Trong trường học, Thẩm Sơ Tuyết đã tới lớp sớm, nhìn thấy Cố Manh Manh tới, vội vã hướng phía cô vẫy tay.
“Manh Manh! Cố Manh Manh!”
“Này, làm gì vậy?”
Cố Manh Manh đi tới, vừa để cặp xuống, vừa nhìn chỗ Thắm Sơ Tuyết.
Thẩm Sơ Tuyết cười thần bí.
“Cậu thử đoán xem.”
“Cái gì vậy?”
Cố Manh Manh nhíu lông mi.
“Keng keng keng!”
Thâm Sơ Tuyết bỗng nhiên từ trong ngăn kéo lấy ra một tắm vé vào cửa.
Đầu tiên Cố Manh Manh sửng sốt, lập tức kinh hô.
“A, cậu thực sự lầy được!”
“Cho cậu.”
Thẩm Sơ Tuyết đưa tắm vé cho cô.
Cố Manh Manh nhận lấy, kích động không thôi.
Cô cúi đầu nhìn tắm vé vào cửa trong tay, dường như chưa kịp hoàn hồn.
Thẩm Sơ Tuyết tháy thé, không khỏi liếc mắt.
“Chị hai, có thịch không?”
“Ừm ừm.”
Cố Manh Manh gật đầu.
Cô ấy cầm vé trên tay, có chút không tin: “Mình rất thích Kiều Tử, trước đây mình luôn muốn đến xem buổi hòa nhạc của anh ấy, và lần này cuối cùng mình cũng có thể mơ đến điều đó! Sơ Tuyết, thực sự cảm ơn cậu cảm ơn cậu…”
Thẩm Sơ Tuyết vẫy vẫy tay thôi.
Cô cười nói: “Ai nha, chỉ là việc nhỏ thôi, không cần khách khí với mình thế.”
Lúc này, Cố Manh Manh đã dần dần bình tĩnh lại.
Cô tiếp tục nói: “Cái đó, còn có giá vé, cậu cứ yên tâm, mình sẽ cậu sớm nhất có thể.”
Thẩm Sơ Tuyết cố ý cúi mặt xuống.
“Khách khí với mình chỉ vậy?”
“Ý mình không phải như vậy…”
Cố Manh Manh có chút gấp, cô liền vội vàng giải thích: “Sơ Tuyết, mình biết cậu tốt với mình, nhưng kiếm tiền bán thời gian không dễ đối với cậu, và vé rất đắt, mình không muốn cậu thiệt. Thực sự, đây không phải là vấn đề người ngoài, cậu có thể giúp một số việc, mình nên đưa cho cậu.”
Thẩm Sơ Tuyết hơi không kiên nhẫn.
Cô phát phát tay: “Được rồi được rồi, tùy cậu! Dù sao mình gần nhất cũng không thiếu tiền, cậu từ từ đưa cũng được.”
“Ừm ừm.”
Cố Manh Manh gật đầu.
Sau giờ học, theo lời dặn dò của Lục Tư Thần, Cố Manh Manh không đi lung tung, mà ngoan ngoãn đứng dưới một gốc cây lớn ở cổng sau trường chờ đợi, khoảng mười phút sau, một chiếc Cayenne màu đen chậm rãi lái tới.
Cố Manh Manh nhướn cổ nhìn lại, bởi vì cô không biết có phải là xe của Lục Tư Thần hay không, cho nên cũng không tùy tiện tiến lên.
Cho đến khi cửa số ghế sau từ từ mở xuống, để lộ khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông.
“Lên xel “
Anh chỉ nói ra hai từ, và sau đó cửa số kéo lên một lần nữa.
Cố Manh Manh thấy thế, vội vàng chạy tới.
Xe bật điều hòa nên so với bên ngoài, đương nhiên là mát mẻ hơn nhiều.
Cố Manh Manh vừa cởi túi ra vừa lẫm bẩm: “Sao bây giờ anh mới đến, tôi ở bên ngoài muốn nóng thành chó…
Lục Tư Thần quay lại nhìn cô.
Anh lạnh lùng mở miệng: “Cô nói lại lần nữa!”
Cố Manh Manh ngậm miệng lại.
Cô mở đôi mắt to tròn, không biết chuyện gì mà cô đã gây ra cho anh Lúc này, chỉ nghe Lục Tư Thần tiếp tục nói: “Con gái không được nói những lời thô tục, nhớ không? “
“VD Cố Manh Manh gật đầu.
Sau đó, cô bắt đầu âm thầm nhớ lại một lần nữa.
Cô ấy nói những điều bản thỉu từ khi nào vậy?
Trên đường lái xe, thư ký trên ghế phụ cũng báo cáo công việc, Lục Tư Thần lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng nói một vài từ, vẻ mặt lạnh lùng, trông cực kỳ nghiêm khác.
Cố Manh Manh nghiêng đầu, vẫn lén lút quan sát anh.
Cho đến khi, Lục Tư Thần phát hiện, quay đầu nhìn vào mắt cô.
Chương 22: Tuổi Tác Của Anh
Cố Manh Manh ngơ ngắn.
“Có chuyện gì?”
Lục Tư Thần nhìn cô hỏi.
Cố Manh Manh lên tiếng, cười nói: “Lục Tư Thần, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?”
Phía trước, thư ký đã miệng, không dám quấy rầy cuộc nói chuyện của hai vợ chồng họ.
“Hỏi đỉ.”
Lục Tư Thần gật đầu.
Cố Manh Manh gương mặt nịnh nọt: “Anh năm nay bao nhiêu tuổi a?”
Lục Tư Thần: “…”
Cố Manh Manh nháy mắt một cái, tiếp tục nói: “Mong anh bỏ qua, tôi chỉ là hiếu kỳ chút thôi, nếu như anh không muốn nói, tôi sẽ không hỏi.”
Lục Tư Thần hé môi: “Tôi và cô cầm tỉnh giống nhau!”
Cố Manh Manh há to miệng.
Cô kinh ngạc không thôi: “A, anh lớn hơn tôi một con giáp?”
Dùng một chút, cô như là đang suy nghĩ kĩ cái gì đó, gật gật đầu nói: “Thảo nào anh ngay cả từ thông dụng trên internet cũng không biết, thì ra là thế! Nhưng, tuổi của anh đúng là có chút lớn!”
Lục Tư Thần nội thương.
“Cô cảm thấy tôi lớn tuổi?”
Anh chỉ vào bản thân.
Anh tung hoành thương giới nhiều năm như vậy, dưới thương trường khắc nghiệp như vậy, từ tốt xấu gì cũng nghe qua.
Nhưng mà, đây tuyệt đối là lần đầu tiên anh nghe được có người nói anh lớn tuổi!
Lúc này, giọng Có Manh Manh vang lên: “Nói thật, tuổi của anh đúng là có chút lớn, thế nhưng bản thân anh thoạt nhìn không có vẻ già chút nào, lúc tôi lần đầu tiên nhìn thấy anh, còn tưởng rằng anh chỉ có hơn hai mươi tuổi.”
Lục Tư Thần giật giật khóe miệng.
Anh mở miệng nói: “Năm ngoái tôi chính là hai mươi mấy tuổi!”
Anh hiếm khi nói những lời như vậy.
Phía trước, tài xế và thư ký đã nén cười đến nội thương.
Nhưng ở bên kia, Cố Manh Manh còn chưa ý thức được người đàn ông trước mắt này đã bởi vì lời của cô mà đả kích nặng, ngược lại còn tệ hại hơn nói rằng: “Tôi biết anh năm ngoái là hai mươi chín tuổi, nhưng anh năm nay đã là ba mươi tuổi rồi, cho nên anh bây giờ là hơn ba mươi tuổi rồi, về sau không nói mình hai mươi máy tuổi nữa, néu không người khác sẽ nói anh già mà không chịu nhận. À, anh cũng thừa nhận mình già sao?”
Lục Tư Thần không trả lời cô.
Anh lạnh lùng nhìn về phía thư ký.
Thư ký ngồi thẳng người, đâu ra đấy liền nói: “Sếp, phía trước là đã đến đường Hoài Nam.”
Đến trước đường Hoài Nam, chiếc xe vừa dừng lại, Lục Tư Thần liền xuống xe.
Anh không để ý cô gái phía sau đang chạy theo anh, một đường sải bước đi vào trong.
Đôi chân ngắn của Cố Manh Manh, nào vượt qua đôi chân dài của người ta?
Cô một mực chạy theo phía sau Lục Tư Thần, vội vàng kêu lên: “Lục Tư Thần, Lục Tư Thần, anh đi chậm một chút, anh chờ tôi một chút ! “
Phía trước, Lục Tư Thần bỗng nhiên dừng chân lại.
Cô Manh Manh không kịp phản ứng, cả người đập vào lưng anh.
Lục Tư Thần quay đầu lại nhìn cô, giọng điệu nghiêm khắc: “Cô câm miệng lại cho tôi! “
“m. “
Cố Manh Manh gật đầu, bộ dạng có chút ngơ ngác.
Lục Tư Thần nhíu nhíu mày, tiếp tục đi về phía trước.
Lần này, Cố Manh Manh ngoan ngoãn, cô không la hét nữa, mà lặng lẽ đi theo phía sau người đàn ông.
