Cô ấy đã nhìn thấy thứ gì đó.
Sau thắt lưng của người đàn ông ngoại quốc đó, vậy mà lại có một khẩu súng.
Qua hồi lâu, Bella đến.
Khi nhìn thấy Cố Manh Manh, vẻ mặt của cô ấy rất ngạc nhiên.
Chỉ nghe cô ấy nói: “Manh Manh, mấy ngày nay không gặp, sao tôi thấy cô có vẻ gầy đi một chút?”
“Hả?”
Cố Manh Manh ngắn người.
Phản ứng đầu tiên của cô là quay đầu nhìn Lục Tư Thần, nói: “Lục Tư Thần, em gầy đi rồi sao?”
Lục Tư Thần đang uống cà phê, vẻ mặt bình tĩnh: “Cũng tạm.”
“Hừ!”
Cố Manh Manh nhăn mũi nhìn anh.
Bella bước đến, nắm lấy tay cô và nói: “Manh Manh, cô có sắp xếp gì cho ngày mai không?”
“Sao vậy?”
Cố Manh Manh nghe vậy thì không khỏi hơi nhíu mày.
Bella giải thích: “Nếu ngày mai cô không có việc gì thì tôi muốn đưa cô đến địa điểm thi đấu để làm quen với môi trường ở đó trước. Sau đó sẽ giới thiệu cô với một vài người mẫu. Ừm, tôi là nghĩ thế này. Dù sao trước đây cô cũng không có kinh nghiệm catwalk. Cô có thể học hỏi trao đổi nhiều hơn với những người mẫu khác. Điều này cũng sẽ giúp ích cho cô!”
Cố Manh Manh cắn môi.
Bella thấy vậy thì hơi khó hiểu: “Có chuyện gì vậy?”
Cố Manh Manh đầu tiên là liếc nhìn Lục Tư Thần ở đằng kia, sau đó nói: “Cái này tôi cũng không rõ lắm. Ừm, có điều tôi thấy cô nói rất có lý.”
Bella cười nói: “Có nghĩa là đồng ý rồi?”
“Ừm..”
Có Manh Manh ngập ngừng gật đầu.
Bella thở phào nhẹ nhõm: “Ok. Chỉ cần cô gật đầu thì tôi không phải lo gì nữa rồi.”
Cố Manh Manh phồng má, không nói gì.
Cứ như vậy, bầu không khí có vẻ hơi mắt tự nhiên.
Tuy nhiên, Bella không quan tâm, cô nói tiếp: “Đúng rồi, trưa nay hai người định đi ăn cơm ở đâu vậy?”
Có Manh Manh trả lòi: “Ò, chúng tôi định đi ăn bên ngoài, nhưng chưa quyết định đi đâu. Đến đâu thì ăn đến đó vậy!
Ý tứ trong câu này đã rất rõ ràng.
Cô đang nói với Bella rằng cô và Lục Tư Thần buổi chiều sẽ hẹn hò!
Bella đủ thông minh, lập tức hiểu ngay.
Cô cười nói: “Được rồi, hai người đi chơi vui vẻ đi. Studio của tôi còn có chuyện cần giải quyết, nều không có việc gì thì tôi về trước.”
“Ừm, tạm biệt!”
Cố Manh Manh gật đầu.
Bella trả lời: “Hẹn gặp lại vào ngày mai!”
Cố Manh Manh vẫy tay: “Tạm biệt!”
Bella cuối cùng nhìn người đàn ông đằng từ nãy đến giờ đều không có phản ứng gì lớn lắm một cái, rồi quay lưng bỏ đi.
Tắt nhiên, Cố Manh Manh đã chú ý đến màn này.
Sau khi Bella rời đi, cô ngồi cạnh Lục Tư Thần, ngước nhìn anh.
Lục Tư Thần phát hiện ra, anh không kìm được mà vươn tay ra ôm cô vào lòng.
“Lát nữa muốn đi đâu chơi?”
Anh cười hỏi.
Có Manh Manh xị mặt, chỉ nhìn anh mà không lên tiếng.
Lục Tư Thần chau mày: “Làm sao vậy?”
Có Manh Manh hừ giọng: “Sao nãy giờ anh im lặng vậy?”
“Hai người phụ nữ nói chuyện với nhau. Anh nói cái gì được?”
Lục Tư Thần đáp.
Cố Manh Manh tiếp tục: “Em thấy Bella đó có vẻ muốn ở lại ăn cơm cùng chúng ta!”
“Vậy sao?” Lục Tư Thần nhướng mày.
Anh nói tiếp: “Nếu như em đã nhìn ra rồi thì tại sao anh không giữ cô ấy lại?”
“Tại sao em phải giữ cô ấy lại?” Có Manh Manh nghe xong liền phản bác lại: “Hôm nay là ngày hẹn hò của em với anh. Để cô ấy đi cùng sao được? Tình tay ba?”
“Manh Manh!”
Lục Tư Thần trầm giọng.
Cố Manh Manh cong môi nói: “Em đùa thôi…”
“Chuyện này không vui chút nào.”
Lục Tư Thần nhìn cô chằm chằm.
Cố Manh Manh gục đầu xuống.
Lục Tư Thần nâng cằm lên, nhìn thẳng vào mắt cô.
“Gần đây em có chuyện giấu anh!”
Anh nói chắc nịch.