Ông cụ Hoäc chỉ là một bác sĩ bình thường trong thế tục, nhưng đã có vô số người tặng những món đồ quý. giá.
Cuồng Vũ Y Tiên làm thần y đứng trên đỉnh thế giới, mức độ quý giá của chúng có thể tưởng tượng được. Tới lúc này, Kỷ Tuyết Tình cũng đã hiểu tại sao Giang
Vũ lại biết được nhiều thủ đoạn thần kỳ đến vậy, sự dạy dỗ đều là đến từ Cuồng Vũ Y Tiên.
Khi bước vào thư phòng, ánh mắt của Giang Vũ đã dừng lại ở một đôi ngọc bội màu trắng như tuyết trên giá sách.
“Cậu có thích cặp ngọc bội này không?”
'Theo ánh mắt của Giang Vũ nhìn sang, ông cụ Hoắc: mỉm cười hỏi.
“Nếu tôi không nhìn nhầm, thì đây có lẽ là ngọc. thạch thời Lưỡng Hán”.
“Đồ vô sỉI"
Nghe thấy lời nói này, sắc mặt của Hoắc Tú Tú có chút khó coi.
'Trong mắt cô ấy Giang Vũ ngoài miệng nói muốn mua, nhưng trên thực tế lại là muốn lấy không trả tiền đây mà, với thân phận của ông cụ Hoäc và mối quan hệ nhà họ Kỷ, ông cụ Hoäc căn bản không thể từ chối vì tình cảm, cũng không thể thực sự nhận tiền.
“Giang Vũ, đừng làm bậy!
Kỷ Tuyết Tình cũng hiểu được hoàn cảnh của ông cụ Hoắc, nên trách móc nói: “Anh thích ngọc thạch, chúng †a có thể tự đi mua...”
“Không sao!”
Ông cụ Hoắc cười khẽ, lấy hai miếng ngọc xuống, đưa cho Giang Vũ: “Đây đúng là Bạch Ngọc thời Tây Hán, nếu cậu thích, tặng cho cậu”.
“Quả nhiên!”
Hoắc Tú Tú hừ lạnh một tiếng.
Kỷ Tuyết Tình cúi đầu xấu hổ, nghĩ đến sau này sẽ tìm cách bù đắp cho ông Hoäc.
“Không không không! Thứ quý giá như thế, tôi không thể lấy không”.
Giang Vũ vội khoát tay, thành thật nói: “Tôi nguyện ý dùng tiền mua, mong ông Hoắc cứ ra cái giá”.
Ông Hoắc cười nói: “Quá khách sáo rồi, hai miếng ngọc như vậy, coi như là quà gặp mặt của lão phu cho. cậu vậy”.
Ông Hoắc tỏ vẻ không hài lòng nói: “Đây là một món quà mà một vị phú hào từng được tôi cứu chữa tặng cho tôi, không tốn đồng nào cả, cậu nhận lấy đi”.
“Nhưng mà..".
Giang Vũ vẫn muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Kỷ Tuyết Tình, anh không còn do dự nữa, nhận lấy miếng ngọc trong tay ông Hoắc: “Nếu vậy, tôi đây không khách sáo”.
“Cô Kỷ, sao cô lại thích loại người này?”
Hoắc Tú Tú không nhịn được đồng cảm hỏi Kỷ Tuyết Tình.
“Khu! Tôi chính là thích anh ấy”. Kỷ Tuyết Tình ho khan một tiếng, mặc dù cũng hơi ngại, nhưng không hề che giấu tình yêu của cô dành cho Giang Vũ.
“Ông Hoắc, bây giờ tôi cần một căn phòng yên tĩnh”.
Không đợi những người khác kịp lên tiếng, Giang Vũ nắm chặt hai miếng ngọc bội trong tay, nghiêm túc nói: “Tôi có việc quan trọng phải làm, trong lúc đó không thể bị ai làm phiền”.
“Bây giờ hả?”
Ông Hoắc nghi ngờ nhìn Giang Vũ: “Sắp đến giờ ăn cơm rồi!"
“Các người cứ ăn trước đi, tôi xong việc rồi sẽ ăn sau”. Giang Vũ kiên định bày tỏ.
“Được rồi, vậy tôi sẽ cho người mang đến phòng. khách của cổ”.
Thấy Kỷ Tuyết Tình không phản đối, ông Hoắc bất đắc dĩ gật đầu.
Dưới sự dẫn dắt của người hầu, Giang Vũ bước vào phòng khách, lập tức khóa cửa lại.
“Đang lo không biết nên tặng Tuyết Tình vật gì, thì lại bắt gặp hai miếng ngọc có năng lượng tinh khiết”.
Giang Vũ ngồi xếp bằng trên sàn, hưng phấn nhìn hai khối ngọc bội trong tay.
Anh chuẩn bị dùng ngọc thạch để luyện cho Kỷ Tuyết Tình một chiếc bùa hộ mệnh có thể xua đuổi tà ma, tránh tai ương, bảo vệ cô trong những lúc nguy cấp.
Trong lúc Giang Vũ đang bận rộn, thì Kim Tái An được đưa đến bệnh viện, đã tỉnh lại. Anh ta lập tức phái người đi điều tra danh tính của cặp đôi nam nữ ngoài kia.
Hôm nay, Kim Tái An không chỉ bỏ lỡ Thái Tuế trăm năm, mà còn mất đi một cường giả Tông Sư, còn bị người ta đánh vỡ nửa hàm răng, thật là quá tức giận, quá khuất nhục!