Mục lục
Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 63: Xông Vào Phòng Ngủ Của Anh “Ò, thiếu gia còn chưa có trở về.”


Quản gia trả lời.


Cố Manh Manh nghe như thế không khỏi nhăn mi lại.


“Anh ta bận nhiều việc lắm hả?”


Cô vừa hỏi vừa chỉ vô đường chân trời sắp hết rồi tiếp tục nói: “Anh xem này, hiện tại thì trời cũng sắp tối rồi, anh ta làm sao mà còn chưa tan làm?”


Quản gia cười cười trả lời: “Có thể là tạm thời đang có hội nghị đi, thiếu gia là ông chủ lớn, công việc ngày thường cũng rất là nhiều. Có điều, sau khi mà cô về đây rồi, thiếu gia so với trước kia còn có phần tốt hơn.”


“Hả?”


Cố Manh Manh mở to hai mắt.


Cô có chút nghi hoặc nhìn lấy quản gia hỏi: “Cái đó cùng với tôi có quan hệ gì?”


Quản gia ngạc nhiên chính mình mồm mép lanh lợi, đã làm quá quy tắc, không khỏi hỏi ngược lại: “Ò, có thể là tôi nhớ nhầm đi.


Tiểu phu nhân, cô không ăn tối sao?”


“Ừ, muốn ăn rồi.”


Cố Manh Manh gật đầu.


Cô vừa quan sát sự kỳ lạ của quản gia vừa nói: “Quản gia, ông hình như có một chút kỳ quái nhỉ!”


Quản gia đổ đầy mồ hôi lạnh.


Ông cười xòa nói: “Tiểu phu nhân, cô sẽ không đem tôi ra làm trò đùa chứ.”


Cố Manh Manh mím môi rồi nói tiếp: “Vậy mấy người làm việc tiếp đi, tôi về phòng trước đã.”


Vừa dứt lời, liền xoay người đi vào bên trong ngôi biệt thự.


Quản gia thấy cô rời đi thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.


Lúc trễ hơn một chút, Lục Tư Thần tan làm trở về.


Người quản gia đợi ở cửa, vừa mang dép cho anh vừa cung kính hỏi: “Thiếu gia, cậu ăn cơm tối không?”


Lục Tư Thầm “ừm” một tiếng.


Ngừng một chút, anh hỏi: “Cái con bé kia đâu?”


Quản gia trả lời: “Tiểu phu nhân mời vừa làm xong bài tập nên đang ở phòng khách xem TV.”


Lục Tư Thần nghe vậy cũng không có phản ứng gì.


Anh thay giày xong, rồi đi từng bước đi vào phòng khách.


Lúc này, Cố Manh Manh đang ngồi ở trên ghế sô pha, hai mắt đang nhìn chằm chằm vào màn hình TV với vẻ thích thú, trong ngực của cô còn đang ôm một cái túi bánh snack khoai tây, và cũng đang rất là vui vì đang ăn.


Lục Tư Thần lặng yên không một tiếng động đi ngang qua.


Trên TV đang chiếu một bộ phim hoạt hình, hình như là nói về người máy gì đấy, anh căn bản không có hiểu.


“Cố Manh Manh.”


Anh đột ngột lên tiếng.


Cố Manh Manh trong nháy mắt quay đầu lại nhìn, ngạc nhiên mở miệng hỏi: “A, anh trở về từ khi nào?”


Lục Tư Thần không hề trả lời.


Anh ta cau mày: “Đều đã trưởng thành như thế này rồi mà sao còn lại coi phim hoạt hình?”


Cố Manh Manh phản bác: “Anh thì biết cái gì chứ, đây là bộ phim “Câu chuyện về người máy” do hãng Disney sản xuất, siêu đẹp, siêu cảm động luôn.


“Có gì khác biệt không?”


Lục Tư Thần nhìn cô.


Cố Manh Manh tháy rất bực bội và bắt đầu phồng hai má lên.


Cô thở mạnh ra nói: “Đương nhiên là có sự khác biệt rồi, bộ phim hoạt hình này thích hợp cho cả già lẫn trẻ, ai xem rồi cũng biết.”


Lục Tư Thần cũng lười biếng cùng với cô tranh luận.


Anh ta nhìn lướt qua một ít đồ ăn vặt trên bàn trà rồi hỏi tiếp: “Ăn cơm chưa vậy?”


tÚ, an T0 Cố Manh Manh gật đầu.


Lục Tư Thần nghe như thế thì không nói gì tiếp nữa.


Anh quay người rời đi.


Đúng vào lúc này, anh nghe thấy tiếng của con gái truyền đến: “Lục Tư Thần!”


Lục Tư Thần đứng lại.


Anh quay đầu lại nhìn về phía cô, ánh mắt bình tĩnh: “Có việc gì?”


Cố Manh Manh nhếch môi, cười nói: “Không có việc gì cả, chỉ là muốn nhắc nhở anh, ừ, chuyện thứ bảy này, đừng có quên Á”


Lục Tư Thần hừ lạnh: “Sẽ không quên.”


Nói xong, anh ta bước rời đi.


Đến nửa đêm, bỗng nhiên bên ngoài cửa số vang lên tiếng rằm của sắm sét.


Cố Manh Manh thức dậy từ trong mơ, cả người đều là mồ hôi lạnh, cảm thầy hoảng sợ bắt an.


Ngoài cửa sổ nổi gió, sắm chớp chớp nhoáng, và cái bóng lốm đốm của cái cây phản chiếu trên tường, giống như một con quái vật có răng và có móng vuốt.


Àm ầm.


Bỗng dung, một đạo sắm sét vang lên.


“AI”


Cố Manh Manh lập tức mở ra ga trải giường, thậm chí liền cả dép liền quên mang, chạy ra bên ngoài trong sự hoảng loạn.


“Lục Tư Thần! Lục Tư Thần!”


Cô không ngừng kêu lên trong sự sợ hãi, đùng đùng đùng mà đập lên cửa phòng của người đàn ông.


Một lát sau, cửa phòng mở ra từ bên trong.


Cố Manh Manh liền nhìn cũng không thèm nhìn, vẫn là trực tiếp đánh cửa tiếp.


Cô trông giống như một con gấu túi, dùng hai tay bám chặt lầy người đàn ông, toàn thân lúc này đều run rầy.


Lục Tư Thần nhíu mày, trầm giọng la lớn: “Đi xuống!”


“Tôi không muốn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK