“Là nhà họ Lăng đã ép chúng tôi phải đứng cùng một chiến tuyến với anh, chúng tôi cũng đang cá rằng anh có thể hạ gục được nhà họ Lăng”.
“Thời gian gần đây chúng tôi vẫn luôn để tâm quan sát đến động thái của nhà họ Lăng, còn quan tâm bọn họ hơn cả anh”.
“Xin lỗi! Do tôi liên lụy đến mọi người!", Giang Vũ thành khẩn xin lỗi.
Trước đây trong buổi tiệc của nhà họ Lăng, Giang Vũ đã nghe nói đến chuyện của Tê Thị Tôn và Tê Thiên Minh.
Chỉ là không ngờ được việc đàn áp này lại kéo dài lâu như vậy, xem ra nhà họ Lăng mà không đổ thì nhà họ Tê cũng sẽ không có ngày trở mình.
“Việc đã đến nước này, không cần nói những lời khách sáo nữa”.
'Tê Thiên Minh mỉm cười, nói bằng giọng lành lạnh: “Mặc dù khả năng của nhà họ Tề có hạn, nhưng cũng không thể để người khác muốn làm gì thì làm. Chúng tôi không có khả năng để đối phó với nhà họ Lăng, giúp anh một chút cũng không thành vấn đề!”
“Đa tạ! Anh nói xem bệnh của Trương Hiển Minh này thế nào.
“Tôi không có nói là phải khám bệnh cho chú Trương”.
Tê Thiên Minh vội ngắt ngang lời của Giang Vũ, noi: “Người bị bệnh tên là Trương Xảo Xảo, là con gái được thương yêu nhất của chú Trương”.
“Đại khái một năm trước, Xảo Xảo đua xe với người ta, bị mẹ cô ta đứng ra ngăn cản. Sau đó, cô ta chở theo mẹ mình tức giận lái xe với tốc độ nhanh, kết quả gây ra †ại nạn, mẹ cô ta đã mất ngay tại chỗ”.
“Mặc dù Xảo Xảo đã được cấp cứu kịp thời, nhưng mà gương mặt bị hủy hoại, lại thêm cô ta không chấp nhận được sự thật đã hại chết mẹ ruột của mình, nên cả người cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn”.
“Trước đó bác sĩ chẩn đoán Xảo Xảo bị di chứng sau chấn thương cùng với chứng trầm cảm nặng, đã từng đi khám rất nhiều nơi nhưng vẫn không có chuyển biến tốt”.
“Hai chứng bệnh mà anh nói, chỉ tùy ý một loại nào. đó tôi cũng có thể dễ dàng chữa được”.
Giang Vũ khẽ nhíu mày, nói một cách cẩn thận: “ Nhưng mà hai loại bệnh này mắc chung với nhau, hơi rắc rối”.
“Theo như trí nhớ của tôi, mặc dù di chứng sau chấn thương thường sẽ đi kèm với bệnh trầm cảm, nhưng người bình thường sẽ rất hiếm khi cùng lúc mắc cả hai chứng bệnh này”.
“Tôi cần phải xem xét thật kỹ xong mới đưa ra kết luận được”.
“Hy vọng anh có thể chữa được cho Xảo Xảo!”
Tê Thiên Minh thở dài, giọng đầy thương cảm: “Do. ba tôi và chú Trương có mối quan hệ rất thân, nên tôi luôn coi Xảo Xảo như em gái của mình, thực sự hy vọng Xảo Xảo có thể khỏe lại”.
Nói chuyện cả một đường, Tề Thiên Minh lái xe đến một căn biệt tự xa hoa ở ngoại ô của tỉnh lị.
“Thiên Minh, lâu rồi không gặp!”
Xe vừa mới dừng lại, một thanh niên mặc đồ tây đã chạy lên đón, nhiệt tình nói: “Nghe ba tôi nói cậu muốn qua đây, tôi đợi cậu cả một buổi sáng rồi!”
“Nham Tử, vị này là người mà tôi đã từng nhắc đến với cậu lúc trước, người đã giúp tôi chữa khỏi căn bệnh vô sinh, Giang Vũ”.
'Tê Thiên Minh cũng nhiệt tình ôm chào hỏi người thanh kia một cái, sau đó giới thiệu: “Anh Giang, đây là bạn nối khố của tôi Trương Hồng Nham, là anh trai của Xảo Xảo".
“Hân hạnh!”
Giang Vũ và Trương Hồng Nham lịch sự chào hỏi nhau.
“Thiên Minh, cậu không nhầm chứ, người này trẻ tuổi như thế, có biết y thuật không?”
Sau khi chào hỏi xong, Trương Hồng Nham nhỏ giọng hỏi Tề Thiên Minh.
“Yên tâm đi! Anh Giang không chỉ có y thuật rất cao. siêu, hơn nữa còn là luyện dược sư!”
Tê Thiên Minh đầy tự tin nói: “Đan Ngưng Chỉ và Đan Sinh Cân Tục Cốt của tỉnh lị Phong Mị bây giờ đều được làm ra bởi tay của anh Giang, tôi tin anh ấy nhất định sẽ chữa khỏi được cho Xảo Xảo”.
“Ba loại thần dược suýt chút nữa làm cho nhà họ Lăng phá sản là do anh ấy làm ra à!”
Trương Hồng Nham thoáng giật mình ngơ ngác, vẻ mặt quái dị liếc nhìn Giang Vũ, lâm bầm nói: “Đúng là sự trùng hợp lạ kỳ!”
“Ý là sao?”, Tê Thiên Minh khó hiểu hỏi.
“Gia chủ của nhà họ Lăng, Lăng Phi Dương cũng vừa mới đưa một vị bác sĩ tâm lý đến đây khám bệnh cho. Xảo Xảo".
Trương Hồng Nham do dự một chút, nói: “Bọn họ bây giờ đang ở bên trong phòng khách, ba tôi đang tiếp đón họ kìa!”
“Trùng hợp vậy sao!”
'Tê Thiên Minh khẽ giật khóe miệng, không ngờ lại đụng mặt với Lăng Phi Dương ở đây.