Sau khi vào một căn phòng, cô lại nhìn thấy một người đàn ông mặc quân phục, mà khác với Lục Tư Thần, người đàn ông mặc quân phục này vẻ ngoài rất đẹp, nhát là đôi mắt đào hoa, giống như biết nói, từ khi Có Manh Manh vừa tiến vào, anh vẫn luôn quan sát cô.
“Xin chào! “
Cố Manh Manh rất lễ phép mở miệng nói.
Nam nhân mặc quân trang nở nụ cười, lại quay đầu hướng về phía Lục Tư Thần nói: “Anh, anh không có phúc rồi, từ đâu lại nhặt về một cô gái dở hơi như vậy? “
Chương 23: Cô Y
Lúc ăn cơm, Lục Tử Diễm luôn nhìn Cố Manh Manh, anh ta giống như là rất hiếu kỳ, lại giống như có cảm giác cũng không rõ lắm.
So với Lục Tư Thần có vẻ bình tĩnh rất nhiều.
Anh nhìn thoáng qua Cố Manh Manh đang vùi đầu ngoan ngoãn ăn cơm, bỗng nhiên lại cảm thấy nha đầu này lúc không nói chuyện, vẫn có chút khiên người ta thích.
“Anh, vị này thực sự là chị dâu?”
Lục Tử Diễm mở miệng hỏi.
Mặc kệ thế nào, anh vẫn cảm thấy khó có thể tin, tiêu nha đầu này thấy thế nào cũng không giống là thứ mà Lục Tư Thần ăn.
Bên này, Lục Tư Thần “ừ” một tiếng, nhàn nhạt nói: “Đây là con gái Cố gia.”
Lục Tử Diễm nghe vậy, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Anh không thể tin nói rằng: “Ông nội thật đúng là kêu anh cưới con gái Cố gia? Ò, trời ơi, ân tình này có phải khá lớn, ngay cả hạnh phúc cả đời của cháu trai cũng lấy ra đỡ, lợi hại.”
Lục Tư Thần không nói chuyện.
Bởi vì, anh đột nhiên lại phát hiện Cố Manh Manh lúc đang dùng cơm có một thói quen.
Tiểu nha đầu này dường như không thích ăn cà rốt, cô hầu như ăn tất cả đồ ăn, nhưng duy chỉ có dĩa cà rốt xào, cô ngay cả một miếng cũng không đụng.
“Cố Manh Manh!”
Anh đã mở miệng.
Cố Manh Manh ngắng đầu nhìn anh, đôi mắt sáng sủa: “Hả?”
Lục Tư Thần ra lệnh: “Không cho phép kén ăn, ăn chút cà rốt Quả nhiên, Cố Manh Manh vừa nghe nói như vậy, cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không khỏi nhíu thành một đoàn, giống như bánh bao nhỏ.
Cô lắc đầu, cũng không có nghe lời mà ăn cà rốt.
Lúc này, Lục Tư Thần lại nghĩ tới việc cô nói anh lớn tuổi.
Vì vậy, anh tự mình cầm đũa lên, sau đó gắp thật nhiều cà rốt vào trong chén cô gái.
“Anh làm gì vậy?”
Cố Manh Manh kinh hô.
Lục Tư Thần nghiêm mặt: “Ăn hết chúng!”
Cố Manh Manh kẹp lấy miệng nhỏ, tội nghiệp nhìn anh.
Lục Tư Thân thu tâm mắt lại, không rãnh đề ý.
Cố Manh Manh không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là cúi thấp đầu, cố gắng ăn miếng cà rốt.
Bên kia, Lục Tử Diễm có vẻ rất giật mình.
“Anh.”
Anh ta lên tiếng gọi, tiếp tục nói: “Hai người đây là…”
Vừa dút lời, cửa phòng ăn bỗng nhiên bị người từ bên ngoài đầy ra.
Lục Tiểu Tứ đi đến, trong lòng còn ôm một cô gái đẹp.
“Anh hai, anh ba, em đến rồi đây.”
Anh hét lên vui vẻ.
Lục Tử Diễm quay đầu nhìn qua, sau khi nhìn thấy là Lục Tiểu Tứ, liền nở nụ cười.
“Sao giờ này mới đến?”
“À, trên đường tới đây em bị kẹt xe, nó còn gây rắc rối cho em.”
Lục Tiểu Tứ vừa nói chuyện, vừa ôm mỹ nữ ngồi xuống.
Nhưng anh nhanh chóng nhìn thấy Cố Manh Manh.
Anh vô cùng vui vẻ và hét lên một lần nữa: “Chào chị dâu, tôi ở đây!”
Cố Manh Manh ngẳng đầu nhìn anh một cái, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ bé rất ai oán.
Lục Tiểu Tứ rất bất ngờ.
Anh lại quay đầu nhìn Lục Tư Thần, hỏi: “Anh hai, chị dâu làm sao vậy? “
Lục Tư Thần không trả lời, ngược lại anh ba Lục Tử Diễm mở miệng: “Chị dâu hình như không thích ăn củ cải đỏ, nhưng anh trai chúng ta nhất định muốn cô ấy ăn củ cải đỏ! “
“Ôi trời ơi! “
Lục Tiểu Tứ nghe vậy, không khỏi nhấn mạnh kêu lên một tiếng.
Anh nhìn Cố Manh Manh, tiếp tục nói: “Chị dâu, sao chị lại nghe lời anh trai như vậy, đừng ăn, đừng ăn, tôi ăn cho chị được không? “
“Thật sao? “
Cố Manh Manh nghe vậy, trong nháy mắt ngắng đầu lên.
Lục Tiểu Tứ vẻ mặt xảo quyệt.
” Chị hỏi thử anh trai của tôi xeml “
Anh chỉ chỉ Lục Tư Thần.
Cố Manh Manh lại trong nháy mắt muốn đánh nhau.
Cô cúi đầu chán nản, chậm rãi tiếp tục ăn củ cải đỏ.
Chương 24: Sao Cậu Ở Đây
Rất nhanh, mấy người đàn ông liền hàn huyên, từ trong cuộc nói chuyện của bọn họ, Có Manh Manh mới biết được hôm nay là tiệc chào đón Lục Tử Diễm, anh ta hình như là một cái gì quan quân, đã được chuyển về từ một nơi nào đó sau khi vừa được thăng chức.
Bất tri bất giác, một bữa cơm ăn xong rồi.
Cố Manh Manh để đũa xuống, chuẩn bị từ chỗ ngồi đứng lên.
Lục Tư Thần ánh mắt lướt đến, trầm giọng: “Làm cái gì vậy?”
Cố Manh Manh phủi miệng: “Tôi muốn đi vệ sinh một chút.”
Lục Tư Thần gật đầu: “Đi đi.”
Cố Manh Manh không có nhìn anh, trực tiếp đi ra ngoài, cô thù rất dai, người đàn ông này cư nhiên kêu cô ăn nhiều như vậy, cô ghét nhất là cà rốt!
Mà thật bất ngờ, lúc Cố Manh Manh đi vệ sinh quay lại, giữa đường gặp một người quen.
“Manh Manh!”
An Hạo Hiên vốn là tới tham gia sinh nhật của một người bạn, vô tình gặp được Cô Manh Manh, anh ta liền tóm lấy cổ tay cô, thần tình rất kích động: “Sao cậu lại ở đây?”
Cố Manh Manh nhìn anh ta, cũng bát ngờ như vậy.
“An Hạo Hiên!” Cô mừng rỡ không thôi: “Cậu đi nước ngoài về rồi sao?”
An Hạo Hiên gật đầu, sau đó lại tiếp tục nói: “Ngày hôm qua mình qua nhà tìm cậu, quản gia nói cậu không còn ở Cố gia nữa rồi, tôi hỏi ông ta là có chuyện gì xảy ra cũng không chịu nói, Manh Manh, cậu có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Cố Manh Manh lắc đầu.
Cô thở dài nói: “Chuyện này có chút phức tạp, mình cũng không biết giải thịch như thế nào.”
An Hạo Hiên nghiền răng.
“Có phải người nhà Cố gia khi dễ cậu?”
“Không có không có!” Cố Manh Manh vội vã vẫy vẫy tay, tiếp tục nói: “Mình bây giờ cũng không tệ lắm, cũng không có ai khi dễ tớ.”
An Hạo Hiên nghe vậy, không khỏi thở dài một hơi.
Anh nở nụ cười, ánh mắt nhu nhu: “Manh Manh, mình lần này về sẽ không bao giờ đi nữa, cậu về sau có chuyện gì cứ kiếm mình, biết chưa?”
“Ừm.”
Cố Manh Manh gật đầu.
Cô suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Cậu thật sự không đi nước ngoài nữa sao? Nhưng lần trước mình nghe dì nói, cậu sẽ ở nước ngoài tiếp tục học, ít nhất cũng phải vài năm nữa!”
An Hạo Hiên nhíu mày lại.
Anh nói rằng: “Đừng nghe mẹ mình nói lung tung, bà ấy gạt cậu mi Chuyện của Cố Manh Manh và An Hạo Hiên, kỳ thực rất đơn giản, hai người này là một đôi thanh mai trúc mã, nhà An Hạo Hiên sát vách Có gia, bởi vì hai người sắp xỉ tuổi nhau, cho nên chơi từ nhỏ đến lớn, cảm tình vô cùng tốt!
Nhưng, sau khi lên cao trung, An Hạo Hiên bị bố mẹ bắt ép đi nước ngoài, anh đã xa Cố Manh Manh ba năm!
