Anh ta đưa cho Trì Tảo Tảo một bài thi, hỏi: “Đây là bài của em?”
Trì Tảo Tảo cầm lấy, không ngừng ngật đầu: “Đúng đúng đúng, sao anh lại biết chúng tôi đến đây vì chuyện này.”
Đường Hoàn Quân cũng hoang mang, hai người còn chưa hề nói chuyện, thế nhưng họ đã lấy bài thi ra rồi.
Người phụ trách nói: “Cấp trên gọi điện thoại trước chỉ đạo chúng tôi tìm bài thi không tên, một lúc nữa sẽ có người đến ghi tên, cho nên chúng tôi đã tìm nó.”
Sao bên trên lại biết cô và Hoàn Quân muốn đến đây.
Ánh mắt Trì Tảo Tảo nghi ngờ nhìn về phía Đường Hoàn Quân, Đường Hoàn Quân cũng khá tò mò, hỏi người phụ trách: “Anh biết là ai gọi điện đến không?”
Người phụ trách cười rất có ẩn ý, nhìn chằm chằm Trì Tảo Tảo nói: “Tổng giám đốc Diệp, chính là tổng tài của tập đoàn Thiên Vũ, cô bé, em là em gái của tổng giám đốc Diệp ư?”
“….”
Trì Tảo Tảo ngây người.
Là anh?
Anh đã giúp cô khơi thông con đường, không trách khi cô và Đường Hoàn Quân đến đây không hề tốn sức đã có thể vào được.
Người đàn ông đó cũng thật đáng giận, bề ngoài lạnh lùng nhưng trên thực tế vẫn suy nghĩ về cô.
Trì Tảo Tảo cảm động, nhanh chóng viết tên mình vào bài thi, sau đó đưa cho người phụ trách: “Cảm ơn anh.”
Người phụ trách cười ha ha, nói cô không cần cảm ơn, sau đó lại rất ân cần nói với Trì Tảo Tảo: “Sau khi em trở về, hy vọng có thể nói một vài câu tốt đẹp về chúng tôi trước mặt anh trai em.”
Trì Tảo Tảo đánh gãy lời của anh ta: “Anh đấy không phải là anh trai em, anh ấy là chồng em.”
Cô nói rất thản nhiên, người nọ nghe xong rất là sửng sốt, nhìn theo bóng dáng Trì Tảo Tảo rời đi.
Tuy rằng Trì Tảo Tảo không biết Diệp Khuyết lợi hại như nào nhưng có thể khiến người trong chính phủ có thái độ nịnh hót, nhưng mà, may mắn đã giải quyết xong, nếu như cô có thể đỗ vào trường đại học A, đến lúc đó cô có thể ở cùng chỗ với Diệp Khuyết rồi.
Ha ha, nghĩ đến những ngày được ở chung với anh, Trì Tảo Tảo đã cảm thấy vui vẻ.
Trước khi về nhà, Trì Tảo Tảo nói với Đường Hoàn Quân: “Nếu không, anh cùng em đi dạo đi?”
Đường Hoàn Quân lại không thể vui: “Em muốn mua gì?”
Trì Tảo Tảo ngồi trên ghế phụ, đôi tay đè lên ngực, hai mắt rạng rỡ: “Em muốn mua cho anh ấy một món quà, cảm ơn anh ấy đã giúp em, nếu không chúng ta cũng không thể thuận lợi như vậy.”
Đường công tử đang lái xe, rất là khó chịu: “Không có anh ta, bản thiếu gia cũng có thế giúp em, Trì Tảo Tảo em không muốn tặng quà cho anh sao?”
Nghe xong, Trì Tảo Tảo cũng không ngốc, vội vàng gật đầu: “Cũng đúng, không có anh ấy, anh cũng có thể giúp được em, nếu không, em mua hai món quà, một tặng cho anh, một tặng cho anh ấy.”
“Như vậy còn được.” Lúc này, trong lòng Đường nhị công tử mới dễ chịu hơn một chút.
Tới khu mua sắm, Trì Tảo Tảo chọn hai món đồ của nam giới, một chiếc đồng hồ tặng cho Đường nhị công tử, một chiếc cà vạt tặng cho Diệp Khuyết.
Đường công tử nhận được đồng hồ, khó hiểu hỏi Trì Tảo Tảo: “Vì sao em tặng anh món quà quý giá còn lại tặng cho anh ta một món quà tiện nghi.”
Thực ra, anh ta hy vọng có thể có được đồ vật như Diệp Khuyết.
Nhưng Trì Tảo Tảo lại cười tủm tỉm giải thích với anh ta: “Lễ nhẹ nhưng ý trọng, tặng anh ấy cà vạt, hy vọng anh ấy đeo trước ngực, lúc nào cũng có thể nhớ đến em, em tặng anh đồng hồ, nhắc anh mỗi ngày rời giường đúng giờ, ngu ngốc.”
“….”