Sảnh Tây, chòi nghỉ mát.
Khi Cố Manh Manh bước vào, Cố Tiêu đang cho cá koi trong hồ sen ăn. Có hai người hầu bên cạnh, cẩn thận chăm sóc ông mọi lúc.
“Bói”
Cố Manh Manh nhìn thấy bó thì ngay lập tức vui mừng mà kêu lên.
Động tác ném thức ăn cho cá của Cố Tiêu hơi dừng lại.
Sau đó ông quay đầu nhìn sang.
Chỉ là điểm rất kỳ lạ là, đôi mắt của ông ấy dường như vô hôn trong giây lát, sau đó chậm rãi nói: “Ô, là Manh Manh đến rồi à.”
Cố Manh Manh vừa đáp, vừa bước đến.
“Bố, bố đang làm gì vậy?”
Cô hỏi, vươn cổ nhìn xuống hồ.
Có Tiêu dừng lại vài giây mới trả lời: “Cho cá ăn.”
“Con cũng muốn cho ăn!”
Cố Manh Manh nói.
Vừa nói xong, người hầu bên cạnh rất tinh ý mà lập tức đưa thức ăn cho cá tới.
Thây vậy, Cô Manh Manh không khách sáo àm nhận lây, sau đó bắt đầu ném thức ăn xuống ao cho cá.
Cố Tiêu chau mày.
“Đừng cho ăn quá nhiều.”
Ông nói từ tốn.
“Dạ…”
Có Manh Manh gật đầu, ngoan ngoãn rút tay lại.
Lúc này Cố Tiêu có vẻ hơi mệt, đưa thức ăn cho cá cho người hầu rồi quay trở lại chòi mát.
“Bộ St: Cố Manh Manh đi theo sau ông.
Cố Tiêu ngồi vào chỗ, cười nhạt: “Sao hôm nay lại rảnh mà tới đây vậy?”
Sau đó, sự ngạc nhiên hiện lên trong mắt ông: “Manh Manh? Con đến đây khi nào?”
Có Manh Manh chết lặng.
“Bố, bố làm sao vậy?”
“Sao vậy?”
Cố Tiêu nhìn cô.
Cố Manh Manh nói: “Con đã đến đây lâu rồi, bố không nhớ na Có Tiêu chau mày.
Ông nhìn đầm sen trước mặt, miệng lắm bẩm máy câu.
Có Manh Manh cúi xuống và nói: “Bố nói gì ạ?”
Có Tiêu nói: “Đã đến lúc cho cá ăn rồi!”
Có Manh Manh ngây người.
Cô sửng sót: “Bó, bố vừa cho cá ăn rồi!”
“Đã cho ăn rồi?”
Cố Tiêu chau mày.
Có Manh Manh hít một ngụm khí lạnh.
Cô lập tức quay đầu nhìn người hầu bên cạnh, nói: “Đi gọi quản gia, nhanh lên, đi ngay!”
Người hầu trả lời rồi nhanh chóng lui ra để đi gọi quản gia.
Chưa tới hai phút, người quản gia bước vào.
“Nhị tiểu thư, cô cho tìm tôi2”
Ông ấy cung kính nhìn Cố Manh Manh.
Có Manh Manh đầu tiên là quay lại liếc nhìn Có Tiêu đang độc thoại một cái, sau đó vẫy tay ra hiệu cho người quản gia đi qua một bên với cô.
“Quản gia!”
Cô mở miệng, lông mày nhíu chặt: “Không phải nói sức khoẻ của bố đang từ từ khôi phục sao?”
Quản gia gật đầu: “Đúng vậy!”
Có Manh Manh nhìn chằm chằm: “Ông nói bậy!”
Quản gia kêu oan giải thích: “Nhị tiểu thư, tôi sao dám nói bậy? Cô cũng đã tháy tình huống của lão gia quả thực tốt hơn trước rất nhiều!”
Có Manh Manh cắn răng: “Trí nhớ của bồ tôi là sao vậy?
Ông ấy vừa cho cá ăn xong. Trong nháy mắt, ông ấy lại nói rằng mình phải cho cá ăn. Quản gia, nói thật đi, chuyện gì đang xảy ra?”
Người quản gia chọt hiểu ra.
Sau đó, vẻ mặt của ông ta trở nên nghiêm túc.
Cô quay đầu nhìn bố mình ở đẳng kia, người đã từng trầm ổn như núi nay lại là dáng vẻ người già ngờ nghệch. Bờ.
vai rộng lớn đã trở thành ký ức, giờ chỉ còn lại bóng lưng gầy quộc.
Nhìn thấy điều này, đôi mắt cô không khỏi ươn ướt, rất muốn khóc.
“Nhị tiểu thư, cô không sao chứ?”
Quản gia nhìn thấy vậy liền sửng sót nói: “Cô, cô đừng thế này. Cái đó, nếu không yên tâm, tôi sẽ gọi bác sĩ qua. Cô có vấn đề gì thì hỏi thẳng ông ấy, được không?”
Cố Manh Manh lắc đầu.
“Bỏ đi.”
“Sao vậy?”
Người quản gia nhìn cô.
Cố Manh Manh nói: “Tôi muốn ở một mình cùng bố. Mọi người đi xuống đi!”
Người quản gia do dự.
Cố Manh Manh có chút không vui: “Ông không nghe thấy lời tôi nói?”
Người quản gia nhanh chóng đáp lại rồi dẫn đám đông ra khỏi chòi mát.
Chẳng máy chốc, ở đây chỉ còn lại hai bố con.
Có Manh Manh ngồi đối diện với Có Tiêu, nhìn chằm chằm vào ông.
“Bồ, bồ có biết con là ai không?”
Cô hỏi.
Cố Tiêu nhìn cô một cách kỳ lạ, nói: “Con là Manh Manh, con gái của bó.”
Cố Manh Manh thở phào nhẹ nhõm.
Cảm tạ trời đất, bó vẫn nhớ đến mình!
Nghĩ vậy, cô nói tiếp: “Bố, hôm nay ngoài việc đến thăm bố, con còn có những việc khác muốn tìm bố. Ừm, lần trước khi đến gặp bố, không phải con đã đưa cho bố một mảnh giấy ghi số điện thoại di động của dì Lâm Huệ sao?
Nếu tiện thì bố có thể đưa tờ giấy đó cho con được không?”
Cố Tiêu nhìn cô đầy nghi ngờ.
Cố Manh Manh tiếp tục giải thích: “Là thế này. Gần đây con có chuyện muốn gọi cho dì Lâm Huệ, nhưng con đã làm mắt số điện thoại của dì ấy nên không liên lạc được.
Con nghĩ đi nghĩ lại thì hình như chỉ có mình bó có số của dì ấy nữa thôi.”
Có Tiêu chau mày.
Ông im lặng một lúc rồi mới nói: “Lâm Huệ là ai2”
Cố Manh Manh: “…”
Có Tiêu quay đầu lại, nhìn về phía đầm sen trước mặt, nói: “Con gái, không biết tại sao mà gần đây hình như bó đã quên rất nhiều chuyện…”
“Bé?”
Cố Manh Manh mở lớn mắt.
Nhìn phản ứng của cô, Cố Tiêu nhướng mày nói: “Con sao vậy?”
Có Manh Manh nói: “Chính bố cũng biết ạ?”
“Bố biết gì?”
Cố Tiêu khó hiểu.
Có Manh Manh nói: “Câu lúc nãy bố vừa nói đấy. Chính bó cũng cảm giác được?”
Có Tiêu không chớp mát: “Bố vừa mới nói cái gì?”
Cố Manh Manh: “…”