“Cô bớt ảo tưởng lại đi, tôi đâu có hứng thú theo dõi cô”. Nhìn vẻ mặt này của cô ta, Giang Vũ chợt cảm thấy buồn nôn, không biết tại sao mình lại có thể sống chung với loại
phụ nữ này lâu như vậy.
“Nếu anh không theo dõi tôi thì sao lại xuất hiện ở đây?”
Triệu Trung Tuyết cười mỉa, khẳng định nói: “Chắc chắn trong nhà có người nói cho anh biết hôm nay tôi và Thư Nhất sẽ tới khu biệt thự Vân Đỉnh để xem nhà, nên anh mới đi theo. tới đây, muốn làm chúng tôi ghê tởm chứ gì”.
“Hai người định mua nhà ở đây à?”
Giang Vũ ngạc nhiên, bấy giờ mới hiểu ra vì sao hai người họ lại xuất hiện ở đây.
“Đúng vậy!"
Triệu Trung Tuyết đắc ý ôm cánh tay Lưu Thư Nhất, khoe. khoang: “Hôm qua tôi đã đăng ký kết hôn với Thư Nhất rồi, giờ chúng tôi đã là vợ chồng hợp pháp”.
“Hiệu suất cũng nhanh đó!”
Giang Vũ bĩu môi nói kháy: “Dan díu lâu rồi cuối cùng cũng tu thành chính quả, chúc mừng nhé!”
“Anh bớt ở đây nói móc lại đi!”
Triệu Trung Tuyết còn tưởng Giang Vũ ghen, bèn khinh bỉ: “Chúng tôi vừa đăng ký kết hôn hôm qua, hôm nay Thư Nhất đã dẫn tôi đi xem nhà ở khu biệt thự Vân Đỉnh, đây mới là đàn ông đích thực này”.
“Nếu như theo anh, có lẽ kiếp sau tôi cũng không có cơ hội sống trong một khu chung cư cao cấp như khu biệt thự Vân Đỉnh đâu. Anh...
“Xin lỗi nhé, tôi đã chuyển vào sống trong khu biệt thự Vân Đỉnh rồi!”, Giang Vũ không chút khách sáo ngắt lời cô ta.
“Ha ha ha! Ông xã, anh có nghe tên vô dụng này nói gì không?”
Triệu Trung Tuyết sửng sốt, sau đó lập tức cười phá lên: “Cái tên vô dụng này còn bảo anh ta đã chuyển vào sống trong khu biệt thự Vân Đỉnh, buồn cười quá đi m
“Giang Vũ, làm người quý ở chỗ tự biết mình”.
Lưu Thư Nhất cũng lên tiếng giễu cợt: “Khu biệt thự Vân Đỉnh là khu chung cư tốt nhất ở Giang Châu, ngay cả nhà họ Lưu tao cũng chỉ miễn cưỡng có thể mua được một căn nhà ở đây thôi, hạng người ăn hại như mày kiếp sau cũng không thể...”
Không đợi Lưu Thư Nhất nói hết câu, Giang Vũ đã lấy thẻ mở khoá cửa ra quét.
“Ting!” Cổng biệt thự từ từ mở ra. “Tôi sống ở đây thật mà”.
Giang Vũ quơ tấm thẻ mở khoá trong tay: “Nếu không thì người ngoài sẽ không có được tấm thẻ từ mở khoá cửa này
đâu”. “Sao, sao có thể như vậy?”
Triệu Trung Tuyết khó tin nhìn chăm chäm tấm thẻ mở khoá trong tay Giang Vũ.
Tên vô dụng vừa mới ly hôn với cô ta hôm qua, sao hôm nay đã chuyển vào sống trong khu biệt thự sang trọng nhất rồi?
“Là nhà của Kỷ Tiểu Viện chứ gì!” Lưu Thư Nhất lập tức nghĩ đến nữ thần cực phẩm đi chiếc.
Bentley ngày hôm qua, trong mắt đầy ghen tị và không phục: “Hai người sống chung à?”
Dựa vào đâu mà một thằng vô dụng như Giang Vũ lại được mỹ nữ cực phẩm như Kỷ Tuyết Tình thích, thậm chí còn được sống trong căn biệt thự cao cấp của mỹ nữ chứ?
