Gì?
Cô kết giao bạn trai.
Trì Tảo Tảo không hiểu ra làm sao, xoay người nhìn anh, cố gắng giải thích: “Em không có, em đâu có bạn trai?”
“Vậy người đàn ông tên Kim Thừa Trị là ai?” Anh không biết mình đang làm gì, sao lại hỏi cô nhiều như vậy? Anh cần thiết phải hỏi cô chuyện này sao?
Chính mình lại trở nên lắm chuyện như vậy, anh cũng không hiểu được.
Trì Tảo Tảo giải thích với anh: “Không có, Kim Thừa Trị chỉ là học trưởng của em mà thôi, không liên quan gì đến anh ấy, Diệp Khuyết nếu như anh không thích em thì anh cứ nói thẳng, không cần phải tìm cớ.”
Cô tức giận, chu miệng lên, trừng mắt nhìn Diệp Khuyết, trên thực tế, Diệp Khuyết đáng ghét như vậy, cô hận không thể đánh anh một trận.
“Phải không?” Diệp Khuyết đi tới, nhướng mày nhìn chằm chằm cô: “Chẳng lẽ là do anh suy nghĩ nhiều?”
“Vốn dĩ chính là anh suy nghĩ nhiều.”
“A!” Diệp Khuyết ý vị gật đầu: “Một khi đã như vậy, chuyện hôm đó anh phạt em chạy bộ, anh xin lỗi.
Chuyện về Kim Thừa Trị, Diệp Khuyết đã điều tra rõ ràng.
Sau này ở trường đại học A sẽ không còn ai tên là Kim Thừa Trị nữa, cho nên anh muốn quán triệt sâu sắc với tiểu yêu tinh, ai biết xoay người cô sẽ nhào vào trong ngực người đàn ông nào khác.
Chuyện lúc trước là do anh không tốt mới khiến cô có cơ hội tiếp cận với người đàn ông khác, bây giờ, anh có thời gian ở bên cạnh cô, sẽ không để cho bất kỳ người khác phái nào đến gần cô.
“Anh xin lỗi em?” Trì Tảo Tảo cảm thấy không thể tin tưởng được.
Diệp Khuyết là ai? Trước nay nói một không có hai, hành sự ngoan tuyệt, sao có thể nói lời xin lỗi với cô?
Trì Tảo Tảo mở to mắt nhìn anh chằm chằm, cảm thấy có chút mơ hồ.
“Đúng vậy, anh muốn xin lỗi em, em tha thứ cho anh không?”
Cô ngây thơ gật đầu.
Khóe môi anh khẽ cong lên. Đi đến gần cô, anh ôm cô đi về phía gara: “Đi thôi, anh đưa em đi học.”
Trì Tảo Tảo vẫn ngơ ngác nhìn anh, cảm thấy rất kinh ngạc, Diệp Khuyết giống như đã biến thành người khác?
Lên xe, cô vẫn nhìn anh chằm chằm.
“Anh….vì sao anh lại trở nên dễ nói chuyện như vậy?” trước kia Diệp Khuyết không phải là người như thế.
Diệp khuyết như này khiến cô cảm thấy xa lạ.
“Trì Tảo Tảo.” Anh mím môi, quay đầu nhín cô: “Em không thích anh đối xử với em như vậy, vẫn thích anh đối xử với em theo kiêu làm như không thấy à?”
Theo bản năng, cô lắc đầu, “Không có, em chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ.”
Cô hít sâu một hơi, nói sang chuyện khác: “Chuyện đó….em nghe nói bác Đường và di Đường muốn gả chị Vãn Nguyên cho anh, anh….sẽ cưới chị ta sao?”
Anh lại không nhịn được quay đầu nhìn cô, nhìn thấy dáng vẻ uể oải của cô, vươn tay ra xoa đầu cô: “Em muốn anh cưới cô ta sao?”
Trì Tảo Tảo dùng sức lắc đầu: “Không muốn.”
“Vậy em muốn anh lấy ai?”
Cô phát hiện, hôm nay anh nói rất nhiều.
“Dĩ nhiên là em muốn anh cưới em nhưng em biết, anh không thích em, dù sao đó cũng chỉ là ý nghĩ của em thôi.”
“Chưa chắc.” Anh ám chỉ nói.
Trì Tảo Tảo ngây người.
Ý là, cô có cơ hội?
Hai ngày nay tâm trạng cô rất kém nhưng giờ phút này như rộng mở, hai mắt phát sáng: “Ý anh là, anh sẽ cân nhắc em?”
Anh lái xe, trả lời cô: “Không biết mỗi ngày em đều đa nghi làm gì, nếu như anh là em, anh sẽ cố gắng học tập, em còn nhỏ như vậy, lo lắng không gả được sao?”
“…” Không phải lo lắng không gả được mà là lo lắng không gả được cho người đàn ông mà mình thích.