Lục Tư Thần nhìn cô.
Vẻ mặt anh rất nghiêm túc, nói: “Em là người của anh.
Trên người em có chỗ nào thay đổi anh đều biết rõ!”
Cố Manh Manh *à” một tiếng.
Cô giống như không tin: “Lợi hại vậy?”
Lục Tư Thần đưa tay bóp má cô, nói tiếp: “Vậy nên sau này đừng có nói dối anh, nêu không…” Giọng điệu trở nên nguy hiểm.
Cố Manh Manh nhanh chóng gật đầu.
“Ừ ừ ừ, em biết rồi!”
“Hừm.”
Lục Tư Thần vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cô, rất hài lòng.
Lúc này, Tô Mẫn Mẫn đi rồi quay lại.
Chỉ nhìn thấy cô cười rạng rỡ: “Anh hai, Manh Manh, bữa sáng đã xong rồi!”
“Đi nào.”
Lục Tư Thần kéo Cố Manh Manh đứng dậy khỏi ghé sofa.
Cố Manh Manh có chút khó chịu, cái miệng nhỏ nhắn chu cao lên.
Lục Tư Thần nhìn thấy, không khỏi bật cười: “Sao, còn chưa đói?”
Cố Manh Manh lắc đầu.
Lục Tư Thần không nói gì, kéo người đi thẳng vào phòng ăn.
Bữa sáng không phức tạp, cháo rau và màn thầu chấm bơ, tỏa hương thơm thoang thoảng hấp dẫn.
Ngay khi Cố Manh Manh ngồi vào chỗ, Tô Mẫn Mẫn đã ân cần đưa cho cô một bát cháo và nói: “Manh Manh, cậu đã vắt vả rồi. Ăn nhiều chút, ăn nhiều chút!”
Cố Manh Manh vẫn còn ghi thù đấy.
Chỉ là ngại Lục Tư Thần cũng có ở đây, cô mới không phát tiết, lẳng lặng gắp một cái màn thầu nhỏ, cho vào miệng, cắn một cái.
“Ăn ngon không?”
Tô Mẫn Mẫn nhìn cô nói: “Món này là đầu bếp nhà tớ tự làm đấy!”
“Cũng được.”
Có Manh Manh đáp một câu.
Tô Mẫn Mẫn mỉm cười, cố ý ngồi xuống bên cạnh Cố Manh Manh.
Cố Manh Manh không có phản ứng gì.
Tô Mẫn Mẫn nói nhỏ: “Sao vậy? Cậu vẫn còn tức giận sao?”
Cố Manh Manh hừ mũi: “Bán bạn cầu vinh!”
Tô Mẫn Mẫn muốn khóc không ra nước mắt: “Oan quá, tớ đâu có bán cậu!”
“Vừa rồi!”
Cố Manh Manh mặt không cảm xúc trả lời.
Tô Mẫn Mẫn suy nghĩ một hồi, sau đó chợt hiểu ra.
Cô giải thích, “Đó mà gọi là bán cậu à? Chị của tôi ơi, cậu đặt tay lên ngực mà nói xem, tớ đã bán cậu sao!”
“Cậu chạy còn nhanh hơn thỏ!”
Cố Manh Manh nói.
Bella cười nói: “Ừm, là như thế này, tôi muốn nhờ cô giúp một việc, hôm nay có thời gian không?”
Có Manh Manh chau mày: “Chuyện gì vậy?”
Bella nói: “Gần đây tôi phải tham gia một cuộc thi, nhưng tìm mãi không thấy người mẫu ưng ý. Sau đó nghĩ lại thì chọt thấy cô khá phù hợp. Nên hôm nay mới mạo muội gọi điện cho cô, muốn hỏi cô có thời gian không? “
Cố Manh Manh ngạc nhiên: “Cô muốn tìm tôi làm người mâu?”
“Đúng vậy!”
Bella gật đầu: “Cô có thời gian không?”
Có Manh Manh do dự: “Cái này…”
Bella nói tiếp: “Đương nhiên rồi, nếu cô không muốn thì cũng không cần phải khó xử, không cần miễn cưỡng đâu.”
Cố Manh Manh khóe miệng khẽ co giật.
