“Không sao đâu, để em giải quyết”.
Kỷ Tuyết Tình xua tay ý bảo Giang Vũ đừng nói gì cả, sau đó cô lạnh lùng xoay người lại quét mắt qua đám người đang đứng xem kịch: “Các người nhìn gì đấy, giải tán hết cho tôi”.
Đa số những người đứng túm tụm lại nơi này biết Kỷ Tuyết Tình là cô cả của nhà họ Kỷ, nên khi cô vừa ra lệnh họ vội vàng giải tán hết.
“Bây giờ người ta đã đi hết rồi, hai người bớt diễn lại và bỏ Giang Vũ ra hộ cái”.
Sau khi đám người giải tán hết, Kỷ Tuyết Tình lạnh lùng liếc Triệu Trung Tuyết và Ngô Châu.
Hai mẹ con họ liếc nhau rồi nhìn xung quanh, thật sự không còn bóng người nào nữa nên không thèm diễn mà bỏ Giang Vũ ra. Sau đó, họ đứng dậy, phủi mông.
“Chúng ta mau đi thôi!”
Giang Vũ lấy lại tự do, lập tức nắm tay Kỷ Tuyết Tình chuẩn bị rời đi: “Em đừng để ý đến hai ả đàn bà điên này, họ đúng là những kẻ ghê tởm!”
“Anh đợi lát đi! Có một số việc và một số người, chúng ta không giải quyết sạch sẽ sẽ kéo thêm phiền phức cả đời đấy”.
Kỷ Tuyết Tình giữ Giang Vũ đứng lại, rồi lạnh lùng nhìn Triệu Trung Tuyết và Ngô Châu: “Hai người nói đi, mẹ con hai người định làm gì?”
Triệu Trung Tuyết nhìn ánh mắt sắc bén của Kỷ Tuyết Tình thì lập tức rụt cổ, không dám hé răng nửa lời.
“Lúc trước do tôi ngu ngốc nên không biết cô là cô cả nhà họ Kỷ".
Còn Ngô Châu lại giống như Triệu Trung Tuyết lúc trước, điếc không sợ súng mà nịnh bệ: “Đúng lúc cô cũng đến đây làm chủ giúp chúng tôi, bởi vì cô có tiếng nói hơn Giang Vũ mà”.
“Bà nói như thế có nghĩa là bà đã muốn nói chuyện với tôi lâu rồi nhỉ”.
Kỷ Tuyết Tình nheo mắt lại suy nghĩ, rồi nói: “Vậy bà thử nói xem, bà muốn cái gì?”
“Chuyện tôi muốn rất đơn giản, tôi muốn để cho nhà họ Triệu có thể tham dự vào những dự án đầu tư của nhà họ Kỷ vào Giang Châu. Chắc chuyện này không làm khó cô Kỷ chứ?”
Ngô Châu nói thẳng ý đồ của mình.
“Chuyện này thật sự không làm khó được tôi, thậm chí nếu tôi đồng ý, dù là giúp nhà họ Triệu trở thành nhà giàu nhất Giang Châu cũng dễ như trở bàn tay!”
Kỷ Tuyết Tình bình tĩnh gật đầu.
Ngô Châu với Triệu Trung Tuyết nghe vậy lập tức vui mừng, với địa vị của nhà họ Kỷ hiện giờ thì thật sự có thể đẩy địa vị nhà họ Triệu mấy cấp đấy.
“Nhưng mà tại sao tôi phải làm thế?”
Kỷ Tuyết Tình chuyển chủ đề, giọng nói trở nên khinh bỉ: “Nhà họ Triệu chỉ là gia tộc hạng ba ở Giang Châu, địa vị vừa thấp, đạo đức cũng không có. Cớ gì tôi phải nâng đỡ nhà họ Triệu đây?”
“Con gái của tôi là vợ cũ của Giang Vũ, còn nhà họ Triệu của chúng tôi đã nuôi Giang Vũ ba năm trời”.
Ngô Châu ngửa cổ nói như đúng lý hợp tình: “Cô muốn ở bên Giang Vũ thì phải cho nhà họ Triệu một sự công bằng, nếu không hai người đừng hòng sống yên ổn".
Giang Vũ nghe những lời mặt dày của bà ta mà nổi đóa, khinh bỉ mắng: “Bà còn dám nói những lời này...”
“Anh hãy để chuyện này cho em giải quyết!”
Kỷ Tuyết Tình cắt ngang lời của Giang Vũ, cô nhìn Ngô Châu đầy hứng thú: “Những chuyện khác sau này hãy nói, bây giờ tôi rất muốn biết bà định làm gì để chúng tôi sống không được yên đây?”
“Chẳng lẽ cô chưa nghe người ta nói, vợ cũ là kẻ thù mạnh nhất của vợ hiện tại à!”
Ngô Châu cười đắc thắng, còn kiêu căng nói: “Nếu cô làm chúng tôi khó chịu, thì mẹ con chúng tôi sẽ quấn lấy Giang Vũ không buông một ngày nào hết”.
“Nhà họ Kỷ là một dòng họ lớn chắc rất để ý đến danh dự của dòng họ chứ nhỉ? Họ sẽ không chấp nhận chuyện con rể còn dính dáng với vợ cũ như Giang Vũ đâu!"
Kỷ Tuyết Tình nghe bà ta đe dọa, ánh sáng lạnh lập. tức lóe lên đáy mắt.