Người lập dị?
Diệp Khuyết nhìn cô, nếu không phải có tên quái dị là anh, thì con nhóc em đã sớm không biết bị ném đến nơi sâu xa nào rồi.
Còn không thấy ngại mà oán giận anh?
Diệp Khuyết đưa tay nhéo nhéo lỗ tai cô, cảnh cáo, "Không cho rời khỏi anh nửa bước."
Trì Tảo Tảo bị đau, nắm lấy tay anh, "Đau á, anh còn nhéo, nếu không cho em rời khỏi, vậy làm gì còn cứ hung dữ với em?"
"Còn dám mạnh miệng?"
"Ách, em không nói, ông xã à, đau đau đau, buông tay, em không rời đi được chưa?"
Cô không còn cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là hai tay ôm chặt vòng eo của anh, “Sau này em cũng sẽ không rời khỏi anh nửa bước."
Anh buông tay ra, xoa xoa trán của cô, tiếp tục đi về phía trước.
Cừu Tử Mặc vác bao lớn bao nhỏ bên cạnh, bật cười, "Hai vợ chồng các người tình cảm thật tốt, thực sự là người ta ghen tị chết mà."
Một ánh mắt âm lãnh bắn lại đây, sắc bén lại nguy hiểm đảo qua Cừu Tử Mặc, giống như một giây sau sẽ muốn lăng trì xử tử cậu ta vậy.
Anh mím mím môi, quyết đoán câm miệng.
Không biết có phải vì chân bị thương hay không, mà Trì Tảo Tảo đi một lúc, liền cảm giác chân tê, không nhúc nhích được nữa.
Không thể nhúc nhích, cô tìm một tảng đá ở ven đường ngồi xuống, một bên đấm chân, một bên kêu rên, "Nghỉ ngơi một chút đi, em vừa khát vừa mệt mỏi, chân lại đau."
Hai người đàn ông đều dừng bước lại, nhìn về phía Trì Tảo Tảo.
Diệp Khuyết im lặng nhìn cô, Cừu Tử Mặc nói, "Nơi này còn phải đi tiếp một tiếng nữa mới tới thôn trang, thật sự không nhúc nhích nổi nữa sao?"
Trì Tảo Tảo gật đầu, "Đúng vậy, hơn nữa, chân tôi vốn có thương tích."
Diệp Khuyết làm sao có thể tùy theo cô hồ đồ trì hoãn thời gian, đi tới ngồi xổm trước người cô, "Lên, anh cõng em."
"A?" Trì Tảo Tảo giật mình.
Cái người cao ngạo lạnh lùng này, cõng cô?
Anh thật sự hạ thấp người ngồi xổm trước mặt cô, cho cô nằm trên lưng anh?
Trì Tảo Tảo có chút hưng phấn, lập tức nhào vào trên lưng anh, còn không quên từ phía sau hôn hôn lỗ tai anh, mềm mại yếu ớt nói, "Ông xã à, anh đối với Tảo Tảo thật tốt."
"..."
Diệp Khuyết có loại kích động muốn ném cô xuống đất, được tiện nghi còn ra vẻ.
"Câm miệng, ngủ đi!"
Anh ra lệnh, sau đó cõng lấy Trì Tảo Tảo không tới tám mươi cân, đi trên đường núi, đi hơn một tiếng.
Bọn họ tìm thấy một hộ nông gia ở trong thôn, Diệp Khuyết đặt Trì Tảo Tảo đang ngủ lên giường, sau đó lấy điện thoại di động đi nạp pin, rồi gọi điện thoại cho Vân Phi, bảo anh ta lái xe tới đón anh.
Nhưng từ thành phố Ninh Đô đến cái thôn trang nhỏ không nổi tiếng này, đường xá ít nhất cũng là bốn, năm tiếng, hơn nữa còn là dưới tình huống không kẹt xe.
Diệp Khuyết không mang tiền trên người, tiện tay cởi đồng hồ đeo tay hàng hiệu của mình cho nông gia, bảo bọn họ chuẩn bị cho anh một bữa cơm.
Chuẩn bị xong cơm nước, Diệp Khuyết gọi Trì Tảo Tảo ở trên giường.
Trì Tảo Tảo ngủ rất say, lại còn nằm mơ đang hôn Diệp Khuyết, miệng nhỏ cứ chu chu.
Diệp Khuyết nhìn, thực sự là không biết nói gì.
"Trì Tảo Tảo, rốt cuộc em có muốn ăn hay không?" Anh vỗ mặt cô.
Trì Tảo Tảo lập tức giật mình tỉnh lại, nhìn trái ngó phải, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Diệp Khuyết, "Nơi này là nơi nào?"
Anh không lên tiếng, trực tiếp đứng dậy rời đi.
Trì Tảo Tảo đuổi theo sát anh, "Ông xã à, chúng ta đến trong thôn rồi?"
Thấy phía trước có một bàn cơm rất mộc mạc, Cừu Tử Mặc đã ngồi trước bàn ăn, Trì Tảo Tảo cũng đi theo ngồi xuống, dù muốn hay không, cũng cùng tay bóc đồ ăn lên liền ăn.
Diệp Khuyết vỗ một cái vào mu bàn tay của cô, Trì Tảo Tảo gào lên đau đớn.
"Ông xã à, anh lại đánh em?"
"Em dám không đi rửa tay, dùng tay bóc ăn nữa thử xem?"