“Thần y cái mẹ gì chứ! Nó thằng ở rể, là thăng mặt trắng ăn bám thôi”.
Lăng Phi Dương thốt lên những lời giễu cợt, khinh bỉ: “Giám đốc Trương, đừng tin nó nói”.
“Tên này ở rể ba năm rồi bị vợ ly hôn. Cuối cùng, nó còn bị đuổi khỏi nhà đấy”.
“Nếu là thần y thì sao sống trong hoàn cảnh tủi nhục như thế. Chắc chắn tên này đang gạt ông đớ”.
Lăng Phi Dương sợ Giang Vũ làm hư chuyện lớn của mình, vội vàng bêu xấu anh trước mặt mọi người.
Bố con Trương Hiển Minh cũng lập tức đen mặt giống như dự tính của Lăng Phi Dương.
“Anh Bảo Quốc sống ở một nơi nhỏ bé lâu rồi nên tầm nhìn cũng càng ngày càng thấp đi”.
Trương Hiển Minh trở mặt ngay lập tức, ánh mắt nhìn vào Giang Vũ cũng khó chịu và ghét bỏ rõ ràng: “Ông ta đề cử người như thế này chữa bệnh cho con gái của tôi, ông ta không sợ hại chết Xảo Xảo à”.
“Anh đang làm cái quỷ gì vậy hà?”. Truyện Đô Thị
'Trương Hồng Nham khó chịu nhìn Tề Thiên Minh: “Một kẻ bị vợ bỏ, còn làm rể nhà người ta mà dám xưng thần y. Có phải anh bị anh ta mua chuộc không?”
“Đương nhiên, anh ta là tên lừa đảo rồi!”
'Tề Thiên Minh chưa nói, Bruce đã thốt lên với gương mặt kiêu căng: “Trong nước có quá nhiều bọn giang hồ. bịp bợm, tuổi này mà dám xưng thần y thì 100% là lừa đảo!"
“Anh Giang không phải kẻ lừa gạt, anh ấy là. ”, Tề Thiên Minh vội vàng giải thích.
“Đủ rồi!"
Trương Hiển Minh cau mày cắt ngang lời Tê Thiên Minh nói: “Mấy năm nay Thiên Minh không đến nhà của bác, bác còn đang định tiếp đãi cháu chu đáo. Nhưng bây giờ Xảo Xảo đang bệnh rất nặng, bác không có tâm trạng đâu tiếp cháu nữa. Cháu cứ ở đây trước đi!”
Trương Hiển Minh nói đến đây lại nhìn Giang Vũ, lạnh lùng đuổi khác: “Còn vị thần y này, dù sao cũng là bạn mà cháu dẫn đến. Chỉ cần cậu ta không làm phiền thì bác vẫn sẽ tiếp đại đúng lễ nghĩa”.
“Muốn đấu với tao mày còn non lắm!”
Lăng Phi Dương đắc thắng, hếch mặt lên trời nhìn Giang Vũ nói: “Tuy mày có đám người Kỷ Tuyết Tình làm chỗ dựa ở Giang Châu, nhưng tỉnh thành là địa bàn của †ao. Mày muốn gây chuyện ở đây, không có cửa đâu con.
“Chú Trương..." “Thôi đừng gọi nữa!”
Giang Vũ phớt lờ điệu bộ châm biếm của Lăng Phi Dương, cắt ngang lời của Tê Thiên Minh rồi nói: “Người †a không tin tôi cũng dễ hiểu”.
“Vị chuyên gia nước ngoài kia sẽ chữa bệnh cho cô Trương, chắc cô ấy không sao đâu. Dù sao, cả hai ta đều mong cô Trương khỏi hẳn”.
“Xem như cậu biết điều”.
Trương Hiển Minh gật đầu, rất hài lòng lời nói của Giang Vũ. Ông ta lập tức nhìn Bruce: “Từ khi con gái tôi gặp tai nạn giao thông, mẹ con bé qua đời thì...”
“Giám đốc Trương đừng lo lắng!”
Bruce xua tay, nói đầy tự tin: “Tôi sẽ chữa bệnh cho con gái yêu của ông, bởi tôi đã rất quen với những bệnh nhân bị rối loạn tâm lý sang chấn rồi”.
“Tuy thời gian chữa bệnh này sẽ tốn rất nhiều thời gian, nhưng tôi tự tin có thể giúp cô Trương cải thiện tình hình trong thời gian ngắn. Ít nhất là bệnh của cô ấy không chuyển biến xấu thêm nữa”.
“Dù bệnh của con bé chỉ giảm bớt thôi cũng đã là tốt, không hổ là chuyên gia nổi tiếng thế giới. Con gái của tôi được cứu rồi!"
Trương Hiển Minh nghe kế hoạch của Bruce mà vui _ mừng chảy nước mắt.
Từ sau khi vợ ông ta qua đời, con gái mắc bệnh, ông †a lo lắng mất ăn mất ngủ rất lâu, cứ tiếp tục như thế bản thân ông ta cũng sắp tự kỷ luôn rồi.
“Thế mời ông Bruce chữa bệnh cho em gái tôi nhanh đi”, Trương Hồng Nham nôn nóng giục giã.
“Đừng vội!"
Bruce nhếch môi, ung dung nói: “Trước khi chữa bệnh, chúng ta nói đến phí điều trị trước”.
“Tôi đã cho một cây nhân sâm sáu mươi năm và năm triệu mà Bruce? Ông còn đòi cái gì nữa?”
Lăng Phi Dương lập tức đen mặt hỏi đối phương.
“Năm triệu với cây nhân sâm của chủ tịch Lăng chỉ mời tôi từ nước ngoài bay về đây thôi, còn giờ là tiền bỏ sức”.
Bruce nghiêm túc nhìn Lăng Phi Dương: “Dù tôi a_ Không giúp thì đó cũng là phí dịch vụ ông phải đưa tôi”.
Ngay sau đó, ông ta nhìn về Trương Hiển Minh với lòng tham không đáy: “Trước mắt, nếu không muốn tôi cứu người thì phải tính đến phí điều trị khác nữa. Bới lại lỡ điều trị bệnh trong thời gian dài thì đó là tiền nhà tự trả, chứ không tôi đi đây!”