Trì Tảo Tảo ôm quà Hoàn Quân để lại cho cô, dọc đường che chở như bảo bối, ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cũng không nói với Diệp Khuyết một câu nào.
Từ trước tới nay, bây giờ là lúc cô yên tĩnh nhất, ngoan nhất, không sống chết muốn nhào tới hôn anh, cũng không tìm các loại đề tài tán gẫu với anh.
Trong xe, có chút yên tĩnh lạ kỳ.
Bầu không khí như vậy, lại làm cho Diệp Khuyết không hiểu sao cảm thấy rất không quen.
Anh thực sự có chút không thể nhịn được nữa, duỗi tay tới trong lồng ngực Trì Tảo Tảo, cầm lấy cái hộp nhỏ kia.
Trì Tảo Tảo cả kinh, kinh ngạc nhìn anh: “Anh làm gì vậy?"
Diệp Khuyết đặt cái hộp nhỏ kia ở bên tay trái của anh, cô với không được, anh mặt lạnh nói: "Người đã đi rồi, giữ lại vật này làm gì? Anh ném."
Anh làm như muốn vứt cái hộp nhỏ ra ngoài cửa xe, ai biết, Trì Tảo Tảo đột nhiên cuống lên, lớn giọng gọi: “Không muốn, anh bị bệnh thần kinh à, cái đó là của em, chính là người đã đi rồi, em mới muốn lưu lại kỷ niệm."
Cô nhào tới muốn cướp, Diệp Khuyết không cho cô cướp, bởi vì đang lái xe, không thể phân tâm, hơn nữa, còn là đang trong đám đông, trước sau đều là xe cộ chạy vội, càng không được bất cẩn.
Trì Tảo Tảo không giành được, hoàn toàn không để ý an toàn mạng sống, cả người đều nhào tới.
Ai biết, cơ thể cô lập tức chặn lại tầm mắt của Diệp Khuyết, dẫn đến Diệp Khuyết dưới tình thế cấp bách, tay cầm cái hộp nhỏ kia buông lỏng, nhanh chóng cầm tay lái làm chậm tốc độ lại.
Liền bởi vì anh buông lỏng mà cái hộp nhỏ rơi ra ngoài xe, rớt trên mặt đất, sau đó ngay lập tức, bị xe phía sau lái tới, nháy mắt liền cán nát.
Anh không cảm thấy cái gì, bởi vì ở trong mắt anh, những thứ kia là đồ vật rất ngây thơ, rất trẻ con, nhưng không nghĩ tới, Trì Tảo Tảo lại coi như mạng sống.
Nhìn thấy cái hộp nhỏ cứ như vậy từ trong tay Diệp Khuyết rớt xuống, Trì Tảo Tảo như điên rồi muốn nhảy ra ngoài cửa sổ đi kiếm, lại bị Diệp Khuyết lập tức ôm lấy.
"Em muốn chết à?" Anh quát cô.
Ánh mắt Trì Tảo Tảo, nhìn theo cái hộp nhỏ kia, lại không nhìn thấy nữa, cô kích động đấm đánh Diệp Khuyết: “Anh dừng xe, dừng xe dừng xe."
Diệp Khuyết không ngừng, trái lại tăng nhanh tốc độ: “Nơi này là đường cao tốc, không thể dừng xe."
Mắt thấy xe lái đi thật xa, không tìm lại được chiếc hộp nhỏ kia nữa, Trì Tảo Tảo tức giận, trừng mắt với Diệp Khuyết, hung dữ nói: “Anh cố ý, anh nhất định là cố ý, tại sao vậy hả? Đó là vật kỷ niệm Hoàn Quân cho em, anh khốn nạn, anh kiếm về cho em, anh mau kiếm về!"
Anh đang lái xe, bị cô đấm mấy quyền, anh cũng không cảm thấy cái gì, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của cô: “Vậy thì có cái gì, trở về anh lại mua cho em mấy ngàn mấy vạn cái."
Anh cho rằng, anh dỗ dành như vậy, Trì Tảo Tảo sẽ yên tĩnh.
Không nghĩ tới, cô bé không biết điều, giận dữ trừng mắt với Diệp Khuyết, đó là tức giận trước nay chưa từng có, trừng mắt với anh, viền mắt hồng hồng, quai hàm bặm lại.
Chỉ chốc lát sau, nước mắt xoẹt một cái liền dâng lên.
Cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh đã nói với anh Thì Sơ, anh không để ý, anh không để ý thì anh cần gì phải ném nó đi? Diệp Khuyết, em ghét anh, anh dừng xe, em phải xuống xe, em không thèm ngồi xe của anh, anh dừng xe cho em."
Anh không nghĩ tới, cô lại nói ghét mình.
Anh quay đầu nhìn cô, sắc mặt khôi phục hờ hững, ngực chua xót: “Em lặp lại lần nữa thử xem?"
Trì Tảo Tảo là tức điên, lớn giọng hô to: “Em nói anh dừng xe, em phải xuống xe, anh là tên khốn nạn vô tình vô nghĩa, em ghét anh."
"Két" một tiếng, xe Diệp Khuyết, đột nhiên thắng gấp, ngừng lại.
Anh mắt lạnh nhìn cô: “Được, em xuống, xuống rồi sau này cũng đừng đi lên nữa."