“Anh Vương nói đúng”, Tê Thiên Minh cũng gật đầu.
“Các người thật sự xem tôi là một tên ăn bám chỉ biết dựa vào phụ nữ thôi sao?”
Giang Vũ nhìn hai thanh niên trước mặt mà không nói nên lời.
“Anh vốn chính là như vậy mà!”
Vương Mãn Kim cùng Tề Thiên Minh liếc nhìn nhau, sau đó đồng thanh đáp.
“Tôi…”
Khóe miệng Giang Vũ giật giật, suýt chút nữa đã không nhịn được mà mắng người, tức giận hỏi: “Tôi đã đắc tội Lăng Vân, sao các người còn dám ngồi đây mà không chạy đi, không sợ bị tôi liên lụy sao?1’
“Cho dù không có anh thì tôi cũng không giao du với Lăng Vân, tôi không nhìn được cái dáng vẻ tự cao tự đại đó của anh ta”.
Sắc mặt Vương Mãn Kim tối sầm, tức giận nói: “Nhà họ Vương vốn định tiến vào tỉnh lỵ, nhưng giữa chừng lại bị Lăng Vân ra mặt ngăn cản, nói chúng tôi chỉ là nhà giàu mới nổi nơi thâm sơn cùng cốc, không có tư cách nhập trú vào tỉnh lỵ”.
“Bởi vì bị nhà họ Lăng chèn ép cho nên nhà họ Vương không thể không an phận ở một góc, co đầu rút cổ làm tỷ phú Giang Châu”.
“Bây giờ nhà họ Lăng lại nhập trú Giang Châu, nhà họ Vương của tôi kiểu gì cũng không thể sống yên ổn, tôi cần gì phải xun xoe với anh ta chứ!”
“Con cháu nhà họ Tề tòi trước nay đều ân oán rõ ràng, anh Giang đã điều trị cho tôi, có công tái tạo, nếu như trong giờ phút này mà tôi cứ bo bo giữ mình thì chẳng khác nào kẻ vong ân phụ nghĩa”.
Tề Thiên Minh đẩy gọng kính lên, kiên định nhìn Giang Vũ.
Sau bữa tiệc do ông Đổng sắp xếp, Giang Vũ và Tề Thiên Minh còn gặp nhau thêm nhiều lần nữa để chữa trị căn bệnh bệnh suy giảm chức năng và vô sinh.
Bởi vậy, Tê Thiên Minh, thậm chí cả bố của anh ta là thị trưởng Tê đều vô cùng cảm kích Giang Vũ.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Tề Thiên Minh lúc này vẫn có thể ngồi cạnh Giang Vũ.
Sau đó cả ba cùng uống rượu và trò chuyện, còn khiến cho ông cụ Triệu cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Ông cụ Triệu có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến một ông già ở gia tộc cấp thấp như mình lại có thể ngồi trò chuyện cùng bàn với hai thanh niên thuộc vào hàng ưu tú bậc nhất Giang Châu, lại còn ngồi ngay trung tâm, chuyện này đúng là chẳng khác nào một giấc mơ.
■’Giang Vũ! Trả lại cho tao một trăm triệu!”
Trong lúc bốn người Giang Vũ đang trờ chuyện vui vẻ thì Lăng Vân dẫn một nhóm người đến vây quanh, lạnh lùng nhìn Giang Vũ
nói: “Nếu như mày ngoan ngoãn trả lại tiền thì tao sẽ độ lượng mà bỏ qua chuyện cũ, bằng không…”
Đối mặt với Lăng Vân đang bộc phát khí thế uy hiếp, Vương Mãn Kim và Tê Thiên Minh ngồi sang một bên, không nói một lờỉ.
Mặc dù bọn họ dều đứng về phía Giang Vũ, nhưng họ không dũng cảm trực tiếp thách thức Lăng Vân như Giang Vũ.
Ông cụ Triệu ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt lo lắng, dường như còn không dám thở.
Trong mắt ông cụ, Vương Mãn Kim và Tề Thiên Minh đã là những thanh niên ưu tú hàng đầu, nhưng một cậu chủ gia tộc lớn ở tỉnh lỵ như Lăng Vân lại càng khiến cho ông ấy cảm thấy ngột ngạt khỉ đứng trước mặt.
“Bằng không thì anh sẽ làm gì tôi hả cậu Lăng?”
Giang Vũ ngắt lời Lăng Vân một cách đầy khiêu khích, kiên định nói: “Yêu cầu tôi trả lại tiền là chuyện không thể. Nghĩ được cách thì nghĩ, không nghĩ được thì biến đi”.
“Tên rác rưởi, mày quá kiêu ngạo rồi đó!”
“Nếu như mày không có Kỷ Tuyết Tình làm chỗ dựa thì trong mắt tao mày cũng chẳng là
cái thá gì cả”.
Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên có người dám nói như vậy với mình, Lăng Vân vô cùng giận dữ, trong mắt lóe ra tỉa sắc lạnh: “Tao muốn giết chết mày cũng đơn giản như bóp chết một con kiến vậy!”
“Cho dù anh có nhà họ Lăng làm chỗ dựa thì ở trong mắt tôi anh cũng chẳng là cái thá gì”.
“Anh quen biết cô Kỷ sớm hơn tôi, sao vẫn chưa theo đuổi được cô Kỷ?”
“Còn tôi chỉ là một người đàn ông vừa ly hôn, chẳng qua chỉ mới quen biết cô Kỷ vài ngày mà đã ở bên cạnh cô ấy fôỉ, so sánh hai chúng ta với nhau thật sự có thể khiến ai đó tức chết!”
Giang Vũ cầm ly rượu, khẽ cười nhìn Lăng Vân nói: “Đúng rồi! Anh gọi tôi là tên rác rưởi, thế mà anh lại bị tên rác rưởi lừa mất một trăm triệu, vậy thì anh còn tệ hơn cả rác rưởi!”
“Tên khốn, tao sẽ giết mày ngay bây giờ!”
Lăng Vân tức giận đến mức muốn hộc máu, anh ta gầm một tiêhg, chuẩn bị ra tay…