Đến trưa, tài xế của Lục gia đến đón người.
Cố Manh Manh cũng không gấp. Mãi đến khi bố cô chợp mắt cô mới quyết định rời đi.
Trước khi đi, tâm trạng của Cố Manh Manh rất tệ.
Quản gia thấy vậy không khỏi an ủi nói: “Nhị tiểu thư, đừng lo lắng, các bác sĩ đã nói tình trạng này của lão gia chỉ là tạm thời, sau này sẽ từ từ khá lên!”
“Tôi vẫn khá sợ …”
Cố Manh Manh đột nhiên nói một câu như Vậy.
Quản gia khó hiểu: “Sợ gì?”
Có Manh Manh nhìn ông ấy, đáp: “Quản gia, nều tình hình này của bố tôi không được cải thiện, vậy lần sau tôi đến thăm ông ấy, liệu ông ấy có quên cả tôi luông rồi không?”
Người quản gia kinh ngạc.
Ông ấy vội nói: “Làm sao có thể? Tình cảm giữa lão gia và cô vẫn luôn là sâu đậm nhát, cho dù ngài ấy quên hết tất cả mọi người thì cũng sẽ không bao giờ quên được cô.”
“Có thật không?”
Cố Manh Manh chau mày.
Người quản gia gật đầu thật mạnh.
Cố Manh Manh thở dài.
Cô tiếp tục bước về trước, nói: “Vậy thì ong phải chăm sóc tốt cho bố. Nếu có việc gì hay cần gì thì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào. Ừm, cái đó, dù tôi không giúp được gì nhiều nhưng tôi có thể cầu xin Lục Tư Thần … “
Người quản gia đáp một tiếng.
Đi được nửa đường, họ bất ngờ đụng phải Khương Diễm.
“Anh Diễm!”
Có Manh Manh nhìn thấy anh thì ngay lập tức hét lên một cách ngọt ngào.
Khương Diễm vốn là đang nhìn điện thoại, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi này, lập tức ngẳng đầu, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Manh Manh?”
Ngừng một chút, anh nói: “Em về khi nào?”
Có Manh Manh cong môi, đáp: “Em đến đây lúc sáng.”
Khương Diễm gật đầu nói: “Đến thăm dượng?”
“Vâng ạ!”
Cố Manh Manh trả lời.
Khương Ngôn Mặc lại cất điện thoại vào túi, nói tiếp: “Ăn cơm trưa chưa?”
“Ăn rồi.” Có Manh Manh trả lời: “Còn anh thì sao?”
Khương Diễm không trả lời câu này, anh nói tiếp: “Giờ.
này… có lẽ dượng đang ngủ trưa nhỉ? Em đi đi đâu?”
“Em phải về nhà!”
Cố Manh Manh nói.
Khương Diễm nhướng mày: “Trở về ngay bây giờ?”
“Ừ…” Có Manh Manh bĩu môi, nghĩ đến điều này, cô cũng khá buồn bực, vì vậy cô không khỏi nói thêm vài lời: “Em muốn dành nhiều thời gian hơn cho bó hơn, nhưng… uh, Lục Tư Thần bảo em về nhà sớm. Bây giờ, tài xé đến đón em đã đợi sẵn ở bên ngoài.”
Khương Diễm cười mà như không cười.
“Em khá là nghe lời.”
“Hả?”
Cố Manh Manh nhìn anh đầy khó hiểu.
Khương Diễm liếc nhìn chỗ khác.
Anh vẫy tay: “Đi, đi, đi đường cẩn thận.”
“Ừm!”
Cố Manh Manh đáp lại, cười lớn: “Tạm biệt, anh Diễm!”
Sau đó, cô lại tiếp tục tiền về phía trước.
Lúc này, giọng nói của Khương Diễm đột nhiên vang lên: “Đúng rồi…”
Có Manh Manh dừng lại.
Cô lại nhìn về phía Khương Diễm, trong mắt hiện lên vẻ nghỉ hoặc: “Anh Diễm, còn chuyện gì không?”
Khương Diễm nhìn cô: “Anh nhớ em trước đây rất thích một ca sĩ, hình như tên là Kiều…”
“Kiều Tử!”
