Mục lục
Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 227: Anh Áy Đền Rồi 11 “Hả?”


Cố Manh Manh ngắn ra.


Vẻ mặt cô ngạc nhiên: “Nam sao? Sẽ không phải là cậu học của tôi đấy chứ?”


Quản gia lắc đầu nói: “Không biết.”


Có Manh Manh nhướng mày.


Cô nghĩ nghĩ, nhưng vẫn không nghĩ ra được là ai gọi điện cho cô. Mà lại còn là nam nữa!


Đợi đãt Cố Manh Manh nghĩ ra, không khỏi nhìn quản gia lần nữa, thận trọng nói: “Cái đó, chuyện này ông có nói với Lục Tư.


Thần chưa?”


Quản gia tiếp tục lắc đầu.


Có Manh Manh thở phào nhẹ nhõm.


Cô nói: “Có thể là ai đó giở trò. Ông tuyệt đối không được nói cho anh ấy biết!”


Quản gia cười đáp: “Thiếu phu nhân, tôi biết rồi, đừng lo, tôi sẽ không nói ra đâu.”


“Cảm ơn ông!”


Cố Manh Manh cười vui vẻ.


Quản gia khua tay: “Thiếu phu nhân đừng nói cám ơn tôi.


Đều là việc nên làm.”


“Nên làm gì?”


Vừa nói xong, một giọng nam trầm thấp khác cắt lên.


Cố Manh Manh lập tức quay người lại. Kinh ngạc mà nhìn thấy Lục Tư Thần không biết đã xuống lầu từ lúc nào.


“Chào, chào?”


Cô lắp bắp.


Quản gia hơi cúi đầu, cung kính nói: “Tiên sinh.”


Lục Tư Thần đi tới.


Anh nhìn Cố Manh Manh, nói: “Hai người đang làm gì ở đây?”


Cố Manh Manh đảo mắt, cười ngón nghén đáp lại: “Hì hì, em đang thảo luận bữa tối khuya với quản gia. Sơ Tuyết nói muốn ăn pizza, nên em đến thuơng lượng chuyện này.


với quản gia!”


Lục Tư Thần nhướng mày.


Cố Manh Manh sợ anh nghĩ nhiều, vội hỏi: “Lục Tư Thần, anh có thích ăn pizza không? Em biêt anh không thích mấy loại đồ ăn này, nhưng anh có thể thử pizza hoa quả.


Mùi vị rất tuyệt nhé.”


Lục Tư Thần không đáp lại.


Anh liếc mắt nhìn quản gia, nhẹ nói: “Lui xuống đi!”


Quản gia đáp một tiếng rồi vội rút lui.


Cố Manh Manh khó hiểu: “Anh đang làm gì vậy?”


Lục Tư Thần đứng ở trước mặt cô, từ trên cao nhìn cô, miệng hơi cong lên: “Em không có việc gì phải giải thích với anh?”


Cố Manh Manh nhướng mày.


Cô nhìn người đàn ông, trả lời: “Giải thích cái gì?”


Lục Tư Thần nheo mắt: “Còn giả bộ?”


Cố Manh Manh đột nhiên nghĩ đến lời của quản gia lúc nãy.


Ói, không phải chứ?


“Chuyện đó…” Cô vừa nghĩ, vừa ngập ngừng mở miệng: “Anh cho em gợi ý, được không? Ừm, hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, em không biết chính xác anh đang ám chỉ điều gì!”


Lục Tư Thần nhìn cô: “Lúc trước em nói chuyện điện thoại với ai?”


Cố Manh Manh ngắn ra.


“Hả?”


Cô ngạc nhiên: “Lúc trước? Ừm, cụ thể là bao lâu? Em không nhớ. Gần đây, ngoài việc gọi cho anh, em cơ bản chỉ gọi cho Sơ Tuyết. Sau đó thì có một vài người bạn cùng lớp gọi cho em, nhưng họ đều chỉ là muốn rủ em đi chơi, ngoài chuyện đó ra … à, còn ai nữa?”


Lục Tư Thần đột nhiên nhéo lỗ tai nhỏ của cô.


“Ấy ấy ấy!”


Cố Manh Manh muốn vùng vẫy.


Tuy nhiên, càng cử động, cái tai nhỏ của cô càng đau. Tên Lục Tư Thần này căn bản không có ý định tha cho cô.


Cô khóc không ra nước mắt: “Buông ra, đau quá!”


Lục Tư Thần không buông.


Anh hừ lạnh một tiếng: “Anh đã nói với em như thế nào, hả? Em xem lời anh nói như gió thoảng qua tai?”


Cố Manh Manh hét lên: “Anh đang nói cái gì vậy, em đâu có coi những lời của anh như gió thổi ngoài tai? Lục Tư: Thần, anh đừng đổ oan cho eml”


“Còn không chịu thừa nhận?”


