Cố Manh Manh hơi ngắn ra.
Cô tỏ vẻ ngạc nhiên: “Sao anh lại nói như vậy?”
Kiều Tử nói: “Vừa rồi tôi đã nhìn thấy cô đi catwalk.”
Cố Manh Manh ôm mặt: “Anh, anh nhìn thấy rồi?”
“Sao vậy?”
Kiều Tử cười khẽ: “Không phải là nhân viên thì không cho tôi xem sao?”
Cố Manh Manh lắc đầu.
Kiều Tử nói: “Cô đi khá tốt, hừm, nhưng chỉ là hơi căng thẳng. Đây không phải là lần đầu tiên của cô đấy chứ?”
Có Manh Manh cúi đầu khẽ đáp một tiếng.
Kiều Tử chọt hiểu ra.
“Thì ra là vậy…” Hắn cười nói: “Nếu là lần đầu tiên thì biểu hiện của cô đã rất tốt rồi!”
“Cảm ơn anh…”
Cố Manh Manh lại đỏ mặt nói.
Kiều Tử nhìn cô chằm chằm một hồi, sau đó nói: “Điện thoại của cô có sao không?”
Cố Manh Manh lắc đầu.
Kiều Tử gật đầu: “Ừm, vậy được, nếu như đã không sao thì tôi đi trước?”
SÁY Cố Manh Manh nói.
“Hả?”
Kiều Tử nhìn cô.
Có Manh Manh nuốt nước bọt, nhìn anh có chút mong đợi và thấp thỏm, nói: “Cái đó, tôi, tôi là fan của anh, tôi rất thích bài hát của anh. Nếu, nếu tiện, anh có thể ký tên cho.
tôi được không?”
Kiều Tử gật đầu: “Đương nhiên rồi. Vô cùng vinh hạnh!”
“Ừm ừm!”
Cố Manh Manh gật đầu liên tục.
Kiều Tử chớp mắt.
Có Manh Manh khó hiểu: “Sao, có chuyện gì vậy?”
Kiều Tử không khỏi cười nói: “Trên người tôi cũng không có giấy bút, cô có không?”
Cố Manh Manh chợt nhận ra.
Cô trở nên sốt sắng: “Tôi cũng không có…” dừng lại, rồi nói: “Cái đó, anh đợi tôi một lát được không? Tôi, tôi sẽ quay lại lấy giấy và bút. Anh yên tâm, tôi sẽ quay lại rất nhanh thôi. Đảm bảo sẽ không làm mắt quá nhiều thời gian của anh, được không?”
Cô đan hai tay vào nhau, vẻ mặt đáng thương mà cầu xin.
Kiều Tử cười: “Ừ.”
“Cảm ơn!”
Cố Manh Manh đáp, chưa kịp nói xong đã quay người | chạy đi.
Kiều Tử ngạc nhiên.
Lúc này, bóng dáng cô đã khuất sau góc rỡ.
Bên kia, Bella đang nghe điện thoại. Cô chợt thấy Cố Manh Manh từ ngoài xông vào, chưa kịp nói thì đã nghe cô hỏi: “Có giấy bút không? Ở đâu có giấy bút?”
Bella khẽ giật mình: “Có chuyện gì vậy?”
Cố Manh Manh lo lắng nói: “Tôi đã nhìn thấy thần tượng.
Tôi muốn xin chữ ký của anh ấy!”
“Thần tượng?”