Lúc hoàng hôn, khi Lục Tư Thần tan làm đi về nhà, Có Manh Manh ở bên ngoài và chưa về.
Anh có chút không vui, liền lập tức yêu cầu người quản gia gọi điện thoại cho cô và thúc giục cô phải nhanh chóng về nhà.
Người quản gia nghe theo và truyền đạt lại lời nói của Lục Tư Thần.
Kết quả là trên điện thoại Cố Manh Manh nói rằng là cô đang cùng với Thẩm Sơ Tuyết đi ăn tối.
Người quản gia cảm thấy khó xử, chỉ có thể đành nói lại cho người đàn ông.
Sắc mặt của Lục Tư Thần trông thật khó coi, anh giật điện thoại trừ trên tay của người quản gia, giọng nói cực kỳ lạnh lùng: “Cố Manh Manh, cô bây giò giỏi rồi đúng không, thật sự là muốn không về nhà mỗi đêm?”
Cố Manh Manh không nghĩ tới là đột nhiên Lục Tư Thần lại xuất hiện.
Cô bị làm cho hoảng sợ, nói chuyện cũng biến thành lắp ba lắp bắp: “Tôi, tôi không có, không dám trễ đâu.”
“Hai người hiện tại đang ở chỗ nào?”
Lục Tư Thần cắt ngang lời của cô, lớn tiếng chất vấn nói.
Cố Manh Manh nuốt nước miếng, thành thành thật thật khai báo địa điểm.
Lục Tư Thần ngoài cười nhưng trong không cười: “Muốn đi ăn thì bây giờ đi ăn ngay, lát nữa tôi đến đón.”
+?”
Cố Manh Manh cảm thấy ngạc nhiên, cô hoàn toàn không đoán trước được là Lục Tư Thần sẽ nói như thé.
Nhưng mà cô cũng không có cơ hội để mở miệng nói chuyện.
Bởi vì Lục Tư Thần đã cúp máy mát rồi.
Tầm nửa tiếng sau.
Cố Manh Manh nơm nớp lo sợ đứng ở bên ven đường, mở trừng mắt nhìn một chiếc xe con màu đen chạy chậm rãi qua đây.
Sau khi chiếc xe con dừng ổn xe rồi, tài xế xuống xe: “Tiểu phu nhân!”
Hiện tại Cố Manh Manh cũng không có tâm trạng mà phản ứng với anh.
Cô hơi cúi thấp người xuống, muốn nhìn thử bên trong xe rốt cuộc là có người hay không.
Bởi vì, cô còn đang ôm hy vọng.
Nếu mà Lục Tư Thần không có tự mình đi đến thì có nghĩa là cô không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà sau khi tài xẻ mở cửa ra thì cô cảm thấy tuyệt vọng vì nhìn thấy Lục Tư Thần đang ngồi ở bên trong.
“Đi lên xel”
Giọng nói trầm tháp của người đàn ông truyền ra từ trong xe.
Cố Manh Manh chậm rãi ngồi xuống và không dám nhìn thẳng vô mắt anh.
Cho đến khi, Lục Tư Thần đột nhiên đưa tay xuống cằm của cô và nâng toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn lên.
“Ăn khuya như thế có no không?”
Anh nhỉn chằm chằm cô và lên tiếng hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Manh Manh đau khô trả lời: “Tôi không có ăn khuya, Sơ Tuyết đã về lâu rồi, tôi luôn đứng ở bên ven đường đợi anh.”
“Hửm?”
Lục Tư Thần híp mắt.
Cố Manh Manh cắn môi, cúi đầu nói: “Anh không có vui vẻ gì thì tôi làm gì có tâm trạng ngồi ăn uống chứ?”
“Cô đang định làm tôi nguôi giận à?”
Lục Tư Thần không hờn giận, giọng nói trở nên lạnh thấu xương: “Cố Manh Manh, cô cảm thấy như vậy là rất là có lý đúng hay không?”
Cố Manh Manh không mở miệng.
Sự thật là cô căn bản là không có đến một chút cản đảm để cãi lại.
Mà bên này, Lục Tư Thần vẫn tiếp tục nói chuyện: “Cô là con gái con lứa, làm gì mà có thể loại con gái nào mà đi chơi đến giờ này còn chưa về nhà? Hơn nữa, cũng không thèm cho tài xế đi theo luôn, lỡ mà có chuyện xảy ra thì phải làm sao?”
Nói đến đây một chút, anh lại cắn răng nói: “Bản thân cô chưa được dạy dỗ nhỉ.”
Cố Manh Manh bị những lời nói này dọa sợ đến mức không chịu được.
Cô giống như là một con vật nhỏ đang sợ hãi, và đột nhiên nằm gọn trong vòng tay của anh.
Hành động như vậy nhưng lại làm cho Lục Tư Thần ngắn người ra.
Cố Manh Manh thực sự rất là sợ hãi, cô co rúm lại ở trong lòng ngực của anh, giọng nói cực kỳ run rầy.
Cô nói: “Thực sự xin lỗi, tôi sai rồi, Lục Tư Thần, anh không cần đến dạy dỗ tôi, tôi thật sự sai rồi…”
Lục Tư Thần: “…”
Khuông mặt nhỏ nhắn của Cố Manh Manh khổ sở: “Tôi không muốn bị đánh đâu!”
Khóe miệng của Lục Tư Thần hơi giật giật.
Anh giơ tay lên, cố gắng kéo người ra khỏi lòng ngực của mình.
Chỉ là Cố Manh Manh giống như là một con bò ngang bướng vậy, hai tay nhỏ bé cứ gắt gao túm chặt lấy dây thắt lưng của anh, sống hay chết cũng không muốn thả ra.
Cho đến cuối cùng, sự kiên nhẫn của Lục Tư Thần cũng đã xài hết, anh trầm giọng nói: “Cố Manh Manh, thả ra.”
“Không buông!”
Cố Manh Manh không thèm nghe lời, cả người chui rút ở trong lòng ngực của anh.
Lúc này Lục Tư Thần cảm thấy chỗ huyệt Thái Dương của mình cực kỳ đau.
Cái con nhóc này… Thật sự là không thể làm gì được với cô tal “Hôm nay biết sai rồi sao?”
Anh tiếp tục hỏi cô.
Cố Manh Manh gật đầu, giọng nói cực kỳ rầu rĩ nói: “Sai thật TÔI”, “Sai ở chỗ nào?”
Lục Tư Thần cúi đầu nhìn lấy cô.
Đương nhiên là anh không có hoàn toàn nhìn thấy mặt cô, chỉ có thể nhìn thấy một cái đầu màu đen mà thôi.
“Tôi lần sau chắc chắn sẽ về nhà sớm…”