Lục Tư Thần có vẻ hơi ngạc nhiên về sự bướng bỉnh của cô.


Tuy nhiên, cô càng như vậy thì anh càng tức giận.


*Em vẫn gặp riêng người phụ nữ đó, phải không?” Anh nói: “Cố Manh Manh, em khiến anh rất thất vọng, biết không?”


Cố Manh Manh kinh hoàng.


Ý nghĩ đầu tiên trong đầu cô là, làm thế nào mà Lục Tư Thần biết được cô đã gặp Lâm Huệ?


“Đừng giả câm, Manh Manh nói chuyện!”


Lúc này, giọng nói của Lục Tư Thần lại vang lên.


Cố Manh Manh hoàn hồn, vội nói: “Lục Tư Thần, Lục Tư Thần, hãy nghe em giải thích, em không phải không nghe lời anh. Là vì Lâm Huệ đó cứ cầu em mãi, em là vì…”


“Im miệng!”


Lục Tư Thần lớn tiếng ngắt lời cô.


Anh hơi lạnh lùng: “Sai là sai, không được tìm lý do!”


Cố Manh Manh xị mặt.


Lục Tư Thần buông ra tai cô ra, lạnh lùng nói: “Anh đã nói với em như thế nào?”


Cố Manh Manh cắn môi.


Cô do dự một chút, sau đó mới chậm rãi nói: “Anh nói, bảo em sau này không cho tôi gặp bà ấy, néu bà ấy có gọi điện cho em thì phải nói cho anh biết.”


Càng về sau, giọng càng nhỏ lại.


Lục Tư Thần không nói gì, nhìn chằm chằm vào cô.


Cố Manh Manh vội ngẳng đầu lên nhìn anh một cái, rồi rụt rè đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra kéo vạt áo anh.


Lục Tư Thần hừ nhẹ: “Em làm được chưa?”


Cố Manh Manh cúi đầu.


“Sau này em không vậy nữa…”


Cô nói chậm rề.


Lục Tư Thần hắt bàn tay nhỏ của cô ra, nói: “Không có lần sau. Cái người đó sẽ không đến tìm em nữa!”


Cố Manh Manh ngạc nhiên nhìn anh.


“Ý anh là gì?”


Cô ngây người hỏi.


Vẻ mặt của Lục Tư Thần vẫn không thay đổi: “Ý trên mặt chữ!”


“Nhưng…”


“Không nhưng nhị gì cả!”


Lục Tư Thần quyết đoán ngắt lời cô.


Cố Manh Manh không dám nói gì thêm.


Lục Tư Thần nhìn cô từ trên xuống dưới, một lúc lâu mới nói: “Em phải ngoan, biết không, Manh Manh?”


“Ừm. Xà Có Manh Manh gật đầu.


Lục Tư Thần đưa tay sờ lên cái đầu nhỏ của cô, sau đó xoay người rời đi.


Cố Manh Manh ngắng đầu, nhìn bóng lưng của anh, mấp máy, cuối cùng cũng không hỏi ra những nghi ngờ trong lòng.


Từ đầu đến cuối, cô không thể hiểu tại sao Lục Tư Thần không thích cô tìm hiểu những gì đã xảy ra với cha mẹ cô trong quá khứ. Tuy rằng là chuyện của thế hệ trước, nhưng rốt cuộc cũng là mẹ cô, cô rất muồn biết!


Trong phòng khách, Thẩm Sơ Tuyết đang xem phim truyền hình và ăn pizza. Thấy Cố Manh Manh bước vào thì vội gọi: “Manh Manh, lại đây. Ôi, pizza này rất ngon.


Thật đấy, cậu nhìn đi! Cậu mau qua đây nhìn này!”


Cố Manh Manh bước tới.


Cô lơ đãng liếc nhìn chiếc bánh pizza trên bàn, trên khuôn mặt nhỏ không có biểu hiện gì lắm.


Thẩm Sơ Tuyết nói tiếp: “Cái này toàn là tôm. Đúng là chiếc pizza đáng đồng tiền bát gạo mà!”


Có Manh Manh vẫn không nói gì.


Thẩm Sơ Tuyết lại rì rằm một hồi, cuối cùng đột nhiên phát hiện ra sự khác thường, không khỏi nhìn chằm chằm Có Manh Manh hỏi: “Cậu sao vậy? Sắc mặt cậu hơi xấu. Này, chuyện gì xảy ra vậy?”


Cố Manh Manh lắc đầu: “Không có gì.”


Thẩm Sơ Tuyết nhướng mày.


Cô sờ sờ cằm nói: “Tại sao tớ lại không tin như vậy nhỉ?


Manh Manh, cậu không phải là người có thể che giấu tâm sự được!”


Cố Manh Manh lúc đầu im lặng, sau đó nói: “Sơ Tuyết, tớ muốn cậu giúp một việc …”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK