Trì Tảo Tảo cũng không chậm trễ, sáu giờ mấy phút đãra ngoài cổng rồi.
Nhìn thấy xe Diệp Khuyết, cô hưng phấn chạy tới, mở cửa xe, tới ngồi lên hít sâu một hơi: “May là các bạn học không nhìn thấy em lên xe anh, nếu không, em đã trở thành kẻ thù chung của mọi người rồi."
Diệp Khuyết không phản ứng gì, khởi động xe rời khỏi.
Trì Tảo Tảo lấy điện thoại di động ra, mở website trường đại học A ra, đưa cho Diệp Khuyết xem: “Ông xã à, anh xem, anh mới đến trường học không lâu, liền được các bạn học chọn là quán quân trong bảng xếp hạng nam thần của đại học A."
Diệp Khuyết nhíu nhíu mày, dáng vẻ danh xứng với thực, vẫn là không tiếp lời Trì Tảo Tảo.
Trì Tảo Tảo ngược lại vẫn còn lạc quan, tự mình ở bên cạnh nói chuyện say sưa: “Oa, nếu để cho các bạn học biết, nam thần trong lòng bọn họ đã có một người vợ nhỏ rồi, không biết sẽ làm tan nát bao nhiêu trái tim thiếu nữ đây."
"Ha ha, vẫn là em may mắn, em nhanh chân đến trước, bắt lấy anh trước."
"..."
Diệp Khuyết cảm thấy, cần tìm thứ gì lấp kín miệng bé con này lại.
Thực sự là tự mình được tiện nghi còn ra vẻ, triệt để không nói gì với cô.
Anh không nói lời nào, Trì Tảo Tảo quấy rầy một lúc, cũng cảm thấy không còn sức lực, ủ rũ gọi anh: “Ông xã à, anh nói với em một chút đi mà, đều nói vợ chồng phải thẳng thắn, cái gì anh cũng không nói với em, anh như vậy làm em rất đau lòng đó!"
"Không có gì để nói!" Anh thật lòng lái xe, bất thình lình nói với cô: “Nói miệng không bằng hành động."
"..." Như vậy nghĩa là sao?
Trì Tảo Tảo ngu dốt, không hiểu, thế nhưng anh cứ như vậy, cao ngạo lạnh lùng, cô lại không phải không biết, vì vậy, không chấp nhặt với anh.
Xe rất nhanh lái về đến cửa nhà, Trì Tảo Tảo xuống xe trước, ở cửa chờ Diệp Khuyết cất xe vào trong gara, đợi anh quay lại, lúc này mới kéo cánh tay của anh, hai người ân ái đi vào trong nhà.
Thấy ba mẹ ngồi trong phòng khách, Trì Tảo Tảo vui vẻ gọi bọn họ: “Ba mẹ, con về rồi."
Vợ chồng họ Diệp bởi vì hôm nay có một vị khách không mời mà đến, bây giờ tâm trạng đều còn rất tệ, đối mặt Trì Tảo Tảo, bọn họ cũng chỉ là cười khổ qua loa.
Thế nhưng Diệp khuyết khôn khéo, liếc mắt đã nhìn ra ba mẹ có tâm sự, anh quay đầu nói với Trì Tảo Tảo: "Em lên lầu thay quần áo trước đi, lát nữa anh lên tìm em bàn luận."
Tìm cô bàn luận?
Giữa bọn họ có thể có chuyện gì để thảo luận?
Trì Tảo Tảo nghĩ thầm, phỏng chừng Diệp Khuyết muốn cho cô niềm vui bất ngờ gì đó, vì vậy, dù muốn hay không cũng lên tiếng chào hỏi ba mẹ, sau đó nhảy nhót lên lầu.
Thấy Trì Tảo Tảo rời đi, lúc này Diệp Khuyết mới đến bên cạnh ba mẹ ngồi xuống, thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?"
Diệp Chấn Hoa và vợ liếc mắt nhìn nhau, khó mà tin nổi nhìn về phía Diệp Khuyết: “Con biết chúng ta muốn bàn luận với con?"
Thật qua khoa trương rồi, thấy rõ năng lực của đứa con trai này, không đi làm trinh thám thực sự là quá đáng tiếc.
"Ba mẹ nói đi, có chuyện gì?" Diệp Khuyết biểu hiện chăm chú, không gợn sóng rót trà cho từng người sau đó thưởng thức.
Diệp Chấn Hoa cũng không kiêng kị, hít một hơi, mở miệng nói: "Bọn họ tìm đến rồi, nói là một tuần sau, sẽ đón Tảo Tảo về."
"..."
Sắc mặt Diệp Khuyết, đột nhiên tối lại.
Ánh mắt nhìn về phía mẹ, Tiết Dung Chân cũng nói: “Diệp Nhị, con nói xem chúng ta nên làm gì? Nếu như bọn họ cố ý đón con bé trở về, chúng ta thật sự..."
Thật sự không có cách nào ngăn cản.
"Ai tới?" Diệp Khuyết biết những người kia là ai, nhưng càng muốn biết, cụ thể người đến đàm phán với ba mẹ là ai.
Tiết Dung Chân nói: "Là cậu của Tảo Tảo, Nam Cung Dực, công tước Nam Cung, anh ta nói, bất luận thế nào, một tuần sau, nhất định sẽ đón Tảo Tảo về."