Diệp Khuyết duỗi cánh tay dài một cái, ôm Trì Tảo Tảo vào trong ngực, giọng có chút trầm thấp, "Được, anh nghe em, không cho cậu ta ngồi tù nữa."
"..."
Trì Tảo Tảo vui vẻ, mắt to long lanh nước nhìn anh, có chút khó có thể dừng kích động, "Thật sao?"
Diệp Khuyết nhìn cô, tự tay lau đi nước mắt trên mặt cô, chua xót đến cực điểm.
Hít một hơi, anh nói: "Phải, có điều, chỉ là lần này thôi, nếu như lần tới cậu ta lại điếc không sợ súng như thế, anh sẽ không tiếp tục mềm lòng với cậu ta nữa."
Trì Tảo Tảo cười lên, ôm cổ anh, không kìm lòng được hôn lên môi lạnh bạc của anh.
Chỉ là chạm qua như chuồn chuồn lướt nước, cô lại rời khỏi, cảm kích cắn môi gật đầu, "Ừm, ông xã à, em biết mà, anh sẽ không vô tình như vậy, chỉ lần này thôi, em tin tưởng Hoàn Quân cũng sẽ không lại làm chuyện có lỗi với em, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã vì em làm nhiều như vậy."
Cô tựa trong lồng ngực của anh, tràn đầy vui mừng.
Chỉ cần Hoàn Quân không ngồi tù, cô sẽ không cảm thấy có lỗi với Đường gia.
Sau này, ít lui tới với Hoàn Quân là được.
Có điều...
Trì Tảo Tảo đột nhiên nghĩ đến một người, lại bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn xem Diệp Khuyết hỏi, "Vậy Cừu Tử Mặc thì sao? Anh xử lý như thế nào?"
Diệp Khuyết cụp mắt, nhìn khuôn mặt nhỏ của cô, vẻ mặt hờ hững, "Cái này em không cần lo lắng, anh sẽ cho người đi xử lý."
"Anh xử lý như thế nào?"
Trì Tảo Tảo hiếu kỳ, nếu không phải cô cầu xin, Đường Hoàn Quân đều phải đi ngồi tù, còn Cừu Tử Mặc kia, cô không cầu tình, hẳn là sẽ bị chết rất thảm?
Diệp Khuyết sờ sờ đầu của cô, trêu ghẹo nói: “đương nhiên là rút gân cậu ta, uống máu cậu ta, gặm xương cậu ta, chém cậu ta thành muôn mảnh, quăng xác nơi hoang dã."
Ặc
tàn nhẫn như vậy?
Cả người Trì Tảo Tảo run lên, nuốt xuống một hơi, không lên tiếng.
Cô biết, khẳng định không phải như lời Diệp Khuyết nói, có điều chỉ nghĩ tới người kia không ngừng quấn quít lấy Diệp Khuyết, mặc kệ Diệp Khuyết xử lý anh ta như thế nào, đều không có liên quan cọng lông gì tới Trì Tảo Tảo cô.
Vì vậy, cô không cần để ý nữa.
Hai người cùng về đến nhà không bao lâu, Diệp Chấn Hoa và Tiết Dung Chân liền vội vàng trở lại.
Ở trong phòng khách, kéo Trì Tảo Tảo liền hỏi: “Tảo Tảo, vừa nãy con là bị sao vậy? Sao lại phun máu? Bác sĩ kiểm tra được cái gì không?"
Trì Tảo Tảo lắc đầu một cái, cười nói: "Mẹ à, mẹ không cần lo lắng, đó là con giả vờ."
"Giả vờ?" Tiết Dung Chân và chồng hai mặt nhìn nhau, nhìn về phía Diệp Khuyết: “Đến cùng là xảy ra chuyện gì? Sao Hoàn Quân lại hạ độc Tảo Tảo chứ?"
Diệp Khuyết ngồi nghiêm chỉnh ở bên cạnh, khuôn mặt nghiêm cẩn: “Việc này con đã giải quyết, các người cũng đừng hỏi, không có gì!"
Sợ ba mẹ hỏi lại, Diệp Khuyết đứng dậy, thuận tiện kéo Trì Tảo Tảo: “Đi, theo anh lên lầu."
Trì Tảo Tảo rất thuận theo đứng lên, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh anh.
Thấy ba mẹ trong phòng khách đầu óc mơ hồ, nghĩ mãi mà không ra, Trì Tảo Tảo quay đầu lại làm dấu tay với bọn họ, ra hiệu bọn họ không cần quan tâm.
Nhìn thấy bọn nhỏ như vậy, làm ba mẹ chỉ có lo lắng, nhưng chúng không nói, bọn họ cũng không có cách nào.
Lúc Diệp Khuyết mang theo Trì Tảo Tảo đi tới cửa thư phòng, anh ra hiệu cô: “Về phòng trước, anh đi làm việc hai giờ, lát nữa lại tìm em."
Bây giờ Diệp Khuyết đối với Trì Tảo Tảo đã hoàn toàn bớt lạnh lẽo hơn trước kia.
Anh hiền lành dịu dàng, Trì Tảo Tảo càng thêm được voi đòi tiên.
Cô không đi, lập tức ôm bên hông anh, làm nũng: “Không mà, em phải đi cùng với anh, anh làm việc, em ở bên cạnh anh, cái này gọi là không rời không bỏ, không rời không bỏ anh có hiểu không hả?"
Diệp Khuyết: “..."