Không thể không nói, Triệu Trung Tuyết và Giang Vũ thực sự là oan gia trời sinh.
Toàn bộ hội trường rất ít người chú ý đến Giang Vũ ở trong góc, nhưng Triệu Trung Tuyết lại thấy được!
“Tên vô dụng đó nhất định là bởi vì có quan hệ với Hoàng Long mới lén vào được!”
Lưu Thư Nhất khỉnh thường cười: “Nhưng hắn chỉ đang tự rước nhục vào người mà thôi”.
Lưu Thư Nhất đến bên cạnh Lăng Phi Dương, người đang bị bao vây bởi một nhóm các ông lớn, và nói nhỏ: “Sếp Lăng, tên vô dụng Giang Vũ cũng tới đây!”
Nghe vậy, Lăng Phỉ Dương đang mỉm cười xã giao đột nhiên sắc mặt trở nên u ám, quay đầu nhìn về phía chỗ Giang Vũ: “Xem ra thằng nhãi đó cũng muốn chạm tay vào hai loại thần dược này, đúng là không biết tự lượng sức
mình”.
Nghĩ đến chuyện Lăng Vân đã mất một chân, bây giờ chỉ có thể ngồi xe lăn, Lăng Phi Dương hận không thể chặt Giang Vũ ra thành từng mảnh.
Theo ánh mắt của Lăng Phi Dương, mọi người mới chú ý đến Giang Vũ, lúc này mới nhớ lại mối hận thù giữa nhà họ Lăng và Giang Vũ.
Nhiều người nhanh nhạy nhận ra rằng đây chắc chắn là cơ hội tốt để lấy lòng Lăng Phi Dương.
Lưu Thư Nhất ngay lập tức nháy mắt ra hiệu với cha mình Lưu Kiện.
Lưu Kiện ngầm hiểu, lập tức bưng ly rượu tới trước mặt Giang Vũ: “Không ngờ cậu Giang cũng đến tham gia sự kiện lần này”.
“Ông là ai?”
Giang Vũ nhìn Lưu Kiện với vẻ đầy nghỉ hoặc.
“Tôi là Lưu Kiện, người đứng đầu nhà họ Lưu, tôi là ba của Lưu Thư Nhất”.
Lưu Kiện cười giễu cợt, mỉa mai nói: “Cậu không biết tôi, nhưng tôi biết cậu, dù sao ngay từ đầu tôi đã biết chuyện con trai mình cắm sừng cậu. Tôi thật sự rất tò mò, làm sao cậu có
can đảm sống đến bây giờ vậy?”
“Ông muốn chết!”
Nhìn thấy Lưu Kiện chạy tới làm nhục Giang Vũ, Nghiêm Phá Quân đột nhiên đứng dậy, chuẩn bị ra tay.
“Bình tĩnh!”
Giang Vũ ngăn Nghiêm Phá Quân lại, giễu cợt nhìn Lưu Kiện: “Nghe nói trong khoảng thời gian này, nhà họ Lưu ôm chân nhà họ Lăng và làm ăn rất tốt, nhưng chờ đến khỉ nhà họ Lăng phá sản thì cuộc sống tốt đẹp của nhà họ Lưu cũng sẽ đi đến hồi kết”.
Lúc này, Giang Vũ đã hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi quá khứ, anh không có chút cảm giác nào khỉ đối mặt với sự chế giễu của Lưu Kiện.
“Xem ra cậu không chỉ là một tên vô dụng, mà còn là một kẻ ngông cuồng hoang tưởng!”
Không chọc giận được Giang Vũ, Lưu Kiện cười khẩy nói: “Sao cậu không đi tiểu rồi soi lại xem mình là thứ gì. Đừng nói khiến nhà họ Lăng phá sản, ngay cả trong cuộc đấu thầu ngày hôm nay, cậu cũng không thể ngán cản nhà họ Lăng trúng thầu”.
“Sao ông lại chắc chắn là nhà họ Lăng sẽ
thắng thầu như vậy?”, vẻ mặt Giang Vũ tỏ ra kỳ quái.
“Bởi vì người bí ẩn đang tìm kiếm đối tác mạnh nhất, không ai mạnh hơn nhà họ Lăng. Sau khi nhà họ Lăng có được quyền kỉnh doanh, nhà họ Lưu của tôi cũng sẽ có được quyền đại lý”.
Lưu Kiện bĩu môi, mỉa mai nói: “Chẳng lẽ cậu còn cho rằng mình có tư cách hợp tác với người bí ẩn đó sao?”
“Tôi thực sự không thể hợp tác với người bí ấn, bởi vì tôi chính là người bí ẩn, và tôi không có cách nào để hợp tác với chính mình được”.
Giang Vũ sờ cằm nói: “Tôi rất có trách nhiệm mà nói với ông, nhà họ Lưu sẽ không bao giờ có được quyền đại lý”.
“Ha ha ha!”
Nghe vậy, Lưu Kiện cười lớn, nhìn Giang Vũ một cách thông cảm: “Xem ra bệnh hoang tưởng của cậu càng ngày càng trầm trọng, nếu cậu là người thần bí, vậy tôi chính là Ngọc Hoàng Đại Đế”.
“Còn nói nhà họ Lưu của tôi không có được quyền đại lý, đúng là trò cười!”