cái dĩa cầm trong tay đã trống không.
Tim của Cố Manh Manh gần như là ngã xuống đáy cốc.
Cô rất là buồn, nếu sớm biết được Lục Tư Thần không thích thì sẽ không đưa cho anh ta, thật sự là lãng phí đi hai con béo đó.
“Tiểu phu nhân?”
Âm thanh của quản gia truyền đến.
Cố Manh Manh ngắng đầu, ánh mắt nhìn thấy quản gia vẫn đứng tại chỗ như cũ, giận dữ nói: “Quên đi, không trách anh.”
Nói xong, cô quay người bỏ đi.
Trong nhà ăn, Lục Tư Thần đang chậm rãi dùng cơm.
Sắc mặt của anh bình tĩnh, giống như là không nhìn thấy sự việc xảy ra trước mắt.
Lúc mà Cố Manh Manh đi tới, liền nhìn cũng không thèm nhìn anh, lập tức đi về phía trước.
Chỉ biết là khi cô vừa đi đến cửa nhà ăn, âm thanh của Lục Tư Thần liền truyền đến: “Nếu cô muốn ăn cua thì tôi có thể dẫn cô đi hồ Dương Trừng để ăn những con cua lớn.”
“Không có tâm tình.”
Lục Tư Thần không nói gì.
Cố Manh Manh ngắẳng đầu liếc anh ta một cái, tiếp tục nói: “Còn có việc gì không? Nếu không có thì tôi muốn trở về phòng ngủ.”
Lục Tư Thần nhìn về phía cô với đôi mắt cực lạnh: “Cố Manh Manh, không cần dựa vào sự cưng chiều mà kiêu ngạo, hiểu không?”
“Tôi không có.”
Cố Manh Manh cắn môi, gương mặt quật cường: “Hôm nay tôi về bằng phương tiện công cộng, vì là giờ cao điểm, nên là tôi dường như đứng suốt đoạn đường về, nhưng mặc kệ dòng người có chật chội đến đâu, tôi cũng không có để họ đụng vào con cua. Nhưng là chính tôi khổ cực bảo quản con cua lâu như vậy, anh chỉ dùng một câu nói đầu tiên liền cho bọn nó vô thùng rác! Lục Tư Thần, tôi không biết anh không thích ăn đồ còn thừa lại của người khác, anh đã không ăn thì mắc mớ gì không để lại cho tôi chứ?”
Lục Tư Thần mím môi, khuôn mặt đẹp trai ngày càng lạnh lụng.
Trong thoáng chốc, bầu không khí trong nhà ăn bỗng giảm xuống.
Một lúc sau, Lục Tư Thần mới chậm rãi nói: “Cô nghĩ muốn tôi làm thế nào?”
Cố Manh Manh không quay đầu lại, lầm bầm: “Tôi mới không cần anh làm gì?”
Bộ dáng này thật sự là rất kiêu ngạo đây.
Lục Tư Thần có chút bát đắc dĩ.
Anh nhìn vào cô gái, nói: “Thực sự không có?”
Cố Manh Manh đóng chặt miệng lại và kiên quyết lắc đầu.
Lục Tư Thần thấy vậy, biểu cảm trên mặt không có thay đổi.
Anh nói tiếp: “Manh Manh, cô phải nắm chặt được cơ hội đấy có biết không?”
“Có ý gì?”
Cố Manh Manh quay đầu lại và nhìn anh ta với vẻ nghỉ ngờ.
Lục Tư Thần rất kiên nhẫn.
Anh ta chậm rãi nói: “Giống như bây giờ, cô có thể yêu cầu tôi làm bắt cứ điều gì, nhưng nếu đã bỏ lỡ cơ hội lần này, thì lần sau, tôi có thể không đồng ý với cô.”
Cố Manh Manh bỗng nhiên tỉnh ngộ.
“Thật vậy hả? Cô nhìn người đàn ông, nói: “Tôi nói ra yêu cầu gì cũng được hả?”
Lục Tư Thần câu môi: “Miễn là không có quá đáng.”