Triệu Tư Tư cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, xấu hổ cười cười: “Tảo Tảo, nếu em thích ăn, thì lần tới lại đến, em mang về như vậy, nguội rồi cũng không thể ăn đâu.”
Triệu Tư Tư cảm thấy, Trì Tảo Tảo khiến cô ta mất mặt.
Giống như chưa bao giờ được ăn, bao lớn bao nhỏ mang về.
Trì Tảo Tảo vẫn cười chứ không nói gì, cô nhìn về phía Diệp Khuyết: “Anh, anh ăn trước đi, em đi một chút sẽ về ngay.”
Trì Tảo Tảo ôm ba cái hộp đồ ăn, kéo cửa đi ra ngoài.
Triệu Tư Tư kinh ngạc, muốn gọi Trì Tảo Tảo lại nhưng lại thôi. Triệu Tư Tư nhìn về phía Diệp Khuyết: “Con bé……”
Diệp Khuyết cũng tò mò, không biết Trì Tảo Tảo muốn làm gì.
Anh đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, kéo rèm ra, vừa vặn nhìn thấy Trì Tảo Tảo chạy ra khỏi nhà hàng, sau đó đưa ba hộp cơm cho một bà lão đang dắt theo hai đứa trẻ con.
Ba người kia là người Trung Quốc, đang ăn xin trên đường.
Nhìn hành động của Trì Tảo Tảo, không biết sao Diệp Khuyết lại thấy ấm áp, nhưng ánh mắt anh lại rất phức tạp.
Trì Tảo Tảo sợ bọn họ không dám ăn, còn dặn dò: “Bà, đồ ăn rất sạch sẽ, còn chưa ai ăn qua đâu, ba người cứ ăn nhiệt tình đi!”
Nói xong, lại mò túi tìm hết mấy xu còn lại trong túi, đưa cho đứa nhỏ bên cạnh bà lão: “Cháu cũng sống dựa vào tiền người khác, cho nên không có nhiều, đây là một chút tâm ý của cháu, chúc mọi người may mắn.”
Bà lão thấy vậy, cảm động lôi kéo hai đứa nhỏ dập đầu cảm ơn Trì Tảo Tảo: “Cảm ơn, cảm ơn cô.”
Trì Tảo Tảo giữ bọn họ lại, đau lòng nói: “Không cần cảm ơn, hy vọng cuộc sống ba bà cháu sẽ tốt hơn.”
Trì Tảo Tảo đứng dậy định quay về nhà hàng, thì phía sau đột nhiên truyền tiếng kêu: “Chị!”
Trì Tảo Tảo quay đầu lại nhìn, thì thấy một trong hai đứa trẻ không biết là nam hay nữ, khoảng năm sáu tuổi, chạy tới đưa cho cô một thứ.
“Tặng cho chị.” Đứa bé cười rất rạng rỡ.
Trì Tảo Tảo cúi đầu nhìn, là một hòn đá, hình trái tim.
Trì Tảo Tảo cười nói: “Cảm ơn!”
Đứa bé vẫy vẫy tay, rồi rời đi.
Trì Tảo Tảo quay về, trong tay vẫn cầm hòn đá kia, tâm trạng phức tạp, ăn cái gì cũng thất thần.
Triệu Tư Tư mở miệng: “Tảo Tảo em biết giúp đỡ người khác là tốt, nhưng em biết không? Người như vậy, ở Úc có rất nhiều, một mình em không thể giúp hết bọn họ được, em đừng buồn nữa.”
Trì Tảo Tảo cúi đầu: “Em biết.”
Cho nên, tâm trạng cô mới kém như vậy.
Diệp Khuyết, tự mình gắp thức ăn cho Trì Tảo Tảo: “Không phải em rất thích ăn sao? Mau ăn đi, ăn xong anh đưa em đi chơi.”
Trì Tảo Tảo nhìn Diệp Khuyết một cái, gật đầu, rồi vùi đầu ăn.
Người khác không thể hiểu Trì Tảo Tảo, nhưng Diệp Khuyết thì khác.
Bởi vì năm đó Trì Tảo Tảo bị quăng ở đống rác, được mẹ anh nhặt về nuôi.
Lúc ấy Trì Tảo Tảo, mới năm tuổi.
Có lẽ nhìn trẻ con ăn xin, nên nghĩ đến mình năm đó!
Trong lòng Diệp Khuyết, cũng rất hụt hẫng.
Ăn xong, trời cũng tối.
Ban đêm, đèn nê-ông sặc sỡ, lối đi bộ đông nghịt người, rất náo nhiệt.
Trì Tảo Tảo nắm chặt tay Diệp Khuyết, sợ không cẩn thận đi lạc, sẽ tìm không thấy Diệp Khuyết, tiếng Anh của cô lại không tốt, thì toi luôn.
Cũng may, Diệp Khuyết không đẩy tay Trì Tảo Tảo ra, còn bảo vệ không để ai đụng vào Trì Tảo Tảo.