Nhìn thấy Hàn Linh một lời không hợp liền muốn giết chết Long Hiểu Hà, Vương Mãn Kim và Tề Thiên Minh sợ đến mức gần như mất khống chế.
Đồng thời, họ cũng tin vào lời Viên Chấn Hoa nói về Hàn Linh lúc trước: Người phụ nữ này là một kẻ điên, luôn sẵn sàng giết người, thật kinh khủng!
Viên Chấn Hoa vẫn bình tĩnh, tỏ ra đồng tình nhìn Long Hiểu Hà: "Tôi đã nói rồi, trêu chọc vào cô ta thì chỉ có con đường chết!"
"Tiểu Linh, dừng lại!"
Đúng lúc này, giọng nói của ông Đổng đột nhiên vang lên: "Chỉ là tranh cãi nhỏ nhặt của đám tiểu bối
thôi, không cần phải giết người".
Ông Đổng đang chậm rãi bước tới, còn có Kỷ Tuyết Tình đi cùng.
"Ông Đổng, cứu tôi với, cứu tôi với!"
Nhìn thấy ông Đổng, Long Hiểu Hà tái nhợt liền nức nở kêu cứu.
"Tiểu Linh, cô nên bình tĩnh hơn một chút đi!"
Ông Đổng không để ý đến Long Hiểu Hà, chỉ mỉm cười nhìn Hàn Linh nói: "Cô Long là khách của tôi, cho dù có xảy ra chuyện gì, nể mặt tôi, cô đừng động vào cô ta"
"Ông mời tôi đến đây, tôi chịu đến đã là nể mặt ông lắm rồi!"
Hàn Linh nắm lấy đầu Long Hiểu Hà, lạnh lùng nhìn ông Đổng nói: “Bây giờ tôi muốn giết cô ta, tại sao phải nể mặt ông nữa?”
Nghe vậy, sắc mặt của ông Đổng cứng đờ, không ngờ Hàn Linh lại không nể mặt ông ấy như vậy, đây đúng là một cái tát vào mặt ông ấy.
Nhìn kỹ, ông Đổng mới phát hiện đồng tử của Hàn Linh đã chuyển sang màu vàng đồng.
Người phụ nữ này một khi nổi điên thì sẽ không nể. mặt ai.
Những người khác sợ hãi nhìn Hàn Linh, cũng chỉ có người xuất thân từ gia tộc lớn ở thủ đô Long Kinh mới dám không nể mặt ông Đổng như cô ta.
Dù sao thì đám thanh niên ưu tú đến từ Giang Châu này cũng sẽ không bao giờ dám thô lỗ với ông Đổng.
"Người đâu!"
Nhận thấy Hàn Linh sắp mất kiểm soát, ông Đổng nhẹ quát một tiếng.
Hai người đàn ông trung niên mặc vest đen lao. nhanh vào viện, cảnh giác nhìn Hàn Linh.
"Mặc dù hai vệ sĩ của ông không yếu, nhưng sẽ không kịp ngăn cản tôi giết người".
Hàn Linh liếm môi, khinh thường nói: “Ai dám nhúc. nhích, tôi liền bẻ gấy cổ con ả chết tiệt này!”
Vừa dứt lời, Hàn Linh bắt đầu xoay tay phải, đầu của Long Hiểu Hà bắt đầu không ngừng xoay chuyển, giống như có thể bị xoắn đứt ra bất cứ lúc nào.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Kỷ Tuyết Tình có chút âm trầm, trước đó ông Đổng nói đã có sự chuẩn bị để ngăn cản Hàn Linh, nhưng thực ra ông ấy chẳng thể làm được gì cả.
Nếu như Hàn Linh thật sự ra tay với Giang Vũ thì ông Đổng sẽ không thể nào ngăn chặn được chuyện Giang Vũ bị giết.
"Hàn Linh, dừng tay!"
Lúc này, Giang Vũ mới chậm rãi mở miệng: “Cô phải học cách khống chế cảm xúc của mình”.
"Vâng!"
Nghe được lời nói của Giang Vũ, sắc vàng đồng †rong mắt Hàn Linh nháy mắt biến mất, sau khi cung kính đáp lại, cô ta mới buông Long Hiểu Hà ra: "Con khốn, nếu cô còn dám vô lễ với anh Giang thì thần tiên cũng không cứu được cô đâu!"
"Con mẹ nó, lời nói của anh Giang còn có trọng lượng hơn lời nói của ông Đổng, đúng là đỉnh quá!", Vương Mãn Kim và những người khác nhìn Giang Vũ với vẻ ngưỡng mộ.
Hàn Linh thậm chí còn không nể mặt ông Đổng, thế mà lại vâng lời Giang Vũ, thật sự quá lợi hại!
Sắc mặt ông Đổng tái nhợt, vốn định đích thân ra tay đánh phủ đầu Giang Vũ nhưng lại bị một cái tát vào mặt.
Khóe miệng Kỷ Tuyết Tình nhếch lên, tuy rằng không biết Giang Vũ thu phục Hàn Linh như thế nào, nhưng chuyện ông Đổng tổ chức Hồng Môn Yến ngày hôm nay cũng không thể gây khó dễ gì cho Giang Vũ khiến cho cô cảm thấy rất hài lòng.
||||| Truyện đề cử: Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ |||||
Lập tức mọi người ngồi vào chỗ, nhưng cảnh tượng lại trở nên có chút quái dị.
Ông Đổng ngồi trên ghế lớn, sắc mặt u ám, hào quang của ông ta đã hoàn toàn bị giang Vũ cướp mất.
Kỷ Tuyết Tình tao nhã ngồi ở bên cạnh Giang Vũ, Hàn Linh đứng ở phía sau Giang Vũ... xoa bóp vai cho anh.
Về phần bốn thanh niên ưu tú đến từ Giang Châu, họ đang ngồi trên ghế mà thấp thỏm như ngồi trên đống lửa.
“Kỹ thuật tốt đó, rất thoải mái”.