Còn anh ta là cậu cả nhà họ Lưu, xuất sắc thế kia mà vẫn phải mua nhà cho loại son phấn dung tục như Triệu Trung Tuyết?
“Phải!”
Một lần nữa nghe thấy từ “sống chung” này, Giang Vũ không phủ nhận, cảm khái đáp: “Việc này phải cảm ơn cậu Lưu đã thay tôi tiếp nhận đôi giày rách nào đó, nếu không thì tôi chẳng có cơ hội quen cô Kỷ đâu”.
“Đồ khốn, anh nói ai là giày rách hả?”
Vừa nghe vậy, Triệu Trung Tuyết lập tức nổi đoá: “Dù thăng nhu nhược như anh được ở trong khu biệt thự Vân Đỉnh thì có sao? Giờ anh chỉ là một thăng ăn hại dựa dẫm vào phụ nữ, cái loại bám váy đàn bà thôi”.
“Có thể bám váy nữ thần xuất sắc như cô Kỷ cũng được
tính là bản lĩnh của tôi”.
Giang Vũ nhún vai, thương hại nhìn vê phía Lưu Thư Nhất: “Còn cậu Lưu tốn một số tiền lớn mà chỉ có thể cưới một đôi giày rách, thật đáng thương!”
“Giang Vũ, mày mà dám nói xấu Tuyết Nhi nữa, tao sẽ đánh cho mày tàn phế luôn đấy”.
Nghe vậy, Lưu Thư Nhất vốn đã thấy bất công lại càng thêm phân nộ, bèn cảnh cáo bằng giọng điệu lạnh tanh.
“Đánh cho tao tàn phế? Chäảc mày quên mất hôm qua đã bị tao đánh như thế nào rồi phải không?”
Giang Vũ tỏ vẻ kì quặc, vừa xoay cổ vừa khiêu khích: “Lại đây, để tao xem mày sẽ đánh tao tàn phế kiểu gì?”
Lưu Thư Nhất đờ mặt ra, đã bị thủ đoạn của Giang Vũ ngày hôm qua doạ sợ, hoàn toàn không dám ra tay.
“Cứ luôn mồm bảo tao vô dụng, kết quả mày lại chẳng băng một thăng vô dụng”.
Giang Vũ khinh bỉ nhìn anh ta: “Với cái nhân cách này của mày cũng chỉ xứng với đôi giày rách mà tao chơi chán rồi thôi!”
Nghe Lưu Thư Nhất bỗng quay phắt lại nhìn chòng chọc vào Triệu Trung Tuyết: “Chẳng phải cô nói anh ta chưa bao giờ chạm vào cô sao?”
Khi thấy Lưu Thư Nhất nghỉ ngờ việc này, Triệu Trung
Tuyết vội vàng giải thích: “Anh yêu à, anh đừng nghe anh ta nói bậy, em...”
“Đừng nói anh thật sự tin rằng tôi chung chăn chung gối với cô ta ba năm mà chưa từng làm gì đấy?”
Giang Vũ tỏ ra khoa trương ngắt lời cô ta, ngạc nhiên hỏi: “Lễ nào cậu Lưu không phát hiện, lúc ở bên cạnh cậu, cô ta không còn là xử nữ nữa sao?”
Thật ra anh chưa từng chạm vào Triệu Trung Tuyết, chỉ muốn kháy cho đôi nam nữ khốn nạn này ghê tởm thôi.
“Ông xã, anh ta chỉ muốn làm chúng ta ghê tởm thôi, anh nhất định phải tin...”
Một tiếng “chát” giòn giã vang lên. Không đợi Triệu Trung Tuyết nói dứt lời, Lưu Thư Nhất đã
tát cho cô ta một bạt tai.
“Con khốn này! Không phải cô bảo hồi còn đi học, cô đi xe nên bị rách à?”
Lưu Thư Nhất quát Triệu Trung Tuyết với vẻ mặt xanh mét: “Không ngờ cô lại dám nói dối tôi!”
“Ui cha, thu hoạch ngoài ý muốn rồi đây!”
