Trong nháy mắt, rất nhanh là đến thứ bảy rồi.
Buổi trưa hôm nay, sau khi Cố Manh Manh dùng xong bữa cơm xong, vừa buông bát trong tay xuống vừa quay sang hỏi người quản gia ở bên cạnh: “Có biết khi nào thì Lục Tư Thần mới trở về?”
Người quản gia lắc đầu: “Tạm thời còn không có biết được.”
Cố Manh Manh cảm thấy buồn bực.
Người quản gia thấy vậy, liền nói tiếp: “Nếu như ngài thật sự muốn biết, tôi có thể gọi điện thoại của thư ký của cậu chủ để hỏi thăm một chút.”
“Tốt, tốt!”
Cố Manh Manh gật đầu.
Không được một lúc lâu thì người quản gia liền quay trở lại nói: “Hôm nay câu chủ sẽ trở về trước lúc ăn tối, cô kiếm cậu chủ có chuyện gì không ạ?”
“Ừm, tôi không có việc gì, chỉ là muốn biết khi nào anh ta mới quay về mà thôi.”
Cố Manh Manh một bên nói một bên thôi: “Được rồi, tôi hiện tại đã biết rồi, quản gia anh cứ đi làm việc của mình đi, tôi muốn xem TV một lát.”
“Vâng ạ.”
Người quản gia lui xuống.
: Cố Manh Manh ngồi ở trên ghế sô-pha, liên tục cầm cái điều khiển từ xa để bám đổi kênh.
Đúng ngay lúc này, cái điện thoại di động cô để trên bàn trà reo lên.
Cô cầm điện thoại lên nhìn và phát hiện là cuộc gọi của Thẫm Sơ Tuyết.
“Alo?”
Cô để trên tai sau khi kết nối cuộc gọi.
Ở điện thoại, giọng nói của Thâm Sơ Tuyết truyền đến: “Manh Manh ơi, tối nay thì hai người khi nào mới xuất phát vậy?”
Cố Manh Manh nhăn mi lại trả lời: “Tớ cũng không biết được, Lục Tư Thần còn ở công ty, tớ cũng không có cơ hội để hỏi anh ta.”
Thảm Sơ Tuyết thở dài nói tiếp: “Vậy chiều nay cậu nhớ phải hỏi anh ta đấy, sau đó lại gửi tin nhắn qua cho tớ là được.”
*Ứ ừU Cố Manh Manh gật đầu.
Thảm Sơ Tuyết lại nói: “Để tớ nói cho cậu nghe nha, chỉ cần nghĩ đến việc mà gặp được các bậc giám đốc trong đêm nay là tim tớ đập nhanh hồi hộp quá đi mắt, cứ như là muốn nhảy từ trong cổ họng mà ra luôn ấy.”
Cố Manh Manh không khỏi nở nụ cười.
Cô nói: “Không cần phải nói quá như vậy chứ, Sơ Tuyết à, cậu phải bình tĩnh một chút đi! Còn có, đêm nay nhớ ăn mặc xinh đẹp lên một xíu nha.”
“Yên tâm đi, trong lòng tớ có tính toán.”
Thẩm Sơ Tuyết trả lời.
Cố Manh Manh gật đầu: “Ừm, ừ, cậu nhớ rõ là tốt rồi.”
Kế đến bỗng nhiên Thắm Sơ Tuyết lại trở nên im lặng.
Cô trước hết là trầm mặc vài giây, sau đó nói một cách nghiêm túc: “Manh Manh, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu vì đã nguyện ý giúp đỡ tớ.”
Cố Manh Manh vừa nghe được những lời này liền vội vã khởi hành: “Này này này, trước hết khoan hay nói cảm ơn tớ, hiện tại cho dù là tám chữ cũng chưa có được một nét đâu, chờ qua đêm nay cậu học thành nghề chiến thắng quay về rồi nói sau, chỉ cần nhớ đến lúc đó mời tớ ăn lại một bữa lớn là ok rồi!”
“Được, không thành vấn đề.”
Thẩm Sơ Tuyết nở nụ cười.
Sau đó, hai nhỏ con gái này lại tám chuyện tào lao một hồi, cho đến khi điện thoại của Cố Manh Manh sắp hết pin mới chịu cúp máy.
: Chỉ là không ngờ khi Có Manh Manh vừa đặt điện thoại xuông, thì cuộc gọi của Lục Tư Thần được hiện ra.
Cô vừa thấy được cuộc gọi báo, liền tiếp tục bắt máy.
“Alo.”
Cô bắt máy kết nối đến đầu dây bên kia, nói liên tục: “Lục Tư Thần, anh hôm nay khi nào trở về vậy?”
Trong điện thoại, giọng nói của người đàn ông mang tính trầm thấp: “Vừa rồi gọi điện thoại với ai vậy?”
Cố Manh Manh chu mỏ trả lời: “Cùng với bạn bè.”
“Bạn bè nào?”
Lục Tư Thần tiếp tục hỏi tới.
Cố Manh Manh nói: “Là Sơ Tuyết ấy mà, sao anh hỏi kĩ như vậy làm gì?”
Lục Tư Thần không có trả lời cô mà chỉ nói: “Buổi chiều này sẽ có xa chạy đến đón cô, nhớ chuẩn bị kĩ càng một chút.”
Cố Manh Manh nghe vậy, trở nên kích động: “Là đón tôi đi tham gia cái yến hội hả?”
Lục Tư Thần trả lời: “Không phải.”
*AI”
Cố Manh Manh có chút ngạc nhiên.
Cô vội vàng hỏi lại: “Không phải đi dự tiệc à? Vậy anh định làm cái gì? Lục Tư Thần không phải là anh định đổi ý hả?”
Lục Tư Thần cắn răng: “Yên tâm đi, sẽ không đổi ý đâu.”
Cố Manh Manh thở phào nhẹ nhõm.
Cô cười nói: “Hihi, chỉ cần anh không có đổi ý là ổn rồi, yên tâm đi, tôi sẽ chuẩn bị thật tốt!”
Lục Tư Thần cũng không nói gì mà trực tiếp cúp điện thoại.
Buỏi chiều tầm khoảng bốn giờ hơn, tài xế đến rồi.
Người quản gia có được thông báo, lên lầu vừa gõ vang cửa phòng ngủ của Cố Manh Manh, vừa nói: “Tiểu phu nhân, xe đến rồi ạ, ngài nên chuẩn bị ra cửa thôi.”
“Tốt, tốt, tôi lập tức đi ra ngay đây.”
Âm thanh của Cố Manh Manh theo bên trong phòng truyền ra.
Người quản gia nghe như vậy liền không nói gì thêm nữa.
Anh ta kiên nhẫn chờ đợi ở bên ngoài, được khoảng mười phút sau, vườn hoa bên ngoài lại vang lên tiếng của còi xe.
Người quản gia lại giơ tay gõ cửa nói: “Tiểu phu nhân, tài xế đang hồi nhanh, ngài chuẩn bị tốt chưa ạ?”
Sau khi anh nói xong thì cửa phòng liền chậm rãi mở ra.