“Được rồi, Manh Manh, cậu làm gì ở đây?”
Lúc này, giọng An Hạo Nhiêu truyền đến.
Cố Manh Manh suy nghĩ một chút, trả lời: “Ừm, bây giờ tớ đang sống ở Hương Tạ Thủy Ngạn!”
Trong mắt An Hạo Nhiên có chút kinh ngạc.
“Cậu đang sống ở Hương Tạ Thủy Ngạn?” “
“Ừm, có chuyện gì sao?”
Cô Manh Manh nhìn anh.
An Hạo Nhiên không nói gì.
Nếu như anh nhớ không lầm, Hương Tạ Thủy Ngạn là khu biệt thự, Cố Manh Manh sao lại ở nơi đó?
“Chị dâu, hai người đang làm gì vậy?”
Bỗng dưng, phía sau truyền đến một thanh âm quen thuộc.
Cố Manh Manh trong nháy mắt quay đầu nhìn qua.
Mọi người đều ở đây.
Lục Tử Diễm, Lục Tiểu Tứ, tất cả đều đứng ở phía sau nhìn cô.
Đương nhiên, đáng sợ nhát vẫn là Lục Tư Thần.
Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm bàn tay của thiếu niên đang kéo Cố Manh Manh, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao, gương mặt chỉnh tề đều trầm mặc đến kinh người.
Mà bên này, Cố Manh Manh chẳng những không phản ứng, ngược lại còn ngốc nghéch hỏi bọn họ: “Hai người ăn cơm xong chưa? Nhanh thật á.
“Manh Manhl!”
Lục Tư Thần mở miệng.
Anh nói từng từ, giọng nói lạnh lẽo và sâu sắc: “Đến đây!”
Chương 25: Từ Nay Về Sau Cách Xa Cô Áy Một Chút
Không khí ở đây có chút kì lạ.
Cố Manh Manh mặc dù không rõ Lục Tư Thần tại sao phải dọa người như vậy, nhưng tuân theo câu “Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu” này, cô vẫn là quyết định nghe lời đi tới.
Nhưng An Hạo Hiên không buông tay.
Gương mặt người thiếu niên quang minh lẫm liệt.
“Các người là ai?”
Anh chất vấn, nhưng tay vẫn nắm chặt cổ tay nhỏ nhắn của Cố Manh Manh.
Lục Tư Thần thấy thế, đáy mắt hiện lên vẻ dữ tợn.
Lục Tiểu Tứ nhìn thấy thế không đúng, nhanh đứng ra hoà giải: “Chị dâu, đây là bạn của cô, sao giới thiệu với chúng tôi một tiếng.
Cố Manh Manh nhấp hé môi.
Cô đầu tiên là nhìn Lục Tư Thần một chút, sau đó lại nhìn phía Lục Tiểu Tứ, mở miệng: “Cái đó, cậu ấy là bạn của tôi, An Hạo Hiên.”
“Oh, là như vậy a…”
Lục Tiểu Tức giả vờ bắt ngờ.
Anh tiếp tục cười nói: “Đến đây đi, chị dâu, nếu đều giới thiệu xong, chúng ta cũng nên đi, có phải hay không?”
“Vâng.”
Cố Manh Manh chuẩn bị đi tới.
Từ đầu đến cuối, An Hạo Hiên vẫn không buông tay.
Anh lo lắng nhìn Cố Manh Manh, hỏi: “Manh Nanh, những người này là ai? Quan hệ với cậu như thế nào.
“Mình…”
Cố Manh Manh mới vừa mở miệng.
Phía trước, Lục Tư Thần bỗng nhiên bước đi tới, toàn thân anh sát khí, lạnh thấu xương, ánh mắt như kẻ sát nhân.
Anh bắt lấy bả vai Cố Manh Manh, lúc đang muốn nhắc chân, Lục Tiểu Tứ từ phía sau vỗ vỗ, luôn miệng nói: “Anh, anh, không nên, tốt xấu gì cũng cho chị dâu chút mặt mũi, thôi nào, đi nhanh thôi!”
Nói xong, kéo người đi.
Lục Tư Thần không hề động đậy.
Bởi vì, An Hạo Hiên còn cố chấp siết cỗ tay Cố Manh Manh không buông.
Lúc này, Lục Tử Diễm đã đi tới, mặt mày anh ta hớn hở, cười tủm tỉm ra tay nắm chặt cỗ tay An Hạo Hiên, thong thả nói rằng: “Nhóc con, buông tay ral”
Đừng nhìn anh ta nói chuyện vui vẻ như vậy.
Tuy nhiên, đôi tay của anh ta cực kỳ mạnh mẽ.
An Hạo Hiên đau đến buông lỏng tay ra.
Sau một hồi, chỉ nghe cô gái hét lên, cả người cô đã bị Lục Tư Thần ôm ra ngoài.
“Manh Manh…”
An Hạo Hiên đuổi theo.
Lục Tử Diễm nắm lấy anh, khóe miệng mỉm cười lạnh lùng: “Cho anh một lời khuyên, sau này tránh xa cô ấy một chút! “
An Hạo Nhiên ngoan có, trừng mắt nhìn anh: “Dựa vào cái gì mà tôi phải nghe anh?” “
Bên cạnh, Lục Tiểu Tứ cười nhạo: “Tiểu tử, nếu không phải vừa rồi tôi phản ứng rất nhanh, anh hai đạp một cái, anh không chết thì cũng gãy một chân “
An Hạo Nhiên sửng sốt.
Lục Tử Diễm nhìn anh một cái, lúc này mới buông tay.
Sau đó, chờ hai an hem họ chạy ra sau, đã không còn nhìn thấy Lục Tư Thần ở đó.
Lục Tiểu Tứ gãi gãi gáy, lắm bẩm: “Anh ơi, anh nói em vừa ngăn anh hai lại, anh ấy có giận em không? “
Lục Tử Diễm liếc anh một cái, cười nói: “Yên tâm, bây giờ anh ây không có thời gian đề tức giận với em đâu. “
Lục Tiểu Tứ bĩu môi.
Anh cảm thán nói: “Chị dâu cũng lớn gan đó, trước mặt anh hai mà dám đụng chạm với những người khác, đổi lại là e mem cũng sẽ tức giận! “
Và lúc này, phía bên kia.
Không khí trong xe rất ngột ngạt, Lục Tư Thần ngồi, dung nhan lạnh lùng, như sương giá.
Cho dù là người lái xe, hay Cố Manh Manh, không ai dám phát ra một tiếng động.
Cố Manh Manh cảm thấy mình còn rất giận anh, hình như cô không làm gì cả, vì sao người đàn ông này lại giận cô?
Chẳng bao lâu, chiếc xe đến Hương Tạ Thủy Ngạn.
Vừa dừng lại, Lục Tư Thần liền xuống xe, từ đầu đến cuối, anh cũng chưa từng nhìn Cố Manh Manh một cái.
“Lục Tư Thần…”
Cố Manh Manh lấy dũng khí kêu một tiếng.
Chương 26: Hiểu Rõ Thân Phận Của Mình
Nhưng bóng lưng người đàn ông vô tình là như vậy, căn bản cũng không có phản ứng chút nào.
Cố Manh Manh thấp đầu, lặng lẽ theo phía sau vào phòng.
Quản gia xách dép cho cô, vừa cẩn thận hỏi: “Tiểu phu nhân, cô không sao chứ?”
“Hả?”
Cố Manh Manh ngẳng đầu nhìn ông ấy.
Quản gia nhìn thoáng qua trong phòng, nhỏ giọng lại nói: “Tôi vừa rồi nhìn sắc mặt tiên sinh có chút khó coi.”
Cố Manh Manh chu mỏ: “Hình như tôi chọc anh ấy.”
TH Quản gia ngắn ra.
Cố Manh Manh vừa thay dép, vừa tiếp tục nói: “Chuyện gì sẽ xảy ra khi mọi người chọc tức anh ấy, anh ấy đều sẽ như thế?”
Quản gia nghe vậy, liền vội vàng lắc đầu nói: “Không phải không phải, chúng tôi nào dám làm ngài ấy tức giận.”
“Tôi đây bây giờ nên làm gì?”
Cố Manh Manh hỏi.
Quản gia suy nghĩ một chút, lại nói: “Như vậy đi, cô pha một ly trà đưa lên cho ngài ấy, nếu như ngài ấy dùng, vậy tức là chuyện này không lớn, cô cũng sẽ không lo lắng.
Cố Manh Manh có chút do dự: “Cái này có ích sao?”
“Dĩ nhiên!”
Quản gia gật đầu.
“Vậy được rồi.”
Cố Manh Manh trả lời, đi theo ông ấy xuống nhà bếp Chỉ chốc lát sau, Cố Manh Manh bưng trà lên lầu, gõ cửa thư phòng.
“Lục Tư Thần, tôi là Cố Manh Manh, tôi có thể vào không?”
Cô đứng ở bên ngoài giương giọng hô.
Một lát, giọng đàn ông trầm thấp truyền ra: “Vào đi!”
Cố Manh Manh nghe vậy, nhanh đầy cửa vào.
Cô thận trọng bưng nước trà, vừa đi về phía người đàn ông, vừa nói: “Cái đó, Lục Tư Thần, tôi đến đưa trà cho anh!”
Khi đang nói chuyện, cô chạy tới trước mặt người đàn ông.