Nhìn thấy hai người vừa mới anh anh em em giờ đã cãi nhau, Giang Vũ cười hả hê: “Đúng là khoe khoang thường hay chia tay sớm!”
Anh cảm thấy với nhân phẩm của Triệu Trung Tuyết, hồi đi học không thể nào thủ thân như ngọc được, ai dè lại nói trúng phóc.
“Giang Vũ, mày đừng đắc ý! Ban đầu tao định chờ mấy ngày nữa rồi xử lí mày sau, nhưng nếu mày đã muốn chết thì đừng trách tao độc ác”.
Lưu Thư Nhất hậm hực lấy điện thoại ra: “Tao sẽ cho mày được biết chênh lệch về thực lực là như thế nào”.
“Hôm qua chồng tôi đã liên lạc với ông Long của Thiên Địa Minh, bỏ ra một triệu mua cái mạng chó của anh rồi, tiếc là chưa tìm được chỗ ẩn nấp của anh nên mới để cho anh sống đến bây giờ thôi”.
Bị Giang Vũ phá huỷ hình tượng trong lòng Lưu Thư Nhất, Triệu Trung Tuyết bụm má, độc ác nói: “Giờ anh lại tự nhảy ra ngoài, vậy thì cứ chờ chết đi!”
“Bỏ tiền ra tìm người ngoài để đối phó tôi, cũng chịu chỉ thật đấy!", Giang Vũ khế cau mày.
Thế giới ngầm ở Giang Châu do hai ông trùm một Long một Hổ nắm quyền, gồm Hoàng Long của Thiên Địa Minh và Hồng Hổ của Tụ Nghĩa Đường.
Ông Long được nhắc tới trong lời Triệu Trung Tuyết là Hoàng Long của Thiên Địa Minh, là một nhân vật máu mặt vô cùng tàn nhẫn. Thiên Địa Minh do ông ta quản lý chính là thế lực bất quy tắc đứng sừng sững ở Giang Vũ mấy chục năm liền, đàn em nhiều vô kể, ai nấy cũng đều là những kẻ không coi pháp luật ra gì.
“Sao nào, bị tên tuổi của ông Long doa sợ rồi à?”
Triệu Trung Tuyết kiêu ngạo nhìn về phía Giang Vũ: “Nếu như anh không muốn chết thì quỳ xuống dập đầu xin lỗi bọn tôi đi, sau đó tự bẻ gãy hai tay hai chân của mình, tôi có thể khuyên chồng tôi tha cho anh một mạng”.
“Cô nên nghĩ cách giải thích với chồng mình về việc đã từng lên giường với người đàn ông khác thì hơn!”
Giang Vũ không hề lo lảng đốp chát lại một câu, bây giờ anh rất tự tin vào thực lực của mình.
Hơn nữa anh biết chuyện này sợ hãi cũng vô ích thôi, hãy. cứ đối diện với nó!
“Ông xã, anh nhất định phải tin tưởng em”.
Nghe thấy những lời châm ngòi chia rẽ của Giang Vũ, Triệu Trung Tuyết thay đổi sắc mặt, không đếm xỉa tới anh nữa mà kéo cánh tay Lưu Thư Nhất, nói sang chuyện khác: “Chúng ta đi xem nhà đi!”
“Xem cái quần què!”
Lưu Thư Nhất lại giơ tay tát cô ta một bạt tai nữa, sau đó đẩy cô ta ra rồi lái xe rời đi.
“Ông xã, em không có nói dối anh thật mà... Hu hul”
Triệu Trung Tuyết ngã lăn quay đuổi theo sau chiếc xe BMW, cuối cùng ngã sấp mặt, trơ mắt nhìn ô tô đi xa.
“Đáng đời!”
Nhìn thấy dáng vẻ ấy của Triệu Trung Tuyết, Giang Vũ hả giận măng một câu rồi rời đi không ngoảnh đầu lại.
Mười mấy phút sau.
Giang Vũ xách một đống đồ trở về biệt thự, mới vừa đi tới cổng chính đã bị một chiếc minubus chặn đường.
Tiếp theo, bốn người đàn ông lực lưỡng cần dao phay. nhảy xuống xe, còn chẳng nói câu nào đã vung dao chém thẳng về phía Giang Vũ...