Trì Tảo Tảo méo miệng, đưa bài tập của mình lên: “Bài này em không biết làm, Hoàn Quân và Vãn Nguyên đi Mỹ rồi, vì vậy..."
Cho nên cô không có ai để hỏi, không thể làm gì khác hơn là tới quấy rầy anh.
Diệp Khuyết lạ kỳ là lại không từ chối cô, vẫy tay bảo cô đưa bài tập tới.
Trì Tảo Tảo đưa bài tập tới trước mặt anh, tới gần anh nhẹ nhàng nói: “Chính là bài này, em không làm sao giải được."
Diệp Khuyết nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ, cụp mắt nhìn đề bài kia, sau hai giây im lặng, anh bắt đầu giảng giải cho cô.
"Bình thường loại đề này, đều là vận dụng công thức để tính, em phải nhớ công thức này, sau này gặp phải loại đề tương tự, phải tự mình giải!
Anh vừa nói vừa viết công thức, Trì Tảo Tảo gần trong gang tấc đứng sát bên cạnh anh, nhìn anh ung dung không vội giảng đề cho mình, nghe giọng trầm ấm êm tai của anh, trong lòng say sưa.
Trên người anh, có một mị lực thành thục hoang dã độc nhất của người đàn ông, khiến người ta không nhịn được tham lam muốn giữ lấy.
Muốn tới càng gần anh hơn, sau đó hôn lên gương mặt tuấn tú không có tỳ vết của anh, lên bờ môi lạnh bạc.
Tâm tư của Trì Tảo Tảo hoàn toàn không ở trên bài tập, miệng cứ mở ra đóng lại nhìn chằm chằm anh, trong cổ họng khô khốc, không thể chờ đợi được nữa muốn vồ tới cắn vào môi anh.
Trời ạ!
Tại sao anh có thể mê người như thế chứ?
Quá gợi cảm!
Trái tim trong ngực cô như nai con nhảy loạn, đập rầm rầm giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Không xong rồi, cô sắp không chịu được!
Cả người Trì Tảo Tảo nóng lên, căng thẳng, nhiệt huyết sôi trào, nhưng cô lại dùng sức kiềm chế.
"Bài này chính là giải như vậy, hiểu chưa?" Diệp Khuyết quay đầu nhìn cô.
Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ hồng hồng, làm anh không khỏi nhăn lông mày lại: “Em sao vậy?"
Trì Tảo Tảo hoàn hồn, nhanh chóng tránh xa anh, chột dạ tay chân luống cuống: “Em... Em không sao, cái gì? Bài này chính là giải như thế sao? Ha ha, thật đơn giản mà!"
"..."
Cô đoạt lấy sách vở, rồi cười hì hì với anh: “Cảm ơn anh Diệp Khuyết, vậy em đi trước, không quấy rầy anh!"
Cô ôm sách giáo khoa xoay người muốn đi, Diệp Khuyết lại đột nhiên gọi cô lại: “Trì Tảo Tảo!"
Trì Tảo Tảo sững sờ, quay đầu lại nhìn anh: “Dạ?"
"Ở trước mặt anh, giải lại một bài khác!" Đây là mệnh lệnh, anh, xưa nay nói một không hai.
Trong lòng Trì Tảo Tảo hơi hồi hộp một chút, xoay người lại, ủ rũ đứng ở bên người anh, ăn ngay nói thật: “Em không làm được!"
Anh nhìn xem cô, ánh mắt lành lạnh mà phức tạp: “Không làm được, vậy tại sao em không lắng nghe?"
Khuôn mặt nhỏ của cô còn đang đỏ bừng bừng, trái tim cũng đang nhảy rầm rầm, bởi vì chột dạ, cho nên cô không dám ngẩng đầu nhìn anh.
"Em... Em..." Ấp a ấp úng, không nói ra được, cũng không cách nào nói ra khỏi miệng.
"Nếu em không cố gắng học tập, trong đầu toàn chứa mấy thứ suy nghĩ lộn xộn kia, Trì Tảo Tảo, em sớm muộn cũng sẽ tự phá huỷ chính mình." Anh rất ít khi trách cứ cô, chỉ là lần này, anh không thể nhịn được nữa.
Trong lòng Trì Tảo Tảo oan ức, trậm trạng lại ảo não, có chút không phục, quật cường ngẩng đầu nhìn chằm chằm anh.
"Em biết, em rất ngốc, học cái gì cũng không được, nhưng, trong đầu suy nghĩ mấy thứ lộn xộn kia, em có thể làm gì được chứ, anh lại không nói cho em biết, anh có thích em hay không, nếu như anh nói anh thích em, sau này sẽ lấy em, thì em còn cần phải mỗi ngày mơ ước anh như thế sao?"
Ngược lại ở trong quan điểm của cô thì đây không phải lỗi của cô, mà là do anh quá hấp dẫn, hoàn toàn hấp dẫn sự chú ý của cô, thực sự không còn tâm trạng để đọc sách.
Ngày nào anh không cho mình uống thuốc an thần, ngày đó cô liền không an tâm đọc sách.
"..."
Diệp Khuyết nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô, thật sự có loại kích động muốn mở đầu cô ra, nhìn xem bên trong được cái gì tạo thành.