Lục Tư Thần ngắng đầu nhìn cô một cái, lạnh lùng: “Chuyện này nên để người giúp việc làm, kêu quản gia qua đây.”
Cố Manh Manh nghe vậy, nhất thời có chút bói rồi.
Cô liền vội vàng giải thích: “Cái này không phải quản quản gia kêu, là tự tôi muốn pha cho anh một tách trà.”
tO/ 2”
Lục Tư Thần thiêu mi, nhướng mày.
Anh nhìn cô gái, hé miệng nói một câu: “Cô muốn làm cái gì?”
Cố Manh Manh hai tay bưng tách trà có nắp, tội nghiệp: “Trước tiên tôi có thể đặt xuống không?”
Lục Tư Thần gật đầu, biểu thị đồng ý.
Cố Manh Manh thở phào nhẹ nhõm, mau tới trước một bước, khom lưng cần thận đem tách trà đặt xuống bàn.
Sau đó, cô mới lên tiếng nói: “À, kỳ thực tôi cũng không có chuyện gì tìm anh, chính là… À, tôi chính là muốn giải thích với anh một chuyện, người vừa nãy thực sự là bạn của tôi, cậu ấy tên là An Hạo Hiên, trước đây ở sát vách nhà tôi.”
Sau khi Lục Tư Thần nghe, gương mặt không thay đổi.
Cố Manh Manh nhìn dáng vẻ này của anh, có chút khó hiểu.
Cô không khỏi thận trọng nói: “Anh tại sao không lên tiếng?”
Lục Tư Thần cười nhạt: “Cô không cần giải thích những thứ này với tôi, Cố Manh Manh, tôi cũng không có cái quyền gì cắm cô kết giao bạn bè, nhưng cô phải nhớ kỹ một điều, cô đã là người của Lục gia, nên chú ý đến thân phận của mình, đừng nghĩ ông nội có thể che trở cho cô, mức chịu đựng của tôi có hạn.”
“Vâng, tôi biết rồi.”
Cố Manh Manh gật đầu.
Lục Tư Thần thu tầm mắt lại, một lần nữa nhìn về phía màn hình máy tính.
“Ra ngoài!”
Anh phun ra hai chữ.
Cố Manh Manh nhìn anh một cái, nhưng sau đó xoay người đi ra ngoài.
Chỉ là khi vừa đi tới cửa, cô bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, đột nhiên nói: “Lục Tư Thần, tôi không phải cố ý muốn chọc giận anh, anh không nên buộc tội tôi vậy chứ.”
Buộc tội?
Nghĩ anh là con nít sao?
Lục Tư Thần cắn răng: “Đi ra ngoài!”
“Vâng.’ Cố Manh Manh xoay người đi ra ngoài.
Ngày hôm sau, bởi vì có hẹn với Thắm Sơ Tuyết đi dạo phó, nên Cố Manh Manh dậy thật sớm, cố ý chọn một bộ váy hoa xinh đẹp, thả tóc đen nhanh, thậm chí còn cẩn thận bôi chút son.
Sau khi chuẩn bị xong, cô xách túi xuống lầu.
Khiến người ta bất ngời chính là Lục Tư Thần, lúc này đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách.
Cố Manh Manh vừa thấy anh, theo bản năng quay đầu chạy.
Nhưng Lục Tư Thần đã thấy cô, cho nên cô không có cơ hội chạy.
“Xin chào!”
Cố Manh Manh chào hỏi anh.
Lục Tư Thần liếc cô một cái, thu tầm mắt lại.
Nhưng chỉ trong nửa giây, anh lại nhìn lên một lần nữa, đôi mắt của anhh lóe lên tuyệt đẹp.
Anh nhíu cặp lông mày của mình: ” Phải ra ngoài sao? “
“ml “
Cố Manh Manh gật đầu.
Lục Tư Thần nhìn thoáng qua đồng hồ, có chút không vui: “Sớm như vậy mà đi đâu?”
Cố Manh Manh trả lời: “Tôi đã hẹn với bạn bè.”
Vẻ mặt Lục Tư Thần không thay đổi: “Không nghe thấy tôi nói gì sao? “
Cố Manh Manh phồng má, vẻ mặt buồn bực: “Tôi cũng không biết phải đi đâu nữa, dù sao đến lúc đó gặp mặt rồi thương lượng! “
Giọng điệu của Lục Tư Thần nhạt nhẽo: ” Đi ăn sáng trước, đợi lát nữa cùng tôi đi ra ngoài.”
“Hải “
Cố Manh Manh kêu rên.
Cô ấy quá lo lắng: ” Như vậy không được đâu? Tôi, tôi đã hẹn với bạn rồi! “
” Đó là việc của cô.” Lục Tư Thần nhìn cô, không thể bỏ qua nói: “Sau khi ăn trưa mới ra ngoài, bây giờ cô còn có thời gian để đi gặp bạn đấy. “
Cố Manh Manh sụp đỗ.
“Ò, được rồi… “
Cô quay lại đi lên lầu.
Sau bữa trưa, Cố Manh Manh và Lục Tư Thần cùng nhau đi ra ngoài, hai người ở trên xe cơ bản là không nói chuyện, Lục Tư Thần đang gọi điện thoại, giọng nói trầm thấp.
Cố Manh Manh nhàm chán, để lại cúi đầu chơi điện thoại di động.
Một lát sau, giọng nói của Lục Tư Thần bỗng nhiên vang lên: “Thành tích học tập của cô thế nào? “
“Hả2 “
Cố Manh Manh ngắẳng đầu lên.
Cô ấy nhìn anh một cách bối rối, không chắc chắn hỏi lại: “Hả, anh đang hỏi về thành tích học tập của tôi?”
Lục Tư Thần gật đầu.
Cố Manh Manh suy nghĩ một chút, sau đó mới trả lời: “Ò, coi như là cũng tạm được. “
“Vậy điểm số dạo này sao, cô xếp hạng thứ bao nhiêu trong lớp?” Lục Tư Thần tiếp tục hỏi.
Cố Manh Manh có chút rối rắm.
“Tại sao anh hỏi tôi câu hỏi này?”
Thành thật mà nói, cô ấy không phải là một thần đồng học tập, kết quả bình thường trong lớp chỉ có thể được coi là trung bình.
Vì vậy, cô không muốn nói về chủ đề này nhiều.
Lục Tư Thần mở miệng: “Chờ đến ngày mai, nếu ông nội hỏi cô câu hỏi này, cô hãy nói thành tích học tập của mình rất tốt, đừng nói cái gì bình thường. “
“Tại sao?”
Cố Manh Manh rất khó hiểu.
Lục Tư Thần liếc nhìn cô, giọng điệu rất nhạt nhẽo: “Ông nội rất để ý những thứ này.”
Cố Manh Manh đầu tiên ngần ra, lập tức gật đầu: “Ò, tôi biết rồi. ” Dừng lại, cô cảm thấy cơ hội này là tốt bây giờ, vì vậy cô không thể không hỏi: “Nếu ông nội của anh không thích tôi, sau đó tôi có thể về nhà phải không?”
Lục Tư Thần lạnh lùng.
Cô gái này tuyện nhiên còn muốn về nhà.
“Cô nghĩ sao?”
Anh không trả lời câu hỏi.
Cố Manh Manh nắm lấy điện thoại di động trong tay, có chút do dự nói: “Tôi chưa từng gặp ông nội của anh, nào biết ông ấy nghĩ thế nào chứ? Và, có vẻ như anh chưa bao giờ nói với tôi tại sao ông nội của anh lại để anh cưới tôi… Chị gái tôi đâu? “
Chương 27: Vẻ Trầm Tĩnh Hấp Dẫn
Cố Manh Manh nắm điện thoại trong tay, có chút do dự nói: “Tôi chưa từng gặp qua ông nội của anh, không biết ông ấy muốn gì? Còn có, hình như từ trước tới nay anh chưa từng nói với tôi, vì sao ông nội anh muốn cưới chị của tôi?”
Kỳ thực, cô vốn là không biết điều này.
Thế nhưng lần trước, lúc trong yến tiệc ở Hoài Nam, cô nghe Lục Tử Diễm với Lục Tiểu Tứ đều đề cập đến vấn đề này, cho nên liền để ý.
Bên này, Lục Tư Thần thanh âm rất chậm: “Những thứ này là chuyện của các ông ấy, ông nội tôi nợ nhà cô một ân tình, sau lại không biết nên trả thế nào, đơn giản để tôi cưới cô.”
“Không phải, không phải!”
Cố Manh Manh vội vã quơ tay.
Cô sửa lại, nói: “Không phải tôi, là chị của tôi!”
Lục Tư Thần cười nhạt: “Không sao cả, chỉ cần là họ Cố là được rồi.”
Cố Manh Manh lại cúi đầu xuống.
Đầu tiên cô trầm mặc một hồi, sau đó mới chậm rãi nói: “Lục Tư Thần, anh lúc đó nhất định rất tức giận có phải hay không?”
Lục Tư Thần nhíu mày.
Chỉ nghe Có Manh Manh tiếp tục nói: “Ông nội của anh kêu anh cưới một người không thích, lúc đó anh nhát định rất tức giận, có phải hay không?”
Lục Tư Thần giờ mới hiểu được ý cô nói.
Anh ngoắc môi, cũng không biết giải thích như thế nào.
“Vậy còn cô?”
Anh chất vấn lại.
“Tôi?”
Cố Manh Manh chỉ mình.
