Cả người đau nhức mệt mỏi, trước mắt núi non trùng điệp, mơ mơ hồ hồ.
Chỉ là vừa mở mắt, bên tai liền truyền đến tiếng phụ nữ dịu dàng: “Tảo Tảo, Tảo Tảo cháu đã tỉnh?"
Trì Tảo Tảo nghe tiếng, đưa mắt nhìn qua, nhìn thấy, cũng là một khuôn mặt xa lạ.
Khuôn mặt cô gái, nhìn rất xinh đẹp, khéo léo như điêu khắc.
Cô khó khăn muốn ngồi dậy, người phụ nữ nhanh chóng cúi người đến đỡ cô: “Chậm một chút, cháu vài ngày không ăn cái gì, cả người đều không có sức lực."
Nói xong, người phụ nữ hét lên với người cách đó không xa: “Người đâu, bưng đồ ăn của tiểu thư lên."
Sau đó, liền thấy bốn thiếu nữ trẻ tuổi mặc quần áo giống nhau, bưng khay, từng bước nhẹ nhàng đi về phía trước, cẩn thận lại cung kính đứng ở bên cạnh người phụ nữ kia, dâng đồ ăn trong tay lên.
Trì Tảo Tảo nhìn bọn họ, ngoài cảm giác xa lạ, thì cái gì cũng không cảm giác được gì khác.
Người phụ nữ bưng bát, thổi cho thức ăn nguội bớt, nhẹ nhàng đưa đến bên miệng Trì Tảo Tảo: “Mau ăn chút đồ ăn, nếu không ăn cháu sẽ không chống đỡ được.”
Cô giống như một con rối không có mạng sống, mặc cho người ta xoay quanh mình, cánh môi khô nứt nhẹ nhàng mở ra, từng miếng từng miếng, cuối cùng vẫn nuốt xuống một ít thức ăn lỏng.
Ăn một chút đồ ăn, cô mới có sức lực, chớp mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ xinh đẹp kia, mệt mỏi hỏi: “Đây là chỗ nào? Tại sao tôi lại ở đây?"
Người phụ nữ kia múc thức ăn lỏng đưa đến bên miệng cô, dịu dàng nói: “Đây là cung điện, cháu về nhà, sau đó, cháu sẽ không bao giờ là một đứa bé không nơi nương tựa, không có người thân nữa! Tảo Tảo, cháu yên tâm, chúng ta sẽ dùng hết sức mình để thương yêu cháu, bảo vệ cháu, sau đó, cháu liền yên tâm ở đây, được không?"
Cung điện?
Cô bị người gọi là cậu kia mang về?
Cô đã trở về, Diệp Khuyết đâu? Diệp Khuyết, anh ấy như thế nào?
Đột nhiên giống như gà hăng máu, Trì Tảo Tảo mạnh mẽ đẩy người phụ nữ bên cạnh ra, vén chăn lên xuống giường.
Cô không đi giày, chân trần giẫm ở trên thảm trải sàn, bởi vì cơ thể suy yếu, một đường lảo đảo nghiêng ngả đẩy ra người xung quanh, cố sức chạy ra phía ngoài.
"Tảo Tảo....” Phía sau truyền đến tiếng của người phụ nữ.
Cô mắt điếc tai ngơ, dùng sức chạy ra phía ngoài.
Cô phát hiện, trong nhà này thật lớn, khắp nơi đều nguy nga lộng lẫy, xa hoa, giàu sang, cô chạy một lúc, lại lạc đường, tìm không được cửa ra.
Cô nóng ruột lập tức tê liệt ngồi dưới đất, nước mắt tràn mi.
"Không, tôi muốn trở về, tôi muốn gặp anh ấy, các cô thả tôi ra đi!"
Người phụ nữ kia đuổi theo đến đây, nhanh đi đỡ cô.
Xung quanh đứng bảy, tám hầu gái, cũng đều sợ hãi quỳ trên mặt đất, cùng kêu lên: “Tiểu thư, tiểu thư."
Trì Tảo Tảo quay đầu nhìn bọn họ, một đám thiếu nữ đủ tuổi tác, chính là xấp xỉ bằng tuổi cô, nhưng bọn họ lại đều quỳ ở trước mặt mình.
Cô muốn cười, cười tất cả mọi người trong cái Cung điện đáng sợ này, cười bọn họ đều là ma quỷ, cười bọn họ tàn nhẫn chia rẽ mình và Diệp Khuyết.
Người phụ nữ xinh đẹp kia đỡ cô nói: “Tảo Tảo, cháu không thể như vậy, cháu như vậy, mợ sẽ khó chịu, Tảo Tảo."
Mợ?
Trì Tảo Tảo cúi mắt, quay đầu nhìn chằm chằm người phụ nữ tự xưng là mợ cô, cô cũng hoảng sợ một tay đẩy cô ta ra.
"Là các cô, là các cô đưa tôi trở về, tôi không thích ở đây, tôi không muốn rời khỏi chồng tôi, đưa tôi trở về."
Cô lại nhào tới, nắm lấy tay Kim Tuyền Y vừa khóc vừa kêu: “Đưa tôi trở về có được hay không? Tôi xin cô, chồng của tôi còn đang ở trong bệnh viện chưa biết sống chết, tôi không thể rời khỏi anh ấy, tôi cầu xin các cô, đưa tôi trở về đi!"