Bọn họ yêu đương vụng trộm lúc nào hả?
Anh ta sầm mặt lại: " Kiều Luyến, anh không sợ anh ta, anh..."
"Tôi biết tôi biết!" Kiều Luyến lập tức mở miệng trả lời, sau đó xua tay với anh ta: " thế nhưng chúng ta làm chuyện có lỗi với anh ấy, không thể cho anh ấy biết..."
Chuyện có lỗi sao?
Lục Nam Trạch anh ta cho tới bây giờ, không cảm thấy mình đã làm chuyện có lỗi!
Anh ta còn muốn nói chuyện, Thẩm Lương Xuyên đã mở cửa quán cà phê ra, đi vào!
Lục Nam Trạch mở cửa phòng ra, đi tới, vừa muốn đi ra ngoài, đầu chợt bị Kiều Luyến đè lại, chợt, ngay lúc anh ta ngây người, cả người lại bị Kiều Luyến đẩy vào trong phòng vệ sinh, sau đó cô hung tợn quay đầu nhìn về phía anh ta: "Anh thành thật một chút cho tôi!"
Tiếp đó..."Ầm!"
Của phòng vệ sinh bị đóng lại.
Lục Nam Trạch:...!!
Lục Nam Trạch đã lớn như vậy, là lần đầu tiên bị người răn dạy!
Anh ta sờ lấy đầu của mình, tức giận đến sắc mặt đều xanh mét.
Trước kia, mấy người bọn họ ở cùng một chỗ, đám người Tôn Tử thích nói giỡn, những ai cũng không dám làm vậy với anh ta!
Đến Kiều Luyến, trước kia cũng có ý kính với anh ta.
Vừa rồi...
Không khỏi nghĩ đến vẻ mặt nhỏ răn dạy mình, Lục Nam Trạch bỗng nhiên nghĩ đến, khi còn bé, mỗi lần Tôn Tử làm sai chuyện, Kiều Luyến cũng răn dạy như vậy...
Khi đó, mỗi lần anh ta trông thấy, trong lòng đều chua xót.
Anh ta không có chị gái, không có anh em, cha mẹ bận rộn nhiều việc, có rất ít người thô lỗ quản anh ta như thế, thế nhưng, dạng quản này, lại giống như là người nhà, để anh ta thẹn quá thành giận, sâu trong nội tâm, dâng lên từng đợt ấm áp.
Mà bộ dạng Kiều Luyến như hiện tại, lại để Lục Nam Trạch cảm giác được, giống như về tám năm trước...
Tám năm sau, Kiều Luyến đã sớm bị sinh hoạt rèn luyện không có góc cạnh.
Cô tám năm trước, tùy ý tiêu sái, mơ hồ để Lục Nam Trạch cảm thấy hoài niệm.
Lục Nam Trạch vì loại cảm xúc phức tạp này của mình mà cảm giác được chấn kinh, để anh ta lúc nhất thời quên đi phản kháng, để cho đường đường Lục thiếu gia, núp ở trong nhà vệ sinh.
Bên ngoài quán cà phê, Kiều Luyến nhìn thấy Thẩm Lương Xuyên, lập tức vẫy tay với cô, sau đó cười đặc biệt ngọt ngào.
Chỉ là người không nói dối, thì giờ phút này đôi mắt kia đã không nhìn loạn, cũng không dám nhìn vào người Thẩm Lương Xuyên.
Thẩm Lương Xuyên nhìn chung quanh: "Em ở chỗ này làm gì?"
"Em... Em đến uống cà phê!" Kiều Luyến chỉ chỉ cái bàn bên cạnh.
Ánh mắt Thẩm Lương Xuyên đảo qua, nhìn thấy hai ly, lập tức lạnh lùng mở miệng: "Một người, uống hai ly?"
Kiều Luyến: "... À, cái này, cái kia, là em muốn thử một chút, hai loại cà phê, hương vị khác nhau ở chỗ nào!"
Nói đến đây, thấy ánh mắt Thẩm Lương Xuyên nhìn quanh trong quán cà phê, liền vội vàng tiến lên một bước, khoác lấy cánh tay Thẩm Lương Xuyên: " Ông xã~~ chúng ta về nhà đi."
Một tiếng ông xã này, gọi mà khiến tâm Thẩm Lương Xuyên xốp giòn.
Anh cúi đầu nhìn Kiều Luyến một chút, thấy cô chớp đôi mắt to trong trẻo, người lộ ra hoạt bát đáng yêu.
Thẩm Lương Xuyên thở dài, ánh mắt rơi vào cửa phòng vệ sinh, một lúc sau, mới khẽ gật đầu, mang theo Kiều Luyến đi ra ngoài, về tới Kiều gia.
Góc cạnh của Thẩm Lương Xuyên, vô cùng suất khí.
Lúc Kiều Luyến đi cùng anh, nội tâm rất an toàn.
Lại vừa có từng tia xao động.
Loại cảm giác này, cùng với bài xíc khi ở cạnh Lục Nam Trạch, hoàn toàn không giống.