Cô ngắng đầu, mở to một đôi đen nhanh nhìn anh, dáng vẻ ngốc nhếch: “Tôi không tức giận, mặc dù lúc mới bắt đầu, tôi không rõ tại sao muốn tôi giả làm chị gả cho anh, thế nhưng sau khi tôi nghĩ kĩ. Anh cưới tôi là bởi vì nghe lời trưởng bối, mà tôi gả cho anh cũng là bởi vì tôi nghe lời trưởng bối, cho nên, hai chúng ta xem như huề nhau!”
Lục Tư Thần: “…”
Đây là cái hợp nhau?
*À, được rồi, tôi còn có một vấn đề ail”
Cố Manh Manh lại bỗng nhiên nói rằng.
Lục Tư Thần vào lúc này tâm tình coi như không tệ.
Anh nghiêng đâu nhìn cô gái, hiêm khi kiên nhân: “Cô nói đi!”
Cố Manh Manh hướng về anh rạn rỡ cười, khóe miệng chúm chím.
Lục Tư Thần hé miệng Lúc này, Cố Manh Manh đã nở miệng: “Nếu từ đây về sau tôi đều ở chúng chỗ với anh, có phải anh phụ trách tiền tiêu vặt hằng tháng của tôi phải không?”
Lục Tư Thần nhìn cô: “Cái gì?”
Dáng vẻ anh hình như chưa kịp phản ứng.
Cố Manh Manh ngồi thằng người, ánh mắt rất chăm chú nhìn anh, một lần nữa nói rằng: “Tôi nói, anh không phải đang kiếm tiền sao? Sau đó, à, tôi bây giờ còn đang đi học, tạm thời không có năng lực kiếm ra tiền, cho nên anh cho tôi tiền tiêu vặt hằng tháng? À, tiền mang từ trong nhà ra đã dùng hết, nếu như không phải không còn cách nào, tôi cũng sẽ không kiếm anh…”
Càng nói về cuối, giọng cô càng nhỏ.
Lục Tư Thần nghe rõ.
Anh gật đầu: “Thiếu tiền xài?”
“Vâng.”
Cố Manh Manh gật đầu, dáng vẻ có chút ngượng ngùng.
Lục Tư Thần nhìn chằm chằm cô một hồi, sau đó từ trong túi móc ra ví da.
Anh thuận tay lấy ra thẻ đưa cho cô gái, vừa nói: “Muốn bao nhiêu thì cứ lấy, nều như không đủ dùng cứ nói với tôi.”
“Cám ơn.”
Cố Manh Manh cúi đầu, đưa hai tay ra nhận lấy.
Lục Tư Thần nhìn bộ dạng thỏ trắng của cô, chưa phát giác ra liền bật cười.
Anh nhìn mái tóc đen như sa tanh của cô gái, và đưa tay lên chạm vào nó mà không do dự.
Hừ, rất mềm nhấn!
Cố Manh Manh phồng miệng, hai mắt nhìn anh.
Lục Tư Thần rất tự nhiên thu tay về, bình tĩnh nói: “Còn có việc?”
Cố Manh Manh cười lấy lòng: “Hì hì, anh còn chưa nói mật mã tắm thẻ này là gì?”
Lục Tư Thần đều đã thành thói quen.
Nha đầu kia chính là một chuyên gia phá hư bầu không khí!
Đi tới giữa đường, Cố Manh Manh nhận được điện thoại của Thẩm Sơ Tuyết, cô hình như là có chuyện gì gấp gáp, chỉ nói trong điện thoại mấy câu, đại loại không đến được, hẹn hôm sau.
Cố Manh Manh có chút thất vọng.
Sau khi cô cúp máy, không khỏi chán nản cúi đầu xuống.
Lục Tư Thần thấy thế, không khỏi hỏi: “Làm sao vậy?”
Cố Manh Manh ngắẳng đầu nhìn anh một cái, bỉu môi nói: “Bạn tôi có việc không đi được, hẹn tôi lần khác.”
Lục Tư Thần không nói gì.
Cố Manh Manh thở dài: “Tôi đã nghĩ ra buổi chiều sẽ ăn gì rồi, kết quả là cô ấy lại không đến…”
Lục Tư Thần nghe được cô nói như vậy, có một chút mắc cười.
Anh mỉm cười: “Có rất nhiều món ăn nhẹ ngon ở trong thành phố Lâm Thời, muốn nếm thử không?”
“A2”
Cố Manh Manh mở tròn hai mắt.
Cô có một chút háo hức: “Anh sẽ đi tới đó sao?”
Lục Tư Thần gật đầu, nói: “Sẽ tổ chức một cuộc họp ở đó, buổi chiều sẽ về, nếu cô muốn đi, chúng ta có thể dời lại, tối hãng trở về.”
“Được rồi, được rồi! “
Cố Manh Manh gật đầu.
Cô vui mừng: “Tôi đã nghe nói về rất nhiều đồ ăn vặt ở đó nhưng không bao giờ có cơ hội để đi, anh có thực sự sẽ đưa tôi đi?”
“Miễn là cô có thể im lặng một chút!”
Lục Tư Thần nói.
Cố Manh Manh nghe vậy, lập tức giơ tay che miệng mình, chỉ mở một đôi mắt to long lanh nhìn anh.
Biểu cảm của cô lúc này rất dễ thương, làm cho trái tim của anh có một chút rung động.
Lục Tư Thần không biết tại sao mình lại có cảm giác như vậy, nhưng mà, anh cũng không ghét nó.
Từ thành phố Nam Chiếu đến thành phố Lâm Thời chỉ hơn hai giờ lái xe, sau khi lên đường cao tốc, đường đi rất yên bình.
Lục Tư Thần đang lật xem tài liệu, không biết qua bao lâu, theo một vòng nhỏ của chiếc xe quay đầu, Cố Manh Manh đã nằm nghiêng lại, vừa vặn ngã vào trong lòng anh.
Động tác của Lục Tư Thần hơi dừng lại.
Anh cúi đầu, nhìn cô gái không có chút hình tượng nằm trên đùi của mình, khuôn mặt kỳ lạ.
Ở phía trước, thư ký cần thận mở miệng: “Ông chủ?”
Lục Tư Thần cắt ngang lời anh nói.
Anh xoa xoa thái dương, từ từ nói: ” Nghỉ ngơi một chút đi. “
“Dạt “
Thư ký gật gật đầu, lặng lẽ nhìn thoáng qua Cố Manh Manh, sau đó quay đầu lại.
Lục Tư Thần buông giấy tờ xuống, tiếp tục nhìn cô gái.
Thật ra từ quan điểm của một người đàn ông trưởng thành, cô bé này thực sự giống như một mầm cây, cũng rất mỏng manh, cánh tay nhỏ và mỏng không giống như cổ tay của mình.
Chỉ là…
Lục Tư Thần vừa mới nghĩ tới đây, Cố Manh Manh nằm sắp trên đùi anh bỗng nhiên cựa quậy.
Cô cũng không biết là mơ thấy cái gì, toàn bộ đầu lại tiến về phía trước một chút, hơn nữa thật trùng hợp, khuôn mặt nhỏ bé thuần khiết của cô, đối diện với một phần của anh…
Chuyện này, nó là một sự cám dỗ!
Lục Tư Thần hít sâu một hơi, để tránh xảy ra chuyện gì đó, anh vươn lòng bàn tay nâng khuôn mặt nhỏ bé của cô lên.
Anh đang muốn di chuyển cô đi chỗ khác, nhưng không nghĩ, Cố Manh Manh lúc này lại tỉnh lại.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, sau khi nhìn thấy động tác của Lục Tư Thần, cô hơi sửng sốt, sau đó liền ngơ ngác lên tiếng: “Anh đang làm gì vậy? “
Chương 28: Sự Cố Ngoài Ý Muốn
Khuôn mặt Lục Tư Thần cau có.
“Ngồi dậy.”
Anh lớn tiếng.
Cố Manh Manh vừa mới tỉnh, cả người đều mơ mơ màng màng.
Cô mở miệng, thanh âm rất mềm: “Không muốn…”
Lục Tư Thần chỉ cảm thấy lưng nhồn nhội.
Anh cau mày, dần dần không vui: “Cố Manh Manh, cô ngồi đàng hoàng cho cô!”
“Thắt lưng đau quá…”
Cố Manh Manh nói một câu, từ từ chống hai tay lên bắp đùi người đàn ông, sau đó muốn mượn lực ngồi xuống.
Hết lần này đến lần khác, cô có chút sơ ý, một tay liền tuột xuống.
Sau đó, cô theo bản năng mà quay lại, vừa hay thấy cái quái gì đó.
Toàn bộ biểu cảm của Lục Tư Thần thay đổi ngay lập tứ!
c “Cố Manh Manh!”
Anh nỗi giận, một tay xốc cỗ áo cô gái lên, không ôn nhu vứt cô xuống chỗ ngồi bên kia.
Cố Manh Manh trải qua một màng như vậy, lập tức liền tỉnh hẳn, Cô há miệng, giơ tay ra nắm, dập đầu dập đầu nói: “A, cái đó, tôi, tôi không phải cố ý, tôi chỉ là…”
“Câm miệng!”
Người đàn ông quát kêu ngưng lại.
Có Manh Manh lại lập tức ngậm miệng lại, thành thành thật thật không lên tiếng nữa.
