Chết tiệt.
Diệp Khuyết phút chốc đứng dậy, xoải bước lên, vung tay, trong nháy mắt, năm ngón tay liền mạnh mẽ nắm chặt trên cổ Cừu Tử Mặc.
Ánh mắt anh nham hiểm, sắc mặt nhăn nhó, cắn răng nói, "Thật sự không sợ chết?"
Cừu Tử Mặc ngước đầu, cười ha ha lên tiếng, "Sợ, ai mà không sợ chết, nhưng tôi tin tưởng, anh sẽ không giết tôi, nếu anh giết tôi, chẳng khác nào tự tay giết Trì Tảo Tảo, một cô bé khả ái đẹp đẽ như vậy, anh nhẫn tâm nhìn cô bé ấy hồng nhan bạc mệnh sao?"
Mẹ nó.
Cánh tay Diệp Khuyết vung lên, quả thực tức giận buông lỏng tay ra, anh xoay người, thẳng tắp kiên cường quay lưng về phía anh ta, "Được, tôi thỏa mãn hết thảy yêu cầu của anh, nhưng nếu như cô ấy xuất hiện nửa điểm không khỏe, tôi nhất định sẽ làm cho anh thê thảm hơn cô ấy gấp ngàn lần."
Cừu Tử Mặc vẫn nhẹ như mây gió cười nói, "Không thành vấn đề, chỉ cần có tôi ở đây, cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì, như vậy... Chiều hôm nay, tôi sẽ cùng anh về Diệp gia chứ?"
Diệp Khuyết không đáp lại anh ta, ngồi xuống tiếp tục xử lý văn kiện trên bàn làm việc.
Cái gọi là tương kế tựu kế, chính là thỏa mãn hết thảy nhu cầu của anh ta, anh không chỉ muốn làm anh ta chết không có chỗ chôn, mà còn muốn làm cho kẻ chủ mưu phía sau, trả giá tương ứng.
...
Lập tức, chiều hôm đó, Diệp Khuyết nghỉ làm, chui vào trong xe, ngồi cùng Cừu Tử Mặc.
Khi anh mang theo Cừu Tử Mặc bước vào Diệp gia, gặp phải Trì Tảo Tảo trong phòng khách, cô bé kia liền buồn bực.
Cô đứng dậy, kinh ngạc nhìn Cừu Tử Mặc, "Sao anh lại tới đây?"
Vợ chồng họ Diệp ngồi trên sô pha cũng hiếu kì, ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Diệp Khuyết, hi vọng anh có thể giới thiệu một chút.
Diệp Khuyết đi tới, lạnh nhạt nói, "Anh là trợ lý trưởng mới được bổ nhiệm của con, Cừu Tử Mặc, mẹ, bảo dì Vân đi chuẩn bị một phòng cho khách, sau này anh ta sẽ ở lại đây."
"Cái gì?" Còn không chờ vợ chồng Diệp trả lời, Trì Tảo Tảo kinh ngạc nói, "Anh ta sẽ ở lại nhà chúng ta? Có lầm hay không?"
Tuy rằng anh ta chữa khỏi chân cho mình, nhưng cũng không cần dẫn anh ta trở về ở cùng một chỗ với bọn họ chứ?
Không biết vì sao, nhìn thấy Cừu Tử Mặc này đứng chung một chỗ với Diệp Khuyết, trong lòng Trì Tảo Tảo khó chịu.
Cô không thoải mái, chạy tới đứng bên cạnh Diệp Khuyết, nhỏ giọng nói: "Anh Diệp Khuyết, tuy rằng anh ấy cứu em, thế nhưng không phải anh đã mua dê của anh ta rồi sao? Nếu như anh ta còn không hài lòng, vậy anh cho anh ta tiền đi, làm gì phải cho anh ở lại nhà chúng ta?"
Tiết Dung Chân cũng mở miệng, "Con trai à, vị khách này ở lại đây, không có vấn đề gì, nhưng vừa rồi con nói anh ta là trợ lý trưởng mới của con, vậy Vân Phi thì sao? Cậu ta đi đâu?"
Hoàn toàn không để ý tới cảm nhận của tất cả mọi người, mặt Diệp Khuyết không cảm xúc dặn dò, "Con sẽ không nói lại lần hai, sau này, mọi người coi anh ta như một phần của gia đình là được rồi."
"..." Vợ chồng họ Diệp hai mặt nhìn nhau, rất không hiểu trong đầu con trai đang nghĩ gì.
Trì Tảo Tảo đứng bên cạnh, tức giận, Diệp Khuyết không nói nguyên nhân, cô liền kéo Cừu Tử Mặc vào trong góc hỏi, "Anh có ý gì vậy? Anh chữa khỏi cho tôi, tôi cho anh tiền là được rồi, làm gì phải vào nhà tôi ở?"
Luôn cảm giác trên người đàn ông này có khí chất yêu dị khó tả, giác quan thứ sáu của người phụ nữ nói cho Trì Tảo Tảo, người này không giữ lại được.
Tử Mặc cười cười, vò vò trán của cô, "Không phải tôi muốn ở lại, mà là chồng cô bảo tôi ở lại, tôi cũng hết cách rồi, có vấn đề gì, cô đi hỏi anh ấy đi!"
Sau đó, bỏ lại Trì Tảo Tảo ở nơi đó nghĩ mãi mà không ra, còn anh ta thì đi tới chào hỏi vợ chồng họ Diệp.
"Bác trai bác gái, chào hai bác, con tên Tử Mặc."
"..."