Từ nhỏ đến lớn, thiên kim đại tiểu thư quen sống trong nhung lụa, lần đầu tiên bị đàn ông đánh, hơn nữa, còn là người đàn ông mình luôn yêu thương, Đường Vãn Nguyên khuất nhục đến muốn tự tử.
Bây giờ lại bị đại ca của mình nói hai câu, cô ta càng thấy oan ức, lớn giọng quát với Đường Thì Sơ: “Anh dựa vào cái gì liền cho rằng em làm gì Trì Tảo Tảo? Đến cùng các người đều bị sao vậy? Đều bảo vệ Trì Tảo Tảo kia, đến cùng cô ta có chỗ nào đáng để các người vì cô ta như vậy?"
Cô nghẹn ngào, gào khóc nước mắt như mưa: “Một đứa cô nhi không rõ ba mẹ, người nhà họ Diệp đối tốt với cô ta cũng thôi đi, từng người từng người các người còn đối với cô ta như con đẻ của mình vậy, bởi vì cô ta mà bị Diệp Khuyết tát con một cái, các người đều không đau lòng con, còn cảm thấy là con làm gì cô ta, các người thực sự là quá làm con thất vọng rồi, Hừ!"
Cô đau đớn hô, dứt tiếng, xoay người liền chạy.
Ba người ở lại, lại là cúi đầu, im lặng không nói.
Một lúc, Đường Hoàn Quân thay đổi quần áo xuống lầu, gọi Đường Thì Sơ: “Đại ca, đưa em đến Diệp gia đi!"
Đường Nghiêu gọi anh lại: “Con đang làm gì vậy? Con trước tiên lại đây, nói chuyện với chúng ta một chút, đến cùng là xảy ra chuyện gì?"
Vẻ mặt Đường Hoàn Quân buồn thiu, chỉ là ở cục cảnh sát một buổi tối, bây giờ đi ra, cả người nhìn qua đều uể oải suy sụp.
Anh vô lực nhìn về phía Đường Nghiêu: “Ba, hết thảy đều là lỗi của con, là con có lỗi với Tảo Tảo, là con quá không biết tự lượng sức mình, lần này, khẳng định là Tảo Tảo cầu Diệp Khuyết, con mới được thả ra nhanh như vậy, con không có suy nghĩ khác, con chỉ muốn nói tiếng xin lỗi với Tảo Tảo."
"..."
Vợ chồng ông Đường nhìn anh, nhưng cảm thấy lòng chua xót không ngớt.
Trầm Thu nói với Đường Thì Sơ: "Con đưa thằng bé đi đi, nếu Hoàn Quân đã nói là nó sai, như vậy Thì Sơ, con nói với bác trai bác gái con một chút, nói lời xin lỗi thay Hoàn Quân."
Đường Thì Sơ đứng lên, gật gù, đi đến bên Đường Hoàn Quân, rồi cùng anh đến Diệp gia.
Thứ bảy hôm nay, Diệp Khuyết không cần đi làm, sau khi dùng xong bữa sáng, kéo Trì Tảo Tảo chạy bộ sáng sớm ở công viên gần đó với anh.
Vừa bắt đầu, Trì Tảo Tảo còn hứng thú dâng trào, nhưng chạy nửa giờ, cô kì thực không còn sức lực, lười biếng ngồi trên ghế ở ven đường.
"Không xong rồi ông xã à, em thực sự không chạy nổi, chân anh dài như vậy, chạy một bước bằng ba bước của em, không công bằng mà."
Diệp Khuyết thấy cô không chạy, lại quay trở về, đi dạo trước mặt cô: “Thật sự không chạy?"
Trì Tảo Tảo xụi lơ trên ghế: “Không chạy, em nghỉ ngơi một lúc, anh chạy xong rồi tới gọi em đi!"
Nói, trực tiếp nằm trên ghế.
Con ngươi Diệp Khuyết híp híp, cảm giác rất bất đắc dĩ.
Anh quả thực không để ý tới cô, chạy về phía trước, có điều, giọng từ tính êm tai của người đàn ông, từ bên kia nhẹ nhàng truyền đến.
"Trì Tảo Tảo, nếu như em đuổi kịp anh, lát nữa anh có thể cân nhắc dẫn em đến đài quan sát."
Đài quan sát?
Chính là toà tháp cao nhất thành phố kia sao?
Má ơi, Trì Tảo Tảo nhất thời nổi hứng thú, lại từ trên ghế ngồi dậy, đuổi theo Diệp Khuyết.
"Vậy anh chờ em một chút chứ!"
"Chạy nhanh lên một chút."
Anh chạy, ngược lại bước chân chậm hơn rất nhiều, chỉ vì chờ cô bé chân ngắn kia.
Trì Tảo Tảo sắp đuổi kịp anh, anh lại tăng nhanh tốc độ, sắp đuổi kịp anh lại tăng nhanh.
Trì Tảo Tảo trước sau đuổi không kịp anh, cô mệt đến thở không ra hơi: “Ông xã à, anh còn như vậy, em không chạy nữa."
"Nhanh lên một chút."
"Anh kéo kéo em đi, em thực sự không chạy nổi."
"Đuổi kịp anh, anh liền kéo em."
Mẹ nó, vì trai đẹp, bạn nhỏ Trì Tảo Tảo, xông lên
~