Chỉ là cô vẫn là giơ tay phạm sai lên, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều rất lúng túng.
Cô do dự hồi lâu, lại lấy dũng khí nói câu: “Tôi, tôi muốn rửa tay…”
Lục Tư Thần trừng mắt về phía cô.
Cố Manh Manh tháy thế, lập tức không có dám lên tiếng.
Lúc đến Lâm thị, đã là buôi chiều.
Tài xế trực tiếp lái xe đến địa điểm hội nghị, sau khi xe có rèm che dừng hẳn, Lục Tư Thần mới mở miệng nói: “Cô muốn đi : đâu thì cứ nói tài xế, tùy ý cô kêu ông ta, không được tắt máy, không để cho tôi không liên lạc được với cô, biết chưa?”
“Vâng.”
Cố Manh Manh gật đầu.
Sau đó, cô lại hỏi: “Vậy anh họp tới khi nào?”
Lục Tư Thần giơ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ, đáp: “Còn biết, nhưng cũng không tốn bao nhiêu thời gian.”
Cố Manh Manh nhìn anh, tiếp tục nói: “Tôi đây phải đợi anh cùng nhau ăn cơm tối sao?”
Lục Tư Thần để tay xuống.
Đầu tiên anh trầm ngâm chốc lát, sau đó mới trả lời: “Cô đói thì cứ ăn trước, không cần chờ tôi.”
“Vâng.”
Cố Manh Manh nở nụ cười.
Giọng của cô thanh thoát: “Mong anh đàm phán thành công!”
Lục Tư Thần nghe vậy, không khỏi nhàn nhạt nở nụ cười.
Anh nói rằng: “Làm sao cô biết tôi lần này là tới đàm phán?”
“Tôi đoán.”
Cố Manh Manh đâu ra đấy trả lời.
Lục Tư Thần: “…”
Phía trước, giọng thư ký truyền đến: “Sếp, hội nghị sắp bắt đầu.”
Lục Tư Thần cuối cùng nhìn thoáng qua Có Manh Manh, nhiều lần dặn: “Nhất định phải để cho tài xế theo cô, không nên quá bướng bỉnh, biết chưa?”
“Vâng vâng, tôi biết rồi.”
Cố Manh Manh liên tục gật đầu.
Lục Tư Thần giơ tay lên vò rối tóc của cô.
“Này…”
Cố Manh Manh lui về phía sau, ai oán nhìn anh: “Anh làm gì thế!”
“Nghe lời!”
Lục Tư Thần nói một câu.
Có thể đang đáng trống lãng, anh thầm nghĩ có chút ngạc nhiên.
Anh đây là ý gì?
“TU, Bên này, Cố Manh Manh từ đầu đến, một bộ dang cô gái ương bướng.
Không biết sao, Lục Tư Thần nhìn dáng vẻ hoạt bát cô như thế, chọt thấy toàn bộ tầm tình đều tốt hơn.
Sau khi Lục Tư Thần rời đi, Cố Manh Manh nhìn về phía tài xế, cười hỏi: “Chúng ta có thể đi chưa?”
Tài xế gật đầu, đáp: “Tiểu phu nhân, cô muốn đi đâu?”
Cố Manh Manh cắn môi, suy nghĩ một chút, lại nói: “Gần đây có phố ăn vặt nào không?”
Tài xế mở google, vừa tìm kiếm, vừa đáp: “Cô chờ chút, để tôi tìm.”
“Vâng vâng!”
Cố Manh Manh liên tục gật đầu, đã có chút nôn nóng.
Chỉ nghe cô tiếp tục nói: “Đi đại nơi nào cũng được, chỉ cần là có đồ ăn là được, nhưng không cần đi quá xa, như thế này chúng ta còn có thể đi về!”
Tài xế nhìn google map chỉ đường, vừa nói: “Tiểu phu nhân, ở gần đây thật là có một phố ăn vặt, hơn nữa khoảng cách cũng không xa, nếu như cô không có ý kiến gì, tôi sẽ chở cô qua đó!”
“Đi Cố Manh Manh đáp.
Sau khi tài xế xác định lộ trình đường đi, liền cho xe chạy lên đường.
Hơn bốn giờ chiều, cuộc họp kết thúc sớm, Lục Tư Thần vừa đi ra ngoài, vừa gọi điện thoại cho Cố Manh Manh.
Điện thoại ‘bíp bíp’ một vài tiếng, nhanh chóng kết nói.
“AIlo? “
Cố Manh Manh vui vẻ nói: “Lục Tư Thần, anh đã kết thúc cuộc họp rồi sao? “
Giọng nói của Lục Tư Thần rất nặng nề: “Bây giờ cô đang ở đâu? “
“Hả…”
Cố Manh Manh hơi sửng sốt một chút.
Cô trả lời: “Tôi không biết là ở đâu, tôi sẽ gọi cho người lái xe và yêu cầu anh ấy nói chuyện với anh được chứ? “
Lục Tư Thần trả lời: “Không cần, cô cứ ở đó ngoan ngoãn chờ tôi, đừng chạy lung tung nữa, được chứ? “
“Được! “
Cố Manh Manh gật đầu.
Sau khi cúp máy, chưa đầy hai mươi phút, Lục Tư Thần liền chạy tới.
Lúc này, Cố Manh Manh đang ngồi trong starbucks, vừa uốngFrappuccino, vừa cúi đầu chơi điện thoại di động.
Lục Tư Thần lặng yên không một tiếng động ngồi xuống bên cạnh cô.
Cố Manh Manh lúc đầu không biết, cho đến khi cảm giác được một cái bóng bao phủ cô, cô mới ngắng đầu lên.
“Lục Tư Thần! “
Cô nhìn thấy người đàn ông và không thể không kêu lên: “Wow, sao anh đến nhanh vậy!”
Lục Tư Thần nhìn bộ dáng tươi cười như hoa của cô, nhếch môi: “Đang chơi cái gì vậy? “
Cố Manh Manh vừa giơ điện thoại di động lên trước mặt anh, vừa trả lời: “Đấu địa chủ đó, tốc độ internet ở đây không tốt lắm, chỉ có thể chơi đấu địa chủ. “
Lục Tư Thần không nhìn điện thoại di động, mà vẫn nhìn cô.
Trên thực tế, ngay cả bản thân anh cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, trong cuộc họp anh đã hơi phân tâm, là vì cô ấy.
“Này, sao anh không nói chuyện?”
Cố Manh Manh thấy Lục Tư Thần không nói gì, không thể không mở miệng hỏi.
Lục Tư Thần nhìn thoáng qua đồ uống trên bàn, lên tiếng hỏi: “Hôm nay có ăn gì ngon không?”
Cố Manh Manh nghe vậy, lập tức nở nụ cười.
Cô trả lời: “Tôi đã ăn bánh quấy, tai đường, bánh đường chiên, Và còn “
“Làm sao mà toàn ăn đồ ngọt vậy?” “
Lục Tư Thần mở miệng ngắt lời cô.
TÔI.
Cố Manh Manh muốn giải thích.
Ngay lúc này, người lái xe bên cạnh đột nhiên nói: ” Thưa ngài, tiểu phu nhân đã ăn quá nhiều đường, lúc nãy còn than thở là đau răng! “
“Này, không phải là kêu anh đừng nói sao? “
Cố Manh Manh vội vàng muốn đứng dậy khỏi ghé.
Lục Tư Thần lại bỗng nhiên đưa tay nắm lấy cằm của cô.
Anh nhắc cao khuôn mặt của cô, liếc nhìn cô, giọng nói rất nặng nè: “Răng có đau không?”
Cố Manh Manh lắc đầu.
Lục Tư Thần không vui: “Tôi hỏi bây giờ, cô trả lời đi! “
“Không còn đau nữa… “
Cố Manh Manh nhẹ nhàng nói.
Biểu cảm của Lục Tư Thần không có bắt kỳ thay đổi nào, giọng điệu của anh nghiêm túc tiếp tục nói: “Nếu đau răng, sau này ăn ít đồ ngọt thôi, sao có thể cùng một lúc ăn nhiều đồ ngọt như vậy, cô còn coi mình là một đứa trẻ sao? “
Có Manh Manh rất buồn bực.
Nhưng vì sự uy nghiêm của người đàn ông, cô chỉ có thể trả lời một cách ngoan ngoãn: “Biết rồi, sau này tôi sẽ ăn ít hơn.”
Lục Tư Thần nghe vậy, lúc này mới hài lòng buông tay.
Chương 29: Anh Là Đồ Đại Bại Hoại
Sau khi đi được ba tiếng, sắc trời còn sớm, Lục Tư Thần vừa cùng thư ký nói chuyện, vừa đi qua phố ăn vặt.
Cố Manh Manh theo ở phía sau, không ngừng nhìn chung quanh.
Sau một lát, cô bỗng nhiên hô: “Lục Tư Thần!”
Phía trước, người đàn ông nghe thấy, không khỏi đứng vững.
Anh quay đầu nhìn lại cô gái, nói: “Làm sao vậy?”
Cố Manh Manh hướng về phía anh cười, đặc biệt xán lạn: “Tôi muốn ăn mút…”
Lục Tư Thần làm mặt lạnh.
“Đem lời của tôi gió thoảng bên tai sao?”
Cố Manh Manh chắp hai tay, tội nghiệp: “Tôi chỉ ăn một cái, có được hay không?”
“Qua đây!”
