“Tôi… Tôi xin lổỉ anh… Hu hu!”
Lưu Thư Nhất nhìn Giang Vũ áy náy, anh ta hoàn toàn không ngờ bây giờ người giúp mình lại chính là đối thủ mà anh ta luôn làm khó dễ bao nhiêu năm quá.
Hoàng Long cử tay sai mình đi hỏi thăm một chút, mới báo cáo lại chuyện Lưu Thư Nhất đã trải qua cho Giang Vũ nghe.
“Anh không cần phải xin lỗi tôi, bây giờ tôi chẳng những không hận anh mà còn rất cảm ơn anh nữa đây”.
Sau khi Giang Vũ biết nhưng chuyện Lưu
Thư Nhất đã trải qua, lại nhìn anh ta với đôi mắt đầy phức tạp: “Tuy anh đã từng gây ra tổn thương rất lớn cho tôi, nhưng nếu không có anh thì tôi không biết bộ mặt của Triệu Trung Tuyết tởm lợm đến thế. Tôi cũng không thể nào quen biết được cô Kỷ và lấy được thành tựu như ngày hôm nay”.
“Thật ra bây giờ tôi chẳng có hận anh gì hết, cũng không muốn thấy anh chết trước mặt tôi thòi”.
Lưu Thư Nhất nghe những lời này mà môi hơi run rẩy, nhưng anh ta lại không biết nên nói gì.
“Chỉ trách tại anh có mắt như mù”.
Giang Vũ nhìn Lưu Thư Nhất thương cảm: “Lúc trước, Triệu Trung Tuyết đối xử thế với tôi thì anh nên biết cô ta là loại đàn bà ác độc vô tình vô nghĩa rồi chứ? Anh nên đoán được là dù sớm hay muộn, khi anh rơi vào tình cảnh giống thế thì cô ta cũng sẽ tuyệt tình bỏ anh như tôi thôi”.
“Trời cao có mắt, nhân quả tuần hoàn. Bây giờ anh trở thành thế này cũng là nghiệp đấy”.
Giang Vũ kiểm tra, chắc chắn các vết thương trên người Lưu Thư Nhất không ảnh hưởng đến tính mạng mới quay đầu ra lệnh cho
Hoàng Long: “Gọi xe cấp cứu đến chở anh ta đi bệnh viện thôi”.
“Cậu quá lương thiện rồi đấy!”
Hoàng Long ngạc nhiên, lại khó hiểu hỏi: “Tên này từng tổn thương cậu, còn bôi nhọ danh dự của cậu mà. Cậu không giết thì thôi, cần gì cứu nữa?”
‘Vì bây giờ anh ta sống còn khốn khổ hơn cả chết”.
Giang Vũ liếc Lưu Thư Nhất rồi xoay người, đi thẳng không ngoảnh lại.
Những lời Giang Vũ nói hoàn toàn chính xác, bây giờ Lưu Thư Nhất thật sự rơi vào tình hình sống không bằng chết rồi.
Anh ta bị nhà họ Lưu đuổi khỏi dòng tộc, còn bị vợ bỏ. Một cậu cả quyền cao chức trọng vẻ vang của nhà họ Lưu từ trước đến giờ đột nhiên trở thành kẻ lang thang đầu đường só chợ với hai bàn tay trắng. Bây giờ, Lưu Thư Nhất còn thê thảm và khốn khổ hơn cả Giang Vũ lúc trước.
Hoàng Long nghe lời Giang Vũ, gọi xe cấp cứu, đưa họ địa chỉ rồi không quan tâm đến Lưu Thư Nhất nữa.
Sau khi hai người rời đi khuất bóng, xe cấp
cứu chưa kịp đến nơi thì đột nhiên có một gã ăn mày mặc áo choàng màu xám tro bịt kín mặt mũi xuất hiện. Gã này xách Lưu Thư Nhất lên rồi rời khỏi hiện trường chỉ trong nháy mắt.
Khỉ Giang Vũ quay lại thiên cung Vân Đỉnh thì đã thấy Kỷ Tuyết Tình đeo tạp dề lên người, lục lọi nấu ăn trong bếp.
Thư ký Tiểu Viện lại căng thẳng đứng ở cửa nhà bếp, vừa kiên nhẫn chỉ Kỷ Tuyết Tình chế biến món ăn ra sao vừa nhìn chăm chú vào từng cử động của cô giống như đang đối mặt với quân địch. Cô ấy đang sợ cô cả vô ý làm bản thân bị thương.
Kỷ Tuyết Tình rất vui sướng khỉ thấy toàn bộ mọi chuyện xảy ra với Giang Vũ tại Túy Tiên Lâu thông qua video do cấp dưới quay được.
Kỷ Tuyết Tình nhìn Giang Vũ không nhận bất cứ sự giúp đỡ nào mà có thể đè áp được Láng Phi Dương đến mức không ngẩng đầu lên được, vui mừng đến mức quơ chân múa tay như một đứa bé.
Trận đánh này của Giang Vũ thật sự đã mắt!
Từ nay về sau, không còn kẻ nào dám nói Giang Vũ chỉ là một thằng ăn bám nhờ có Kỷ Tuyết Tình chống lưng mới ra oai được. Bây giờ,
họ đã thấy chỉ bằng thực lực của anh đủ để kiêu ngạo với toàn Giang Châu.
Kỷ Tuyết Tình quá vui mừng nên quyết định tự vào bếp nấu cho Giang Vũ một bữa tiệc lớn để chúc mình, cho nên mới xuất hiện hình ảnh mà anh đang thây.
“Em ở trong nhà bếp làm gì thế Tuyết Tình?”
Giang Vũ vội bước vào bếp nói: “Để anh làm cho!”
“Anh đừng vào”.
Kỷ Tuyết Tình chặn Giang Vũ trước của, cam đoan: “Hôm nay em sẽ tự nấu đãi anh một bữa cơm, anh vào thăm ông cụ đi. Em làm nhanh lắm, sắp nấu xong rồi!”
Tuy Giang Vũ còn hơi lo lắng, nhưng anh không muốn phá hỏng tâm trạng vui vẻ của cô, nên đành ngoan ngoãn đến gặp ông cụ nói chuyện.
Tiểu Viện còn nhìn Giang Vũ với thái độ rất phức tạp, trước đây cô ấy không bao giờ ngờ được một cô chiêu hai tay không dính chút nước xuân lại vì một người đàn ông vào bếp.
Phúc lợi này, ngay cả lão Vương gia nhà họ Kỷ cũng chưa từng nhận được đây.
“Haiz! Lúc trước cô còn nói bản thân không tin vào số mệnh, cuối cùng lại động lòng với chân mệnh thiên tử mà ông già kia đã đoán”.
Tiểu Viện nhìn Kỷ Tuyết Tình đang chăm chú nấu ăn trong phòng bếp như người phụ nữ đảm đang, cảm thán không thôi.
Không lâu sau đó!
Giang Vũ nhìn bàn cơm toàn là món Kỷ Tuyết Tình chuẩn bị cho mình mà mặt tái nhợt, khóc khônq ra nước mắt!