“Yên tâm, anh biết chừng mực”.
Giang Vũ bảo vệ Kỷ Tuyết Tình ở phía sau lưng, lạnh lùng nhìn Lưu Hạo được đám người đỡ từ dưới đất đứng lên: “Anh dám sỉ nhục bạn gái tôi, tốt nhất là hãy xin lỗi ngay đi, nếu không tôi sẽ bẻ răng anh”.
“Thăng ngu ở đâu ra đây, lại dám ngông cuồng như thế”.
Nghe vậy, Lưu Hạo và đám vệ sĩ kia đều nhìn Giang Vũ bằng ánh mắt như nhìn một tên đần.
Bây giờ bên phía bọn họ có bảy tám người, mà đối phương chỉ có một người còn phải lo cho một cô gái.
Trong tình huống này, thằng nhóc kia không những không cầu xin tha mạng và tạ lỗi, mà ngược lại còn nói muốn bẻ răng của Lưu Hạo, thế có khác gì tự tìm chết đâu?
“Bọn mày cùng nhau lên hết!”
Lưu Hạo nổi điên gào lên: “Đánh tàn phế thăng kia cho. tao, bắt đứa con gái kia lại, ông đây hôm nay muốn chơi chết cô tai”
Một đám vệ sĩ không nhiều lời, nhao nhao nhào về phía Giang Vũ, kết quả...
Không đến một phút sau, tất cả vệ sĩ đều đã bị Giang Vũ đánh ngã, người nào người nấy kêu lên thảm thiết không ngừng.
“Mẹ nó, dẫm phải đỉnh rồi!”
Đến đây, Lưu Hạo mới ý thức được hôm nay mình đã dẫm phải đỉnh rồi.
Nhìn Giang Vũ đang từ từ đi về phía mình, Lưu Hạo hoảng hốt: “Người anh em, có gì từ từ nói, hiểu lầm, đều là hiểu lầm cải"
“Hiểu lầm? Anh dùng thủ đoạn thế này để hại đời bao. nhiêu cô gái, tự anh rõ nhất”.
Giang Vũ lạnh lùng nhìn Lưu Hạo: “Nếu như không phải tôi có bản lĩnh, vậy thì có lẽ người năm trên đất phải là tôi, mà bạn gái của tôi cũng không tránh khỏi bị anh hại đời, đúng không?”
“Tôi sai rồi, xin lỗi, tôi xin lỗi!” Biết mình không phải là đối thủ của Giang Vũ, Lưu Hạo lập tức nhận sai xin lỗi: “Tôi đã xin lỗi rồi, xin anh tha cho tôi đi”
“Anh yêu, đối với những người như vậy đừng quá nhân từ”.
Kỷ Tuyết Tình ngồi trên ghế, vừa ăn thịt xiên vừa nhắc nhở: “Lăng Vân và Lưu Thư Nhất chính là ví dụ điển hình!”
Nghe vậy, đáy mắt Giang Vũ thoáng lóe lên ánh sáng lạnh băng, chuyện của Lăng Vân và Lưu Thư Nhất quả thực khiến anh rút ra bài học rất lớn, nhân từ với kẻ địch chính là lưu lại hậu hoạn cho chính mình.
“Tôi nói muốn bẻ răng anh, vậy thì nhất định phải nói được làm được”, gương mặt Giang Vũ vô cảm đi đến trước mặt Lưu Hạo.
“Anh, anh đừng có làm bậy!”
Nhìn thấy xin xỏ không có tác dụng, Lưu Hạo trợn mắt quát lên: “Chị tôi là Lưu Nhã Hiên, chị ấy quen biết với rất nhiều ông chủ lớn ở thành phố Ngô, nếu anh dám động vào tôi, chị tôi sẽ không tha cho anh... a a al”
Không đợi Lưu Hạo nói hết câu, Giang Vũ vươn tay giữ chặt hai chiếc răng cửa của Lưu Hạo, dùng sức vẻ một cái.
“A!”
Lưu Hạo gào lên thảm thiết, miệng chảy đầy máu tươi, hai chiếc răng cửa bị Giang Vũ bẻ gấy.
Giang Vũ vứt hai chiếc răng cửa đi, cầm giấy ăn lên lau vết máu trên tay, lạnh lùng nhìn Lưu Hạo ôm miệng kêu gào. thảm thiết nói: “Nếu như lần sau còn để tôi gặp được anh làm xăng làm bậy, thì tôi sẽ đánh cho anh tàn phế”.
“Ăn no rồi!"
Kỷ Tuyết Tình lau miệng, ngáp dài một cái nói: “Anh yêu, chúng ta tìm chỗ để nghỉ ngơi đi”.
“Đi thôi! Bị loại rác rưởi này làm cho buồn nôn, anh cũng không ăn nổi nữa”.
Giang Vũ gật đầu, sau đó lập tức ôm lấy cái eo thon của Kỷ Tuyết Tình, ngênh ngang rời đi.
“Khốn kiếp, tôi sẽ không tha cho hai người đâu”.
Nhìn bóng lưng Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình rời đi, Lưu Hạo oán độc gào lên: “Chị tôi cũng tuyệt đối sẽ không tha cho hai người, hai người cứ chờ chết đi!”
Trong một căn phòng tổng thống của khách sạn nào đó tại thành phố Ngô.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Giang Vũ thay một bộ đồ ngủ mới, thấp thỏm bất an ngồi trên sô pha trong phòng khách, ánh mắt đầy rối rằm quét qua quét lại giữa hai căn phòng ngủ nam và phòng ngủ nữ.
Giang Vũ như vậy là vì Kỷ Tuyết Tình nói: hôm nay muốn hai người ngủ chung với nhaul
Cuối cùng, ánh mắt của Giang Vũ dừng thật lâu ở trước. cửa phòng ngủ nữ, lầm bầm nói: “Chỉ lấy một gian phòng nhưng bên trong lại có hai phòng ngủ, vậy thì ngủ cùng nhau là có ý gì chứ?”