Thật ra, anh chỉ là buột miệng nói ra, vẫn chưa có ý tưởng khác.
Nhưng mà lời vừa nói ra, một giây tiếp theo, Diệp Khuyết đã thấy cô nhóc lập tức thu hồi nụ cười trên mặt, sau đó cúi đầu ủ rũ, ngoan ngoãn, im lặng đi về phía trước.
Đôi mắt anh híp lại, nhìn chằm chằm bóng lưng cô đi về phía trước, trong ngực có chút dở khóc dở cười.
Đột nhiên biến ngoan?
Anh đuổi kịp đến, cũng không nói chuyện với cô, sau đó thấy cô vẫn cúi đầu, vẫn nghiêm mặt ủ rũ, sắc mặt không vui.
Cô không vui, đương nhiên trong lòng anh cũng khó chịu.
Hơn nữa, lúc cô yên lặng không nói chuyện, anh cảm thấy không quen.
Anh đi sát một chút, chạm vào một cái: “Sao? Giận rồi?"
Trì Tảo Tảo không nói lời nào, tiếp tục đi về phía trước, hơn nữa, bước chân càng nhanh hơn.
Nếu cô không lại đi nhanh hơn một chút, ngộ nhỡ đi trên đường Diếp Khuyết hối hận thì làm sao bây giờ?
Cho nên, đề ngừa đêm dài lắm mộng, nhanh đi cục Dân chính làm xong giấy đăng ký kết hôn rồi hãy nói.
Thấy cô không để ý tới, Diệp Khuyết nhíu chân mày, đưa tay qua ôm lấy eo cô.
Ai biết, lại bị Trì Tảo Tảo gạt ra.
Trong lòng anh đột nhiên chua xót, cực kỳ hụt hẫng.
Sắc mặt bỗng nhiên ảm đạm, bước chân đi theo cô, đi sóng vai với cô, anh quay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của cô, lại kêu mội tiếng: “Tảo Tảo."
Cô không trả lời.
Anh lại gọi: “Kẻ điên nhỏ."
Lúc này Trì Tảo Tảo mới quay đầu, trừng anh: “Anh mới là kẻ điên nhỏ."
Anh nhếch môi cười, đưa tay nhéo lỗ tai cô: “Giận dỗi anh sao?"
Trì Tảo Tảo hất tay anh ra: “Em nào dám, nếu em không đi nhanh chút, ngộ nhỡ ở trên đường có một số người hối hận thì làm sao bây giờ? Thật không biết có một số người nghĩ thế nào, có xe không ngồi, hết lần này tới lần khác phải đi bộ, đi thế này tới cục Dân chính, chân của em sẽ gãy mất."
Anh buồn bực cười một tiếng, ôm chầm vai cô: “Em cảm thấy, anh sẽ hối hận sao?"
Trì Tảo Tảo không thể không thừa nhận: “Cho nên, nếu như em không nghe lời, nếu như em còn ngây thơ như vậy, không phải anh hối hận sao?"
Xung quanh, không ngừng có người đi đường đi qua bên cạnh bọn họ.
Thấy hai người trẻ tuổi như thế, người đàn ông hơn 1m8, cô gái không đến 1m6, quần áo gọn gàng, dung mạo hơn người, đi lại ở vỉa hè, đều xem là một phong cảnh xinh đẹp.
Tỷ lệ người quay đầu lại là 100%.
Thậm chí có người đoán rằng, đó là hai anh em đi!
Nếu như là một đôi yêu nhau, không có ai không hâm mộ cô gái kia.
Bởi vì người đàn ông bên cạnh cô, đẹp trai đến khó có thể dùng từ ngữ để miêu tả, cả người còn có khí chất tao nhã cao quý bẩm sinh, không biết làm bao nhiêu thiếu nữ qua đường thèm nhỏ dãi.
"Anh chỉ nói một chút mà thôi, em còn tưởng là thật sao?” Diếp Khuyết lấy lòng cô.
Lúc cô nhóc im lặng, anh cảm thấy không quen, vẫn thích bầu không khí cô nói nhiều, không có việc gì liền vòng tới vòng lui bên cạnh anh.
"Em là trẻ con, em tưởng thật!” Trì Tảo Tảo tiếp tục chống lại anh.
Diệp Khuyết không biết phải làm sao.
Mím môi, đưa tay dắt tay cô, lúc này Trì Tảo Tảo không hất ra nữa, bởi vì, cô thích người khác dùng ánh mắt hâm một nhìn bọn họ.
"Mệt không?” Anh hỏi cô.
Trì Tảo Tảo lắc đầu: “Không mệt!"
"Anh còn tưởng rằng em mệt mỏi, thì anh sẽ cõng em đi hai bước, thì ra em không mệt à?"
Gì?
Ở trên đường cái này, anh bằng lòng cõng cô?
Tinh thần hoạt bát của Trì Tảo Tảo lại tới rồi, lập tức dừng bước chân, cười như không cười nhìn anh, lại bắt đầu làm nũng.
"Ông xã, em mệt mỏi.” Dáng vẻ yếu ớt.
Anh cũng không nhịn được cười như không cười: “Không phải là không mệt sao?"
"Nhưng mà bây giờ em mệt mỏi."
"Mệt mỏi thì làm sao bây giờ? Anh gọi xe trở về?"
"Không muốn."
Không cho anh phản ứng, cô lập tức từ phía sau nhảy thẳng lên lưng anh.