Chẳng bao lâu sạu tất cả món tráng miệng còn lại cũng đều đã xong, Cố Manh Manh và Triệu Giai Đồng đặt tất cả các món lên bàn, sau đó họ gọi mọi người nếm thử.
Nhưng mà không ai dám thử chúng.
Triệu Giai Đồng kéo ống tay áo của cô, và nói nhỏ: “Họ có vẻ rất sợ chú của cậu…”
Cố Manh Manh chợt nhận ra.
Cô nhìn người đàn ông ngồi trên ghế, nhoẻn miệng cười rồi nói: “Anh ăn no chưa?”
Lục Tư Thần đang nhìn điện thoại, nghe cô nói anh ngẳng đầu nhìn cô, khẽ cau mày:”Hả?”
Cố Manh Manh gợi ý: “Đêm nay có trăng, sân thượng tầng hai rất thích hợp để ngắm cảnh!”
Lục Tư Thần thở lạnh một tiếng: “Bên ngoài gió đêm lớn như vậy, có phải muốn tôi cảm lạnh không?”
Cố Manh Manh: “…”
Đúng lúc, Triệu Giai Đồng nói: “Anh Lục, anh hiểu nhầm ý của Manh Manh rồi, thật ra cô ấy có chuyện muốn nói riêng với anh!”
Lục Tư Thần nhướng mày, rồi nheo lại chỉ vào Cố Manh Manh: “Cô có chuyện riêng muốn nói?”
Cố Manh Manh rơi vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, và không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thuận theo, cô mỉm cười khô khan: “Haha, đúng vậy, tôi có chuyện riêng muốn nói với anh.”
“Được.”
Lục Tư Thần đứng dậy và khỏi chỗ ngồi của mình.
Anh khẽ gật đầu nói: “Đi thôi, lên lầu hai đi.”
Nói xong, anh đi lên lầu.
Cố Manh Manh thấy anh rời đi, cô ấy liền nhìn Triệu Giai Đồng cay đắng:”Giai Đồng, tớ không có bất kỳ chuyện gì để nói với anh ấy, tớ phải làm gì bây giờ? Để tớ nói cho cậu biết, cậu đừng tin vẻ bề ngoài của Lục Tư Thần … rằng chú tôi có tính khí tốt, nhưng thật ra anh ấy đặc biệt khó chịu. “
Triệu Giai Đồng chớp mắt nói: “Chẳng lẽ tớ lại để cậu bối rối sao?”
“Hả2”
Cố Manh Manh không hiểu.
Triệu Giai Đồng cười nói tiếp: “Tớ sẽ dạy cho cậu một mẹo, sau này lúc nói chuyện với chú của cậu, chỉ cần không trả lời được câu hỏi của anh ấy, cậu nên thay đổi chủ đề cuộc nói chuyện.”
Cố Manh Manh cau mày.
Điều này có vẻ khó làm nhỉ?
Tuy nhiên, cô còn chưa kịp suy nghĩ thì giọng nói của Lục Tư Thần từ bên ngoài truyền đến: “Manh Manh?”
“Đi nhanh.”
Triệu Giai Đồng nói, nháy mắt với cô ấy và nở một nụ cười: “Tớ sẽ giúp cậu.”
“Được!”
Cố Manh Manh gật đầu.
Sau đó, cô ấy đi lên lầu và mang theo một đĩa đồ ăn nhẹ.
Ở lối vào cầu thang, Lục Tư Thần đang đứng dưới ánh đèn, thân hình của anh vạm vỡ, đẹp trai không cưỡng lại được.
“Sao cô đi lâu vậy?”
Khi nhìn thấy Cố Manh Manh đi tới, anh ấy không khỏi cau mày hỏi.
Cố Manh Manh đưa món ăn trên tay cô ấy ra và nói, “Bởi vì tôi còn đi lấy cái này.”
Lục Tư Thần nhìn cô một cái rồi quay đi như không quan tâm lắm.
Anh đi lên sân thượng tầng hai.
Cố Manh Manh đi theo anh, có vẻ vội Vàng.
“À, chuyện đó…”
Cô do dự.
Lục Tư Thần ngẳng đầu nhìn bầu trời đêm đen kịt : “Mặt trăng đâu?”
“Hả?”
Cố Manh Manh ngơ ra khi nghe những lời đó.
Lục Tư Thần quay đầu lại nhìn cô, bất đắc dĩ nói: “Cũng không phải Trung thu, ngắm trăng cái gì?” ngừng một chút rồi nói tiếp : “Không phải là cô có chuyện muốn nói với ta sao? Bây giờ có thể nói rồi.”
Cố Manh Manh bước tới và đưa chiếc đĩa ra một cách ân cần.
“Anh thử đồ tráng miệng trước đi!”
Cô ấy nói.
Lục Tư Thần lắc đầu: ” Bây giờ tôi không muốn ăn.”
“DƯỢC.