Cô mở miệng: “Cái đó, gần đây tôi được nghỉ, có thời gian. Nhưng mà chuyện làm người mẫu… À, tôi phải bàn bạc với Lục Tư Thần. Cô biết đấy, ý kiến của anh ấy cũng rất quan trọng!”
Cô cố ý nói câu cuối cùng này.
Bella bật cười: “Được rồi, được rồi, tôi sẽ đợi tin của cô.
Nếu cô có thể đến thì hôm nay có thể đến thử xem. Gần đây tôi đều ở cửa hàng.”
“Ừm!”
ó Manh Manh gật đầu.
“Vậy được, cứ như vậy đã, gặp lại sau!”
Bella nói.
Cố Manh Manh đáp một tiếng, sau đó cúp máy.
Cầm điện thoại, cô suy nghĩ một hồi, sau đó đột nhiên đứng dậy khỏi sô pha đi thẳng lên thư phòng trên lầu.
Cốc cốc cóc!
Cô gõ cửa phòng, nói lớn: “Lục Tư Thần, emcó thể vào không?”
Nói xong, giọng nói của người đàn ông vang lên: “Vào đi!”
Cố Manh Manh giơ tay lên, trực tiếp mở cửa.
Trong phòng, người đàn ông đang có một cuộc họp qua video. Khi thấy Cố Manh Manh bước vào, anh đã giơ tay ra hiệu hội nghị tạm dừng, sau đó đóng video lại.
“Có chuyện gì thế?”
Anh nhìn cô gái.
Cố Manh Manh đi thẳng đến bàn, cười tươi nói: “Lục Tư: Thần, emvừa nhận được một cuộc gọi. Anh đoán xem đó là ai?”
“Hử?”
Lục Tư Thần nhíu mày: “Là ai2”
Có Manh Manh không chịu nói, cứ bắt anh đoán.
Lục Tư Thần bắt lực.
Anh vừa đưa tay về phía cô gái, vừa nói: “Manh Manh, cô không đưa ra bât kỳ gợi ý nào, em muôn anh đoán thê nào?”
Cố Manh Manh đến gần, mỉm cười: “Gợi ý là, người đó anh cũng biết. Hơn nữa còn rất quen thuộc!”
Lục Tư Thần nhướng mày.
Anh kéo cô gái vào lòng, để cô ngồi vào lòng mình, nói: *Anhquen à?” Ngừng một chút, lại nói: ‘Mẫn Mẫn?”
“Không đúng!”
Cố Manh Manh lắc đầu.
Lục Tư Thần nói tiếp: “Tiểu Tứ?”
Có Manh Manh tiếp tục lắc đầu và nói, “Là phụ nữ!”
Lục Tư Thần: “…”
Anh không nói, nhìn cô gái bằng ánh mắt trêu đùa.
Cố Manh Manh hắt cằm lên và nói: “Là Bella!”
Lục Tư Thần khẽ giật mình.
Lập tức, thu lại nụ cười: “Anh với cô ta không quen. Manh Manh, đừng nói lung tung.”
“Hừ!”
Cố Manh Manh nhăn mũi nói: “Dù sao thì cũng chỉ do anh nói. Làm sao em có thể biết được sự thật?”
Lục Tư Thần: “…”
Cố Manh Manh đột nhiên ưỡn người, một tay ôm lấy cổ người đàn ông, nói, “Lục Tư Thần, trở lại chuyện chính.
Em không quan tâm mối quan hệ của anh với Bella đó trước đây là gì. Bây giờ anh đã ở cùng em rồi thì phải ngoan ngoãn, không được có những suy nghĩ lung tung đói “
Lục Tư Thần kéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ngay lại, nghiêm túc nói: “Bella và anhthật sự không có chuyện gì.
Manh Manh, em…”
“Được rồi, được rồi, em tin những gì anh nói!” Cố Manh Manh đột nhiên nói, cắt ngang những gì người đàn ông chưa nói hết.
Lục Tư Thần nhíu mày.
Anh nhìn cô gái và nói: “Manh Manh, emcó phải đã nghe được gì không, hửm?”
“Gì chứ?”
Có Manh Manh ngơ ngác nhìn anh.
Đột nhiên, cô lại nói: “A, giữa hai người thật sự có gian tình sao?”
Lục Tư Thần ngay lập tức sa sầm mặt.