Đối diện với Vương Hạo đang bắt đầu rén ngang, Giang Vũ lạnh lùng cười: “Nắm đấm này của anh là nhằm để lấy mạng của tôi, tôi há có thể dễ dàng tha cho anh như thế?”
“Anh, anh muốn thế nào?”
Sắc mặt Vương Hạo đỏ lựng, nghiến răng nói: “Tôi là đệ tử chính thức của Tông môn võ đạo, nếu dồn ép tôi quá, anh cũng không có quả ngọt để ăn đâu”.
Lúc này, Vương Hạo cảm thấy mình có khả năng không phải là đối thủ của Giang Vũ, cũng không còn ngông cuồng như lúc nãy nữa!
“Ai da! Anh Hạo, anh đừng đùa nữa, mau đánh chết tên khốn nạn kia đì!”
Nhìn hai người trên sân đấu đứng ỉm không nhúc nhích, Long Hiểu Hà mất hết kiên nhẫn mà thúc giục.
“Tôi đánh ông nội cô á!”
Vương Hạo lúc này cảm giác khóc không ra nước mắt, hận không thể xé nát mồm của Long Hiểu Hà
Anh ta đang cố gắng hạ thấp mình xuống để giảng hòa với Giang Vũ, mà con đàn bà ngu sỉ kia lại cứ như đổ thêm dầu vào lửa, đào hố lấp mình.
“Tôi không biết phái Tuyên Đức gì cả, chỉ biết anh bây giờ đang là đệ tử của Long Khiếu Thiên”.
Giang Vũ liếc mắt nhìn Long Hiểu Hà, đầy ý đùa cợt nhìn vào Vương Hạo nói: ‘Vậy cho dù tôi đánh anh tàn phế, thì cũng chẳng liên quan đến phái Tuyên Đức”.
“Đáng ghét, hiếp người quá đáng!”
Trong mắt Vương Hạo lóe lên ánh sáng lạnh băng, thình lình vung nắm đấm bàn tay trái lên nện thẳng về phía trước ngực của Giang Vũ, kết quả…
“Rầm!”, âm thanh trầm đục vang lên.
Khi nắm đấm của Vương Hạo nện lên trước ngực Giang Vũ, không những không gây ra bất kỳ tổn thương gì cho Giang Vũ mà ngược lại còn cảm thấy nắm đấm của mình phát đau…
Lúc này, Vương Hạo đã triệt để hiểu được rằng cách biệt giữa anh ta và Giang Vũ là khoảng cách khổng lồ cỡ nào, anh ta căn bản không phải là đối thủ của Giang Vũ.
“Đây là do anh ra tay trước đấy nhé, đừng trách tôi không khách sáo”.
Sau khỉ vận công chịu một đấm của Vương Hạo, Giang Vũ bật cười nói.
“Không, đừng, tôi nhận…”.
Ý thức được tình hình không ổn, Vương Hạo ngay lập tức chuẩn bị nhận thua, nhưng Giang Vũ không cho anh ta cơ hội.
Chưa đợi Vương Hạo nói hết câu, Giang Vũ dùng tay tóm lấy nắm đấm của Vương Hạo kéo mạnh cơ thể của anh ta về phía mình, đồng thời khom người bước lên một bước, bờ vai anh thuận thế đập mạnh lên ngực Vương Hạo.
“A!”
Vương Hạo hét lên thảm thiết, cơ thể như bị đoàn tàu đâm mạnh hất văng ra ngoài, ngã đập xuống đất, miệng nôn ra từng ngụm từng ngụm máu tươi, đã không thể bò dậy được nữa.
Tất cả mọi người vây xem xung quanh đều bị cảnh tượng này làm cho mắt tròn mắt dẹt.
Ai cũng không ngờ được rằng, Vương Hạo lúc trước oai phong lẫm liệt, khí thế lấy một địch mười bây giờ lại bị Giang Vũ nhẹ nhàng huých cho một cái đã ói máu rồi.
“Anh, anh Hạo… anh làm sao rồi? Sao lại
thế này?1
Long Hiểu Hà phản ứng lại đầu tiên, kinh hãi hét lên xông đến bên người Vương Hạo, chỉ thấy trước ngực anh ta đã bị lõm xuống một mảng lớn, có lẽ đã gãy nguyên cả một hàng xương sườn rồi.
“Giang Vũ lại mạnh vậy sao!”
Long Khiếu Thiên khó tin dụi mắt, nhưng ông ta sau đó đã bình tĩnh lại rất nhanh, thầm suy tính: “Không ngờ được Vương Hạo lại không phải là đối thủ của Giang Vũ, mình buộc phải nghĩ ra cách gì để đảo ngược tình thế, nếu không hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng”.
“Anh Giang thật là uy vũ!”
Một bên khác, nhóm người bên phía Quách Chính đã phấn khích đến mức mặt đỏ tưng bừng, nhao nhao hò hét.
“Giang Vũ, đồ khốn nạn!”