“Cậu chủ Vương, vị này chắc hẳn là anh Giang Vũ người vô cùng nổi tiếng ở Giang Châu thời gian gần đây đúng không!”
Nhìn thấy Vương Kỉm Mãn và Giang Vũ xuống xe, người đàn ông trung niên kia lập tức dẫn theo Long Hiểu Hà nhiệt tình chạy ra đón tiếp.
“Quán chủ Long, vị này chính là anh Giang Vũ”.
Vương Mãn Kim lập tức giới thiệu: “Anh Giang, vị này chính là cao thủ hàng đầu của Giang Châu, quán chủ của võ quán Khiếu Thiên, ông Long Khiếu Thiên”.
“Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!”
Giang Vũ và Long Khiếu Thiên đồng thời chắp tay chào nhau, sau đó đánh giá lẫn nhau.
“Đây chính là cao thủ hàng đầu của Giang Châu à, có vẻ như cái danh không xứng vớỉ cái thực!”
Trong lòng Giang Vũ thầm cảm thấy khó hiểu, nhìn từ cơ thể gầy đét cùng đôi mắt thâm đen trũng sâu của đối phương, anh có thề đoán ra được đây là biểu hiện điển hình của cơ thể bị tửu sắc đào rỗng.
Nhìn thấy bộ dáng tán tụng giả tạo của Giang Vũ và ba mình, Long Hiểu Hà khinh thường bĩu môi, thái độ không hề dê chịu gì.
Lúc ban đầu khỉ Long Hiểu Hà bị Hàn Lỉnh ép phải quỳ xuống trước Giang Vũ, cò ta đã vô cùng oán hận Giang Vũ rồi.
Hôm nay ba cô ta không những chủ động mời Giang Vũ đến giúp đỡ, mà còn tặng Hà Thủ ô quý giá cho anh, việc này làm cho Long Hiểu Hà cảm thấy rất không vui.
May là ba cô ta đã đồng ý, đợi lợi dụng xong Giang Vũ sẽ tìm cơ hội giúp cô ta trả thù, Long Hiểu Hà mới nhẫn nhịn không lên cơn.
“Quán chủ Long, ông tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?”
Đi vào trong phòng tiếp khách ở sảnh chính của võ quán, Giang Vũ vào thẳng vấn đề hỏi Long Khiếu Thiên.
“Cậu Giang quả là con người dứt khoát, nếu đã như vậy, tôi cũng không vòng vo nữa”.
Long Khiếu Thiên đưa một hộp quà tặng trong suốt đến trước mặt Giang Vũ: “Đây là một gốc Hà Thủ ô tôi đã cất được ba mươi năm, mong anh Giang nhận cho”.
Hai mắt Giang Vũ sáng lên, cảm nhận được từng đợt linh khí phát tán ra từ trong hộp quà, lòng anh hân hoan không thôi.
“Quán chủ Long có việc gì cứ nói thẳng đỉ”.
Nể tình gốc Hà Thủ ô này, Giang Vũ bày tỏ thái độ kiên định: “Chỉ cần là việc tôi có thề giúp thì chắc chắn sẽ dốc hết sức đề làm”.
“Tôi muốn mời anh Giang thay mặt cho võ quán Long Khiếu thi đấu với võ quán Thiên Địa”.
Long Khiếu Thiên cũng không vòng vo mà dứt khoát hứa hẹn: “Gốc Hà Thủ ô này chỉ là tiền đặt cọc, đợi sau khi anh Giang chiến thắng trong cuộc thỉ đấu, tôi sẽ có quà tạ lê khác nữa”.
Giang Vũ khó hiểu nhìn Long Khiếu Thiên: “Ông là cao thủ hàng đầu của Giang Châu, hoàn toàn có thể tự mình ra trận, vì sao lại phải mời tôi?”
“Ba tôi đương nhiên là có lý do không tiện ra mặt”.
Long Hiểu Hà mất kiên nhẫn nhìn Giang Vũ
nói: “Nếu không chúng tôi hà tất phải lãng phí dược liệu quý giá như thế để đỉ tìm anh!”
“Hiểu Hà không được vô lễ”.
Long Khiếu Thiên mắng một câu, nhưng lại không có ý muốn trách cứ thật sự, cười hì hì nói với Giang Vũ:
“Cái danh hiệu cao thủ hàng đầu của Giang Châu này có được là do năm năm trước đây đánh bại Quách Chính, nhưng dù gì đó cũng là chuyện của năm năm trước rồi”.
“Cái gọi là sức mạnh chỉ sợ tuổi trẻ, Quách Chính vốn dr nhỏ hơn tôi mười tuổi, lại thêm năm năm này ông ta điên cuồng tu luyện, tôi bây giờ chưa chắc đã là đối thủ của ông ta”.
“Trong hai năm gần đây võ quán Khiếu Thiên và võ quán Thiên Địa đối đầu nhau càng ngày càng dữ dội, nếu cứ tiếp tục như vậy thì đôi bên đều bất lợi”.
“Do đó tôi mới giao hẹn với Quách Chính, để đám đệ tử của hai võ quán quyết đấu một trận cuối cùng vào ba ngày sau, người bị thua sau cùng sẽ phải rút khỏi võ lâm Giang Châu”.
Kỳ thực Long Khiếu Thiên chưa hề nói hết toàn bộ sự thật.
Từ năm năm trước sau khi đánh bại Quách