“Nhưng mà cậu ta có thế ở thế giới thế tục tu luyện được đến cành giới nội kinh đại sư nhanh nhu vậy trong trạng thãi mất đi trí nhớ, đả đú đế nhìn ra được cậu ta biến thái cỡ nào rồi!”
“Lại thêm phía sau lưng cậu ta rất có khả nàng có chó dựa là kiếm thân Thanh Phong, nhân vật như vậy đừng nói là chúng ta, cho dù cà đại tòng sư thậm chí kê mạnh Tién thiên cùng không tréu chọc vào được”.
“Nếu như là thật, vậy nhà họ Kỷ sẽ chầng là cái gì trước mặt cậu ta”.
Ngò Khai Sơn vội gật đầu, nói băng giọng kiêng dè: “Dù gì kiếm thần Thanh Phong là cua thời kỳ chiến tranh, là một kẻ mạnh có thể lấy sức cùa một mình để tiéu diệt cà một quốc gia, người dám động vào cậu ta có khác gì tự đi tìm chết!”
“Cậu bày giờ đá hiểu, anh vì sao phải ra tay ngàn cậu lại rồi chứ!”
Ngô Khai Thiên hít sâu một hơi, nhìn vào cánh tay phái cúa Ngô Khai Sơn mà cám thấy may mần: “Năm đó anh bị đứa bé kia đánh cho một trận, còn chưa làm nó bị thương chút nào, sư môn đã phài chặt một ngón tay của anh để ta tội”.
“Nếu như cậu thực sự làm tốn thương cậu ta, vậy thì chì có đường chết”.
“Cho dù là bây giờ… đê cho trưởng bối trong sư mòn biết được cú đấm của cậu hất bay chiếc ỏ tò mà cậu ta ngồi, hại cậu ta suýt chết”.
“Anh đoán dù cậu có giữ lại được mạng sống thì ít nhất cùng phải trà giá là một cánh tay”.
“Anh hai, anh phài cứu em”.
Nghe thấy Ngỏ Khai Thiên nói những lời này, Ngô Khai Son thông thiết gào lẻn: “Nhưng là anh bão em đi tấn còng cậu ta, thực sự có chuyện gì xày ra, anh cùng không thế tro mât nhìn em trở thành tàn phế Ị*
“Anh đả ngăn cậu giết cậu ta, đà là đang cứu cậu rồi”.
Ngô Khai Thiên vổ vổ vai Ngô Khai Sơn, an ủi nói: “Còn may là lần này hợp tác với nhà họ Làng, là chuyện riêng, trong sư mòn không ai biết”.
“Vậy chỉ cần chúng ta giư kín miệng không nói, thì sư phụ và mọi người sẽ không biết đến chuyện này, cũng sẽ không trách tội chúng ta”.
“Đúng đúng đúng!”
Ngô Khai Sơn gật đ’âu lia lịa, ngay sau đó khó xử nói: “Nhưng chúng ta chưa thể giết chết mục tiêu, phãi làm thế nào giãi thích cho Lăng Phi Dương?”
“Giải thích cái khỉ gì!”
Ngô Khai Thiên bực bội quát ầm lên: “ông ta lại dám bào chúng ta đi giết tiếu ma đầu kia, có khác gì đầy chúng ta vào hố lửa đâu, chúng ta nên tìm ỏng ta tính số thì có”.
“Đúng, bảy giờ chúng ta đi tìm Lãng Phi Dương tính SỐ”.
Ngô Khai Sơn gật mạnh đầu, sau đó hai người lên xe lái thắng về phía nhà họ Làng.
Trên đường cao tốc!
Giang Vù đang bận bịu xứ lý vết thưong cho nhóm A Báo, còn chưa đợi được cánh sát đến thì Kỷ Tuyết Tình đả đến trước rồi.
“Giang Vù, anh sao rồi?”
Sau khi xuống xe, Ký Tuyết Tình vành mât đò ừng xông đến ừước mặt Giang Vũ đang gãp đạn trên người A Báo ra: ‘Anh có bị thương không?”
“Sao em lại đến đây?”
Giang Vù vói vàng đứng dậy, cám động nhìn Ký Tuyết Tinh: ‘Anh không sao!”
“Cà người anh toàn là máu, sao có thế không sao?”
Nhìn Giang Vù gương mặt đầy máu, hai tay cùng đầy mâu. Kỷ Tuyết Tình không thể kiềm chế được nữa, nước mầt tuôn ào ào: “Anh bị thương ở chỏ nào, bày giờ em đưa anh đi bệnh viện?”
“Đừng khóc, đừng khóc”.
Nhìn thấy Kỷ Tuyết Tình khóc, Giang Vù bỗng luông cuống chán tay, giái thích nói: ‘Anh thực sự không sao cà, đáy không phái là máu cũa anh, là cúa cậu chủ Tẽ và A Bào bọn họ”.
“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt!”
Sau khi xác định Giang Vù không bị thương, Kỷ Tuyết Tinh thỏ phào một hơi, ngay sau đỏ liền nối giận: “Nhà họ Láng đáng chết, lại dám thuê ké mạnh tông sư đến đôi phó anh, em nhất định sé không tha cho bọn họ!”
“Sao em biết là nhà họ Lãng mời ké mạnh tông
sư đôì phó anh?”
Giang Vù khó hiếu hỏi Kỷ Tuyết Tinh: “Hai kè mạnh tỏng SƯ kia vì em nên mới từ bó kế hoạch giết anh à?”
“Nếu không phái vì cò chú cũa tôi gọi điện thoại cho Lầng Phi Dương, đàn áp ông ta thắng tay, anh tướng là người ta có thế dé dàng tha cho anh à?”
Không đợi Ký Tuyết Tinh trá lời, Tiếu Viện đã trá lời.
Nghe thấy câu này. Tê Thiên Minh và nhóm người A Báo liền lộ ra biểu cảm quá nhiên là như vây, hai kè mạnh tòng sư kia quã nhiên là bởi vì Kỷ Tuyết Tinh mời buông tha cho Giang Vù.
“Cho dù anh có thể đánh bại được nhà họ Lăng trong chiến tranh thương mại, nhưng người ta lại có khá năng thuê kẻ mạnh tòng SƯ đến giết anh, mà khá nàng của nhà họ Lăng lại chẳng đáng là gì so với nhà họ Ký”.
Tiếu Viện dùng ánh mát trẻu chọc nhìn Giang Vũ, nói băng giọng kiêu ngạo: “Bảy giờ anh hắn nén hiếu được, khoáng cách giửa mình và cò chú cũa tói rồi chú?”