Lục Tư Thần hướng về phía cô vẫy tay.
Cố Manh Manh đứng tại chỗ, không hề động đầy.
Cô phòng bị nhìn người đàn ông: “Để làm chỉ?”
Lục Tư Thần mỉm cười, tính nhẫn nại vô cùng tốt: “Tới, cô qua trước đi!”
“Hừ..”
Cố Manh Manh phồng miệng, đầu tiên là nghiêng đầu suy tư một chút.
Cô mơ hồ nhìn người đàn ông, sau khi xác nhận trên mặt anh không có chút tức giận, lúc này mới từ từ đi tới.
Lục Tư Thần hướng về phía cô vươn tay: “Tới đây!”
“Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Cố Manh Manh nheo đôi lông mi thanh tú, ánh mắt nhìn chằm chằm bàn tay của anh.
Lục Tư Thần nói: “Nhiều người ở đây, nắm lấy tôi sẽ không bị lạc.”
Cố Manh Manh cảm thấy rất có đạo lý, vì vậy nắm lấy bàn tay to lớn của anh.
Sau đó, cô lại tiếp tục hỏi: “Anh muốn dẫn tôi đi mua mứt quýt sao?”
“Không cho phép ăn đồ ngọt!”
Lục Tư Thần trong nháy mắt trở mặt.
Cố Manh Manh muốn tránh thoát khỏi anh.
vàn Nhưng bàn tay Lục Tư Thần to giống như bàn tay sắt nắm thật chặt cô, căn bản không còn cách nào tránh thoát.
“Lục Tư Thần, anh là đồ đại bại hoại!”
Cố Manh Manh kêu to.
Bên cạnh, thư ký bị dọa đến không nhỏ, nghĩ thầm đây là lần đầu nghe được có người dám ngay trước mặt mắng sếp!
Mà bên phía ngay cả sắc mặt Lục Tư Thần cũng không một chút thay đồi.
Anh siết chặt lấy tay nhỏ bé của cô gái, cưỡng chế lôi cô về phía trước, đối với của nàng giãy dụa và phản kháng, tất cả coi là không khí.
Vì vậy, ở nơi phố ăn vặt này liền xuất hiện một bức kỳ cảnh đẹp như vậy.
Một người đàn ông cao lớn anh tú lôi kéo một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu, hai người thoạt nhìn rất giống tình nhân, nhưng giống như có cái gì đó mâu thuẫn, người đàn ông vẻ mặt lạnh như băng, mà cô gái bộ dạng vừa tức giận vừa làm ồn, một mực la hét.
Mặc dù thấy rất kỳ quái, nhưng lại hài hòa như vậy.
Dù sao, hai người đều đẹp đôi!
Lại rất xứng!
Chí ít một màn này tất cả du khách thấy, trong lòng của bọn họ đều là nghĩ như vậy.
Sau khi ra đường dành riêng cho người đi bộ, mọi người trực tiếp đón xe rời đi.
Ở trên đường, Cố Manh Manh vẫn là rầu rĩ không vui.
Lục Tư Thần không để ý cô, cúi đầu lật xem văn kiện, sau một lát, thư ký vừa nhỏ tiếng nhắc nhở: “Sếp, sắp ra khỏi thành.”
Lục Tư Thần “ừ” một tiếng, không có gì phản ứng quá lớn.
Thư ký dừng lại vài giây, đầu tiên là nhìn thoáng qua Cố Manh Manh, sau đó lại tiếp tục nói: “Sếp, sau ngài họp xong đến bây giờ vẫn chưa ăn cơm chiều, ngài xem…”
Lục Tư Thần nghe vậy, không khỏi nhíu mày.
Anh quay đầu nhìn về phía tiểu nha đầu, mở miệng: “Đói bụng sao?”
Cố Manh Manh ngậm miệng, không trả lời.
Lục Tư Thần tính tình chịu nhịn, tiếp tục nói: “Cố Manh Manh, lúc tôi đang hỏi cô, cô phải trả lời tôi, biết chưa?”
Cố Manh Manh bỗng nhiên liền quay đầu, hai mắt ủy khuất nhìn anh.
Lục Tư Thần cũng nở nụ cười.
“Đói chưa?” Anh lại hỏi một lần, giọng nói coi như ôn hòa.
Cố Manh Manh chần chờ một chút.
Sau đó, cô mới trả lời: “À, có chút…”
Lục Tư Thần gật đầu, lên tiếng nói: “Tìm một nhà hàng ở gần đây.”
“Vâng.”
Thư ký gật đầu.
Cố Manh Manh lại nhân cơ hội mở miệng nói: “Tôi muốn ăn món cay Tứ Xuyên!”
Thư ký nghe vậy, dáng vẻ rất đắn đo.
Anh nói rằng: “Nhưng sếp không thể ăn cay…”
“Hả?”
Cố Manh Manh kinh ngạc.
Cô nhìn Lục Tư Thần, bĩu môi một cái: “Anh không thể ăn cay sao?”
Lục Tư Thần cười khẽ, đáp: “Cũng được, có thể ăn một ít.”
“Hả?”
Cố Manh Manh thiêu mi, nhướng mày.
Cô lại nhìn thư ký, làm như không biết nên nghe lời ai.
Thư ký cười khổ: “Sếp có bệnh bao tử, ky cay.”
Cố Manh Manh bắt ngờ.
Cô vội vã lắc đầu: “Tôi, tôi lại không muốn ăn món cay Tứ Xuyên nữa.”
Lúc này, Lục Tư Thần nghe cô nói như vậy, có chút bất ngờ.
Anh nhìn cô gái một lúc và hỏi: “Tại sao đột nhiên lại không muốn ăn?”
Đây rõ ràng không phải là một câu hỏi!
Cố Manh Manh cắn răng.
Cô nói, “Tôi bị đau dạ dày nên không muốn ăn, được chứ? “
Lục Tư Thần chỉ cười cười, không nói gì.
“Hmml “
Cố Manh Manh quay đầu lại, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khi trở về thành phố Nam Chiếu, lúc đó là ban đêm.
Cố Manh Manh bởi vì vẫn còn đi học, đồng hồ sinh học hàng ngày rất đúng giờ, gần mười giờ bắt đầu buồn ngủ.
Vì vậy, trước khi cô về nhà, cô đã có một giấc ngủ say sưa.
Sau đó, cô rơi vào vòng tay của người đàn ông.
Lục Tư Thần ôm cô, vừa bát đắc dĩ, vừa không nói gì.
Làm thế nào anh có thể có một cảm giác nuôi dạy con gái của mình Nhưng sự thật là, ‘con gái’ này là người vợ xinh đẹp của anh!
‘Àm ầm!
Đột nhiên, toàn bộ chiếc xe lắc lư.
Lục Tư Thần ôm chặt cô gái trong lòng, lớn tiếng: “Chuyện gì đang xảy ra vậy? “
Người lái xe từ từ đậu xe bên đường và trả lời: “Có vẻ như là lốp xe bị nỗ, ngài chờ một chút, tôi sẽ đi xuống xeml” “
Lục Tư Thần không nói gì.
Cả tài xế và thư ký đều xuống xe.
Mười giây sau, thư ký trở lại và nói: “Ông chủ, tài xế đã kiểm tra, thực sự là lốp xe nỗ, ông chờ một chút, bây giờ tôi ngay lập tức liên hệ với tổng bộ điều xe qua đây. “
Lục Tư Thần gật đầu đồng ý.
Thư ký đứng bên ngoài xe gọi điện thoại.
Lúc này, cô gái ban đầu nằm trong vòng tay của anh, nhưng mơ hồ thức dậy.
Lục Tư Thần cúi đầu, ánh mắt trầm tĩnh nhìn cô.
Có Manh Manh chậm rãi mở hai mắt ra, khi đối mặt với đôi mắt đen nhánh thâm thúy, đầu tiên là sửng sốt, sau khi ý thức được là Lục Tư Thần, cả người cô lại dần dần buông lỏng.
Cô nhẹ nhàng mở miệng hỏi: “Đã về tới nhà chưa?”
” Chưa.”
Lục Tư Thần trả lời, giọng anh thâm trầm.
Cố Manh Manh nghe vậy, liền nhìn ra ngoài xe.
Cô tò mò hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta đang ở đâu?” Tại sao dừng lại? “
Lục Tư Thần rất kiên nhẫn: ” Xe nỗ lốp. “
“Hả2 “
Cố Manh Manh hết hồn ngồi thẳng người.
Lục Tư Thần vuốt ve lưng cô, an ủi: “Yên tâm, không sao. “
“Vậy bây giò chúng ta sẽ làm gì?”
Cố Manh Manh nhìn anh hỏi.
Lục Tư Thần hiếm khi có tính khí tốt và kiên nhẫn như vậy.
Anh tiếp tục giải thích: ” Thư ký đã liên lạc người mang một chiếc xe mới để đón chúng ta. “
FÓI Cố Manh Manh nghe xong, không thể không thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay lúc này, cô lại bỗng nhiên phát hiện, cô đang ở trong lòng Lục Tư Thằn!
Chương 30: Đêm Nay Rất Không Giống *AP”
Cố Manh Manh kinh hô, theo bản năng nghiêng về phía sau.
Nhưng cô không cần thận mát trọng tâm, mắt thấy sẽ ngã trên mặt đắt…
Nhưng vào lúc này, Lục Tư Thần nhanh tay lẹ mắt tự ôm lấy eo cô.