Cố Manh Manh tiếp lời, có chút phấn khích: “Anh ấy là ca sĩ yêu thích của em!”
Khương Diễm bật cười.
Anh tiếp tục: “Có vẻ như những ngày này sẽ có một buổi hòa nhạc. Hôm qua anh đã nhìn thấy biển quảng cáo tuyên truyền!”
“Có thật không?”
Cố Manh Manh mở lớn mắt.
Cô vô cùng vui mừng: “Anh Diễm, anh có chắc là mình không nhìn nhằm chứ? Trời ơi, Kiều Tử lại đến chỗ chúng tớ mở concert nữa à!”
Khương Ngôn Mặc bình tĩnh hỏi: “Em muốn đi xem không?”
“Đương nhiên là có!”
Cố Manh Manh trả lời không do dự.
Cuối cùng, cô nhướng mày nhìn Khương Diễm, nói: “Anh Diễm, không phải chứ. Anh có vé concert?”
“Qua đây!”
Có Manh Manh nghe xong liền ngoan ngoãn bước đến gần anh.
Khương Diễm cao hơn cô rất nhiều, nên cô phải ngước nhìn anh.
Nhìn từ góc độ của Khương Diễm, Cố Manh Manh lúc này vô cùng đáng thương, khiến anh muốn bật cười.
“Anh Diễm…”
Cố Manh Manh đáng thương nhìn anh.
Khương Diễm đưa tay vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cô, giọng điệu có phần bát lực: “Như vậy đi, đợi đến ngày biểu diễn, anh gọi điện cho em.”
“Hả?”
Trong mắt Cố Manh Manh có sự kỳ vọng.
Khương Diễm chậm rãi nói nửa câu sau: “Đến lúc đó đưa cho em một tờ là được rôi!”
“Yeahl”
Có Manh Manh lập tức hoan hô.
Bộ dạng trẻ con như vậy khiến cho Khương Diễm chỉ biết lắc đầu cười.
“Cảm ơn anh Diễm!”
Có Manh Manh nói, giọng cô lanh lảnh và ngọt ngào như chuông bạc.
Khương Diễm nhìn góc nghiêng nở nụ cười rực rỡ của cô, đáy mắt không khỏi dịu dàng hơn.
Sau khi rời khỏi Cố gia. Chiếc Sedan chạy thẳng.
Cố Manh Manh cúi đầu nghịch điện thoại di động một lúc, khi ngắng đầu lên lần nữa, cô đột nhiên phát hiện có điều không ổn.
Cô nhìn đường cao tốc lui dần ngoài cửa sổ, có chút kinh ngạc: “Tại sao lại lên cao tốc? Chúng tớ đi đâu?”
Phía trước, tài xế nghe vậy, nói: “Thiếu phu nhân, chúng ta hiện tại đang trên đường đến sân bay!”
“Cái gì?”
Có Manh Manh kinh ngạc.
Tài xế liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, tiếp tục giải thích: “Quản gia dặn tôi. Ông áy nói đây là ý của tiên sinh.”
“Ý của Lục Tư Thần?”
Cố Manh Manh chau mày.
Tài xế không trả lời.
Cố Manh Manh suy nghĩ một lúc, dứt khoát mở nhật ký cuộc gọi ra, sau đó gọi cho Lục Tư Thần.
Hừm…
Cố Manh Manh xấu hỗ.
Cô lắp bắp: “Cái đó, Lục Tư Thần phải họp đến khi nào?”
“Cái này tôi không nói chắc được.”
Thư ký An đáp.
Có Manh Manh chau mày.
Cô tiếp tục: “Tôi vừa rời khỏi chỗ bố tôi.”
Thư ký An trả lời: “Vâng, tôi biết.”
Cô Manh Manh tiệp tục: “Tài xê muốn đưa tôi đên sân bay bây giờ?”
Thư ký An giải thích: “Đúng vậy, đây là lệnh của Lục tổng.
Ngài ấy đã nhờ tôi đặt vé cho cô. Khi nào cô đến nơi an toàn, tôi sẽ đến đón.”
Cố Manh Manh: “…”
Cô rất không vui.
Người đàn ông đó thực sự càng ngày càng bá đạo!