Nhưng mà, tên tài xế này, lại không đi theo đường gần, cứ một mực lượn quanh đường lớn.
Diệp Khuyết xem ở trong mắt, nhưng không lên tiếng.
Anh thật muốn nhìn một chút, tên tài xế này sẽ đưa bọn họ đi chỗ nào.
Trì Tảo Tảo cũng phát hiện khác thường, quay đầu hỏi Diệp Khuyết: “Đây không phải là đường về nhà?"
Tên tài xế kia nghe được, quay đầu lại cười cười: “Xin lỗi, tôi đồng ý với vợ tôi, đi qua đường này lấy một số thứ, yên tâm, sẽ không làm chậm trễ thời gian của hai người quá lâu."
Vừa nghe cái này, Trì Tảo Tảo loại bỏ nghi ngờ vừa rồi.
Nhưng Diệp Khuyết thông minh đã phát hiện một hành động nho nhỏ của tài xế, hành động kia, làm Diệp Khuyết cảm thấy, hắn ta cũng không phải là một tài xế bình thường.
Anh vẫn im lặng không lên tiếng như cũ, yên lặng theo dõi mọi chuyện.
Phát hiện tài xế lái xe này, càng đi càng thái quá, càng chạy càng xa thành phố.
Cuối cùng, Trì Tảo Tảo nhịn không được lại nói: “Này, anh chạy đi chỗ nào đấy?"
Tên tài xế kia cười nham hiểm, vẫn không trả lời.
Trì Tảo Tảo nóng lòng, nhìn về phía Diệp Khuyết: “Ông xã..."
Diệp Khuyết đưa tay ôm cô, ý bảo cô đừng lo lắng.
Lúc này, xe dừng lại.
Còn không chờ Diệp Khuyết và Trì Tảo Tảo xuống xe, tài xế đã mở cửa xuống xe, xoay người mở ra cửa xe ngồi phía sau, nói với Diệp Khuyết: “Xin lỗi, xe của tôi đột nhiên tắt máy, còn xin các anh xuống tự mình đi bộ thôi!"
"A?” Trì Tảo Tảo kinh ngạc, chán nản muốn mở miệng mắng chửi người, lại bị Diệp Khuyết kéo.
Anh lôi kéo cô xuống xe, không đưa tiền cho tài xế, đi thẳng đường cũ trở về.
Lại muốn đi bộ, trong lòng Trì Tảo Tảo rất khó chịu, muốn mở miệng oán hận Diệp Khuyết, ai biết, còn chưa nói ra, cả người bị Diệp Khuyết đẩy mạnh ra.
Cô bị ngã sấp xuống bên cạnh, lại hoảng sợ thấy, tên tài xế kia cầm một con dao, đột nhiên đâm về phía Diệp Khuyết.
Bởi vì sợ thương tổn đến Trì Tảo Tảo, cho nên anh mới đẩy cô ra.
Tài xế đâm dao tới, anh khéo léo tránh né, nhanh chóng nắm lấy tay tài xế, rồi bị hắn ta tránh thoát, bản lĩnh hai người đều rất nhanh nhẹn, đánh nhau qua lại.
Trì Tảo Tảo sợ choáng váng, phản ứng kịp, nhanh lấy điện thoại báo cảnh sát.
Tài xế đang cùng Diệp Khuyết đánh qua lại, thấy Trì Tảo Tảo muốn bảo cảnh sát, lòng hắn ta hoảng hốt, cầm dao nhào về phía Trì Tảo Tảo.
Nhưng mà, không chờ anh ta tới gần Trì Tảo Tảo, cả người đã bị Diệp Khuyết giơ cao chân, mạnh mẽ đạp quỳ gối trên mặt đất.
Lại muốn đứng lên, một chân của Diệp Khuyết, tàn nhẫn giẫm ở trên người hắn ta, cướp lấy con dao sắc bén trong tay hắn.
Tên này, thật đúng là không phải tài xế bình thường.
Diệp Khuyết từng học Taekwondo, trải qua huấn luyện quân sự ma quỷ, người có thể đánh cùng anh mấy chiêu cũng không có nhiều, nhưng tên tài xế này, lại có thể chính xác không sai lầm tránh né mấy chiêu của anh.
Cho nên, Diệp Khuyết rất khẳng định, hắn ta không phải là quân nhân, thì chính là kẻ bắt cóc, hoặc là loại sát thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh, giết người không chớp mắt.
Sau khi chế ngự hắn ta, anh trực tiếp rút dây lưng trên thắt lưng tài xế, chuẩn bị dùng dây lưng trói hắn ta lại, rồi lại ngoài ý muốn phát hiện, trên thắt lưng người này, lại có một khẩu súng lục K54 khác.
Anh rút súng lục ra nhìn thoáng qua, thật đúng là súng thật.
Anh cất khẩu súng vào, trói tài xế thật chặt, xác định hắn ta không nhúc nhích được, lúc này mới đứng dậy, đi về phía Trì Tảo Tảo.
Trì Tảo Tảo tê liệt ngồi dưới đất, sợ đến sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy.
Diệp Khuyết đỡ cô dậy, nhẹ như mây bay hỏi: “Bị dọa?"
Trì Tảo Tảo hít hít mũi, thoáng cái nhào tới ôm lấy anh, nước mắt tràn mi: “Thật sự dọa chết em, ông xã, em thậm chí vẫn không biết võ công của anh tốt như vậy, nếu như đổi thành người khác, nhất định sẽ chết có phải hay không?"
Anh đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, cười đến dịu dàng: “Đúng vậy?"
Nhưng, vừa dứt lời, chỉ nghe sau lưng truyền đến một tiếng "đoàng", một viên đạn, không hề phòng bị, cứng rắn đâm vào sau lưng Diệp Khuyết.