Anh lớn tiếng quát: “Lộn xộn cái gì!”
Cố Manh Manh sớm đã bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch.
“Tối TỔI:.:7 Cô lúng túng, cả nữa này cũng không nói xong một câu.
Lục Tư Thần mặt lạnh: “Ngồi xong!”
Cố Manh Manh nghe lời không có lộn xộn nữa.
Chỉ là người cô không được tự nhiên, cứ như vậy lúng túng ngồi lên đùi người đàn ông này, không biết nên làm sao bây giờ.
Đại khái là thân thể của cô rất đang cứng lên, Lục Tư Thần dần dần mắt kiên nhẫn, chọt lên tiếng nói: “Cô ngồi sang chỗ của mình.”
“Vâng!”
Cố Manh Manh gật đầu, cư nhiên cầu còn không được.
Cô từ trên đùi người đàn ông đi xuống, sau đó ngồi xuống bên cạnh chỗ mình.
Dần dần, trong xe rơi vào an tĩnh.
Cố Manh Manh đã không còn buồn ngủ, cô ngơ ngác nhìn ngoài cửa sỏ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay, vẻ mặt rất đờ đẫn.
Sau một lát, cô lại bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía người đàn ông, nói rằng: “Tôi muốn đi dạo có được không?”
Lục Tư Thần rời ánh mắt trên màng hình điện thoại, ngẳng đầu nhìn về phía cô.
“Gì chứ?”
Anh cau lông mày.
Cố Manh Manh lập lại một lần: “Tôi nói, tôi muốn đi dạo một chút có được không?”
Lục Tư Thần không trả lời.
Anh hỏi ngược lại: “Cho tôi một lý do.”
Cố Manh Manh nhíu cánh mũi, nói rằng: “Không có lý do gì, chỉ là cảm thấy nơi đây quá nhàm chán, với ngồi trên xe đợi, không bằng chúng ta đi xuống dạo bộ. Huống hồ, hôm nay bầu trời có sao, tôi đã nhìn qua rồi.”
Sau khi nghe xong lời này của cô, Lục Tư Thần bỗng nhiên nghĩ tới vừa rồi, tiêu nha đầu này nằm ở trên cửa sổ nhìn trái nhìn phải, chính là nhìn bầu trời đêm!
Anh suy nghĩ chút, cuối cùng mới chậm rãi gật đầu: “Được!”
“Tốt quá.”
Cố Manh Manh hoan hô.
Cô không chờ được nữa liền đẩy cửa xe ra, trực tiếp nhảy xuống.
Bên ngoài, thư ký bất ngờ: “Tiểu phu nhân, xe còn chưa tới mà, cô làm sao…”
Anh ta mới vừa mới nói được nửa câu, bỗng nhiên hơi ngừng lại.
Bởi vì, Lục Tư Thần cũng xuống.
Thư ký có vẻ khó hiểu, đứng nghiêm ở bên cạnh, rất cung kính nói: “Sếp!”
Lục Tư Thần vẫy tay, biểu tình nhàn nhạt: “Không cần lại gần!”
Thư ký nghe vậy, cũng không qua đây, Cố Manh Manh đã nhảy người lên hành lang,vẫy vẫy tay về hướng Lục Tư Thần: “Lục Tư Thần, anh mau tới đây, chúng ta qua đó có được hay không?”
Lục Tư Thần gật đầu: “Được.”
Sau đó, hai người đi song song.
Tài xế còn ngây tại chỗ, anh thấy cảnh tượng này, không khỏi kinh ngạc: “Ông chủ đây là muốn tản bộ sao?”
Thư ký cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ.
Sau đó, anh nói rằng: “Anh chỉ cần đợi ở đây, tôi đi theo.”
“Được.”
Tài xế gật đầu.
Thư ký ước lượng khoảng cách gần đúng, rồi theo sát phía Sau.
Lúc này đã hơn 10 giờ đêm Cố Manh Manh ngưỡng cái đầu, vừa đi về phía trước, vừa nhìn bầu trời sao.
Cô nở nụ cười rực rỡ, cả bầu trời đầy sao hiện lên trong đôi mắt đen láy, chói mắt. \ “Oa, thật là đẹp a.”
Cô cảm thán liên tục.
Tuy nhiên, ngay sau đó, cánh tay của cô đã bị tóm lấy.
TY 30: Đêm Nay Rất Không Giống *Á2”
Cô dừng bước, không hiểu nhìn về người đàn ông.
Lục Tư Thần không vui: “Nhìn đường một chút!”
Có Manh Manh lúc này mới phát hiện, nếu như không phải Lục Tư Thần kéo cô, cô đã đâm vào cột điện.
“Hì hì hì…”
Cô chợt nở nụ cười.
Lục Tư Thần mặt không chút thay đổi: “Cười đã chưa?”
Cố Manh Manh lắc đầu, mở miệng nói: “Không có, tôi chỉ là đột nhiên nghĩ đến một chuyện trước kia, tôi nói với anh, tôi từng có một người bạn học cấp ba, và cô ấy là loại người siêu đen đủi, lần nào cũng vậy. Khi đi ra ngoài, cô ấy bước vào bùn và đôi khi va vào cột điện hoặc thứ gì đó.
Lục Tư Thần không nói chuyện.
Chỉ là anh cũng không còn buông tay.
Hai người tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng Cố Manh Manh hiển nhiên nói không nghe, cô vẫn như vậy không nhìn đường, vẫn như vậy chỉ lo xem sao.
Lục Tư Thần tính khí chịu đựng, mở miệng nói: “Cố Manh Manh, cô bình thường đi không nhìn đường sao?”
Cố Manh Manh bĩu môi, đáp: “Tại sao tôi phải nhìn đường, có anh đây mà?”
Lục Tư Thần không khỏi cau mày Cố Manh Manh liếc nhìn anh, tiếp tục nói: “Ha ha, anh dẫn tôi đi là được rồi, tôi muốn nhìn sao lâu một chút, mấy năm này thành thị không khí chất lượng càng ngày càng kém, thật sự rất khó có thể thấy được sao, lẽ nào anh không có phát hiện buổi tối hôm nay rất không giống sao?”
Lục Tư Thần biểu tình giữ kín như bưng.
Anh lặng lẽ kéo cô gái đi một đoạn đường dài, và sau đó đột nhiên nói: ” Thực sự là khác nhau. “
“Hả? T Cố Manh Manh đứng lại.
Cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông,nghỉ ngờ hỏi: ” Anh vừa nói cái gì? “
Lục Tư Thần chỉ sờ sờ cái đầu nhỏ bé của cô.
Cố Manh Manh có chút không vui.
Lục Tư Thần lại đột nhiên nói: “Cô nhìn thấy đủ sao? “
“Ừm! “
Cố Manh Manh gật đầu.
Lục Tư Thần ra hiệu với thư ký cách đó không xa.
Sau đó, anh nhìn lại cô gái và nói: “Chúng ta nên về nhà ngay bây giờ, có gì phảm đối không?”
“Không. “
Cố Manh Manh lắc đầu.
Lục Tư Thần rất hài lòng.
Anh đưa tay ra và chạm vào đầu cô.
Cố Manh Manh thấy thế, vội vàng lui về phía sau một bước.
Cô cảnh giác nhìn anh, có chút phẫn nộ: “Tôi không còn là một đứa trẻ nữa, tại sao anh lại chạm vào đầu tôi?” “
Về vấn đề này, Lục Tư Thần không giải thích.
Lúc này, tài xế đã từ từ lái xe qua.
Cố Manh Manh thấy vậy, có chút bất ngờ: “Ò, nó đến khi nào vậy?”
Thật ra chiếc xe mới đã đến từ lâu, nhưng nó vẫn đậu với phía sau.
“Lên xe đi! “
Lục Tư Thần gật đầu.
TĐƯỚG.”
Cố Manh Manh tiên lên chui vào trong xe.
Sau đó, Lục Tư Thần cũng ngôi vào.
Thư ký đóng cửa lại trước khi ngồi vào ghé lái phụ.
Người lái xe khỏi động xe, lái xe trơn tru đến Hương Tạ Thủy Ngạn.
Sau khi đến nơi, Lục Tư Thần và Cố Manh Manh lần lượt đi vào biệt thự.
Khi thay giày ở cửa nhà, Cố Manh Manh bỗng nhiên nói một câu: “Cảm ơn anh!”
Động tác của Lục Tư Thần hơi dừng lại.
Anh liếc nhìn cô gái một cách bắt ngờ.
Nhưng anh không nói gì, đi thẳng vào trong.
Cố Manh Manh thay dép, rất nhanh đuổi theo.
Cô theo sát phía sau người đàn ông, liên tục hỏi: “Lục Tư Thần, sao anh không hỏi tôi tại sao anh lại nói cảm ơn anh? “
Lục Tư Thần vừa lên lầu, vừa trả lời: “Cô muốn nói, tôi sẽ nghe. “
Tính khí của anh ấy là sao đây?
Cố Manh Manh âm thầm oán hận trong lòng.
Tuy nhiên, cô không hè biểu lộ nó ra.
Cô mỉm cười và cố tình nói, “Ò, trừ khi anh không muốn biết thì tôi sẽ không giải thích cho anh nghe.”
Lục Tư Thần nhíu mày.
Anh bỏ lại một câu: “Sao cũng được!”
Sau đó, trực tiếp trở về phòng.