Cố Manh Manh phụng phịu.
Lục Tư Thần đột nhiên vươn tay ra, cầm lấy cái đĩa trong tay cô.
“Chuyện riêng!”
Anh ấy nhắc nhở.
Cố Manh Manh gãi đầu, trong lòng cô nóng như nước sôi.
Lục Tư Thần đợi một lúc, thấy cô không lên tiếng, anh hơi tối sầm lại: “Manh Manh?”
“Lục Tư Thần!”
Cố Manh Manh đột nhiên hét lên, rồi cả người lao về phía anh.
Phản ứng của Lục Tư Thần rất nhanh, trong tiềm thức anh ấy muốn chặn người lại, nhưng nghĩ rất nhanh đối tượng là Cố Manh Manh, vì vậy hành động chặn người này cuối cùng biến thành ôm chằm lấy.
Cố Manh Manh vẫn bám trên người anh như lần trước, giống như một con gấu túi.
“Lại làm trò hè!”
Lục Tư Thần thấp giọng khiển trách.
Tuy nhiên, đôi tay ấy không hề nới lỏng một chút nào, và anh giữ chặt cô trong vòng tay của mình, không hề buông lỏng chút nào.
Cố Manh Manh ôm cổ cười khúc khích: “Chuyện riêng muốn nói với anh là ôm eml”
Đượ!
c Phải nói là cô gái nhỏ này thực sự thông minh, và cô đã nghĩ ra được điều này!
Nhưng không thể ngờ rằng những lời này cũng đã chạm vào trái tim của Lục Tư Thần “Muốn ôm nhiều không?”
Anh ấy tranh thủ tình hình lúc này hỏi cô .
Lúc đầu Cố Manh Manh khó hiểu, sau đó trả lời: “À, tôi không biết phải diễn tả như thế nào. Nhưng mà, tôi đã không gặp anh cả ngày. Tôi rất vui khi nhìn thấy anh ở dưới phòng khách.Tôi muốn chạy đến ôm anh nhưng bạn học của tôi đang ở đó, tôi hơi xấu hỗ… “
Khi Lục Tư Thần nghe cô nhắc đến chuyện này, anh đột nhiên nghĩ đến việc người hầu gọi cô là phu nhân.
Anh không khỏi ủ rũ nói: “Cô xấu hỗ sao? Vẫn không muốn cho người khác biết quan hệ của chúng ta hả?”
“Tại sao…”
Cố Manh Manh nhìn anh nhíu mày: “Anh giận sao?”
Lục Tư Thần không gì.
Cố Manh Manh giải thích: “Thật ra tôi không muốn người khác biết về mối quan hệ của chúng ta. Dù sao thì, dù sao thì chúng ta cũng đã kết hôn. Sớm muộn gì thì người khác cũng sẽ biết.
Chỉ là tôi không muốn bạn học của mình biết tôi đã kết hôn. À, ý tôi là bây giờ tôi vẫn còn là một học sinh, nều tôi để các bạn cùng lớp của mình biết rằng tôi đã là một phụ nữ đã có gia đình, chuyện này thật không hay … “
“Phụ nữ đã có gia đình?”
Khi Lục Tư Thần nghe tháy lời này, anh khá bắt ngờ.
Bởi vì, trong thâm tâm anh vẫn luôn xem Cố Manh Manh là một cô gái nhỏ, dù đã là vợ chồng nhưng dù thế nào thì cô gái này vẫn còn rất nhỏ, là một cô bé nghiêm túc, sao có thể gọi là một người phụ nữa đã có chồng?
“Không phải vậy sao?”
Cố Manh Manh nghiêng đầu chán nản nhìn anh: “Tôi còn chưa yêu ai mà đã kết hôn với anh rồi. Thật sự rất buồn đó.”
“Cô nói gì?”
Lục Tư Thần nhíu mày, vẻ mặt rất bực bội.
Cố Manh Manh nhanh tay đưa lên che miệng, ngơ ngác lắc đầu.
Lục Tư Thần thấy cô đáng yêu như vậy, nhịn không được cười lắc đầu: “Thật là một cô gái ngốc! “
Cố Manh Manh nghe anh nói như vậy, trong lòng vô cùng vui Vẻ.
“Anh không tức giận sao?”
Cô nhìn anh với ánh mắt mong đợi.
Lục Tư Thần gần giọng:” Buỏi tối nay bồi thường cho tôi!”
Có Manh Manh vừa nghe không hiểu gì, sau lại nghĩ ra điều gì đó, cả khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đỏ bừng, giống như là tôm luộc.
Hết lần này tới lần khác, Lục Tư Thần còn không chịu buông tha cho cô.
Anh xoay người, trực tiếp bế cô lên lan can lầu hai.
VĂN”
Cố Manh Manh rất hoảng sợ, phía sau chính là lan can cao chót vót, nếu như không để ý té xuống, không chết cũng sẽ ngã gãy chân.