Cố Manh Manh cúi đầu.
Lục Tư Thần đi về hướng nàng, theo bản năng cô lùi về phía sau, thế nhưng chân cô chưa kịp nhích thì Lục Tư Thần đã lướt qua cô, một mạch bước vào nhà vệ sinh.
Cố Manh Manh quýnh lên.
Cũng đã muộn, Lục Tư Thần vẫn còn đang làm việc trong phòng sách, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, cùng với đó là giọng của Cố Manh Manh: “Lục Tư Thần, tôi có thể vào không?”
Lát sau.
Giọng nam trầm ấm cắt lên: “Vào đi!”
Cố Manh Manh hít lấy một hơi, nhẹ nhàng đầy cửa vào.
Trong căn thư phòng rộng lớn, Lực Tư Thần ngồi trước bàn làm việc, ánh mắt nhìn chằm vào cô.
“Có chuyện gì?”
Anh ta hỏi.
Hà ửm.
Cố Manh Manh cúi đầu.
Lục Tư Thần gục gặt, tỏ ý bảo nàng nói đi.
Cố Manh Manh mim lấy môi dưới, chậm rãi e dè nói: “Chuyện là, tôi muốn nói với anh một chuyện, um, là liên quan việc đến lần trước tôi nhờ anh giúp chuyện của Thẩm Sơ Tuyết, cô ấy đã lọt vào đội kịch rồi.” Lục Tư Thân cau mày.
Anh ta hồi tưởng lại, lát sau mới gật gật đầu: “Thành công rồi à?”
“Ò, thành công rồi!”
Cố Manh Manh gật đầu.
Nét mặt của Lục Tư Thần vẫn không hề biến sắc.
Anh cảm thấy hơi vô vị hỏi: “Chuyện cô muốn nói là chuyện này sao?”
“Không phải.”
Cố Manh Manh lắc đầu.
Cô lưỡng lự bất định, bộ dạng như không biết nên nói như thế nào.
Lục Tư Thần gạt qua, ngoắc tay về phía cô: “Qua đây, Manh Manhl”
Cố Manh Manh vả vào mồm chằm chậm bước đến.
Cô bước từng bước từng bước, cuỗi cùng hai chân cũng đứng khựng trước mặt người con trai.
Nhưng mà cô còn chưa kịp mở miệng nói, Lục Tư Thần bất thình lình đưa hai tay ra kéo cô vào bên trong lòng ngực.
“AI”
Cố Manh Manh khẽ thốt lên!
Khi kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, Cô đã ngồi trọn trên đùi của anh ta rồi.
“Nha đầu ngốc!”
Lục Tư Thần nựng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Cố Manh Manh lắc đầu né tránh, tức giận phồng má nói: “Cái con người anh là như thế nào vậy hả, tôi đến là để nói chuyện nghiêm túc với anh mà!”
Lục Tư Thần bật cười, rất bình thản: “Được, cô nói đi.”
Cố Manh Manh hít liền một hơi thật sâu, sau đó mới tiếp tục nói: “Tôi vẫn tưởng là vai diễn của Sơ Tuyết là nữ chính, nhưng tôi vừa nói chuyện điện thoại với cô ta, anh biết cô ta nói với tôi thế nào không?”
“Sao, nói như thế nào?”
Lục Tư Thần rất phối hợp hỏi.
Bộ dạng Có Manh Manh trông rất tức giận, cô nghiền răng nói: “Đột nhiên không phải là nữ chính, mà là nữ phụ, lại là vai phản diện nữa chứ!”
Lục Tư Thần: “…”
Cố Manh Manh nói đến đây, bát giác ngẳng đầu nhìn anh.
Cô nói tiếp: “Lục Tư Thần, Anh có thể nghĩ một cách gì đó không?”
Thần sắc của Lục Tư Thần tối tăm khó hiểu.
Anh ta trầm mặc xuống, chậm rãi nói: “Là bạn cô yêu cầu mà?”
“Cái gì?”
Có Manh Manh bộ dạng khó hiểu nhìn anh.
Lục Tư Thần buộc phải giải thích lại một lần nữa: “Bạn của cô muốn vai nữ chính?”
“Không phải a.”
Cố Manh Manh lắc đầu.
Cô nói tiếp: “Sơ Tuyết nói cô ta rất thích vai nữ phụ này.”
Lục Tư Thần nhướng mày: “Vậy nên, những gì mà cô nói nãy giờ, tất cả đều là cá nhân cô tự nghĩ ra?”
“Ohl”
Cố Manh Manh cúi đầu.
Sắc mặt Lục Tư Thần dần tỉnh lại.
Hắn vuốt ve mái tóc đen của người con gái, giọng nói bắt lực lại nuông chiều: “Cô đó, chỉ biết lo chuyện bao đồng!”
“Đâu cói”
Cố Manh Manh không phục ngồi thẳng người.
Lục Tư Thần cầm lấy tay cô, chậm rãi nói: “Được rồi, cô ra ngoài đi.”
“Lục Tư Thần…”
Bộ dạng đáng thương của Cố Manh Manh nhìn anh ta.
Lục Tư Thần giả vờ không để ý đến: “Còn việc gì sao?”
“Anh vẫn nhớ giúp Sơ Tuyết nhé…”
Cô tỏ vẻ bi thương thỉnh cầu.
Lục Tư Thần thở dài, nói: “Manh Manh, Tôi biết là cô có lòng tốt, nhưng trước khi cô nói với tôi, tôi nghĩ tốt nhất là cô nên đi tìm hiểu bạn của cô nhiều nhiều một chút, nếu mà đích thân cô ta đã nói cô ta thích vai diễn này rồi, thì cô hà tất phải nhúng chân vào?”
Cố Manh Manh không nói gì.
Lục Tư Thần vỗ vỗ lưng cô, giọng điềm đạm: “Ngoan, tự mình ra ngoài chơi đi.”
Lời này của anh ta như đang dỗ một đứa trẻ vậy.
Cố Manh Manh từ lồng ngực của anh đứng phắng dậy, mắt hứng cất bước đi ra ngoài.
“Manh Manh?”
Lục Tư Thần gọi cô.
Cố Manh Manh không thèm phản ứng, đầu cũng chẳng quay lại đi thẳng ra ngoài.
Lục Tư Thần nhếch trán, nghĩ thầm, tâm tư của tiểu nha đầu nhà này thật không dễ hiểu.
Giữa trưa, Cố Manh Manh chuẩn bị phải ra ngoài.